“Tễ Đan chị cũng quá không có nghĩa khí rồi, sao trước nay không nghe chị nói qua, anh rể là người thành công như vậy?”
“Đúng vậy! Tám năm trước đã bước lên đỉnh cao của cuộc đời, hiện tại chẳng phải càng thêm không thể đỡ nổi?”
“Nhưng có một chút kỳ quái đó là —— hiện tại, internet phát triển như vậy, những công tử hào môn nổi danh như vậy ở Bắc Kinh, chúng ta hẳn đều có thể nghe thấy, như thế nào trước nay không nghe nói về anh rể nhỉ?”
“Đồ ngốc! Không thấy tạp chí này là nước ngoài phát hành sao? Nói không chừng anh rể ở nước ngoài nổi danh, ở trong nước lục soát không thấy không phải bình thường sao?”
“Nhưng trêи đây nói là ‘xuất thân trong một gia đình thương gia hiển hách’, chứng minh anh ấy cũng là công tử hào môn mới đúng, Bắc Kinh chúng ta có hào môn họ Lý sao?”
“Như thế nào không có?! Cậu điên à? Lần trước một trận kết hôn náo nhiệt trêи mạng của Lý Đường Chu không phải là họ Lý đó sao?!”
Tình huống phát sinh trước mắt, tất cả hiển nhiên vượt qua những gì Dư Tễ Đan có thể chịu đựng nổi, cô chỉ cảm thấy đầu mình váng mắt hoa, mắt đầy sao xẹt, trong đầu sông cuộn biển gầm ——
Cho dù cảnh sát nhân dân cũng thích tò mò! các đồng sự xung quanh ríu rít mà nghị luận một hồi lúc lâu, sau lại thấy vai chính Dư Tễ Đan không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, đồng sự bên cạnh Dư Tễ Đan duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, nhẹ gọi: “Sở phó?”
“…………” Dư Tễ Đan nhắm mắt lại.
Trong đầu, một mớ ký ức hỗn loạn tràn về, không thể vãn hồi, như thủy triều làm vỡ đê, rốt cuộc ngăn không được.
Giống như sinh mệnh cô đã từng trải qua những tình cảnh như vậy——
Trường đua ngựa, cỏ xanh, hắc mã, còn có…… chàng trai đắm chìm trong ánh mặt trời kia….
Còn có, một đám người vây quanh bên người cô đứng xem, bọn họ mỗi người đều ngăn dòng nước mắt, đàn ông mặc tây trang đi giày da, phụ nữ đeo châu quang bảo khí, nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng khen tặng cô, bọn họ không ngừng cười trong sự giả tạo, không ngừng nịnh hót……
Bọn họ vì cái gì lại muốn làm như vậy?
Cô chỉ là một cảnh sát nhân dân bình thường, có chỗ nào đáng giá để bọn họ nịnh bợ như vậy?
Trong đầu, thanh âm những người đó a dua nịnh hót cùng với tiếng ríu rít của các đồng sự trong hiện thực hoàn mỹ mà vang vọng không ngừng.
Dư Tễ Đan cảm giác lỗ tai và đầu mình đều sắp nổ mạnh!
Đó là nơi nào? Những người đó là ai?
“…………” Dư Tễ Đan hít sâu mấy hơi, ngăn chặn những ký ức sắp sửa chui ra trong đầu, cô mở to mắt, ra vẻ trấn định hỏi, “tạp chí này là vật chứng trước đây sao? Hôm nay có thể cho tôi mượn nhìn xem không?”
Mọi người nhìn nhau.
Dư Tễ Đan ở nơi này là lãnh đạo lớn nhất, cô còn ở đây trưng cầu ý kiến những người khác?
Thấy không có ai phản bác, Dư Tễ Đan liền lấy cuốn tạp chí kia, xoay người rời khỏi phòng hồ sơ.
Trở lại văn phòng, Dư Tễ Đan nhìn chằm chằm mặt bìa tạp chí, thật lâu cũng không chớp mắt.
Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu……
Chồng cô.
Lý Mính Hưu của cô.
Càng nghĩ cô càng đau đầu!
Dư Tễ Đan xoa xoa thái dương ——
Trong đầu, hình ảnh chậm rãi từ trường đua ngựa biến thành đoàn đua xe.
So với trường đua ngựa, trận đua xe kia có thể nói là mãnh liệt gấp mấy trăm lần.
