Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 80




Băng vệ sinh hiện nay rất hot, nhưng Đồng Vũ Vụ có thói quen dùng loại băng vệ sinh dạng lỏng, nhãn hiệu cô thường dùng của Nhật Bản, cô lên mạng tìm kiếm hình ảnh rồi gửi cho Phó Lễ Hành, Phó Lễ Hành sẽ phụ trách đi siêu thị mua.

Dáng người anh cao ngất, khí chất xuất chúng, Phó Lễ Hành xuất hiện ở khu đồ dùng cá nhân của phụ nữ trong siêu thị, anh vẫn còn đang ngượng ngùng, nhất là khi anh đứng cùng với hai người phụ nữ trẻ, lại càng khiến anh thêm ngượng ngùng.
Anh nhanh chóng nhìn lướt qua các các nhãn hiệu băng vệ sinh, sau khi xác định không nhìn thấy loại Đồng Vũ Vụ cần, anh cẩn thận gọi video cho cô.
Đầu bên kia nhận, Đồng Vũ Vụ đang nằm trên giường.
“Hình như không có loại mà em cần.” Phó Lễ Hành nói.
Mặc dù hiện tại cuộc sống đã cởi mở, nhưng mà một người đàn ông trưởng thành đứng ở khu đồ dùng cá nhân của phụ nữ cũng thật gây chú ý.
Ngoài mặt Phó Lễ Hành có vẻ tự nhiên trấn định, nhưng trên thực tế khi thấy những ánh mắt đang nhìn đánh giá anh cũng không thể tiêu hóa nổi.
Thật ra Đồng Vũ Vụ vẫn còn đồ dùng, lần này chỉ muốn dựa vào kỳ s1inh lý mà làm trò quỷ mà thôi.
Còn chưa nói gì, chợt nghe đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp: “Hay là đến siêu thị khác mua?”
“Không, không cần đâu.” Đồng Vũ Vụ vội vàng ngăn cản, dù là làm trò quỷ cũng phải biết chừng mực, đừng nói là trong nhà còn đồ dùng, cho dù là không có, cô cũng không thể ép anh dưới trời mưa to gió lớn như vậy mà chạy đi chạy lại, “Anh đem camera quay mấy loại ở đó cho em xem thử xem.”
Phó Lễ Hành đưa camera điện thoại đến đó, Đồng Vũ Vụ đối với những nhãn hiệu khác cũng không biết nhiều, liền chọn một nhãn hiệu thường xuất hiện trong quảng cáo.
“Chồng à, mua xong rồi thì nhanh chóng trở về nha, mưa càng lúc càng lớn, hơn nữa còn có sét đánh nữa, thật dọa người.”
Phó Lẽ Hành ừ một tiếng, mang theo giỏ mua đồ đến quầy thu ngân, cũng không có tắt cuộc gọi video.
Đồng Vũ Vụ lại líu ríu nói: “Nhưng mà, anh lái xe không cần quá nhanh nha, mưa to mặt đường rất trơn, vẫn nên đặt an toàn lên trên hết.”

