Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 144




Sau ngày đó, Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ có chung một bí mật.
Những lời không thể nói thẳng mặt đều được ghi vào vòng bạn bè, đương nhiên là sẽ được điều chỉnh chỉ để bản thân và đối phương mới có thể nhìn thấy được.
Hiện tại mỗi ngày, Phó Lễ Hành có việc cần làm, đó chính là xem qua xem lại vòng bạn bè của Đồng Vũ Vụ.
[Lão công, có ba ba bên A khi dễ em, em không muốn cố gắng nữa.]
Anh vừa cười vừa bình luận bên dưới: “Hảo.”
[Lão công, buổi sáng hôm nay anh không hôn em khi đi ra ngoài, có phải anh không còn yêu em nữa đúng không?]
Anh bất đắc dĩ: “Lạc Ý nhìn thấy chúng ta.”
Thời điểm Phó Lễ Hành chưa khai sáng cho con gái thì còn có thể làm như không có việc gì mà hôn môi vợ mình.
Có lẽ vào một ngày nào đó anh sẽ làm được việc này, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ.
[Phó tiên sinh, người vợ xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn của anh đang ở trên tay em, mời anh sau khi tan làm mang một phần sữa đậu đỏ hai lớp đến phòng làm việc chuộc cô ấy, quá thời hạn chờ đợi sẽ bị em giết con tin!]
Anh xoa xoa mũi: “Ngoài sữa đậu đỏ hai lớp còn muốn ăn gì nữa không?”
Hiện tại, bọn họ có một trai một gái, cuộc sống đã dần có xu hướng êm đềm và thanh thản.

Đồng Vũ Vụ lúc đầu luôn sợ rơi vào trạng thái lão phu lão thê, bởi vì tình cảm sẽ dần phai nhạt, cô luôn khao khát hướng tới tình yêu chân thành tha thiết mãnh liệt, cô cũng vì tình cảm oanh oanh liệt liệt trong phim điện ảnh mà cảm động.

Khi cô và Phó Lễ Hành nhìn thấy một đôi nam nữ đang ngồi chơi đùa trên thú nhún hình con bò trong khu vui chơi, cô đột nhiên ý thức được yên bình và thanh thản cũng là một phương thức tình yêu, nó càng thành thục càng ổn trọng, đây là phương thức của cô và anh cùng xây dựng một mái ấm.

Ngôi nhà này vững chắc kiên cố, bảo vệ một nhà bốn người bọn họ.
Có lẽ, đây cũng là một phương thức lãng mạn khác.
Nhưng mà trong cuộc sống thỉnh thoảng cũng cần một chút niềm vui nho nhỏ, cô và anh đang cố gắng khám phá.
Biết đâu sau một khoảng thời gian sẽ phát hiện ra một đoạn phim after credit nhỏ trong bộ phim điện ảnh của cuộc đời.

Dựa theo thống kê, rất nhiều đôi vợ chồng sẽ gặp phải hai lần trở ngại trong nửa đầu hôn nhân, một là một năm sau khi sinh con, hai là thất niên chi dương.


Điều vô cùng kỳ lạ chính là trong lúc Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành trải qua đó dường như không hề chán ghét đối phương, bọn họ cũng sẽ có đôi lần cãi nhau hay mâu thuẫn nhưng sau mỗi lần ấy, trái tim dường như đã được kéo lại gần nhau hơn.

Hơn một tuổi, sau khi Thanh Dịch học được cách đi và nói một số câu ngắn thì cậu bé bắt đầu theo đuôi mọi người.
Trước kia cậu bé cũng sẽ theo đuôi, nếu ai ra ngoài mà không muốn dẫn nhóc theo thì Thanh Dịch nhất định sẽ tức giận khóc oa oa, nhưng lúc đó cậu bé không có năng lực hành động, nhiều nhất cũng chỉ là bò đi, thật sự có lòng nhưng không đủ lực.
Về sau cậu bé đi được, bắt đầu biểu hiện ra “thiên phú” của mình.
Nếu nói Lạc Ý là một tiểu công chúa có sức lực lớn thì Thanh Dịch chính là một kiện tướng thể thao.
Thanh Dịch biết đi khoảng một tuổi, sau vài tháng cậu nhóc đã chạy nhanh hơn một chút, ít nhất trong những bạn nhỏ cùng tuổi thì cậu bé là chạy nhanh nhất.