Mặc kệ là thanh âm xe đua chạy như bay, hay là người bình luận đang hò hét, hay là nơi thính phòng có nhóm nam nữ hoan hô, tất cả đều diễn ra trong sự mãnh liệt tột cùng.
Dư Tễ Đan cảm giác mình ngồi nơi trọng yếu nhất của thính phòng kia, ở vị trí chính giữa nhất.
——trong sân hàng loạt xe đua tốt nhất đều đang trong vị trí của mình.
văn phòng chỉ có một mình Dư Tễ Đan, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, thế nhưng cô từ xoa thái dương đổi thành che tai lại.
Ồn quá!
ồn ào quá!
Những âm thanh mãnh liệt bắn ra bốn phía trộn lẫn vào nhau, phảng phất như cố ý phá tan màng nhĩ và đầu óc cô.
Cô khó chịu mà rụt rụt cổ ——
Giây tiếp theo, lại cảm giác được có người ôm lấy cô, một cái ôm ấm áp lại quen, tựa hồ từ thuở nhỏ đã thuộc về cô, đâu đó trong sâu thẳm linh hồn cô cảm nhận được nó.
Cô muốn quay đầu lại xem, muốn nhìn người kia là ai.
Nhưng không đợi cô có bất kỳ động tác gì, liền có một đôi tay thay cô, săn sóc mà che tai cô lại, xe đua từ trước mặt bọn họ chạy như bay qua, cô có thể nghe được người phía sau đem môi dán đến bên tai, nhẹ nhàng mà nói chuyện với cô, lâu lâu còn vươn tay hướng ra xa mà chỉ chỉ gì đó.
Chung quanh thật sự là quá ồn ào, cô nghe không được người đó nói gì, thậm chí thanh âm của người nọ cô cũng chưa nghe rõ, nhưng cô có thể cảm giác được hơi thở anh phun bên tai cô.
Loại cảm giác này quá quen thuộc.
Tựa như loại ôm ấp này, đối với cô mà nói, quen thuộc vô cùng.
Như thể từ thuở nhỏ đã thuộc về cô, hơn nữa còn ngày ngày đêm đêm mà len lỏi trong sinh mệnh cô!
Nhưng mà…… tất cả đến tột cùng chuyện này là như thế nào đây?
Dư Tễ Đan thống khổ mà che tai.
Chẳng lẽ cô đã thích Lý Mính Hưu đến trình độ như vậy?
Đều bắt đầu mơ mộng hão huyền, phán đoán trống rỗng?
Hơn nữa cảnh trong mơ, từng việc từng việc nhỏ, có đôi khi không đáng kể lại chân thật như thế, quen thuộc đến quỷ dị.
Không……
Không phải!
Không phải cô ảo tưởng!
Rõ ràng là tình huống chân thật, là ký ức của cô!
Đương lúc ý tưởng này xuất hiện trong đầu, Dư Tễ Đan cả người giật mình.
Lý Mính Hưu là chồng của cô, không thể giả, nhưng anh sao lại có thể xuất hiện trong trí nhớ cô cách đây từ rất lâu?
Rõ ràng vào cái đêm cô bắt nhầm anh, bọn họ mới là lần đầu tiên gặp mặt mà!
…… Cô không hiểu được.
***
Dư Tễ Đan đem cuốn tạp chí kia xem qua hai lần.
Tuy rằng cô cơ hồ có thể xác định hình ảnh trêи bìa tạp chí kia chính là Lý Mính Hưu, chính là chồng cô, Lý Mính Hưu, nhưng vẫn ôm một hy vọng nhỏ nhoi——
Có lẽ……
Có lẽ tạp chí này cũng không phải thực sự được phát hành?
Có lẽ đây là người nào đó cùng cô đùa dai thôi?
Cô không thể thông qua một quyển tạp chí liền định tội Lý Mính Hưu——tội danh này thật sự quá lớn, quá trầm trọng, nếu cô không hiểu chuyện đi oan uổng anh, như vậy người có lỗi với hôn nhân của bọn họ tuyệt không phải Lý Mính Hưu, mà chính là cô!
Dư Tễ Đan không nghĩ sẽ ngồi chờ chết, cô thay cảnh phục, mặc vào thường phục, đem khăn choàng cổ Lý Mính Hưu đưa cho cô cẩu thả quấn vào.
trước khi rời đồn công an còn nói với một viên phụ cảnh: “Tôi đi ra ngoài có chuyện, có người tìm, thì gọi điện thoại cho tôi.”
