Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 7



Lâm Khải rửa mặt xong đi vào, hai người đang đối mặt mắt lớn trừng mắt nhỏ, cậu ta vẫy vẫy tay nói: “Hai người đây là làm cái gì đó?”

Lâm Lục Kiêu: “......”

Nam Sơ: “......”

Mắc mớ gì tới ông cụ nhà cậu.

Lâm Lục Kiêu đứng lên đi ra ngoài trước, Nam Sơ khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt, thong thả đi theo phía sau.

Ba người lên xe.

Lâm ngốc nghếch ngồi vào ghế lái phụ trước, Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu, đúng lúc, anh cũng đang liếc nhìn cô, anh cao hơn, từ trên cao liếc nhìn xuống cô, hất cằm về phía cửa xe một cái, Nam Sơ vượt qua anh, mở cửa sau xe ngồi vào.

Lâm Lục Kiêu cúi đầu cười, cũng ngồi vào theo.

Dọc đường đi hai người cũng không có nói chuyện, Nam sơ dứt khoát nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như bị ánh đèn đêm đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ mê hoặc, còn Lâm Lục Kiêu thì đang nói chuyện câu được câu không với Lâm Khải, Lâm Khải cứ líu lo không ngừng giống như con chim sẻ nhỏ vậy, hình như cậu ta có một loại tình cảm ỷ lại vào Lâm Lục Kiêu.

Nam Sơ mở cửa sổ ra, gió ùa vào ù ù, cây cối ngoài cửa sổ lướt qua vun vút. Cô quay đầu, vừa khéo thấy Lâm Lục Kiêu đang nhìn mình, trong ánh mắt không để lộ ý tứ gì nhiều, cô không cho phép mình nghĩ quá nhiều.

Cô quay đầu lại, chợt nhớ tới năm năm trước lúc vào nhà anh ở.

Năm đó Nam Sơ mười sáu tuổi, ở trong nhà Lâm Lục Kiêu một tháng trời, thời gian đó anh có về nhà hai ba chuyến, mỗi lần đều ở lại một ngày rưỡi, toàn bộ thời gian còn lại đều ở trong đội của mình, như vậy xem ra hai người quả thật không tính là thân thiết.

Lúc đó, Lâm Lục Kiêu đã thuê một căn hộ đơn, ba phòng một sảnh. Ngoại trừ phòng ngủ, còn lại hai phòng kia đã bị anh sửa thành phòng sách và phòng chứa đồ linh tinh, quăng một đống đồ huấn luyện và dụng cụ tập thể hình ngổn ngang trong đó.

Nam Sơ không biết nấu ăn, ngày nào cũng gọi đồ ăn bên ngoài, có lần lúc xuống lầu lấy đồ ăn đưa tới đúng lúc gặp anh trở về, cậu nhóc giao hàng thối lại mấy tờ tiền lẻ, Nam Sơ tùy tiện nhét đại vào trong áo khoác, vội vàng lẽo đẽo theo sau anh đi lên.

Lên lầu, Lâm Lục Kiêu thay giày, Nam Sơ cầm hộp cơm cà-ri trong tay, hơi khó xử, suy nghĩ một chút, vẫn đưa cho anh: “Không biết hôm nay anh về, thôi thì anh ăn trước đi, em gọi thêm một phần nữa.”

Lâm Lục Kiêu vứt chìa khóa vào ngăn tủ, cũng không thèm quay đầu lại, đi vào nói: “Tôi ăn ở trong đội rồi.”

”À.”

Nam Sơ ngồi vào bàn ăn cơm tối.

Lâm Lục Kiêu vào trong thay đồ, đôi mắt nhàn tản lướt một vòng xung quanh, mặc dù khả năng nấu nướng của cô nàng này là con số không, nhưng trong nhà vẫn rất sạch sẽ, không bẩn, khi đó anh cũng là một thanh niên choai choai không biết chăm sóc người khác, trò chuyện giao tiếp cũng tàm tạm, duy chỉ có lúc nhìn thấy giường ngủ thì ánh mắt trở nên sắc bén ngay lập tức.

Anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, bất cứ lúc nào, chăn mền nhất định phải được gấp thành một khối ngay ngắn như khối đậu phụ.