Hiện tại cha Phó đang ôn lại các tác phẩm võ hiệp kinh điển cũng hay nói giỡn rằng cháu trai của ông không phải đã học được “lăng ba vi bộ” rồi đó chứ.

Đồng Vũ Vụ nghe vậy cười khúc khích.

Thanh Dịch ai cũng theo đuôi, dì ra ngoài đổ rác cậu bé cũng muốn theo ra cùng, nhưng mà cảm xúc dao động mỗi ngày của cậu bé lợi hại nhất vẫn là thời điểm Lạc Ý đến trường.
Lạc Ý đã bắt đầu đến lớp mẫu giáo.
Mỗi ngày, Phó Lễ Hành sẽ lái xe đưa cô bé đến trường còn Đồng Vũ Vụ sẽ lái xe đón cô bé tan học, hai vợ chồng phân công rõ ràng, khi cả hai thật sự không có thời gian mới đi nhờ cha Phó đang nhàn rỗi ở nhà.
Đồng hồ sinh học của Thanh Dịch vô cùng đúng giờ.
Trên cơ bản, cậu bé sẽ thức dậy trước khi Lạc Ý ra ngoài, cậu bé mở to mắt tự chơi trên giường một lát thì liền muốn đi tìm chị của mình.

Vì thế, thời gian đến trường mỗi ngày trong tuần hầu như sẽ có một màn trình diễn như thế này ——
“Không, chị ơi! Chị ơi!!” Thanh Dịch vùng vẫy thoát ra từ trong cái ôm của dì giúp việc, cậu bé hơi mũm mĩm, dì giúp việc phải rất vất vả mới có thể ôm được.

Lúc này phải để bảo mẫu và dì giúp việc đồng thời ra trận mới có thể áp chế tiểu mũm mĩm này, cậu bé khao khát nhìn về phía Lạc Ý: “Đi ra ngoài đi chơi! Đi ra ngoài đi chơi!”
Mỗi một tế bào trong người Thanh Dịch hầu như đều đang kêu gào: “Cục cưng đây muốn ra ngoài chơi, để cục cưng đi ra ngoài!”
Thật ra mỗi ngày, bảo mẫu và dì giúp việc đều sẽ dẫn cậu bé đi ra ngoài chơi nhưng Thanh Dịch vẫn muốn đi theo chị mình, không biết có phải là trí nhớ của tiểu bảo bảo không tốt hay không, hôm nay sẽ quên chuyện hôm qua, hôm qua sẽ quên chuyện hôm kia.


Thanh Dịch rõ ràng biết cậu bé theo đuôi như vậy đều không có kết quả, cho dù có khóc lóc lớn tiếng cỡ nào thì đến cuối cùng vẫn không đổi lại được cái quay đầu của chị gái.

Nhưng ngày hôm sau cậu nhóc vẫn sẽ trình diễn một màn đại náo như vậy.

Mỗi ngày Lạc Ý đều sẽ đấu tranh nội tâm, mãi cho đến gần đây mới tâm như chỉ thủy.

Không có gì khác, chủ yếu là hai điểm, một là cô bé nhìn thấu tiểu tử này, cậu nhóc chỉ đơn thuần là muốn đi ra ngoài chơi thôi, hai là gần đây cậu bé đều “trộm” đồ ăn vặt của mình.

Có lẽ giữa tỷ đệ sẽ có thần giao cách cảm, Lạc Ý cũng không biết vì sao, mỗi lần cô bé đều nghe theo lời ma ma mà cất giấu đồ ăn vặt rất kỹ, nhưng mỗi một lần Thanh Dịch đều có thể tìm được vô cùng chính xác, hơn nữa còn thừa dịp người khác không chú ý mà trộm đi.

Mới trước mắt thôi, ăn vụng rong biển của cô bé, còn có sữa chua xay nhuyễn, phô mai que, bánh bông lan hoa quả...
Điều khiến Lạc Ý phát điên nhất chính là cho dù cô bé đã giấu dưới gầm giường thì cậu nhóc vẫn có thể, có thể tìm được!!!
Thanh Dịch hơn một tuổi cũng có đồ ăn vặt bảo bối của riêng mình, ví dụ như bánh gạo xay nhuyễn hay những thứ khác, nhưng cậu bé lại rất thích ăn vụng đồ của chị gái, nhưng đồ ăn vặt của trẻ con bốn năm tuổi lại không phù hợp cho đứa nhỏ chỉ mới một tuổi ăn.