Nghe cô dặn dò như vậy, Phó Lễ Hành cong cong môi, “Ừ, em còn cần gì nữa không?”
“Không cần đâu, trong nhà cái gì cũng có hết rồi, anh nhanh chóng trở về đi, sét đánh rất đáng sợ.”
“Được rồi, anh cúp máy đây.”
“Dạ, anh đi đi.”
Sau khi tắt cuộc gọi video, Phó Lễ Hành đến quầy thu ngân, nhân viên thu ngân cũng đã thấy nhiều đàn ông đi mua băng vệ sinh nên cũng không kinh ngạc, biểu tình lạnh nhạt quét mã vạch.
Khi Phó Lễ Hành mang theo túi đồ đi ra, quả nhiên trời mưa tầm tả, anh lái xe, hai bên đường không có người đi đường, giữa hè thời tiết thay đổi thất thường, gọt rửa sạch sự lo lắng ở thành thị.
Đồng Vũ Vụ cũng không phải là người yếu đuối, mấy loại chuyện sấm sét cũng không dọa sợ được cô, sàn nhà trong phòng ngủ được lót thảm lông dê rất dày, mấy hôm trước còn kêu dì trong nhà cũ đến quét dọn lại, cô ngồi trên thảm, biểu tình vui vẻ xem hình chụp đám cưới.
Lúc trước khi chuẩn bị chụp hình cưới, Phó Lễ Hành có nói qua với cô, anh không có nhiều thời gian, vừa lúc anh phải sang Anh công tác một thời gian, ở đó có một tòa lâu đài cổ, sau đó trong lúc bận rộn anh cố gắng rút ra được hai ba ngày, chọn lựa áo cưới xong liền đến Thổ Nhĩ Kỳ chụp hình.
Khi đó còn chưa có ca khúc đường phố “Anh sẽ dẫn em đến Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn”, khinh khí cầu ở Thổ Nhĩ Kỳ cũng không được ưa chuộng lắm, so với sự xa hoa của hôn lễ thế kỷ, thì bộ đồ cưới của bọn họ thật bình thường, thật sự trong lòng Đồng Vũ Vụ cũng có tiếc nuối, lúc này ngoài trời đang mưa to, cô lén lút lập FG, nếu một năm sau, cô và Phó Lễ Hành không ly hôn, mà tình cảm phát triển, cô nhất định phải đi chụp lại hình cưới.
Nghĩ đến được chụp đủ loại hình cưới, ánh mắt Đồng Vũ Vụ trở nên nhu hòa, ngón tay vuốt nhẹ lên hình chụp của cô và Phó Lễ Hành.
Thật là một nam thẳng đáng yêu.
Từ sau khi Tần Dịch và Đồng Vũ Vụ chia tay, anh ta rất ít quay về Tần trạch, hôm nay có rất nhiều chuyện cùng lão gia thương lượng, nên lúc này mới trở về.
Vốn dĩ trên Tần Dịch còn có anh trai, nhưng anh trai bị mắc bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, không thể sống quá 15 tuổi, Tần phu nhân đau lòng vì mất con trai nên không quá hai năm sau cũng mất.

Khi đó Tần Dịch chỉ mới 10 tuổi.


Con trai lớn và vợ lần lượt qua đời, tạo ra một đả kích lớn cho Tần Hoài, vài năm nay thân thể cũng không còn tốt.

Nhìn thấy con trai nhỏ đã trưởng thành, thủ đoạn cùng năng lực càng ngày càng thành thục, Tần Hoài rất an ủi, sau khi nói chuyện công việc xong, liền nói: “Ta và Trình bá bá của con có nói chuyện qua, ông ấy rất xem trọng con, con và Trình Yên từ nhỏ cùng lớn lên, quen biết lẫn nhau, trong khoảng thời gian này gặp gỡ nhau nhiều một chút đi.”
Tần Dịch không tin được nhìn Tần Hoài, một lát sau mới cười lạnh nói: “Điều gì khiến ngài ảo tưởng có thể xen vào chuyện của tôi? Ngài tỉnh lại đi, chuyện của tôi, ngài không có quyền lên tiếng.”
“Con vẫn còn nhớ đến Vũ Vụ sao?” Tần Hoài cầm phật châu trong tay, biểu tình lạnh nhạt, “Con bé đã lập gia đình rồi.”
“Nếu năm đó không phải tại ông, tôi và cô ấy cũng sẽ không tách ra!” Hai tay Tần Dịch nắm chặt, năm đó anh ta có thể gào hét, nhưng bây giờ đã khác trước, anh không thể không suy nghĩ mà tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với cha mình được, trong lòng bình tĩnh lại nhưng vẫn còn thống hận nói, “Là ông hại tôi, là ông biến tôi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.

Bây giờ, ông còn muốn can thiệp vào chuyện của tôi nữa sao.”
Tần Hoài ho khan vài tiếng, thở dài một hơi, “Con là người làm việc theo cảm tính, nếu năm đó con tiếp tục cùng con bé quen nhau, khó tránh khỏi sẽ bị người nhà Đồng gia lợi dụng cũng không thể trợ giúp gì được cho con, nói không chừng còn là người kéo chân con lại, Tần gia không thể chấp nhận được, chờ sau khi ta trăm tuổi, Khánh Thành này là của Tần gia hay là của Đồng gia, không ai biết được.

