Tháng bảy, giữa mùa hè, thời tiết nóng bức khó chịu, tiếng chim hót vang lên từ trong những tán cây, mặt trời chiếu thẳng xuống làm cho mặt đất nóng bỏng, bỗng nhiên có một trận gió nóng thổi đến, quả là làm cho người ta hít thở không thông.
Một tay Lâm Lục Kiêu chống vào cửa xe, quay người lại, cô gái liền đứng sau lưng anh, da trắng dáng cao gầy, xinh đẹp, ánh mặt trời chiếu vào cô như làm cô tỏa sáng.
“Anh chạy cái gì mà chạy?” Nam Sơ ngước mặt lên hỏi lại một lần nữa.
Hai tay Lâm Lục Kiêu ôm ngực, dựa vào cửa xe, chân mày anh nhíu thành hình chữ Xuyên cho thấy rằng anh sắp không nhịn được nữa rồi. Liếc nhìn Nam Sơ, anh sờ được hộp thuốc lá trong túi quần, lấy ra một điếu, châm lửa rồi hỏi ngược lại: “Cô biết Lâm Khải?”
Nam Sơ gật đầu.
Anh phủi phủi tàn thuốc lá, tiếp tục hỏi: “Quen biết lúc nào vậy?”
“Ở Milan.”
Anh lại hút một hơi, hầu kết khẽ động, ánh mắt hướng về phía cửa sổ thờ ơ nói: “Được rồi, đồ đã đưa đến nơi rồi, tôi đi đây.”
Nam Sơ đưa tay ra kéo anh lại.
Cánh tay của người đàn ông cứng rắn có lực, cô nắm chặt lấy mà cứ như là đang cầm một khối sắt vậy, rắn chắc và còn mang theo hơi ấm.
Trái tim cô khẽ động một cái.
Lâm Lục Kiêu rút tay về: “Còn có việc gì sao?”
“Đưa điện thoại của anh đây cho tôi.” Nam Sơ đưa một tay ra, xòe tay ra.
Lâm Lục Kiêu cúi đầu liếc một cái, bàn tay con gái trắng mịn màng, từng đường chỉ tay hiện ra rõ ràng, ngón tay nhỏ dài, trông như búp măng mới nhú lên sau cơn mưa.
Anh thu ánh mắt lại, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: “Không có điện thoại.”
“Vậy khi nào thì anh nghỉ phép?” Nam Sơ cố chấp nhìn thẳng vào anh.
Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc lá, nghe thấy vậy, anh nâng mí mắt lên nhìn cô nửa giây, thở ra một hơi khói, cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt cô. Gương mặt bỗng nhiên được phóng to ra, mày kiếm lộ ra khí chất tinh anh, đôi mắt sâu và đen, đôi môi gợn lên thành một đường, tựa tiếu phi tiếu(*).
(*Tựa tiếu phi tiếu: Cười mà như không cười.)
Nhiều năm không gặp, khí thế lại càng bức người hơn rồi.
Kéo gần khoảng cách lại.
Khí thế bức người đó lại dần hạ xuống, hơi thở của người đàn ông cứ quanh quẩn trước mặt, bỗng nhiên lại gần như vậy, thân mật như vậy, Nam Sơ lùi về sau một bước theo phản xạ có điều kiện.
Lâm Lục Kiêu vẫn còn cúi người xuống, hai tay để trong túi quần.
Cúi đầu cười một cái, ánh mắt đầy giễu cợt, anh di chuyển tầm mắt, xoay người mở cửa xe, ngồi vào trong.
Buổi chiều yên tĩnh.
Khởi động xe, bánh xe ma sát lên mặt đất, cứ thế vèo qua như một cơn gió.
Ngay sau đó, một chiếc xe quân dụng rời khỏi khu vực quay phim, nghênh ngang đi qua chỉ để lại một làn khói nóng.
...