“Bái bai.” Lạc Ý một chút cũng không khó chịu, một chút cũng không miễn cưỡng hôn một cái lên trán của Thanh Dịch, sau đó kéo dây khóa balo, rất bình tĩnh nói: “Chị đi học đây, em ở nhà ngoan nha.”
“Oa oa oa oa!! Đi ra ngoài chơi đi ra ngoài chơi!”
“Bye ~”
Thanh Dịch chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn theo chị gái và ba ba rời đi.
Tiểu hài tử đáng thương.
Đi mẫu giáo cũng không phải là chuyện tuyệt vời gì a.
***
Sau khi có Lạc Ý và Thanh Dịch, số lần Đồng Vũ Vụ và Phó Lễ Hành trở về nhà cũ càng nhiều, trên cơ bản mỗi cuối tuần sẽ quay về một lần.


Cha Phó từ ban đầu nghiện “mê tín cổ hủ” đến bây giờ là mê mệt chế tạo đồ chơi thủ công, tất nhiên điều này không thể thiếu sự ủng hộ của Lạc Ý rồi.
Cha Phó hớn hở nói, thật ra khi làm ông chủ cũng không thú vị, kiếm tiền cũng không vui vẻ, nếu có thể lựa chọn, ông thà làm một thợ mộc còn hơn.
Đồng Vũ Vụ xem bảng xếp hạng những người giàu có, im lặng.
Loại chuyện sủng cháu lên trời là thật, chẳng qua khiến Đồng Vũ Vụ bất ngờ chính là có một ranh giới cuối cùng trong việc cưng chiều cháu trai cháu gái của Phó phu nhân.

Khi Lạc Ý và Thanh Dịch không ngoan và nghịch ngợm thì bà sẽ không dung túng.

Mà cha Phó lại không giống vậy, ông đối với hai đứa cháu nuông chiều không có điểm dừng, có một lần Lạc Ý nói muốn sao trên bầu trời, cha Phó thậm chí còn suy nghĩ có nên mua quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ không…
“Làm thế nào mà ba chúng ta biết có thể mua quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ vậy?” Buổi tối Đồng Vũ Vụ hỏi Phó Lễ Hành.
Phó Lễ Hành suy nghĩ một lát: “Chắc là Lạc Ý nói với ông ấy.”
“Vậy làm sao mà Lạc Ý biết được!” Đồng Vũ Vụ càng giật mình.
Phó Lễ Hành liếc nhìn vợ mình: “Cái này thì phải hỏi em chứ!”
Vẻ mặt của Đồng Vũ Vụ đầy bối rối: “Hỏi em sao? Em cũng chưa nói chuyện này với con gái, đừng đổ lên người em.

Nếu không em sẽ kiện anh tội phỉ báng đó.”
“Chi bằng em nhớ lại chuyện đã xảy ra nửa năm trước đi.” Phó Lễ Hành tốt bụng nhắc nhở cô.
Đồng Vũ Vụ cũng thật sự nghiêm túc suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nhớ đến một chuyện đã xảy ra vào nửa năm trước ——
Cách sinh nhật của cô còn hai ba tháng, Phó Lễ Hành đã không còn muốn chuẩn bị kinh hỉ gì, anh đã trở thành cỗ máy chỉ biết mua quà tặng mà không có tình cảm, nhưng so với trước đây vẫn có chút tiến hóa hơn, anh sẽ chủ động hỏi cô muốn gì.

Đúng lúc ấy có một bộ phim truyền hình đang hot, trong đó có một đoạn nói về quyền đặt tên của các hành tinh nhỏ.
Khi ấy cô xem xong cảm động không thôi, cảm thấy rất lãng mạn nên đã thuận miệng nói bừa.