Con rất nghe lời Vũ Vụ, con rất thích con bé, ở trước mặt con bé con không có chủ kiến, Phó Lễ Hành thì không giống như vậy, anh ta so với con thì phù hợp hơn, đối với Tần gia mà nói, Vũ Vụ không thích hợp để chọn làm chủ mẫu, nhưng đối với Phó Lễ Hành thì con bé thích hợp hơn, cũng đã nhiều năm như vậy, mọi chuyện cũng rõ ràng như vậy, con còn không nhìn thấu hay sao?”
“Đủ rồi!” Tần Dịch gầm lên một tiếng, cánh tay nổi gân xanh, “Tất cả đều do ông tự cho là đúng,
Chuyện này sau này tôi không muốn nói tới nữa, chuyện của tôi ông không cần xen vào nữa!”
Trước khi Tần Dịch xoay người chuẩn bị rời đi, Tần Hoài trầm giọng khuyên nhủ: “Bây giờ con không chỉ đại diện bản thân con, mà con đang đại diện cho Khánh Thành, cho Tần gia, chuyện ngu xuẩn năm 20 tuổi còn chưa đủ nữa hay sao, con ăn của ta, mặc của ta, hưởng thụ những đãi ngộ tốt nhất của Tần gia mà không nghĩ đến báo đáp hay sao? Hôn nhân của con nhưng lại không chỉ là chuyện của con, mà là chuyện của Khánh Thành, cũng đã hơn 20 tuổi rồi, đừng có ngây thơ như vậy nữa.


Chọc giận Phó Lễ Hành ngay cả ta cũng không cứu được con.”
Tần Dịch đi ra khỏi thư phòng, đem cửa đóng mạnh lại phát ra tiếng vang thật lớn làm cho người giúp việc đang đóng cửa sổ trên lầu cũng bị kinh sợ.
Ngô Tuệ Quân nghe thấy tiếng vang, cười thầm, tiếp tục cúi đầu sơn móng tay, trò hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Tần Dịch xuống lầu chuẩn bị vào gara lái xe rời đi, nghe trong góc khuất có người đang nói chuyện phiếm, vốn dĩ anh đối với loại chuyện lén lút to nhỏ cũng không có hứng thú, sở dĩ dừng bước là bởi vì nghe nói thấy nội dung của câu chuyện là cô ấy.
“Thiếu gia cũng thật là đáng thương, năm đó thời điểm cùng Đồng tiểu thư bên nhau rất vui vẻ, không biết lão gia nghĩ như thế nào, Đồng tiểu thư rõ ràng cũng rất tốt nha.”
“Cái này cô không biết rồi, Đồng tiểu thư không có cha mẹ, sống cùng với đại bá, cháu gái dù sao cũng không phải là con gái, nhưng mà nói thiếu gia đáng thương, tôi lại cảm thấy Đồng tiểu thư càng đáng thương hơn, năm đó thiếu gia vì theo đuổi Đồng tiểu thư mà cùng cô ấy đến Anh du học, thời điểm sau đó lại chia tay, lão gia bắt thiếu gia nghỉ học chuyển trường đến Mỹ, tôi còn nhớ rõ ngày đó, cũng mưa lớn như vậy, thiếu gia đi Mỹ, Đồng tiểu thư liền dầm mưa đứng bên ngoài chờ, chắc là muốn cầu xin lão gia đồng ý.”
“Còn có……” chuyện này sao?
Lời còn chưa nói ra Tần Dịch đã nhanh chóng vọt đến trước mặt họ, hai người giúp việc đang nói chuyện là người làm lâu ở Tần gia, vốn dĩ nói chuyện riêng của ông chủ sau lưng là đã phạm vào tối kỵ, lúc này còn bị bắt tại trận, hai người sợ tới mức mặt như tái nhợt.
Sắc mặt Tần Dịch trở nên hung dữ: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào, mau nói rõ ràng cho tôi biết.”
Cũng không cần phải uy hiếp, sự việc kia đã dọa sợ người giúp việc “biết rõ mọi chuyện”, người giúp việc nhanh chóng đem toàn bộ sự việc nói ra, “Thiếu gia, cậu ngàn vạn lần đừng nói với lão gia, chuyện cũng đã nhiều năm rồi, nếu lão gia biết tôi nói ra, nhất định sẽ đuổi việc tôi.”
Trong lòng Tần Dịch bi thương, anh ngẩng đầu nhìn trời mưa to, lui từng bước về phía sau, thì thào nói: “Ngày đó mưa cũng lớn như thế này sao?”
Anh ta không ngờ lại còn có chuyện như vậy, nếu không phải trong lúc tình cờ anh biết được, thì có phải cả đời này anh cũng sẽ không biết được hay không?
Vì sao cô lại không nói?
Tần Dịch mất hồn rời đi, người giúp việc “biết rõ sự việc” nhẹ nhàng bước lên lầu, run rẩy nói: “Thái thái, tôi đã nói dựa theo ngài phân phó rồi.”
Ngô Tuệ Quân mang nhẫn kim cương lớn, liên tục thưởng thức, lúc này mới cười nói: “Biết rồi, còn lại 50 vạn tôi sẽ chuyển cho cô, hai ngày này cô trở về quê đi.”
Người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, chuyện đã qua vài năm, cho dù Tần Hoài và Đồng Vũ Vụ có phủ nhận thì Tần Dịch vẫn sẽ để ý, nhất định hắn sẽ nghĩ Tần Hoài là muốn trốn tránh trách nhiêm nên không muốn thừa nhận, còn Đồng vũ vụ thì không muốn nhớ đến chuyện đó nữa.


