Một câu vô cùng đơn giản “Ngủ đi em”, khiến giấc mơ từ không tốt đẹp, tăm tối, não nề bỗng chốc biến thành cảnh sắc tươi đẹp, hoa thơm chim hót.
Một đêm ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tễ Đan thức giấc không phải do đồng hồ sinh học, mà là bị đồ vật chạm vào, khiến cô từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại.
Mà cái đồ vật mềm mại kia, vẫn luôn quanh quẩn trêи trán cô…
Người cô cũng nóng hầm hập, giống như bị vây bởi một cái lò sưởi.
Tuy rằng Dư Tễ Đan chưa tỉnh hẳn, nhưng vẫn nhíu nhíu mày.
Đúng là cuối hè, cho dù mồ hôi đầy đầu, cũng không đến nỗi như lò sưởi chứ?
“Hừm…ưmm…”
Dư Tễ Đan giật mình mở mắt.
Ánh sáng chiếu vào võng mạc khiến mắt cô mơ hồ một chốc, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy một người.
Gương mặt người nọ kề trêи đỉnh đầu cô, khoảng cách… Trêи cơ bản có thể xem như không đáng kể.
Thấy cô tỉnh lại, người nọ liền đem đồ vật trêи trán cô dịch tới khóe mắt cô…
Dư Tễ Đan chớp mắt.
Lúc này cô mới thấy rõ, gương mặt gần trong gang tấc này, là Lý Mính Hưu?
Cái cô gọi là “Lò sưởi” lại là cái ôm của anh, đồ vật mềm mại trêи trán cô chính là bụng anh!
Giờ này khắc này, anh thật cẩn thận mà giúp cô lau khóe mắt.
“…” Dư Tễ Đan lập tức nghiêng đầu, tránh né ngón tay anh.
“Tỉnh ngủ rồi hả?”
Giọng nói so trước đây còn trầm thấp hơn, hình như chưa tỉnh hẳn.
Dư Tễ Đan nhắm mắt, dường như đang tự hỏi cùng nhẫn nại cái gì.
Vài giây sau, Dư Tễ Đan chậm rãi, một lần nữa mở to mắt.
Cùng lúc đó, tứ chi cô khóa trụ thân thể Lý Mính Hưu, dùng lực, xoay người ngồi lên trêи.
Lý Mính Hưu không có bất kỳ động tác phản kháng nào, mặc cho Dư Tễ Đan đem anh đè ở dưới thân… chính xác mà nói, là ngồi.
Phần bên trong đùi cô chặt chẽ chế trụ vòng eo anh, cô không chút khách khí mà ngồi lên người anh, ʍôиɠ cô không nghiêng không lệch mà dừng ở bộ phận kia… ngay trêи “Bộ phận mấu chốt”.
Lý Mính Hưu nhịn không được híp mắt. Giây tiếp theo, Lý Mính Hưu không thể không tiếp thu sự “Trừng phạt” của cô. Việc cô đem anh ấn lên giường chính là một kϊƈɦ thật mạnh.
Cô một bên đánh, một bên mắng: “Lý Mính Hưu! Chăm anh ăn, chăm anh uống, tôi còn chăm sóc anh nhiều như vậy…… Đừng tưởng rằng anh sinh bệnh thì có thể được đằng chân lân đằng đầu! Còn dám trộm ngủ chung với tôi… Dư Tễ Đan tôi hôm nay phải vì nhân dân trừ hại! Đánh chết anh, tôi đánh chết anh…”
Lý Mính Hưu hoàn toàn không phòng bị, không cãi lại, tùy tiện để cô đánh chửi.
Nhưng vẻ mặt của anh, càng ngày càng hiện lên ý vị sâu sa, khóe mi không ngừng run rẩy…
Dư Tễ Đan thật đúng là quyết tâm muốn giết chết anh nha!
Không phải đánh chết anh, cũng không phải mắng chết anh…
Là muốn tra tấn anh đến chết!
Lúc Dư Tễ Đan đánh anh, ʍôиɠ cô cứ cọ tới cọ lui, trêи dưới trái phải! Quan trọng là cô còn không ý thức được việc mình “vô tình cắm liễu, liễu ra hoa”*…
*vô tình cắm liễu, liễu ra hoa: ý chỉ việc không cố ý làm điều gì nhưng lại tạo ra kết quả.
“Dư Tễ Đan!”
Lý Mính Hưu dùng sức bắt lấy hai cánh tay đang không ngừng khua khoắng của cô.
Dư Tễ Đan hung tợn nhìn anh.
Lý Mính Hưu đột nhiên ngồi dậy.
Anh đem cánh tay cô đặt lên vai mình, lại nhanh tay chế trụ phần eo cô, khóe môi hơi nhếch đồng thời híp mắt: “Chẳng lẽ em không cảm thấy…… Hiện tại, vị trí của chúng ta… quá không ổn sao?”
