Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 60



Edit: windy

Chương trình là quay lại rồi chiếu.

Bởi vì cảnh kia Nam Sơ “Không phối hợp”, khi bên hậu kì cắt nối trực tiếp cắt đi, rồi sau đó lộ ra video lúc đó của Nam Sơ cũng bị đoàn đội mua lại luôn.

Chuyện này liền thành bí ẩn.

Sau hậu trường, Nghiêm Đại chặn ở cửa phòng hóa trang Nam Sơ, khóa cửa lại.

“Cô làm gì vậy?”

Nam Sơ nhấc chân ngồi trên ghế sofa, tay mò tìm điếu thuốc trong túi, đưa tới bên miệng, ngậm chặt, ngón tay thon dài cầm lấy bật lửa xinh đẹp ở bên cạnh, ngón cái chà nhẹ, lửa hiện lên, cô cúi đầu tới gần châm thuốc, híp mắt chậm rãi hít vào rồi nhả khói ra, “Không làm gì cả.”

Nghiêm Đại dựa vào cửa, nhìn chăm chăm cô: “Cô gọi cho đội trưởng hả?”

Nam Sơ ngả ra, nhả ra vòng khói, không nói gì nhìn cô ấy.

Nghiêm Đại cẩn thận nhìn cô hỏi: “Cô có ý gì? Lúc tập thử hoàn toàn không có chuyện này.”

Nam Sơ kẹp điếu thuốc, bỗng nhiên nở nụ cười, bộ dáng kia đến ngay cả Nghiêm Đại là phụ nữ cũng cảm thấy bị quyến rũ, cô cực kì tùy ý nói: “Không có ý định gì, muốn gọi liền gọi thôi.”

Chuyện đã xảy ra gần một năm rồi.

Nghiêm Đại cảm thấy Nam Sơ thay đổi rất nhiều, nhưng bản tính hình như không thay đổi, trong lòng cô kiểu tiêu sái kia vẫn còn, không quan tâm tới hậu quả, muốn làm gì liền làm cái đó.

Chính như hiện tại, giờ dư luận đã lắng xuống cùng với giờ đã đủ mạnh mẽ, cô thật sự rất muốn đi tìm anh.

Có rất nhiều lời muốn nói với anh, có thể anh không muốn nghe.

Nghiêm Đại chợt phát hiện, thế giới quan của Nam Sơ rất đơn giản, có việc cô ấy muốn làm, với việc cô ấy không muốn làm, cô ấy thẳng thắn, tự do, không bị trói buộc.

“Vậy bây giờ cô nghĩ muốn làm gì?”

Nam Sơ đem điếu thuốc dụi tắt ở trong gạt tàn, nói: “Anh ấy không nghe, tôi liền qua đó tìm.”

Nghiêm Đại toàn thân toát mồ hôi, “Cô đi lên núi tìm anh ấy? Điên hả? Bây giờ cô đang ở đầu ngọn gió, giờ đi tìm anh ấy, ngộ nhỡ để mẹ cô biết, không giết chết cô hả?”

Nam Nguyệt Như đối với cô mà nói cho tới bây giờ không là vấn đề, nhưng hiện thực quả thật cần suy xét.

Ví dụ như Nam Nguyệt Như nói, cũng phải chờ sau khi cô tìm anh về rồi từ từ suy xét.



Đầu tháng giêng, Nam Sơ kết thúc tất cả công việc quay phim, vào lúc ban đêm đi tìm Thẩm Mục.

Gần đây Thẩm Mục mẫn cảm với phụ nữ, đang tu thiện, nghĩ tới Nam Sơ là người của anh em, tạm thời coi là đàn ông mời cô vào.

Ánh nến trước điện cháy sáng, trong đại điện Phật Thích Ca Mâu Ni giống như kim quang lóe sáng, ánh mắt từ bi.

Mùi nến ngưng tụ.

Thẩm Mục từ trong điện đi ra, quần âu áo tây ôm lấy thân hình cao ngất của anh, trong tay cầm chuỗi vòng Phật, vẻ mặt cấm dục: “Tìm tôi có việc gì?”

Nam Sơ đi thẳng vào vấn đề, “Tôi muốn địa chỉ của Lâm Lục Kiêu.”

Giọng nói người đàn ông trong ban đêm lạnh lẽo: “Cô muốn đi tìm cậu ấy?”

“Ừ.”

Nam Sơ gật đầu.

“Tìm cậu ấy làm gì? Lại vứt bỏ cậu ấy thêm lần nữa?” Thẩm Mục trực tiếp hỏi.

Nam Sơ mặt mày thanh tú, sau tự miếu là rừng trúc, rậm rạp um tùm, gió thổi tới ót cô.

Đêm nay Thẩm Mục khác thường khiến cho cô cảm thấy kì lạ.

Hai ba câu nói của Thâm Mục không tính gì, giống như trực tiếp không cho cô địa chỉ rồi trực tiếp rời đi, cũng không muốn nói nhiều với cô thêm câu nào, chỉ hỏi cô tìm Lâm Lục Kiêu làm gì?