Dư Tễ Đan ra cửa, liền bắt xe buýt, qua mấy trạm, cô xuống xe, tìm một tòa cao ốc —— đó là công ty Lý Mính Hưu đang công tác.
Cô tổng cộng chỉ ghé qua hai lần.
Lần đầu tiên là Lý Mính Hưu mang cô tới.
Lần thứ hai là lúc cô kết án xong tới xem anh, còn gặp được ông chủ của anh.
Hiện tại, Dư Tễ Đan đối với “Ông chủ” kia đặt một dấu chấm hỏi thật lớn.
Cô sửa sửa khăn quàng cổ, sải bước mà đi vào đại sảnh công ty —— làm một cảnh sát, vì tra án cùng bắt phạm nhân, cô từ người phụ nữ hiền thục dịu dàng đến phong trần nữ tử đều đã ngụy trang qua, đối với kỹ nghệ này, cô phi thường chuyên nghiệp.
Dư Tễ Đan trực tiếp đi đến bàn tiếp tân, dùng khẩu khí bình thường hỏi: “Tôi tới tìm Lý tổng của các cô.”
—— binh bất yếm trá chính là phương pháp hiệu quả nhất.
“Lý tổng?” Vị kia ngẩng đầu nhìn nhìn Dư Tễ Đan, hỏi, “Cô có hẹn trước sao?”
Dư Tễ Đan mím môi, tiếp tục hỏi: “Cho nên, ông chủ các cô quả thật họ Lý?”
“…………” người kia vẻ mặt không thể hiểu mà nhìn Dư Tễ Đan, “Cô không phải đã biết rõ còn cố hỏi? Nếu cô có hẹn trước, vậy dựa theo lịch hẹn mà tới, nếu không có hẹn trước, như vậy mời đặt lịch hẹn trước.”
Dư Tễ Đan không vô cảm xúc hơi hơi kéo khăn quàng cổ xuống, làm khuôn mặt hoàn toàn lộ ra, cô đối với vị kia nhướng mày.
Quả nhiên, nhìn thấy mặt Dư Tễ Đan, vị kia lập tức ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh một vị khác mới vừa tiếp xong điện thoại nhìn thấy Dư Tễ Đan, liền mở to hai mắt, cô ta kéo kéo cánh tay cô gái bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Cô ấy là…… Cô ấy hình như là bà chủ……”
“Là…… Đúng vậy……”
Lần trước bà chủ tới công ty, tuy rằng không có dừng lại, nhưng trong công ty phần lớn các đồng sự đều tới vây xem, các cô làm trước nhân viên tiếp tân này, ngay lúc Dư Tễ Đan mới vừa tiến vào công ty liền chú ý tới cô, sau lại nghe nói là bà chủ, nên trước khi Dư Tễ Đan rời đi các cô lại cố ý vây xem một lần nữa.
Lúc ấy các cô còn chua chua mà nói: “Bà chủ thật đẹp, trách sao ông chủ lại coi trọng như vậy……”
Hai vị kia sau khi xác định Dư Tễ Đan là bà chủ, liền trở nên thật cẩn thận, tay chân đều xoắn tít——
“Bà chủ!”
“Bà chủ!”
Dư Tễ Đan không nói gì.
“Cô làm sao vậy? Sắc mặt cô không tốt lắm…… Ông chủ không ở công ty, anh ấy ra ngoài có chuyện rồi, cô muốn đến văn phòng của ông chủ chờ sao?”
Trước mắt Dư Tễ Đan lại xuất hiện vô vàn tia sáng lóe lên.
Bà chủ……
Cỡ nào mỹ diệu, cỡ nào lợi hại, bao nhiêu người phụ nữ tha thiết ước mơ.
Nhưng hiện tại hai chữ này đối với cô lại như sét đánh giữa trời quang.
Cô đến tột cùng là vẫn không thể hiểu được cớ gì mình lại biến thành bà chủ?
“Bà chủ, sắc mặt cô thật kém, thân thể không thoải mái sao? Có cần chúng tôi gọi bác sĩ tới không?”
Dư Tễ Đan chậm rãi hoàn hồn: “Không cần, tôi không có việc gì, các cô không cần nói cho bất kỳ ai biết hôm nay tôi đã tới, bao gồm cả ……”
Cô dừng một chút, gian nan mà mỉm cười: “……cả ông chủ của các cô.”
