Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 68



Edit: windy

Bên trong bỗng nhiên xuất hiện một người đi ra, bộ dáng tuấn lãng, phẳng phiu.

Trâu Miểu đi tới cửa, nhìn thấy Thẩm Mục, không mặn không nhạt hướng anh ta chào hỏi một tiếng, lại cúi đầu, cao giọng thúc giục với người bên trong: “Nhanh đi! Cho cô xem cái này!”

Cách vài giây, một cô gái chậm rãi từ từ ôm cánh tay từ bên trong đi ra, không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc anh định làm gì?”

Lâm Lục Kiêu chết đứng, ánh mắt không lưu tâm thoáng nhìn.

Thoáng cúi xuống, khoảng khắc, không động đậy rời khỏi, tay mò mẫm hộp thuốc trong túi quần.

Thẩm Mục tay đút trong túi quần, ho nhẹ một tiếng.

Nam Sơ không chú ý tới bên này, bỗng nhiên thuận thế nhìn tới.

Lâm Lục Kiêu cả người màu đen, tóc đen tuyền dưới ánh nắng phát ra ánh sáng, hình dáng đường cong như khắc họa lên thân thể cường tráng.

Anh lấy một điếu thuốc ra, bỏ vào trong miệng, châm thuốc, đem bật lửa bỏ vào trong túi, hút miệng, đem khói hít đến đầu ngón tay, thở hắt ra, khi đó, bốn mắt trong nháy mắt đối diện nhau.

Hai anh mắt không kiêng nể gì quấn quýt lấy nhau.

Trâu Miểu chờ không kịp, đứng ở bên cạnh xe tải gọi cô: “Nam Sơ, lại đây!”

Nam Sơ đi qua.

Lâm Lục Kiêu trào phúng nhếch nhếch khóe miệng, lảng tránh ánh mắt, dựa vào cửa xe hút thuốc.

Bóng dáng kia khi lướt qua mặt anh, anh cũng không nhìn, nghiêng đầu, cong người, thật sự một chút cũng không chịu cúi đầu.

Thẩm Mục nhìn thấy hết thảy, “Nếu không phải hôm nay, tôi cũng không biết hai người bọn họ…”

“Đi thôi.” Anh không kiên nhẫn cắt ngang.

Thẩm Mục thăm dò: “Không thoải mái?”

Anh ngậm khói, hừ nở nụ cười, cúi đầu phủi phủi khói, “Có cái gì mà không thoải mái.”

Thẩm Mục: “Rộng lượng như vậy?”

Lâm Lục Kiêu ngậm khói không nói gì.

Có thể lúc hai mươi mấy tuổi có thể xông lên quấy đến rối một nùi với người ta, đánh cho người kia khiến cho anh cũng không nhớ được gì, sẽ đem cô gái kia về nhà dạy bảo một phen, nhưng tuổi càng lớn, có chút cảm xúc có thể khống chế được.

Có thể chịu được áp lực.

Vừa tới Lâm Thanh Viễn còn nói anh, qua năm nay đã là người đàn ông 30 tuổi.

Nam Sơ đi chậm, Trâu Miểu chờ không kịp, tiến lên, túm cô đi qua, ôm lấy vai cô, giơ tay chỉ lên cả một xe hoa, “Đều là tôi chọn cho em đấy.”

“Anh có bệnh?” Nam Sơ liếc nhìn anh ta một cái.

Trâu Miểu cười, không chút để ý: “Đúng vậy.”

Nam Sơ trợn trừng mắt, xoay người đi, liền bị anh ta gắt gao giữ chặt.

Trâu Miểu kéo cô trở lại, trực tiếp kéo vào trong ngực, đầu tựa vào đầu cô: “Mẹ nó rốt cuộc cũng phải cảm động rồi chứ?”

Nam Sơ đẩy anh ta ra, nhưng sức không bằng, vô lực bị anh ta đè vào trong ngực, chỉ có thể cao giọng cảnh cáo, “Mẹ nó buông ra!”

Đầu bị anh ta đè ở trên vai, trong ánh mắt, có bóng người lướt qua bên cạnh.

Không chút lưu luyến.

Nam Sơ nhìn bóng lưng kia, kì thật anh mặt quân trang cực kì cương nghị, nhưng anh từ đầu tới cuối đều không nhìn cô một cái nào, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, cô hít hít cái mũi.

Trâu Miểu vội vàng đem người trong lòng kéo ra, vừa thấy, khóc sao.

Cô đột nhiên khóc ròng rã, khiến cho anh ta đau lòng luống cuống, giọng nói tự nhiên ôn nhu hẳn, “Này này này này này này, cô khóc cái gì vậy? Không đến mức cảm động như thế chứ!!!”