Dư Tễ Đan ngây ngẩn cả người.
Sau đó cô lập tức liền cảm giác được, dưới ʍôиɠ cô đúng là bị một thứ cứng rắn đụng vào…
“Anh…”
Dư Tễ Đan từ sửng sốt biến thành khϊế͙p͙ sợ.
“Vốn dĩ không thể chọc vào đàn ông vào lúc sáng sớm là, em lại đổ thêm dầu vào lửa, biết không?”
Cô bị Lý Mính Hưu làm cho đứng hình hoàn toàn.
“Anh…” Dư Tễ Đan thở hổn hển, tránh thoát tay Lý Mính Hưu, đẩy anh ra, “Lưu manh! Anh còn không biết xấu hổ như vậy sao!”
Dư Tễ Đan chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng thoát khỏi Lý Mính Hưu.
***
Dư Tễ Đan ở trong phòng tắm rửa mặt tận năm lần.
Sau lần thứ năm, cô chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương…
Cuối cùng cũng có thể tẩy hết màu hồng trêи mặt!
Sau đó, ánh mắt cô lại rơi xuống chỗ có dấu hôn màu đỏ trêи hõm vai.
Nhìn nhìn, mặt cô lại bắt đầu ửng đỏ.
Theo lời Lý Mính Hưu thì…Không ổn, không ổn, thật sự không ổn!
Sao sự tình lại biến thành như bây giờ?
Giống như ngựa hoang thoát cương, hoàn toàn không chịu sự khống chế của cô nữa rồi.
Có lẽ…
Cô độc thân lâu rồi, đây là thời điểm cần tìm một người bạn trai hoặc là kết hôn luôn thì càng tốt.
Cô tự nói với chính mình, trăm ngàn lần không thể lại cùng Lý Mính Hưu giống như bây giờ, dây dưa không dứt, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng đến…
Vì thế, cô quyết định.
Cô vẫn luôn do dự quyết định.
Dư Tễ Đan trong phòng tắm chần chừ một hồi lâu, lúc đi ra ngoài liền nhìn thấy Lý Mính Hưu ngồi bên bàn ăn, thuần thục mà nhặt đậu.
Hiện tại sắc mặt của anh càng trở nên trắng hơn, so với vừa rồi hoàn toàn tương phản, rõ ràng cảm giác được anh không tốt lắm.
Vốn dĩ Dư Tễ Đan còn tưởng có thể lại đánh anh một trận nữa để xả giận, nhưng vừa thấy bệnh tình của anh còn chưa tốt hẳn, sinh bệnh còn ở đó nhặt đậu, chuẩn bị làm cơm sáng cho cô, cô liền thở dài: “Được rồi, anh nhanh đi nghỉ ngơi đi, hôm nay tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn ra ngoài sớm một chút, buổi tối cũng không trở lại, anh tự mình mua cơm ăn đi.”
Lý Mính Hưu khẽ nhíu mày: “Buổi tối muốn đi đâu? Về nhà sao?”
“Đêm qua đã ghé nhà rồi, hôm nay không trở về.”
“Vậy…” Mày anh nhíu chặt, “Em muốn ra ngoài phá án sao? Hay là cùng đồng sự tụ tập?”
“Đều không phải.”
“Vậy em muốn đi đâu?”
Dư Tễ Đan ở ngưỡng cửa thay giày, tự nhiên mà trả lời ba chữ: “Đi hẹn hò.”
Một cây đậu nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn, lăn vài cái, lại rơi trêи sàn nhà.
Cửa.
Đóng lại.
***
Dư Tễ Đan cũng không có ý lừa gạt Lý Mính Hưu.
Cô đúng là muốn đi hẹn hò.
Nếu sáng sớm không có phát sinh sự kiện kia, cô còn do dự. Chú thím nói không sai, cô thật sự cần phải gặp mặt Hứa gia, xin lỗi thì vẫn phải làm, chỉ là cô không có lý do đặc biệt nào để nhận lời hẹn riêng của Hứa Nghi Niên nữa.
Nhưng sáng nay, Lý Mính Hưu thúc đẩy cô đồng ý chuyện này.
Dư Tễ Đan chưa từng có một giây nào mãnh liệt mong muốn có bạn trai hoặc chồng như vậy.
Cô cần một người đàn ông ở bên cạnh, không phải chỉ để tránh dây dưa không rõ với Lý Mính Hưu, mà thực sự cần một người đàn ông thuộc về cô một cách chân chính.
Buổi tối có hẹn hò, nhưng Dư Tễ Đan vẫn ở lại đồn công an làm thêm chút việc.
Không phải việc khẩn cấp, cũng không phải công tác bắt buộc phải xong trong hôm nay.