Cho đến nay, cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt của anh lúc đó, giống như đang suy nghĩ xem vợ mình có bị ma nhập hay không, nếu không thì sao lại có thể đòi một món quà như vậy.
Khi ấy cô đang bận quấn lấy anh, còn Lạc Ý thì dường như có ở bên cạnh ăn dưa.
Sau đó, anh bị cô dây dưa không chịu được nên đã dứt khoát nhờ Chu trợ lý tìm mua dây chuyền trang sức có liên quan đến ngôi sao, anh cầm bức hình Chu trợ lý gửi đến, vẻ mặt bình tĩnh hỏi cô: “Giá cả đều giống nhau, em muốn quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ hay là muốn sợi dây chuyền hình ngôi sao này?”
Lúc ấy, cô còn muốn mắng anh, chẳng lẽ cho rằng cô là người thô t.ục như vậy sao? Một sợi dây chuyền mà thôi sao có thể so sánh với ngôi sao trên bầu trời được, trong tâm trí của thẳng nam có phải không có tế bào lãng mạn hay không?
Nhưng mà, vừa nhìn thấy hình ảnh dây chuyền ngôi sao đó thì cô đã không thể rời mắt.

Anh chờ đợi câu trả lời của cô.

Cô khó khăn ngẩng đầu lên khỏi bức ảnh tuyệt mỹ kia, kéo tay Phó Lễ Hành, vô cùng chân thành nói: “Lão công, em cảm thấy anh là một người rất thực tế và thận trọng, tuy rằng em nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng mấy năm nay em đã học được tính thực tế trên người anh.

Anh nói xem, ngôi sao trong vũ trụ nhiều như vậy, cho dù đặt tên thì em cũng không tìm thấy chúng.

Có thể hôm nay đặt tên, ngày mai đã rơi xuống rồi, thật sự là không xứng đáng.

Em cần phải học tập đức tính truyền thống, cần cù tiết kiệm một chút, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, em vẫn nên chọn sợi dây chuyền này thôi.”
Lúc ấy anh nở nụ cười, cười đến vô cùng vui vẻ, còn ôm chầm lấy cô.

Nhìn thấy Đồng Vũ Vụ rơi vào dáng vẻ trầm tư, Phó Lễ Hành cũng nhớ lại khi đó, anh cảm thấy bản thân cũng thật ngốc, lý trí biết quyền đặt tên gì đó là hoàn toàn vô nghĩa nhưng trên tình cảm, anh vẫn không muốn làm cô thất vọng, còn cố ý cho người đi hỏi qua, kết quả điều đáng xấu hổ đã xảy ra…
Một người bạn là chuyên gia đã nói cho anh biết, không có khả năng mua quyền đặt tên hành tinh nhỏ bằng tiền, trừ phi bản thân phát hiện ra một tiểu hành tinh chưa bao giờ được quan sát thấy, còn phải trải qua tầng tầng lớp lớp phê chuẩn của quốc tế, từ đó mới lấy được công nhận của quốc tế...
Anh không muốn để bạn bè của mình biết là anh muốn mua nên đã cố ý giải thích: “Là một người bạn của tôi muốn tham khảo ý kiến.”
Sau đó anh cũng không nói chuyện này cho Đồng Vũ Vụ biết.
Nhưng mà vào ngày sinh nhật của cô, anh vẫn đưa cô đến tầng cao nhất của Yên Kinh để ngắm sao trên bầu trời.

Đồng Vũ Vụ phục hồi lại tinh thần, ngượng ngùng cười: “Vậy không phải ba sẽ thật sự mua nó chứ?”
Phó Lễ Hành bình tĩnh tiến hành phổ cập kiến thức cho Đồng Vũ Vụ.
Đồng Vũ Vụ bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại nhìn về phía anh: “Vậy làm sao mà anh biết được??”
Phó Lễ Hành là ai, cho dù Thái Sơn có sụp đổ thì vẻ mặt cũng không thay đổi, anh nhìn cô rồi đáp: “Chuyện thường tình này ai mà chẳng biết?”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Bị xúc phạm rồi.
Cô trực tiếp đè lên người anh muốn cắn: “Phó Lễ Hành, anh đang muốn chết nhạo em đúng không? Đúng không?”
Phó Lễ Hành vươn tay ôm eo cô: “Phải!”


***
Cùng lúc đó, cha Phó đang đứng trong thư phòng gọi điện thoại cho một người quen cũ, ngữ khí bình tĩnh: “Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ có thể mua được không? Không phải tôi, tôi bao nhiêu tuổi rồi còn làm những chuyện ấu trĩ như vậy, ông đừng hiểu lầm, tôi là vì...” Ông dừng một chút: “Là con trai tôi nhờ tôi hỏi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.