***
Từ khi rời khỏi công ty của Lý Mính Hưu, cô lại về đồn công an.
Nửa buổi chiều, cô vẫn luôn ngồi yên trêи ghế làm việc, đầu óc hỗn độn, ánh mắt dại ra, hiệu suất công tác bằng không.
“Lý tổng”, “Bà chủ” cứ quẩn quanh trong đầu óc cô, trong lòng, chút hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt.
Loại phim truyền hình tình tiết rẻ tiền như vậy cớ sao lại xuất hiện trong cuộc đời của cô?
Cô chỉ muốn tìm một người đàn ông bình thường, thậm chí tầm thường cũng được, an an tĩnh tĩnh mà cùng nhau bước qua những năm tháng phía trước, không cần đại phú đại quý, chỉ cần hai người nắm tay đi qua cả đời là được……
Thật sự khó như vậy sao?
Cô cỡ nào hy vọng giây phút tiếp theo, Lý Mính Hưu liền tới đánh thức cô, trêи giường nhẹ nhàng mà ôm cô, trấn an cô, nói: “Đan Đan em lại nằm ác mộng rồi, mau tỉnh lại ——”
Tuy rằng như vậy thực lừa mình dối người, nhưng so với tình huống hiện tại, làm cô thoải mái hơn nhiều.
Trong lúc đầu óc cô loạn thành một đoàn, bên ngoài lại loáng thoáng mà truyền đến tiếng các đồng sự nói chuyện phiếm, Phương Gia Mai cầm đầu đám người kia:
“Ai, sao có thể? Các cô tin tưởng người kia là chồng Dư Tễ Đan?”
“Tuy rằng tôi cũng không muốn tin tưởng, nhưng mà…… chồng cô ta bên ngoài thật không phải khuôn mặt đại trà, trêи thế giới này cũng rất khó xuất hiện một người giống hắn như vậy?”
“Lời tuy là thế, nhưng mà…… So với việc người chồng nghèo hèn kia của cô ta che dấu sự thành đạt của mình, tôi càng nguyện ý tin tưởng trêи thế giới xác thật có người giống hắn hơn.”
Lúc này Phương Gia Mai nói: “Đúng vậy, các cô xem chồng cô ta, trừ bỏ lớn lên đẹp trai, những thứ khác có gì đáng so sánh sao? Hơn nữa Dư Tễ Đan gả cho hắn sinh hoạt trước sau cũng không có gì biết đổi, vẫn ở chỗ cũ, đi làm cũng là đi bộ hoặc là ngồi phương tiện công cộng, cũng không vung tay tiêu tiền, tất cả đều giống trước kia như đúc, những việc này ở ngay trước mắt, làm sao chúng ta tin tưởng chồng cô ta là người ‘ siêu cấp cung không đủ cầu ’ ‘thiên tài của thị trường chứng khoán’? Là kẻ giàu nhất vách đổ tường ‘ hào môn công tử ’ đây? Nếu hình trêи cuốn tạp chí thương nghiệp nước ngoài kia thật là chồng cô ta, cô ta hiện tại vì sao không chân chính trở thành công chúa đi? Còn có thể giống như bây giờ sao?”
Dư Tễ Đan nắm chặt tay.
Cô đột nhiên đứng lên, vọt tới mở cửa, lớn tiếng quát: “đang thời gian làm việc, các người còn không nghiêm túc công tác, lại tụ họp nghị luận chuyện cá nhân, các người còn muốn công tác sao? Không muốn thì nhanh đi gặp sở trưởng đề đơn xin từ chức đi!”
Nói xong cô liền đóng cửa một cái rung trời.
Cô ủy khuất mà ngồi xổm trêи sô pha.
Hiện giờ cô cũng thật giống một kẻ nực cười!
Cô rõ ràng không làm sai bất luận chuyện gì, cũng không phải một người phụ nữ tham lam……
Hà cớ gì lại biến thành như vậy?
Tuy rằng Dư Tễ Đan phát hỏa rống lên với những người đó, nhưng ngại cô là lãnh đạo, những người đó cũng là khổ mà không nói nên lời, càng không thể buông tha cô.