Bây giờ gấp cũng không thèm gấp, vứt một đống lộn xộn trên giường, giống như vừa đánh nhau một trận ầm ĩ trên giường vậy.

Trong nhà bật lò sưởi.

Lâm Lục Kiêu thay cái áo rộng rãi màu xám và quần dài màu đen, từ trong phòng ngủ đi ra, xách cô nhóc đang ăn cơm vào trong, ấn cô ngồi xuống mép giường.

”Nhìn đi.” Anh nói.

Khóe miệng Nam Sơ vẫn còn dính mấy hạt cơm.

Sau đó Lâm Lục Kiêu trải phẳng chăn ra, vừa trải vừa hỏi cô: “Mẹ em không có dạy em gấp chăn à?”

“......”

Khi đó tầm vóc của Lâm Lục Kiêu chưa cường tráng như bây giờ, dáng người thanh thiếu niên, cao lớn hơi gầy, khuôn mặt cũng không rắn rỏi như bây giờ, mà mượt mà thanh tú, làn da trắng hơn bây giờ, vẻ mặt có hơi hư hỏng, tính tình cũng không có trầm ổn nhẹ nhàng như bây giờ, nói toạc ra là khi đó anh có hơi gàn dở.

Nhưng giọng điệu nói chuyện thì rất ôn hòa.

Anh khom lưng, lúi húi trước giường, hiếm khi kiên nhẫn: “Trước tiên trải chăn ra, vuốt cho bằng phẳng, gấp lại một phần ba.”

”Gấp mặt bên kia qua đây, vuốt thẳng, gấp lại, sau đó dùng hai tay ấn xuống.”

Khi đó hình như tóc anh cũng dài hơn bây giờ, dưới ánh đèn, mái tóc đen mềm mại, khiến cho người ta không kiềm chế được muốn sờ thử.

Anh cố ý làm chậm lại, chỉ chỉ góc chăn, “Chỗ đó đó, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy, chỉnh sửa sao cho mấy cái góc vuông vắn lại.”

Giọng nói trau chuốt rõ ràng đặc trưng của tuổi trẻ, không có lãnh cảm cấm dục như bây giờ.

Lúc anh khom lưng thì cổ áo trễ xuống, lộ ra xương quai xanh và xuống chút nữa là đường nét cơ ngực đẹp vô cùng, không phải căng phồng mà đường nét vừa phải, nhìn xuống phần bụng thanh niên bằng phẳng, mơ hồ có thể thấy đường nét mê người.

Nhìn thấy vậy tim cô đập bình bịch, nhịp tim rất nhanh.

Nam Sơ trưởng thành sớm hơn mấy đứa trẻ bình thường khác, biết rõ đây là cảm giác gì, cũng biết đây là phản ứng sinh lý gì.

Cô cũng hiểu rõ chuyện này không hề kỳ lạ, mặc dù khi đó cô mới có mười sáu tuổi.

Trong đêm giọng đàn ông trở nên mượt mà, rất mê hoặc.

”Bên này, cũng làm tương tự, chỉnh sửa góc chăn vuông vắn lại.”

Khi đang nói chuyện, Lâm Lục Kiêu hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Nam Sơ, vậy mà ánh mắt của cô nhóc vẫn kiên quyết nhìn anh chăm chú, một giây sau, cổ họng nuốt xuống một cái, rõ ràng là không có nghe.

Anh nhướng chân mày lên, đứng thẳng người, hai tay chống nạnh.

”Tôi đẹp lắm hả?”

“......”

Gật đầu, gật đầu.

Khóe miệng anh giật giật, “Biết gấp chưa?”

“......”

Lắc đầu, lắc đầu.

”Gấp không được, tối nay khỏi ăn cơm luôn.”

Anh nhìn cô, phun ra một câu.

“......”

Giữa việc ăn cơm và gấp chăn.

Nam Sơ không hề do dự lựa chọn Lâm Lục Kiêu.

Có lẽ khi Nam Nguyệt Như trở về, thì cô không có cơ hội gặp anh nữa, nghĩ như thế nên buổi tối này, giống như ông trời ban cho cô món quà “Mối tình đầu năm mười sáu tuổi của Nam Sơ“.

Đêm đó.

Lâm Lục Kiêu dựa vào cửa sổ hút thuốc lá.