Chỉ đơn giản là cô muốn ở lại đơn vị công tác, thậm chí có chút hy vọng có thêm nhiều việc để làm.
Chờ đến khi cô làm xong tất cả công việc của mình đã quá giờ tan tầm gần hai tiếng.
Hứa Nghi Niên ôm một bó hoa hồng chờ ở đại sảnh đồn công an đã lâu.
Dư Tễ Đan thay quần áo cảnh sát, đi đến đại sảnh, cười nói: “Ngại quá, Tiểu Hứa, chờ lâu rồi sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Hứa Nghi Niên cũng cười, “Công việc, dễ hiểu mà, dễ hiểu mà, vì nhân dân phục vụ.”
Nói xong, anh ta liền đem hoa hồng trong tay đưa cho Dư Tễ Đan.
Mấy đồng nghiệp đi ngang đại sảnh qua nhìn thấy, đều hưng phấn mà huýt sáo.
Lúc nãy nghe nói ở đại sảnh có một người đàn ông ôm hoa hồng đang đợi người, có vài người nhiều chuyện thắc mắc: anh ta đang đợi ai?
Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới cuối cùng là chờ Dư Tễ Đan.
Các nữ đồng nghiệp cùng nhóm với Phương Gia Mai như được kϊƈɦ thích, mãi đến khi Dư Tễ Đan cùng Hứa Nghi Niên vai sóng vai rời khỏi đồn công an, các cô mới nở nụ cười.
Tiếng cười tràn đầy nhạo báng.
Trong đó còn có người sợ chưa đủ náo nhiệt, gọi điện thoại cho Phương Gia Mai: “Gia Mai! Cô biết không? Bạn trai sở phó hôm nay tới sở chờ cô ta… Ai nha, tôi thật sự thất vọng! Đẹp thì có đẹp, nhưng đẹp trai đến nghiêng trời lệch đất thì thật lố bịch…”
“…… Kỳ thật cũng không kém, khá dễ nhìn, cũng là tiểu soái ca, chỉ là cùng với lời đồn kém xa vạn dặm a!”
“…… Không lầm! Tất cả chúng tôi và mọi người đều nhìn thấy, mang hoa hồng đỏ tới, chính mắt chúng tôi nhìn thấy sở phó nhận lấy, còn có thể sai à?”
“…… Không được không được, sức chiến đấu chỉ bằng nửa cọng bún, người này không chỉ không có tiền, mà mặt cũng chưa bằng ai hahaha, thật ra tôi có chút tiếc thay cho Dư Tễ Đan, lớn lên đủ xinh đẹp, lúc trước cục hình sự còn đồn cô ta có người chống lưng, hoàn toàn là lừa gạt.”
“…”
***
Trong xe của Hứa Nghi Niên.
Dư Tễ Đan nhìn hoa hồng trong tay, dáng vẻ như đang suy nghĩ cái gì.
“Nếu cô thích hoa hồng, về sau mỗi ngày tôi đều có thể mua tặng cô.”
Qua vài giây, Dư Tễ Đan mới phản ứng lại: “A?”
“Tôi nói…” Hứa Nghi Niên vừa lái xe, vừa cười nói, “Thấy cô vẫn luôn nhìn hoa, nếu cô thích như vậy, về sau mỗi ngày tôi đều có thể mua tới cho cô.”
Dư Tễ Đan hơi rũ mắt xuống.
Cuộc đời cô, hình như đã có người từng nói với cô câu này.
Câu nói tương tự?
Cũng là hoa hồng?
…Nhưng lại là một người khác!
Lần trước hẹn hò, Hứa Nghi Niên dẫn cô đi tiệm cà phê, cuối cùng bị khách không mời mà đến – Lý Mính Hưu, phá rối.
Lần này, Hứa Nghi Niên đặt một tiệm cơm Tây xa hoa.
Anh ta nói: “Quán ăn này cần phải đặt chỗ trước, hơn nữa còn có vách ngăn, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho chúng ta tâm sự, không sợ bị một vài người không đứng đắn quấy rầy.”
Dư Tễ Đan nâng mắt lên.
“Người không đứng đắn” trong miệng Hứa Nghi Niên, là chỉ Lý Mính Hưu sao?
Một phút sau.
“Tiểu Hứa.” Dư Tễ Đan nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, “Vừa hay phía trước là tiểu khu nhà tôi, anh có thể dừng lại một chút, tôi lên lầu thay quần áo.”
Hứa Nghi Niên xuyên qua kính phản quang nhìn Dư Tễ Đan, hiện tại quần áo của cô quá mộc mạc, quả thật không thích hợp tới tiệm cơm Tây xa hoa hẹn hò, đổi một bộ khác cũng tốt.
Lúc Dư Tễ Đan xuống xe còn ôm bó hồng kia.
Cô chậm rãi đi lên lầu.
Mở cửa.