Dư Tễ Đan tâm tình không tốt, không muốn tham gia tiệc tùng nữa, cô dùng mọi cách chối từ, nhưng đồng sự dùng tất cả tên tuổi trong sở nài nỉ, thành công làm Dư Tễ Đan tham gia tụ hội.
Tên bạn trai Phương Gia Mai, gọi là Gia Hoành trong điện thoại nghe được chuyện về chồng Tễ Đan. Hắn khϊế͙p͙ sợ hỏi: “Thật vậy chăng? Chồng cô ta thế nhưng lại là nhân vật lớn như vậy?”
Phương Gia Mai khinh bỉ nói: “Sao có thể là sự thật? Chồng cô ta chúng ta lại không phải chưa thấy qua, soái là thật soái, mặt khác…… Ha hả. Hơn nữa cô là ta đồng sự, vợ chồng cô ta sinh hoạt thế nào toàn sở đều biết, chỉ là một người bình thường không thể bình thường hơn được nữa, cho nên khẳng định là giả!”
Nghe được Phương Gia Mai nói có sách mách có chứng mà phủ định, tên kia lúc này mới yên tâm: “Kia cảnh sát Dư chẳng phải là thực thảm? Có một người thành công như vậy giống chồng mình, nhưng chồng cô ta lại……”
“Đúng vậy, thật thảm, hôm nay một buổi trưa đều mất hồn mất vía.”
Vì thế tên Gia Hoành kia ở tiệm cơm sau khi tính tiền xong, còn cùng các đồng sự của Gia Mai nói: “Ngày mai mọi người hẳn là đều không cần tăng ca? Thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài giải trí một chút được chứ?”
Có một vài đồng sự tỏ vẻ ngày mai còn muốn trực ban, cũng chỉ có thể trước tiên rời đi.
các đồng sự còn lại liền vỗ tay tán thưởng, cho dù là cảnh sát nhân dân, cũng có nhu cầu giải trí thôi.
“Chúng ta đi đâu chơi? KTV được không?”
Gia Hoành cười cười: “KTV thật không đủ nhã ý! Bên cạnh chính là ‘ kim toa hội sở ’ ——”
Mọi người vừa nghe đến “Kim toa hội sở”, đều “Oa” một tiếng.
Nơi này ở Bắc Kinh có thể nói là không người không biết, không người không hiểu, chỉ là “Kim toa hội sở” chỉ phục vụ hội viên, người thường không có hội viên dẫn dắt, bất luận lấy bao nhiêu tiền đều là không cho tiến vào.
“Nhưng chúng ta không có thẻ hội viên …”
Tên kia mỉm cười nói: “Không sao, tôi có.”
Cứ như vậy, mọi người quyết định đi “Kim toa hội sở”.
Những người ban nãy muốn về sớm, đều tỏ vẻ không muốn về nữa, cũng muốn đi theo Gia Hoành mở rộng tầm mắt.
Dư Tễ Đan toàn bộ quá trình chưa nói được mấy câu, vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Mọi người đi đâu cô liền đi theo đó, giống như một cái xác không hồn.
***
Trong Kim toa hội sở.
Góc đặt chiếc bàn lớn nhất, Lý Mính Hưu ngồi trêи sô pha lẳng lặng mà hút thuốc, một người dung nhan tinh xảo dáng người nóng bỏng nghiêng ngồi xuống bên người anh, bắt đầu cùng Lý Mính Hưu vui sướиɠ mà nói chuyện—— đương nhiên chỉ có mình cô ta đơn phương nói chuyện.
mỹ nữ kia đang nói chuyện, đột nhiên bị người ta chụp lấy bả vai.
Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy mấy đôi nam nữ —— cô không quen biết Lý Mính Hưu, nhưng cô có thể nhận thức những người này —— bọn họ đều là những thiếu gia có tên có họ ở đất Bắc Kinh này.
Trong đó một người cười cười nói: “Hiện tại thật đúng là thói đời bạc bẽo, ‘ kim toa’ cũng có ngày có người không quen biết Lý đại thiếu sao?”
Mỹ nữ kia đương nhiên đối với ba chữ “Lý đại thiếu” như sấm rền bên tai, nhưng cô trăm nghĩ cũng không ngờ tới vị trước mắt này là “Lý đại thiếu” trong truyền thuyết kia!
Cô ta mặt mũi khϊế͙p͙ sợ mà nhìn về phía Lý Mính Hưu.