Lúc Nam Sơ quen Lâm Lục Kiêu, năm ấy cô mới mười sáu tuổi.
Lần đó Nam Nguyệt Như phải lưu diễn khắp thế giới, trong nhà cũng chỉ có một mình cô, không biết được là đường dây ở chỗ nào đã hỏng, dẫn đến hỏa hoạn. Lúc cô tỉnh lại, xung quanh đều là lửa, mùi khói sực vào mũi, là Lâm Lục Kiêu đã cứu cô ra từ trận hỏa hoạn đó.
Chờ cho đến khi tỉnh lại thì cô phát hiện mình đã ở bệnh viện rồi.
Lúc đó Nam Sơ vẫn chưa có công ty quản lý, sau khi tỉnh lại, đầu tiên cô phải gọi cho Nam Nguyệt Như.
Trải qua một kiếp nạn sinh tử, mặc dù tình cảm giữa cô với mẹ không tốt lắm, nhưng Nam Sơ vẫn muốn nghe giọng nói của mẹ một chút.
“Mẹ, vừa nãy nhà mình bị cháy, nhưng bây giờ con không sao rồi...”
Cô gái nhỏ nắm chặt lấy điện thoại, rụt rè báo bình an, chỉ sợ nói sai một câu sẽ làm cho mẹ lo lắng.
Giọng nói của Nam Nguyệt Như trong điện thoại không tỏ ra biểu cảm gì: “Bị thương sao?”
Nam Sơ cúi đầu nhìn chân của mình một chút: “Không ạ, chỉ là chân bị bỏng một chút, bác sĩ bảo có thể sẽ để lại sẹo.”
“Hỏi một chút xem da có thể tái tạo lại không, bây giờ mẹ đang bận, có thời gian sẽ gọi lại.”
Lúc nào cũng như vậy.
Không nói đến ba câu, đã tắt máy rồi.
Nam Sơ mất mác mà cúp điện thoại, rõ ràng cô biết rằng, Nam Nguyệt Như không thích cô lắm.
Tủi thân bao nhiêu năm, giờ lại bộc phát.
Lúc y tá trưởng phát hiện ra Nam Sơ biến mất,lúc đó liền có người lao đến: “Mau mau mau! Gọi 119, trên sân thượng có một cô bé muốn tự sát.”
Y tá trưởng bị dọa đến ngốc luôn: “Ai?”
Người đó tay chân luống cuống, chốc lát không nhớ ra cô gái đó tên là gì, “Chính là cái người bị phỏng rồi hôn mê vừa được đưa vào đó!”
Lúc y tá trưởng gọi 119, cả tay bà đều run lên.
Lúc Nam Sơ được người ta cứu xuống từ sân thượng, cả người vẫn mờ mịt.
Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lâm Lục Kiêu.
Anh mặc bộ đồng phục màu tối của đội cứu hỏa, đội mũ bảo hiểm, vẻ mặt cứng rắn lạnh lùng, lúc thấy Nam Sơ, biểu cảm của anh rõ ràng là rất ngạc nhiên: “Sao lại là cô?”
Lúc Nam Sơ cúp điện thoại, bỗng nhiên có ý muốn tự sát.
Nhưng lúc cô đứng ở bên mép sân thượng, tay chân cô bắt đầu run lên, không dám nhúc nhích thêm chút nào, cứ như vậy đứng ngu ngơ nửa tiếng.
“Phiền thức cho anh rồi.” Nam Sơ cúi đầu.
Bỗng chốc Lâm Lục Kiêu cũng hiểu được đây là một bước thang để xuống, anh khẽ nhếch khóe miệng: “Không cần khách khí.”
Lúc rời đi, Nam Sơ chợt kéo anh lại.
Lâm Lục Kiêu quay đầu lại, cô gái nhỏ có đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, khàn giọng nói: “Đội của các anh có chỗ ở cho người bị nạn khong? Hoặc tôi về nhà anh cũng được, tôi đưa tiền cho anh.”