Nam Sơ liền ôm ấp “tâm sự” đứng cạnh giường gấp gấp xếp xếp cái gọi là “khối đậu hủ” hết lần này đến lần khác.

Cô nhóc tiến bộ rất nhanh, càng lúc càng tinh tế hơn, lúc gấp được tốt bản thân cũng vui vẻ hơn, đắc ý quay đầu nhìn anh, vẻ mặt như tìm kiếm sự khen ngợi.

Lâm Lục Kiêu dựa tường, phủi phủi tàn thuốc, lườm cô, “Xiêu vẹo.”

Vẻ mặt cô nhóc sụp đổ, lại xoay qua điều chỉnh, cho đến khi gấp bốn góc chăn đạt tiêu chuẩn khối đậu hủ.

Lúc này Lâm Lục Kiêu mới hài lòng gật đầu, dập tắt thuốc lá đi ra ngoài.

Cơm cà-ri trên bàn đã không thể ăn được nữa, dù sao Nam Sơ cũng không đói, thế là đổ cơm đi, ngồi trên ghế sô pha, lấy kịch bản ra nghiên cứu, đó là bộ phim điện ảnh đầu tiên mà cô tham gia.

Lúc xem được đến một nửa, trên bàn trà lại xuất hiện một túi ni lông màu trắng.

Nam Sơ ngẩng đầu lên.

Một phần đồ ăn mua ngoài, nhưng vẫn đang tỏa hơi nóng ra.

Cô quay đầu lại theo bản năng, Lâm Lục Kiêu vứt chìa khóa lên bàn trà, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô.

”Đây là cái gì?” Nam Sơ hỏi.

Lâm Lục Kiêu: “Không phải em chưa ăn no sao?”

”Anh cố ý ra ngoài mua?”

Anh nhướng mày, dựa vào ghế sô pha, lười biếng nói: “Không phải vậy thì từ trên trời rớt xuống à?”

”Cám ơn.” Nam Sơ nói.

Vẻ mặt anh không có biểu cảm gì, ý bảo cô ăn nhanh đi, cầm lấy điều khiển ti vi bắt đầu tìm kênh để xem, Nam Sơ ngồi xuống sàn bắt đầu ăn, mặt ngang bàn trà.

Lâm Lục Kiêu liếc cô, cầm cái đệm trên ghế sô pha ném cho cô, “Không có mặc quần thì đừng ngồi trên sàn.”

Nam Sơ: “......”

Rõ ràng là đang mặc quần mà.

Từ trước đến giờ anh luôn nói chuyện thẳng thắn, cũng không phải là quý ông gì, nhưng Nam Sơ nghe vậy lại cảm thấy rất thoải mái.

Hình ảnh trên ti vi vẫn chuyển đổi liên tục, Lâm Lục Kiêu cũng không tìm được kênh muốn xem, thuận miệng hỏi Nam Sơ: “Muốn xem cái gì?”

Nam Sơ ngẩng đầu, vừa đúng lúc hình ảnh dừng lại ở một bộ phim nước ngoài tên “Decameron”, cô hút một sợi mì, nói:

”Phim này đi, em chưa có xem.”

Lâm Lục Kiêu nhướng mày: “Em chắc không?”

Nam Sơ lại hút một sợi mì, ngậm trong miệng, không cắn đứt, gật đầu một cái.

”Anh xem qua rồi hả?”

Lâm Lục Kiêu lắc đầu, châm thuốc, hất cằm về phía ti vi: “Không có, xem đi.”

Phim này do Hồng Kông làm lại, đã cắt giảm theo chuẩn mực rồi, phần còn lại không có gì là không thể xem cả, nhưng mà nội dung chính của phim xoay quanh vấn đề quan hệ tình dục, vẫn còn nhiều cảnh làm người ta mặt đỏ tai hồng.

Nam Sơ giả bộ cúi đầu ăn mì, dùng đuôi mắt len lén nhìn Lâm Lục Kiêu.

Anh lười biếng dựa vào ghế sô pha, khuỷu tay chống lên tay ghế sô pha, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, đôi chân dài dạng ra thoải mái, khói dày đặc, lúc anh hút thuốc sẽ híp mắt lại, sau đó hơi hé miệng ra, nhả ra từng ngụm khói hình vòng.

Chính là dáng vẻ của thiếu niên lông bông.