“Cô nếu biết hắn là Lý đại thiếu, đương nhiên cũng biết Lý đại thiếu của chúng ta trứ danh là hạt giống si tình, là hoa có chủ, vật ở trong chậu, đời này đều không có phần của cô, còn không nhanh chạy lấy người?”
Mỹ nữ kia gần như là chạy trối chết.
Lý Mính Hưu đứng lên, sau lại cùng những người đó bắt tay từng người, lại đối người phụ nữ vừa nói chuyện kia: “Văn Trinh, nhiều năm không gặp, miệng của cô vẫn y nguyên như cũ.”
“Ai u, anh Hưu, anh là cố ý cười nhạo em sao?” Văn Trinh cười cười, “anh như thế nào đột nhiên nghĩ tới ‘ kim toa ’ vậy? Từ lúc anh ra ngoài, cũng không có tới ‘ kim toa ’ một lần? Lần trước nghe Đường Chu nói qua anh đã kết hôn? Chúc mừng anh Hưu rốt cuộc ôm được mỹ nhân về, chân thành đến sắt đá cũng mòn nha! Chị dâu của em đâu? Như thế nào không cùng nhau đến?”
“Cô ấy đi cùng đồng sự ra ngoài rồi, vừa lúc Duyên Trăn có việc hẹn anh ở đây, bằng không anh cũng sẽ không tới đây.”
Đứng bên cạnh Văn Trinh, người kia tên gọi “Tiểu Hạ”.
Tiểu Hạ nói: “Lý đại thiếu theo đuổi chị dâu nhiều năm như vậy, cho dù là tảng đá cũng đến che nóng hổi, huống chi là lòng phụ nữ? Chỉ là Lý đại thiếu không ở nhà mua vui cho vợ, tới ‘ kim toa ’ làm cái gì? Thử xem thân thủ? Nhưng anh hiện tại đến cũng vô dụng, ‘ nhị đại bài vương ’ Đường Chu kết hôn xong đều rất ít khi tới kim toa, kim toa đã sớm không còn truyền thuyết‘ bài vương ’ rồi.”
Lý Mính Hưu không để bụng: “Cái gì bài vương với không bài vương, cậu còn cho là mười năm trước sao? Khí phách hăng hái, cái gì cũng phải tranh phần thắng?”
Văn Trinh chuyển đề tài nói: “Anh Hưu kết hôn xong cũng giống Đường Chu sao? Trong ánh mắt chỉ có thể nhìn thấy vợ? Góc cạnh cũng bị bào mòn rồi?”
Lý Mính Hưu không sao cả mà nhún vai: “góc cạnh trước cho dù có thì hiện tại cũng không……”
Mọi người tự nhiên biết Lý Mính Hưu ám chỉ năm đó ann ở trong ngục giam, mọi người nhất thời lặng im.
Lúc này, từ lối vào xuất hiện một đám người, vừa lúc đi ngang qua bình phong sau lưng bọn họ ——
Trong đó có tiếng nói đàn ông: “‘ kim toa ’ chính là nơi giải trí, mọi người đều thích ở chỗ này đánh bài, tôi cũng hay cùng bằng hữu tới nơi này đánh bài, ‘ kim toa ’ trước kia có bài vương tên gọi là Lý Đường Chu, tất cả mọi người có lẽ đều biết, lần trước hắn ồn ào huyên náo mà kết hôn, nhưng bây giờ đã không thể nào tới.”
Có người thích náo nhiệt liền hỏi: “Thế cậu chơi bài thế nào? So với ‘ bài vương ’ kia cao thấp tới đâu?”
“kỹ thuật thì không nói.” người nọ cười cười, “Lý Đường Chu ngoài danh xưng ‘bài vương’ ra, mọi người càng thích gọi hắn là ‘vạn vương’, bởi vì hắn đặc biệt thích ra vạn, thay vì gọi hắn là ‘ bài vương ’, không bằng gọi hắn là ‘vạn vương ’.”
Nghe đến đó, vẻ mặt Văn Trinh kinh ngạc đến ngây người mà nói: “Thật đúng là thói đời bạc bẽo, chó mèo khi nào được vào ‘ kim toa ’ mà trào phúng Đường Chu vậy? Còn không phải ‘ bài vương ’ mà là ‘vạn vương ’, hắn như thế nào có thể nói như vậy?”