“Này, cô như vậy lần sau tôi cũng không dám tạo bất ngờ cho cô nữa!”

“Đừng khóc mà bà cô ơi!”



Ba giờ chiều, hoạt động bắt đầu, bán hàng từ thiện bắt đầu.

Trâu Miểu cực kì hào phóng lấy tên của Nam Sơ quyên góp 200 vạn vật tư phòng cháy.

Thẩm Mục chậc chậc, “Trâu Miểu theo đuổi phụ nữ thật đúng là như nhau.”

Một bên rầm rì, “Ba hoa.”

Truyền thông ở đây toàn bộ nổ tung.

Cuộc phỏng vấn cuối toàn bộ vây quanh hai người bọn họ, “Có phải chuẩn bị công khai tình cảm hay không?”

“Có phải có thai rồi không?”

“Khi nào thì kết hôn?”

Trâu Miểu còn không biết xấu hổ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.

“Nếu nói nhanh thì, cuối năm chúng tôi kết hôn sẽ mời mọi người uống rượu mừng.”

Nam Sơ tức giận đến mức muốn trực tiếp bóp chết Trâu Miểu.

Kết quả sau đó Trâu Miểu còn áp chế cô, “Đừng, tôi cũng đã nói ra rồi, đừng để tôi khai khống thế.”

Nam Sơ trực tiếp đem số điện thoại của Trâu Miểu, cho vào danh sách đen.

Trâu Miểu cũng không vội, thỉnh thoảng đến studio đón cô, lúc tìm không thấy, liền đi chơi với đám anh em.

Anh ta đem việc theo đuổi Nam Sơ là thú vui, thỉnh thoảng nhìn cô giậm chân cũng thấy hay, nhưng nói thật nếu muốn kết hôn, còn thiếu một chút, cô quá lạnh lùng.

Tạm thời không tìm thấy càng tốt, quả thật có thể gợi lên hứng thú của anh ta cũng chỉ có Nam Sơ.

Trên mạng thì càng lợi hại hơn, còn có mấy bức ảnh Trâu Miểu và Nam Sơ ở nhà hàng ôm hôn mờ mờ ảo ảo, nhìn góc độ, chắc là đêm gặp mặt hôm đó, Nam Sơ tựa vào ở trên tường, tay Trâu Miểu đè trên tường nói chuyện với cô.



Hôm nay, Nam Sơ ở studio, nhận được cuộc gọi của Đại Lưu.

Vừa mới nghe, bên trong liền rống lên một tiếng, “Chị dâu!”

Tiếng chị dâu này đã lâu không nghe khiến cho Nam Sơ ngây ngẩn cả người, Đại Lưu rất ít gọi điện thoại cho cô, gọi tới còn gọi nghiêm túc như vậy, cảm thấy một dự cảm không tốt, theo bản năng cũng không phản bác lại hỏi, “Làm sao vậy?”

Đại Lưu ấp úng một hồi lâu chưa nói.

Nam Sơ bị kiểu muốn nói lại thôi của anh ta gợi lên tức giận, cũng nóng nảy, “Có lời cứ nói!”

“Kiêu gia…”

Nam Sơ nắm chặt tay, đến cổ họng cũng không nhịn được mà nghẹn lại, như bị buồn bực: “Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”

Đại Lưu nức nở: “Ở bệnh viện!”

Đại não Nam Sơ oanh một tiếng, liền trống rỗng, khớp ngón tay đã bị cô nắm đến trắng bệch, cô hít sâu một hơi, tận lực không cho giọng bản thân phát ra tiếng run: “Nghiêm trọng không?”

Đại Lưu nhìn Thẩm Mục ở bên cạnh, như đang cân nhắc chuyện này.

Ánh mắt Thẩm Mục ý bảo anh ta, nói nghiêm trọng.

Đại Lưu hiểu ý: “Bị người ta chém vài nhát, vừa nãy cậu ấy còn gọi tên chị đấy…”

Kỳ thật chỉ bị chém vào lưng, cũng không sâu mấy, nhưng trước đây trên lưng anh từng có vết thương cũ, cho nên lâu liền hơn.

Bên kia đã chỉ có tiếng tút tút truyền tới.

Đại Lưu cúp điện thoại, ý vị thâm trường nhìn Thẩm Mục, “Chắc là đến đấy, ài, vừa rồi Kiêu gia gọi thật hả?”

Thẩm Mục nhìn ra bóng đêm bên ngoài, cười nhạt nói: “Có gọi! Gọi tôi vài tiếng, liền túm tay tôi không chịu buông.”

Đại Lưu chậc một tiếng, nghĩ lại cảnh tượng kia, lông tơ không khỏi dựng lên.