Trong phòng tối đen như mực, cô đi vào, lập tức nhăn mày…
Mùi thuốc lá nồng nặc ập vào mũi.
Dư Tễ Đan mở đèn.
Quả nhiên…
Lý Mính Hưu ngồi trêи sô pha, thùng rác trước mặt ném đầy tàn thuốc, mà bụi thuốc lá rơi đầy trêи sàn nhà, chỗ nào cũng có.
Trêи miệng anh còn ngậm một điếu đã cháy quá nửa, ngây ngốc nhìn cô.
Trêи mặt anh ngập tràn niềm vui bất ngờ.
Hiển nhiên là anh không nghĩ tới Dư Tễ Đan sẽ trở về sớm như vậy.
Dư Tễ Đan tùy tiện đặt hoa hồng Hứa Nghi Niên tặng cho cô lên trêи tủ giày.
Vẻ mặt cô nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Lý Mính Hưu.
“Cả ngày nay đều ở nhà hút thuốc sao?”
Lý Mính Hưu đang muốn đứng lên, nghe được Dư Tễ Đan nói, anh nhanh tay đem điếu thuốc dập tắt, ném vào thùng rác.
“Thường ngày giấu tốt thật, tôi cũng không biết anh vẫn còn hút thuốc đấy!”
“Anh…” Lý Mính Hưu hết đường chối cãi.
Dư Tễ Đan liếc mắt một cái, tự đi vào phòng ngủ.
Lý Mính Hưu đến bên cửa sổ, mở cửa sổ thông gió, quay người lại, anh liền chú ý tới hoa hồng trêи tủ giày.
Hoa hồng, từng cành lại từng cành đâm vào trái tim cô.
Lý Mính Hưu chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Dư Tễ Đan đang tìm quần áo.
Lý Mính Hưu ngồi vào mép giường, không chớp mắt nhìn vào bóng lưng Dư Tễ Đan.
Động tác của cô đột nhiên cứng lại.
Sau đó cô từ tủ quần áo lấy ra một chiếc áo lụa.
Chiếc áo lụa mà Lý Mính Hưu cùng Dư Tễ Đan đều vô cùng quen mắt.
Là anh xé rách.
“Tôi thích nó nhất.” Dư Tễ Đan nhàn nhạt mà nói, “Chỉ là, nó bị anh xé hỏng mất rồi.”
Lý Mính Hưu cười một tiếng, sau đó ho khan vài tiếng, thanh âm vừa nhẹ vừa dịu dàng: “Có thể sửa được.”
“Phải không?”
Dư Tễ Đan mặt vô cảm từ tủ đầu giường lấy ra hộp kim chỉ, hơn nửa ngày mới xỏ xong cây kim, cô cẩn thận khâu từng mũi kim, từng chút một vá lại.
Ánh mắt Lý Mính Hưu dừng trêи khuôn mặt cùng ngón tay của cô.
Dư Tễ Đan đột nhiên buông áo lụa cùng kim chỉ, lạnh lùng mà nói: “Tôi khâu không được.”
“Để anh…”
Lý Mính Hưu tiếp nhận cái áo trong tay Dư Tễ Đan, dùng từng đường kim mũi chỉ hoàn mỹ nhất đem chiếc áo lụa bị anh xé rách vá lại.
Dư Tễ Đan xem đến ngây người.
Cô vốn muốn dùng cái áo lụa này làm khó anh, nói cho anh biết, bọn họ cũng giống cái áo lụa này, thuận theo tự nhiên mà tan vỡ.
Cô lại không nghĩ tới, Lý Mính Hưu, thế nhưng thật sự có thể khâu lại …
Hơn nữa, còn lành lặn như lúc ban đầu.
Dư Tễ Đan nâng mắt lên, nhìn về phía Lý Mính Hưu, mím môi, cô gọi tên anh:
“Lý Mính Hưu.”
Lý Mính Hưu buông áo lụa trong tay xuống, nhìn về phía cô.
Anh thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cô… anh sợ hãi cô ghét bỏ anh may vá không tốt, anh càng sợ hãi cô lại nói với anh về chuyện hai người đường ai nấy đi.
Dư Tễ Đan thở ra một hơi:
“Lý Mính Hưu, anh thích tôi sao? Nếu anh thích tôi, sao không thể đường đường chính chính theo đuổi tôi? Tôi muốn cùng người khác hẹn hò, anh cũng không khó chịu, không ăn giấm sao? Sao anh không nói với tôi…”
Lời còn chưa dứt, Dư Tễ Đan đã bị kéo vào một cái ôm thật chặt, dường như cả đời cũng sẽ không buông ra.
Lý Mính Hưu không ngừng hôn bên tai cô, thanh âm tựa như cầu xin: “Tễ Đan, không cần đi, em không cần đi… Anh thích em, rất thích em…”