Người Đàn Ông Đầu Tiên Của Tôi

Chương 13



Anh gật đầu.

Có vẻ như, khi quan điểm sống không giống nhau, chúng ta không thể cùng nhau hợp tác.

Tôi thu dọn đồ đạc của mình và rời đi.

Anh ấy không giữ tôi lại, cũng không phái xe đưa tôi.

Tôi ngồi tàu điện ngầm, lảo đảo hai giờ đồng hồ, trở về trường.

Cảm giác như tinh thần và sức lực bị hút cạn, cơ thể mệt mỏi, tôi không muốn ăn, không muốn động đậy, chỉ muốn nằm im.

Tôi sống trong trạng thái mơ hồ, qua đi hơn nửa tháng.

Buổi sáng đi vệ sinh, tôi chợt nhận ra kinh nguyệt của mình đã trễ năm ngày.

Kinh nguyệt của tôi luôn rất đúng ngày...

Lạy Chúa, đừng đùa giỡn với tôi!

Tôi lê lết cơ thể mệt mỏi và khó chịu của mình đến hiệu thuốc mua một que thử thai.

Khi dấu gạch thứ hai biểu thị cho việc mang thai xuất hiện, tôi chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại, ngã xuống đất.

Khi tỉnh dậy, cả thế giới trở nên u ám, như thể tôi đang ở trong địa ngục.

Tôi mang thai.

Trong những ngày Giao thừa, chúng tôi đã quá ph óng đãng, không thực hiện các biện pháp tránh thai.

Tôi tự nhận mình là người lạnh lùng, không bao giờ làm điều gì không lợi cho mình.

Nhưng tôi lại để cơ thể mình mở cửa cho một người đàn ông, để anh ấy gieo mầm vào tôi.

Tôi phải làm sao, tôi phải làm sao, tôi phải làm sao...

Tôi không thể đối mặt một mình với việc này. Tôi chụp ảnh que thử thai gửi cho La Minh Hi.

Điện thoại của anh ấy nhanh chóng gọi lại:

"Vừa phát hiện à? Chắc chắn là đã có thai à?"

Giọng tôi khàn khàn.

"Em không chắc, cần phải đi bệnh viện kiểm tra."

Anh ấy nhanh chóng xuất hiện dưới lầu nhà tôi.

Khi thấy tôi, ánh mắt anh đầy âu yếm, lẫn lộn một chút vui mừng.

Anh nhẹ nhàng ôm tôi.

"Bây giờ em cảm thấy thế nào?"

"Không thoải mái."

"Đừng sợ, chúng ta sẽ đi bệnh viện ngay bây giờ."

Kết quả kiểm tra cho thấy, thai nhi được tám tuần, rất khỏe mạnh.

La Minh Hi vô cùng phấn khích.

"Từ hôm nay trở đi, em không cần ở ký túc xá nữa, anh sẽ thuê một căn hộ ngoại ô cho em, tìm một người giúp việc chăm sóc em."

Tôi ngơ ngác.

"Cái gì, phải sinh đứa bé này sao?"

Nụ cười trên mặt La Minh Hi khụng lại.

"Có chuyện gì sao, không sinh à?"

"Em còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã đi sinh con."

"Em có thể nghỉ học một năm, cơ thể hồi phục rồi lại quay lại, khi anh du học ở nước ngoài, bên cạnh anh có không ít bạn gái đã làm như vậy."

"Em còn muốn đi nước ngoài vài năm, khi đó đứa trẻ sẽ thế nào?"

"Không cần đi nước ngoài, ở trong nước em cũng sẽ có sự phát triển tốt, có anh ở đây, em sợ cái gì?"

Tôi nhìn La Minh Hi, tôi sợ cái gì à? Tôi sợ chính anh ấy.

Mối quan hệ giữa nam và nữ, chỉ khi ngang bằng mới vững chắc.

Nếu không, phía yếu thế sẽ liên tục bị tổn thương, liên tục phải thỏa hiệp.

Rõ ràng, trong mối quan hệ với La Minh Hi, tôi là phía yếu thế.

Nguyên tắc này, ngay cả nữ tài xế taxi cũng hiểu, làm sao tôi có thể bỏ qua?

Tôi im lặng một hồi lâu, sau đó nói một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.

"Bây giờ không phải là lúc để sinh con."

La Minh Hi ngạc nhiên.

"Vậy... em đang nghĩ đến..."

"Đúng, em định ph/á th/ai."

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, để anh thấy được sự kiên định trên khuôn mặt mình.

"Ha ha... Ha ha ha..."

La Minh Hi bật cười.

"Ph/á th/ai... ph/á th/ai? Tích Triều, ba mẹ anh đều là người theo Cơ Đốc giáo, anh cũng vậy, trong quan điểm gia đình của anh, ph/á th/ai là tội ác!"

"Vậy luật sư La, theo quy định pháp luật hiện hành của đất nước chúng ta, ph/á th/ai có phạm tội không?"

Tôi hỏi to.

"Không phạm tội..."

"Có vi phạm pháp luật không?"

"Không vi phạm..."

Nếu không phạm tội, không vi phạm pháp luật, thì không có gì không thể làm được.

12

Tôi bị La Minh Hi giam lỏng.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ấy đưa tôi đến thẳng một căn hộ cao cấp gần văn phòng luật sư.

Căn hộ có hệ thống an ninh nghiêm ngặt, chỉ cần cửa bên ngoài đóng lại, người bên trong nếu không biết mật khẩu thì không thể ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.