Kiêu gia nằm ở trên giường gọi tên một người phụ nữ, nghĩ lại cũng cảm thấy có chút không đáng tin, sợ là Thẩm Mục lừa anh ta, nhưng lại cảm thấy đúng, cũng không nhất định, đàn ông si tình, chỉ số thông minh đều có thể thấp xuống, chuyện gì cũng có thể làm được.

Lúc Nam Sơ tới, Đại Lưu và Thẩm Mục vừa vặn từ bên trong đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa, hai người hiểu ý cười, Thẩm Mục nói: “Tới rất nhanh.”

Nam Sơ bỏ khẩu trang ra, “Người đâu?”

Thẩm Mục hất cằm vào bên trong, nói: “Nằm ở bên trong, vừa ngủ thiếp đi, chúng tôi tới nhà cậu ấy lấy chút đồ đem tới, vừa lúc, cô chăm một lúc nhé.”

Nam Sơ gật đầu, “Sao lại bị thương?”

Đại Lưu nói: “Hôm nay trên đường có bạo loạn, hôm qua đám bọn đó cũng rất ngoan cố, liền chém lên lưng cậu ấy mấy nhát, không dám…”

Kì thật phía sau là không có mắt, bị người ta thừa dịp tấn công tới, không cẩn thận dính một nhát, chỉ là anh không chống đỡ tự tới bệnh viện.

Nam Sơ im lặng, người này thật sự rất liều chết.

Đại Lưu vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Tôi với Thẩm Mộc đi trước, cô chăm cậu ấy một lúc, vừa rồi Kiêu gia còn gọi tên cô, chúng tôi thật sự không có cách nào, chỉ biết gọi cô tới, đúng rồi…” Anh ta dừng lại một chút, “Cô với Trâu Miểu…”

“Không có gì.” Cô theo bản năng đáp lại.

Đại Lưu vui lên, như bản thân được lợi: “Vậy là tốt rồi, hai người tán gẫu đi.”

Nam Sơ mới vào không bao lâu.

Lâm Lục Kiêu liền thức dậy, mơ mơ màng màng thấy bóng lưng nhỏ gầy, anh liếc mắt nhìn chăm chú đã lâu, như đang xác nhận cái gì đó.

Nam Sơ quay đầu, liền thấy anh mở to đôi mắt.

Bốn mắt nhìn nhau.

Bỗng nhiên trầm mặc.

Lâm Lục Kiêu chống người tựa vào đầu giường, Nam Sơ theo bản năng muốn qua đỡ, bị anh đẩy ra, không chút khách khí châm chọc: “Em tới làm gì?”

Bên ngoài gió tuyết lạnh lẽo, gió thổi rét thấu xương.

Lúc cô từ studio lao tới phát hiện bản thân đến cả áo lông cũng chưa lấy, cũng không quay lại lấy, trực tiếp bắt xe, chạy tới bên này.

Thái độ này của anh, so với sương tuyết bên ngoài còn lạnh hơn, còn xát tim hơn.

Nam Sơ hít hít cái mũi, quay mắt đi: “Anh cứ phải nói như vậy sao? Phải nói khó nghe như vậy sao?”

Nam Sơ khó thở ngược lại cười lên, trong mắt bỗng nhiên ngân ngấn, “Lâm Lục Kiêu, có phải anh ghen hay không!”

“Thúi lắm!”

Đại khái là động vào miệng vết thương, anh ho nhẹ một tiếng.

Nam Sơ kéo cái ghế đặt tới bên cạnh giường anh, ngồi xuống, ánh mắt trầm tĩnh nhìn anh nói: “Em không làm loạn, được chưa?”

Nhưng một câu này, khiến cho lửa giận mấy ngày nay của Lâm Lục Kiêu bùng cháy lên.

“Em vẫn cho rằng không làm loạn? Em với gã kia làm như vậy là muốn chọc anh tức giận?”

Ngày đó nhìn thấy Trâu Miểu ôm cô, cô trốn ở trong lòng Trâu Miểu khóc, trong lòng anh cảm thấy gì đó, chỉ có anh có thể cảm nhận được, người phụ nữ anh yêu đời này, lại ôm người đàn ông khác khóc!

Anh thừa nhận anh ghen, anh ghen tới phát điên.

Lúc ấy nếu không có Thẩm Mục lôi anh, anh thật sự có thể đi lên đánh gã kia.

Nhưng làm thế thì thế nào?

Hai người bọn họ vẫn có vấn đề chưa giải quyết.

Anh bỗng nhiên với tay tới đầu giường lấy thuốc, Nam Sơ đè tay anh lại, bình tĩnh nói: “Đừng điên.”

Bàn tay lạnh lẽo đè lên tay anh, mềm mại, anh lạnh giọng, “Bỏ ra.”