Nam Sơ sau một lúc lâu không trả lời.

Thẩm Mục đem chuỗi vòng Phật đeo vào cổ tay, hai tay bỏ vào túi quần, châm chọc nhìn cô: “Thế nào, vấn đề này cực kì khó trả lời? Là đám người phụ nữ các cô đều thích suy nghĩ nông nổi, nhất thời nổi hứng ?”

Đây là vẻ mặt oán giận bị người nào đó vạch mặt hả?

Kì quái kì quái…

Đêm nay Thẩm Mục rất kì quái.

Tháng giêng vừa mới qua một đợt tuyết rơi, gió lạnh gào thét.

Nam Sơ dưới hơi gió lạnh vô cùng bình tĩnh nói với Thẩm Mục: “Tôi tìm anh ấy đương nhiên là làm chuyện tôi thích làm rồi.”

Biểu cảm vô cùng thẳng thắn, một chút cũng không quanh co.

Khụ.

Thẩm Mục vội ho một tiếng, ném cho cô một tờ giấy, xoay người vào đại điện: “Đi đi đi, tìm đi!”



Bắc tầm đến An Giang phải ngồi xe lửa mất mười hai tiếng, xung quanh đều màu xanh.

Một đường tàu xe mệt nhọc, 12 giờ sau, chân của cô đã đặt lên đất An Giang, cả đường giống như không ngủ, trong đầu đều là khuôn mặt của Lâm Lục Kiêu, cùng với khả năng kết quả sau khi gặp anh. Cô đem toàn bộ phản ứng có thể xảy ra, có nghĩ tới trường hợp xấu nhất, tâm tình cũng đỡ đi rất nhiều.

Nam Sơ từ toa xe hôi hám đi xuống, chỉ cảm thấy nửa cái mạng cũng không còn, mang theo hành lý, kéo kéo lại khăn quàn cổ, hỏi thăm người ta hướng lên núi lộc.

Xe từ An Giang lên núi lộc có hai chuyến, một là tám giờ sáng hai là năm giờ chiều cùng ngày.

Trấn núi lộc nhỏ, nghe nói có cả xe kéo tay, đầu trấn có cây cầu, hàng ngày các bà các cô thích ngồi ở đầu cầu tám chuyện.

Con gái nhà ai năm nay lấy chồng.

Con nhà ai thi đỗ đại học danh tiếng.

Ai xây nhà cho cha mẹ rồi.

Trước đó An Giang mới có một trận tuyết rơi dầy, mặt đất đọng lại rất nhiều, giữa rừng núi một màu trắng như tuyết, giống như xây lên một lớp chăn mỏng, người qua đương nói cho cô biết, đường lên núi lộc bị chặn rồi.

“Khi nào thì có thể thông?”

Người qua đường lắc lắc đầu nói: “Này không biết, phải xem khi nào thì tuyết tan nữa, chắc là nhanh đó, tôi thấy người đội phòng cháy mỗi ngày đều đang quét tuyết đi.”

“Xe có thể đi lên không?”

“Có đi, có xe đen, nhưng một mình cô gái như cô vẫn đừng ngồi, từ từ đi, tầm vài ba ngày là có thể thông rồi.” Người qua đường nhìn cô một mình nhỏ bé, lòng tốt đề nghị.

Nam Sơ đeo khẩu trang mắt đeo kính đội mũ, lại lấy khăn quàng cổ che đi nữa khuôn mặt chỉ thiếu không che được cả mặt, tuy nhiên không lo lắng có người nhận ra cô, nhưng vì tránh không gặp phiền toái không cần thiết.

Chờ sao được, không chờ được.

Thời gian của cô vốn không nhiều lắm, không thể ở chỗ này lãng phí thời gian được.

Sáu giờ tối.

Nam Sơ đặt một chiếc xe riêng.

An Giang rất nhỏ, trong huyện có mấy nơi bạn bè tụ tập lại gặp nhau, dễ gặp mặt, mà cũng thật sự rất nhỏ, ra ngoài mua đồ ăn, có lẽ tầm một phần ba người qua đường đều quen biết. Nhưng huyện nhỏ này cực kì an nhàn, trên mặt mỗi người đều là nụ cười.

Mà Nam Sơ là khách tới, bộ dáng lại xinh đẹp như vậy, cực kì hấp dẫn sự chú ý.

Cô đứng ở ngoài cùng nhà ga, cảm nhận được ánh mắt của người qua đường, lấy khẩu trang che che, xoa xoa cánh tay.

2 phút sau.

Một chiếc xe màu trắng dừng ở trước mặt cô, cửa kính hạ xuống, lái xe là một người đàn ông 30 tuổi, mặt chữ điền.

Nam Sơ cẩn thận đánh giá đối phương một cái, mới đem hành lý bỏ lên xe, rồi ngồi vào phía sau.

Lái xe không nói nhiều lắm, Nam Sơ lên xe liền hỏi, “Mất bao lâu?”

“Hơn một tiếng, nếu tình hình giao thông tốt, nếu không tốt, khả năng mất 2 tiếng, phải xem đội phòng cháy dọn tuyết đến đâu rồi đã.”