Tần Dịch rất thích Đồng Vũ Vụ, con người chính là như vậy, thích một người, mà người kia đối với mình cũng “thâm tình” mặc dù chỉ là giả, nhưng vẫn muốn tin là thật, hắn giống như muốn bắt lấy cơ hội này nên nhất định sẽ tin là thật, cho rằng Đồng Vũ Vụ vì hắn mà dầm mưa, vì hắn mà cố gắng tranh thủ.
Tần Dịch của ngày hôm này so với trước kia càng khiến người khác phải kiêng kị, nhưng mà hắn lại là người ngu xuẩn, nhược điểm trước đây là Đồng Vũ Vụ, bây giờ cũng giống như vậy, chiêu này lần nào dùng cũng chính xác.
…….Phó Lễ Hành sẽ làm như thế nào?
Ngô Tuệ Quân cúi đầu bật cười, vẻ mặt đáng sợ lại nham hiểm.
Tần Dịch trong lúc xúc động muốn đi tìm Đồng Vũ Vụ, muốn hỏi cô về chuyện của năm đó, cũng muốn giữ chặt lấy cô, nói một tiếng xin lỗi với cô, là hắn vô dụng, không bảo vệ tốt cho cô, không bảo vệ tốt cho đoạn tình cảm của họ.
Hắn biết địa chỉ của cô, lái xe chạy như điên đến biệt thự Tùng Cảnh, giờ phút này trong lòng hắn như muốn vỡ tung giống như tâm trạng năm đó khi cô đáp ứng ở bên cạnh hắn.
Phó Lễ Hành lái xe cũng không nhanh, dù sao trời cũng mưa to, chẳng qua khi anh lái xe về biệt thự Tùng Cảnh, nhìn thấy có một chiếc xe chắn trước cửa vào, cần gạt nước ra, anh chú ý nhìn kỹ, khoảng cách của hai chiếc xe cũng gần, anh nhận ra đó là xe của Tần Dịch.
Tần Dịch đến đây? Hắn đến đây làm gì?
Phó Lễ Hành dừng xe, mở ô rồi xuống xe, bước từng bước vững vàng tới xe của Tần Dịch.
Tần Dịch rất ngu xuẩn, anh cũng không muốn cùng hắn so đo những chuyện trước đây, anh cũng không có để trong lòng, nhưng mà hiện tại hắn lại ngang nhiên đến biệt thự Tùng Cảnh? Vẻ mặt Phó Lễ Hành lạnh lùng và nghiêm nghị, anh nắm chặt cái ô, áp lực toàn thân tỏa ra.
Sau đó Tần Dịch mở cửa xe, hắn không có ô, nên trong chốt lát cả người đều ướt đẫm.
Phó Lễ Hành không để ý đến phản ứng của Tần Dịch, khi chuẩn bị đi vào, Tần Dịch liền gọi lại, “Phó tổng.”
Trong đêm mưa, giọng của hắn bị tiếng mưa át lại trở nên nhỏ đi rất nhiều, nhưng vẫn lọt vào tai Phó Lễ Hành một cách rõ ràng.
“Anh có thể gọi Vũ Vụ ra được không, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi cô ấy.”
Phó Lễ Hành nghiêng người, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn Tần Dịch, “Tần tổng, cũng nên vừa phải thôi.”
Nếu không phải được giáo dục lễ nghi nhiều năm, Phó Lễ Hành cũng muốn xem thử có phải do trời mưa lớn quá nên khiến cho đầu óc của Tần Dịch cũng bị nước vào hay không..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.