“Anh không sai sao? Đêm ở núi lộc kia, anh dựa vào đâu mà đối xử với em như thế?” Nam Sơ cố chấp nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, bộ dáng tức giận như vậy, cũng rất xinh đẹp.

Lâm Lục Kiêu cảm thấy mình như bị ma ám, bỗng nhiên cười tự giễu, “Được rồi, anh xin lỗi em, đêm đó không nên đối với em như thế.”

Quả thật hối hận với đêm đó.

Có lẽ thái độ anh mềm một chút, cục diện hôm nay tuyệt đối sẽ không căng như này.

Nam Sơ bỗng nhiên cảm thấy không muốn tha, anh không tin cô nữa, cô không biết nên làm thế nào, mới có thể khiến anh tin cô thêm lần nữa.

Nhưng lại cảm thấy níu kéo như vậy, đều tổn thương hai bên.

Nhưng thái độ của anh không chút mềm mại nào.

Trước anh cưng chiều cô như thế, cho dù là lúc tức giận thật, chỉ cần cô hét lên hai câu, cũng nháy mắt không có cách nào khác, nhưng lần này, thật sự có hét cũng không trở lại, liền trong nháy mắt đó.

Cô bỗng nhiên hiểu ra, có vài thứ, lần sự không có cơ hội lần thứ hai.

Cô có chút tâm tư, cúi đầu nói: “Vừa rồi Đại Lưu gọi cho em, trong lòng em rất lo, đã nghĩ tới nhìn một cái rồi đi, kết quả Đại Lưu nói bọn họ phải về nhà lấy đồ cho anh, để em ở lại chăm một lúc, em không biết đối mặt với anh như thế nào, em nghĩ anh ngủ rồi sẽ chưa tỉnh lại, chờ bọn họ lấy xong đồ quay lại, em liền đi, có lẽ hôm nay em thật sự không nên tới.”

Cô rút tay về, cúi đầu, nước mắt vừa vặn rơi xuống mu bàn tay,

“Chuyện trước kia liền kết thúc vào hôm nay đi, năm đó là do em sai, em quá yếu đuối, biết tin ba anh nhập viện, anh bị điều tra, em sợ mang đến cho anh nhiều phiền toái, anh không đồng ý chia ta, em muốn nói với anh một tiếng, nhưng mẹ thu điện thoại của em, xuất viện liền trực tiếp đưa em lên sân bay, em muốn để Nghiêm Đại chuyển lời hộ, nhưng sau hôm ấy không ai tới thăm em, em cũng không tìm được ai. Đến nước Mĩ, em đã nghĩ, em phải cố gắng, em phải trở nên mạnh hơn, như vậy em mới có thể bảo vệ anh.”

Tay Lâm Lục Kiêu đặt ở hộp thuốc lá từ từ nắm chặt, bên trong vốn không có mấy điếu, hộp thuốc trực tiếp bị bóp cho vặn vẹo.

Quai hàm bởi vì áp lưng mà kêu một cái.

Nam Sơ hít hít mũi, trong phòng bệnh yên tĩnh, lại càng buồn hơn.

“Đội trưởng, sau này em sẽ không tới quấy rầy anh nữa.”

Nói xong, cô đứng lên, “Chờ anh Mục và Đại Lưu trở lại, em liền đi, nếu anh không muốn nhìn thấy em, em ra cửa chờ.”

Sau cùng cô liếc nhìn Lâm Lục Kiêu một cái.

Cả người anh mặc đồ bệnh nhân dựa vào đầu giường, khuôn mặt không khác bình thường mấy, thậm chí còn có chút tiều tụy, nhưng theo ý cô chính là anh tuấn bất phàm, không đành lòng nhìn tiếp.

Nhìn tiếp liền không thể quên được.

Cô xoay người đi ra ngoài.

Kết quả bị người phía sau trực tiếp ôm lấy.

Toàn thân cô cứng đờ.

Người kia chôn ở trên cổ cô, hít một hơi thật sâu.

Một giây sau, Lâm Lục Kiêu vịn vai cô quay người cô lại, đối diện với ánh mắt của cô, đôi mắt kia đỏ bừng mang theo nước mắt.

“Có phải mỗi lần em đều thích quấn thành một đống, sau đó bỏ đi cho xong chuyện không? Bệnh này cửa em đời này không thay đổi được hả? Lần này quay lại, lần sau em còn chạy nữa anh tới nơi đó tìm? Hử?”

Giọng anh trầm thấp từ tính đã hòa hoãn hơn chút, lại mang theo chút bất đắc dĩ.

Nam Sơ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Lâm Lục Kiêu lại nhàn nhạt nhìn cô nói: “Em dám đi lĩnh chứng với anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.