Tối đa hai tiếng nữa, có thể gặp mặt rồi.

Xe chạy trên đường núi gập gềnh, Nam Sơ nhìn cửa kính mờ mờ, ngoài cửa sổ một màu trắng xóa, tô điểm cùng chút màu xanh.



Lâm Lục Kiêu vừa mới đi quét tuyết về, quần áo còn chưa thay, mới vừa ngồi xuống giường một phút, điện thoại liền rung lên.

Anh tựa vào đầu giường, ủng cũng không tháo ra, chân gác lên méo giường, móc điện thoại trong túi ra, là Thẩm Mục, lười biếng bấm nghe, “Sao vậy?”

“Gặp chưa?” Giọng của Thẩm Mục ở bên kia cực kì rõ ràng.

Lâm Lục Kiêu khó hiểu, nhíu mày nói: “Gặp cái gì?”

Thẩm Mục nói: “Chậc! Nha đầu kia, hôm qua tới tìm tôi hỏi địa chỉ của cậu, tôi nghĩ là qua tìm cậu rồi chứ.”

Lâm Lục Kiêu đang tựa vào giường lập tức đứng thẳng dậy, chân giẫm trên mặt đất, khung giường theo anh mà rung động, kinh động đến cả Triệu Quốc ở giường trên, nằm sấp rồi cúi xuống hỏi, nhìn anh: “Người anh em, anh kích động cái gì vậy?”

Đại khái là nghe nói như thế.

Sau một lúc lâu, Lâm Lục Kiêu tỉnh táo lại, nghĩ tới đường lên núi đã chặn lại, xe không vào được, cô sẽ không có lá gan đi thuê xe tới chứ, đến xe cũng không dám đi.

Nhưng khó bảo toàn là không sợ chết.

Sau đó anh ngồi lại, ngón tay xoa xoa mũi, “Tìm tôi để làm gì?”

Thẩm Mục: “Nói là cô muốn làm chuyện cô ấy thích. Cúp đây.”

Gần đây Thẩm Mục vướng phải phụ nữ, đối với sinh vật này xin miễn cho kẻ bất tài, nhưng nghĩ lại cô ấy đã ngàn dặm xa xôi để tìm anh em của anh, tốt xấu gì cũng nói với anh một tiếng.

Kết quả, sau khi ngắt điện thoại, cả người Lâm Lục Kiêu liền lâm vào một trạng thái, liền ngưng lại.

Cánh tay anh tựa vào đầu giường, gõ gõ ở vị trí quen thuộc trên giường Triệu Quốc.

Triệu Quốc nhận được tín hiệu, cúi đầu nằm sấp ở bên giường, nhìn anh: “Cái gì vậy?”

“Núi tuyết nhiều như vậy sẽ có người tiến vào sao?” Lâm Lục Kiêu thoáng hỏi.

Triệu Quốc nằm ở bên giường, nghĩ nghĩ nói: “Chắc sẽ không, nhưng hàng năm đều có mấy người không sợ chết, lúc tuyết lở liền đi lên, năm kia đã chết vài người rồi.”

Đang nói thì …

Tiếng chuông báo bỗng nhiên vang lên.

Cửa kí túc xá bị người nào đẩy ra, “Nhanh! Có xe bị lật rơi xuống núi rồi!”

Vừa dứt lời.

Hai người đồng thời từ trên giường nhảy xuống, Triệu Quốc vừa mắng mỏ vừa tìm ủng xỏ vào, Lâm Lục Kiêu cầm áo khoác liền chạy ra ngoài.

Ngay lúc đó trong đầu, chỉ còn một suy nghĩ.

Ai đó mẹ nó lại liều chết như thế, thật đúng là đưa cô vào rồi.

Bên ngoài gió lạnh rét thấu xương, lúc xe Lâm Lục Kiêu đến, thấy xe tải nhỏ lung lay sắp rơi xuống mày liền run lên.

Tình hình hiện trường cực kì nguy hiểm.

Chiếc xe tải kia treo leo bên bờ đá, nếu không nhờ vận khí tốt có mấy gốc cây ở đó, chiếc xe kia sẽ trực tiếp rơi xuống sườn núi rồi, núi lộc có tiếng cao, phía dưới giống như vực sâu vậy.

Rơi xuống dưới, đừng nói mạng sống, đến xương cốt cũng khó bảo toàn.

“Trong xe có một người đàn ông và một đứa trẻ.”

Lâm Lục Kiêu sửng sốt, cuối cùng cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều rồi, cười tự giễu, cô nào có lá gan đó.

Kết quả.

Chờ sau khi bọn anh cứu viện xong, lôi toàn thân mệt mỏi trở về đội, trạm gác nói với anh, “Có một cô gái tới tìm anh.”

Lâm Lục Kiêu theo bản năng quay đầu.

Liền thấy sau lưng Nam Sơ mặc áo khoác nhung đứng đó.

Trên cổ đeo khăn quàng màu đỏ.

Làm cho bầu trời trắng xanh thêm màu sắc, giống như, thế giới đen trắng bỗng nhiên phát sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.