Cô cũng không biết mình lấy được dũng khí từ đâu mà nói với một người đàn ông xa lạ cái yêu cầu này, nhưng lúc ấy, cô cảm thấy trên người Lâm Lục Kiêu có một cảm giác an toàn, cô lưu luyến nó.
Lâm Lục Kiêu chỉ cảm thấy cô nhóc này thật buồn cười, không biết ý thức được nguy hiểm, cố ý cười cười trêu đùa: “Tôi dẫn nhóc về nhà tôi, có dám không?”
Ai ngờ, cô gái nhỏ cũng dũng cảm ưỡn thẳng ngực: “Dám chứ!”
Các thành viên trong đội đều cười ầm lên, Lâm Lục Kiêu dần thu nụ cười lại.
Mà năm ấy, Lâm Lục Kiêu 24 tuổi, là một người chăm sóc cho bản thân mình còn không xong.
...
Thứ bảy, một chiếc xe thân dài màu xám bạc đi về hướng bắc phía ngoại ô, lấy hướng bắc làm hướng hành trình, đường đèo cong cong vòng vèo, vết bánh xe lưu lại ấn ký trên mặt đất.
Tám giờ sáng.
Một người bước xuống từ trên xe, bước dọc theo 100 bậc đá ở sườn núi mà lên.
Đỉnh núi Cửu Mang, nơi tu hành của các Phật gia.
Tia nắng ban mai xuyên qua làn sương mù, Nam Sơ trang điểm đơn giản, một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần đùi đen, đôi chân vừa dài vừa thẳng thật tinh tế, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu xám, cô đi dọc theo đường núi quanh co, đi vào sâu trong núi.
Xuyên qua rừng trúc xanh biếc có thể nhìn thấy những mái cong màu nâu đỏ mờ mờ, đi đến đầu đường là một tấm biển treo ngang ở trên cao, trải qua mưa rơi gió thổi đã cũ đi nhiều rồi, trên đó là một đường viền bao quanh ba chữ lớn --
Thanh Thiền Tự.
Núi Cửu Mang, chùa Thanh Thiền, cách biệt với thế giới bên ngoài, hợp để tĩnh tâm.
Đạo quan, Phật quang, giai dữ nhân duyên.
Duyên này, hay là mọi việc đều như vậy.
Nam Sơ lấy ba nén nhang ở cửa, đi dọc theo những bậc thang, đi đến cái miếu nhỏ ở sân sau, xung quanh đều là những tiểu viện, một vị ni cô xách nước đi qua, nhẹ nhàng chào hỏi cô.
Giữa sân, một lư hương màu đen lớn sừng sững ở đó, làn khói xanh mềm mại vòng quanh nói.
Nam Sơ thắp hương, cầm lấy nén hương đi vào trong điện, bên trong yên tĩnh không một bóng người, đàn hương ở phía trước, trước đàn có ba chiếc đệm cói, ngẩng đầu lên chính là ánh mắt của Phật tổ từ bi.
Dâng hương xong, Nam Sơ mới đến Bát Nhã điện, có một người đang ngồi trước bồ án.
Nam Sơ kính cẩn hành lễ chào hỏi bà, người đang ngồi thiền mở mắt, vẫy tay với Nam Sơ, kéo cô ngồi xuống đệm cói.
“Xem khí sắc của con, dạo này hẳn là không tồi nhỉ.” Trụ trì nói.
Trong phòng nặng mùi đàn hương như muốn xông người ta, Nam Sơ ngồi xếp bằng trên đệm, nói: “Tạm được ạ.”
Trụ trì tuổi cũng gần sáu mươi, mặt mũi hiền lành, bà nhìn cô: “Vẫn ngủ được chứ?”
Nam Sơ gật đầu: “Khá hơn trước rồi ạ.”