—— vốn dĩ trong lĩnh vực Poker, “ra vạn” trêи cơ bản có thể xem như một loại văn hóa, cũng không phải dễ dàng mà ra được, người có thể ra “vạn” thì có rất nhiều nhưng xa ra vạn mà thành danh thì có mấy ai chứ.
“Vạn vương” Lý Đường Chu vốn dĩ chính là danh hiệu khen ngợi hắn, không chỉ là khen ngợi kĩ thuật chơi, mà còn ra kĩ thuật ra vạn danh bất hư truyền, nhưng từ trong miệng tên kia nói ra, đó chính là trào phúng cùng chế giễu.
Văn Trinh và Lý Đường Chu, Bùi Hải Âm đều là bạn bè, cô lập tức hướng về phía bình phong ngăn, hét lớn: “Vừa rồi ai không biết xấu hổ nói Đường Chu như vậy?! Biết ‘ kim toa ’ là địa bàn của ai không? Dám nói Đường Chu như vậy, hẳn là các người không muốn sống nữa đi?”
Tiểu Hạ hát đệm nói: “Thật hay, hôm nay tuy rằng Đường Chu không có ở đây, nhưng anh hai Đường Chu thì có đây, vừa rồi là tên nào nhạo báng anh ấy? Không phải nên thử một chút sao?”
Chờ đến khi bình phong hoàn toàn bị mở ra——
Hai bên đều không hẹn mà cùng mở to hai mắt.
Văn Trinh bọn họ kinh ngạc là vì nhìn thấy Dư Tễ Đan —— năm đó Lý Mính Hưu nổi điên thế nào, theo đuổi Dư Tễ Đan ra sao bọn họ đều chính là tận mắt nhìn thấy, tuy rằng bọn họ không biết hiện tại vợ anh đến tột cùng là ai, nhưng dùng đầu ngón chân cũng biết khẳng định là Dư Tễ Đan!
Đơn giản một chút: Lý Mính Hưu cái tên tuyệt thế si tình này, trừ Dư Tễ Đan, sẽ có khả năng cùng người phụ nữ khác kết hôn sao?
Nếu không phải Dư Tễ Đan, anh nhất định chỉ biết cả đời không cưới!
Mà Gia Hoành phía bên kia kinh ngạc vì nhìn thấy Lý Mính Hưu ——
Đương lúc Văn Trinh ra tới, trong lòng tên Gia Hoành kia liền lộp bộp.
Hắn đương nhiên biết Văn Trinh trứ danh khắp Bắc Kinh, cũng biết bối cảnh lai lịch cô ta.
Hắn cũng biết chung quanh Văn Trinh không phải kẻ thành công thì cũng là người tai to mặt lớn.
Nhưng …
Lý Mính Hưu như thế nào lại đi cùng bọn họ??
Cách một đám người, Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu.
Lý Mính Hưu cũng nhìn cô.
Hiện tại Dư Tễ Đan một chút cũng không ngờ lại nhìn thấy Lý Mính Hưu, càng không muốn biết anh vì sao lại ở chỗ này, cô nói: “Mọi người chơi đi, tôi về trước.”
“Đừng đi——” Tên bạn trai Phương Gia Mai bắt lấy cánh tay Dư Tễ Đan, “mọi người thật vất vả mới đến đây chơi một lần.”
“Buông tôi ra!”
“Buông cô ấy ra!”
Dư Tễ Đan cùng Lý Mính Hưu trăm miệng một lời.
Tất cả mọi người ở đây ngừng thở.
Phương Gia Mai mặt cũng trở nên khó coi, cô thọc thọc tên kia: “Anh làm gì? Còn không mau buông tay? chồng người ta đang ở chỗ này, chú ý hình tượng được không?”
Dư Tễ Đan ném tay tên kia ra, không nói hai lời liền chạy ra ngoài.
“Đan Đan! Đan Đan ——”
Lý Mính Hưu nhanh chóng đuổi theo.
Dư Tễ Đan mới vừa chạy chưa được vài bước, đã bị Lý Mính Hưu vững chắc ôm vào trong ngực.
Lý Mính Hưu một bên hôn thái dương cô, một bên ôn nhu mà gọi: “Đan Đan! Vợ ơi!”
Dư Tễ Đan rống lên: “Không cần gọi tôi là vợ! Anh là kẻ lừa đảo!”
Cô dùng sức mà đẩy Lý Mính Hưu, sau khi đẩy được anh ra, cô cũng không quay đầu lại mà chạy luôn ra ngoài.