Tống Tập Dã có vẻ như là một bá tổng có tính chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng thực tế bên trong anh ta là một người có phong thái nhẹ nhàng, thuộc dạng c/ấm dụ/c.
Điều này hoàn toàn trái ngược với La Minh Hi, người có vẻ ngoài kiêng dè nhưng bên trong lại đầy đam mê.
Tôi hỏi Tống Tập Dã.
"Tại sao lại muốn em gặp ba mẹ, anh định cưới em à?"
Tống Tập Dã bình thản nói.
"Ừ, anh định cưới em."
Tôi tự hỏi liệu con trai nhà giàu bây giờ tìm vợ có phải đều lựa chọn một cách tùy tiện như vậy không, rằng điều kiện gia đình của tôi như thế, anh ta không quan tâm sao?
Tôi nói.
“Em không muốn kết hôn sớm."
"Không sao, anh có thể đợi em."
Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Tống Tập Dã, tôi miễn cưỡng đến gặp bố mẹ anh ta.
Cha của Tống Tập Dã bị bệnh nằm viện, trong một biệt thự yên tĩnh và tinh tế của nhà họ Tống, tôi gặp mẹ của Tống Tập Dã, một người phụ nữ thanh lịch và quý phái.
Bà ta đánh giá tôi, nụ cười trên môi rộng mở.
"Cô bé thật xinh đẹp."
"Tích Triều là sinh viên xuất sắc của Khoa Luật Đại học Nam Kinh, sau này còn dự định đi du học, ước mơ của cô ấy là trở thành luật sư."
Tống Tập Dã giới thiệu tôi với mẹ anh ta, kể về thành tích học tập của tôi, sự chăm chỉ làm việc của tôi.
Không hề đề cập đến gia đình hay nguồn gốc của tôi.
Tôi có cảm giác kỳ lạ, anh ta không giống như đang tìm vợ, mà giống như đang tuyển dụng một thư ký...
Mẹ của Tống Tập Dã liên tục gật đầu và mỉm cười.
"Rất tốt, rất tốt, thật tốt..."
Tranh thủ lúc Tống Tập Dã ra ngoài nghe điện thoại, bà ta nắm tay tôi.
"Cuối cùng A Dã cũng đã hồi tâm rồi, trước đây... Ôi, không chịu nổi, bạn gái mà thằng bé hẹn hò, ai, không biết nói thế nào..."
Trong lòng tôi: Hửm?
Tống Tập Dã chưa bao giờ kể cho tôi nghe về quá khứ yêu đương của mình, và tôi cũng không hỏi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện hẹn hò trước đây của anh ta.
Tôi muốn hỏi thêm, nhưng Tống Tập Dã trở lại, với vẻ mặt không ổn lắm.
"Mẹ, con có chút việc gấp, phải đưa Tích Triều đi trước, hôm khác con sẽ đưa cô ấy lại đây."
Trên đường trở về, Tống Tập Dã tự lái xe, lái rất nhanh.
Anh ta không nói gì, dường như đang lo lắng về một việc quan trọng nào đó.
Điện thoại liên tục reo, màn hình úp xuống, tôi không thể thấy ai đang gọi.
Tôi hỏi anh ta.
"Em giúp anh nghe điện thoại nhé?"
"Không sao."
Anh ta vội vàng nhấc máy lên, nhấn nút nghe.
Tôi mơ hồ nghe thấy, bên kia là tiếng khóc của một người phụ nữ.
"Đừng lo, tôi sắp tới rồi."
Giọng nói của Tống Tập Dã dịu dàng nhưng ẩn chứa sự lo lắng mà tôi chưa từng thấy anh ta nói chuyện với ai như vậy.
Sau khi cúp máy, anh ta dừng xe bên lề đường.
"Tích Triều, em xuống xe đi, tự gọi taxi về nhé, anh có việc gấp, không tiễn em được."
Tôi thực sự muốn hỏi anh ta đối phương là ai, nhưng thấy vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh ta, tôi đã nhịn xuống.
Chưa kịp đứng vững, chiếc xe của anh ta đã phóng đi mất.
Anh ta đi như vậy, là nửa tháng không liên lạc với tôi.
7
Cuối cùng lại là mẹ của Tống Tập Dã liên lạc với tôi.
"Cháu gái, bác đã tìm hiểu một chút..."
Mẹ của Tống Tập Dã khéo léo nói qua điện thoại.
"Cháu thực sự rất xuất sắc, xinh đẹp lại thông minh, bác rất thích cháu. Nhưng mà, gia cảnh của cháu có lẽ không hợp với nhà chúng tôi."
Dù đã sớm đoán được nhà họ Tống sẽ khắt khe với nguồn gốc gia đình của mình, tôi vẫn cảm thấy một cơn giận sục sôi, cảm giác bị sỉ nhục.
"Bác à, cháu hiểu rồi, bác không cần phải nói thêm đâu."
"Được, cảm ơn cháu đã hiểu, tạm biệt."
Cúp điện thoại, nước mắt tôi rơi xuống.
Tôi luôn cố gắng tách mình ra khỏi gia đình, không để gia đình ảnh hưởng đến mình.
Cuộc sống của tôi cũng ngày càng tốt lên, luôn nghĩ mình sắp thoát khỏi bùn lầy của gia đình, nhưng cuộc gọi từ mẹ của Tống Tập Dã đã nhắc nhở tôi.
Rằng dù tôi xuất sắc đến mấy, vẫn sẽ bị người ta khinh thường vì xuất thân gia đình mình.
Lúc này tôi mới nhận ra mình luôn sống trong tự ti.