Trụ trì mặc áo cà sa màu đậm, giấu bàn tay vào trong áo, bà nhắm mắt nói: “Có tâm sự sao?”
Nam Sơ lắc đầu.
Trụ trì dường như nhận ra điều gì đó, hai mắt vẫn nhắm như trước, nhẹ giọng nói: “Lần nào con tới tìm ta cũng là có tâm sự.”
“Con đến trả sách.” Dứt lời, Nam Sơ đưa quyển sách trong tay ra phía trước.
Trụ trì liếc mắt một cái, không quan tâm lắm đến quyển sách: “Hay là vì mấy người muốn làm hại con?”
“Không phải ạ.”
Trụ trì nhắm mắt thở dài, không lên tiếng nữa.
Căn phòng yên tĩnh một hồi lâu.
Trụ trì lại nói: “Thế thì là vì đội trưởng Lâm rồi?”
Ngược lại, lúc này Nam Sơ lại kinh ngạc: “Người vẫn nhớ anh ấy?”
“Chỉ gặp một lần, nếu có duyên thì sẽ nhớ được.”
Hai người đã từng đến thắp hương một lần, đương nhiên Lâm Lục Kiêu không tin những thứ này, lúc ấy anh còn chẳng bước vào cửa, sao mà trụ trì vẫn nhớ chứ.
Vừa dứt lời thì một tiểu ni cô đi vào rót trà.
Đợi cô ấy ra ngoài, đóng cửa lại, Nam Sơ mới hỏi: “Trong Phật pháp có nhân duyên không?”
Nghe vậy, trụ trì quay đầu lại nhìn cô một chút: “Có.”
“Người nói đi.” Nam Sơ chăm chú lắng nghe.
“Tất cả hội ngộ ân ái, thay đổi khó mà lâu dài được, vì yêu mà sinh buồn bực, vì yêu mà sinh ra sợ hãi, nếu không yêu thì sẽ không buồn cũng không sợ.”
Trong phòng có đốt một cái đèn dầu, ánh vàng nhẹ nhàng, Nam Sơ không tự chủ mà nhìn chằm chằm vào đấy một lúc.
“... Còn nữa không ạ?”
Trụ trì còn nói: “Cuộc đời này có tám cái khổ: sinh, lão, bệnh, tử, xa cách khi yêu, oán hận vô cớ, cầu xin không được, không buông tay được; có bốn cái khổ là vì yêu.
Nam Sơ đỡ trán: “Không có gì dễ nghe hơn ạ?”
“Phật gia kị chuyện yêu đương nam nữ, con muốn nghe cái gì tốt đẹp từ chỗ ta?”
“...”
“Nghe nói hôm nay có giảng thiền, cùng đi nghe với ta đi, vẫn là câu nói cũ, chúng ta ngăn không nổi miệng của người khác, vậy thì bịt tai mình lại, những lời công kích đó tự nhiên cũng sẽ biến mất, nghiệt chướng tự khắc có báo ứng.”
Hai người đứng dậy, đi ra cửa.
Đi tới cửa, Nam Sơ bước ra khỏi ngưỡng cửa, hỏi: “Vậy đội trưởng Lâm thì sao?”
Trụ trì không quay đầu lại: “Con cầu cho cậu ta, hay là cầu cho mình?”
“Cầu cho anh ấy.”
Cuối cùng trụ trì cũng dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cô một cái thật sâu: “U mê không tỉnh ngộ.”
Nam Sơ theo sát bà đi ra ngoài, vừa lúc gặp được người mới đến.
Người mới đến là hai cô gái trẻ, một người tóc ngắn một người tóc dài, cô gái tóc dài có gương mặt xinh xắn, mái tóc dài được buộc lên một nửa ghim lại ở phía sau, cô ấy mặc váy màu vàng nhạt, dưới ánh nắng mặt trời nhìn có chút chói mắt.