Đàn ông và con trai thật sự không giống nhau.

Nam Sơ nghĩ đến mấy cậu bạn trong lớp, thỉnh thoảng có nói chuyện về giới tính, luôn luôn mang lại cảm giác dung tục.

Mà Lâm Lục Kiêu lại không có.

Khi đó anh còn ở giữa mức thiếu niên và trưởng thành, xen lẫn giữa thiếu niên chưa hết gàn dở và đàn ông trầm ổn.

Rốt cuộc hôm đó vẫn không xem hết phim.

Lúc đang chiếu được một nửa, Lâm Lục Kiêu dập tắt thuốc, đứng dậy bỏ đi.

Nam Sơ ôm tô mì, ngồi trên sàn, ánh mắt trong trẻo nhìn vào màn ảnh, vừa vặn dừng lại ở một câu thoại kinh điển:

”Mặc dù cũng có uống rượu, nhưng không sa lầy, mặc dù cũng đắm chìm *, nhưng dừng lại đúng lúc.”

......

Xe dừng ở dưới lầu của một khu chung cư, suy nghĩ của Nam Sơ bị kéo trở về, Lâm Lục Kiêu đẩy cửa xe bước xuống, cô nhìn lướt qua xung quanh, ngạc nhiên phát hiện nơi đây lại ở ngay bên cạnh chỗ cô đang quay bộ phim hiện tại.

Thảo nào hôm đó Lâm Khải bảo anh đưa vé tới đây.

Nam Sơ hạ cửa sổ xe xuống, nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lâm Lục Kiêu, nói với Lâm Khải: “Đợi một chút, tôi hút điếu thuốc.” Lâm Khải quay đầu lại liếc nhìn cô, đang định lên giọng, thấy vẻ mặt Nam Sơ lạnh lùng nên cuối cùng không nói gì cả.

Hút hết điếu thuốc.

Nam Sơ thấy Lâm Lục Kiêu bước vào một tòa nhà, mấy phút sau đó, cửa sổ lầu bốn của một căn hộ sáng lên.

Cô thuận tay dập tắt thuốc, nói với Lâm Khải: “Đi thôi.”

Một tháng sau, bộ phim quay đến những cảnh cuối cùng.

Vốn còn phải quay mấy cảnh khóc nữa, nhưng đạo diễn phất tay: “Cắt bớt đi.”

Dù sao ông cũng không có lòng tin với mấy cô nữ diễn viên diễn khóc la thảm thiết, cho nên quyết định cắt bớt.

Kế hoạch ban đầu là Nam Sơ có một tháng nhàn rỗi.

Ai ngờ, Thẩm Quang Tông mang đến cho cô hợp đồng quay quảng cáo quần áo, là một nhãn hiệu lớn của Ý, chỉ định phải là Nam Sơ, hơn nữa thông báo lịch quay rất chặt chẽ, tối mai phải bay.

Nam Sơ nhẩm tính ngày, ngày mai vừa khéo là số chín.

Tây Cố thu dọn hành lý cho cô, Nam Sơ cúp điện thoại bắt đầu trang điểm, lục lọi tủ quần áo, giằng co cả buổi, chọn được một cái váy dài thân liền phần trên màu đen, phần thân dưới đầy hình son môi, lúc này Tây Cố mới giật mình thấy không đúng, hỏi cô: “Chị muốn ra ngoài?”

Nam Sơ hơi mím môi, “Ừ.”

”Anh Tông bảo em trông chừng chị, chị không được chạy lung tung.”

Nam Sơ cũng không quay đầu lại, soi gương chải lông mi: “Anh ta bảo em đi chết, em đi không?”

“......”

Nam Sơ trang điểm xong, váy đen hơi trễ ngực lộ rõ dáng người, mắt liếc nhìn cô gái xinh đẹp trong gương, dường như đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy mình như vậy.

Lúc gần đi, cô nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tây Cố, “Chị đi đó, em ngoan một chút, đừng gây phiền phức cho chị, có hiểu không?”

Tây Cố nhìn theo bóng lưng cô kêu lên: “Rốt cuộc là chị đi đâu vậy?!”

”Rửa sạch sỉ nhục trước đây.”

Nam Sơ cầm cái túi xách nhỏ, vẫy vẫy tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.