Hai người hành lễ với trụ trì, cô gái tóc dài liếc nhìn Nam Sơ một chút rồi mới hỏi trụ trì: “Trụ trì, hôm nay có thể cầu duyên không?”
Nam Sơ cảm thấy cô gái này có chút quen mắt, không khỏi nhìn lâu một chút, mãi mới nhớ ra là nữ bác sĩ ở bệnh viện hôm đó.
Trụ trì hai tay chắp lại thành hình chữ thập, trả lời: “Giờ cầu nhân duyên đã qua, thỉnh thí chủ đến lần sau.”
Hai người quay sang nhìn nhau một cái, không chịu đi: “Trụ trì, lần nào người cũng nói như vậy!”
“Mọi việc trọng duyên.”
Hai người đã rõ hơn nửa, hơi tức giận, cô gái tóc ngắn muốn lí luận với trụ trì một phen thì bị cô gái tóc dài kéo lại: “Giờ tốt hay không tốt, toàn là dựa vào ý của ngài sao?”
Trụ trì khẽ cười: “Đương nhiên là không phải.”
Trụ trì quyết không cho hai cô gái cầu duyên, hai người đành phải tức giận rời đi.
Đợi hai người đi xa rồi, Nam Sơ mới tò mò hỏi: “Người biết mấy cô ấy sao?”
“Hai cô gái học y học, đã từng đến đây rất nhiều lần.”
“Phật pháp, tin thì sẽ có, không tin thì không có, mấy cô gái này không tin Phật lại còn đi cầu Phật, Phật sẽ linh sao?”
...
Nghe thiền tu xong, trụ trì giữ cô lại ăn cơm chay, lúc Nam Sơ xuống núi đã là chạng vạng tối.
Từng tia nắng chiều như rải lên ngọn núi.
Buổi trình diễn violin diễn ra lúc sáu giờ, lúc Nam Sơ đến thì đã bắt đầu được một chút rồi, đèn trong thính phòng đã tắt. Cô nhìn lên sân khấu, Lâm Khải đã đặt đàn lên cổ bước lên sân khấu rồi.
Nam Sơ nhìn quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại ở hàng ghế cuối cùng.
Cô kéo thấp mũ xuống, quay lưng lại, nói một câu với người ngồi ghế đầu: “Phiền anh thu chân lại một chút.”
Người nào đó không động đậy.
Nam Sơ cau mày, quay đầu nhìn anh.
Chỉ thấy Lâm Lục Kiêu khoanh tay dựa vào ghế, đôi chân dài duỗi ra, ánh mắt toát lên vẻ thoải mái quan sát cô.
Trùng hợp quá.
“Đội trưởng Lâm, thu chân vào.”
Anh nhìn cô hai ba giây mới rồi chậm rãi thu chân vào.
Nam Sơ đi vào rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tầm mắt của mọi người đều hướng lên sân khấu, Nam Sơ nghiêng đầu quan sát anh. Anh đã thay quần áo bình thường, áo sơ mi trắng đơn giản và quần đen, cả người gọn gàng chỉnh tề, chẳng qua là hàm dưới mím chặt viết rõ là - người lạ chớ lại gần.
Cô hẳn không tính là người lạ nhỉ.
Nam Sơ cảm thấy thật tốt.
Cô dùng tay huých anh một cái.
Không có phản ứng.
Nam Sơ lại huých huých.
Vẫn không để ý cô.
Người đàn ông không hề nhúc nhích, cứ như là tượng đá vậy.
Lần thứ năm.
Lâm Lục Kiêu nhíu mày, đôi lông mày sắp bị nhíu thành hình chữ “Xuyên” (川), anh nhìn cô cảnh cáo, ý là - cô nghiêm chỉnh một chút cho tôi.
Kết quả, vừa quay đầu đã nhìn thấy cô gái nhỏ kéo kéo áo sơ mi của mình, vẻ mặt rất đắc ý.