Thấy Nguyên Mạn Nhu về với gương mặt không sầu khổ, cho nên Mã Sách Cần nghĩ lầm cô tỏ tình thành công.
"Đi lâu như vậy, hai người có quen nhau rồi không? Có phải nên cảm tạ bà mai như mình đây."
"Bà mai gì ? So với cái loa cũng không kém bao nhiêu đâu." Nguyên Mạn Nhu liếc Sách Cần một cái.
"Mình giúp bạn như vậy, mà bạn lại nói mình là ống loa!? Quá đau lòng rồi!
Thôi, không giỡn với bạn nữa, nói mau, anh ấy có phải nói ‘Em gái, thật
ra thì anh cũng có cảm giác với em’ không?"
Nhắc tới chuyện này,
Nguyên Mạn Nhu thế này mới nghĩ đến mình cũng không đau lòng như mình
tưởng tượng. Chỉ sợ là do nhìn nhiều phản ứng của các bạn nữ bị cự tuyệt nên cảm giác bị tê dại, hay có lẽ do cô chuẩn bị tâm lí thật tốt, cho
nên không khó vượt qua, ngược lại lại có cảm giác có một sợi dây trói
buộc khó hiểu được cởi bỏ, toàn thân cảm thấy dễ chịu hẳn lên.
"Bạn sai rồi. Mình căn bản không có tỏ tình, nhưng mình lại biết rõ trong
thời gian này không anh ấy không tính đến chuyện quen bạn gái.'
"Bạn có phải muốn nói giỡn để trọc mình cười không, mình thấy bạn chẳng giống dáng vẻ thất tình tý nào."
"Thật đó." Ngay cả Sách Cần cũng nhìn ra là cô không đau lòng, có thể thấy
đoạn tình cảm mà cô dành cho anh Hạ Dương không phải là yêu thích mà có
lẽ là tình cảm ái mộ thôi, nhưng cũng nhờ vậy cô lại quen được anh Kỷ
Lăng, cô rất vui. Nhưng trải qua một lần kinh nghiệm nên lần này cô
quyết định giữ bí mật không nói cho Sách Cần biết.
"Không phải gạt mình chứ?"
"Chuyện như vậy có gì hay mà phải lừa bạn."
Mã Sách Cần hơi nhụt chí, nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ đến một chuyện lập tức tóm lấy tay của Mạn Nhu nói:" Các khoa hệ tinh anh lần này mở tiệc
quan hệ hữu nghị, bạn nhất định phải tham gia."
"Cái gì mà tinh anh quan hệ hữu nghị chứ?"
"Học kì sắp hết, quan hệ giữa các sinh viên được động viên toàn lực, mặc kệ
có người yêu hay chưa, mọi người đều leo lên Ngọc Sơn để gia tăng tình
hữu nghị, xem có thể gặp được đối tượng tốt hay không. Vốn bạn có đối
tượng nên những dịp này có thể không đi cũng được, nhưng bây giờ không
còn hi vọng gì nữa thì chỉ có thể cố gắng không ngừng, tìm đối tượng mới thôi. Mình sẽ liên lạc với người trong ban tổ chức thay bạn ghi danh."
Mã Sách Cần nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra.
"Đừng......" Nguyên Mạn Nhu muốn ngăn cô lại, "Bạn làm gì mà vội vã như thế chứ?"
"Tiểu thư à, cô không còn nhỏ nữa! Không tìm đối tượng yêu đương thì sẽ không kịp nữa đâu, đến lúc tuổi xuân đi qua thì bạn sẽ hối hận. Huống chi có
thêm người chiếu cố bạn không phải tốt sao?"
"Mình có thể tự chiếu cố bản thân. Bạn chỉ lo nói mình, không phải bạn cũng giống mình chưa có đối tượng đấy thôi."
"Mình không giống bạn, mình tôn thờ chủ nghĩa độc thân, không có ý định kết
hôn, không muốn yêu đương, giữ vững tâm hồn trong sáng không phải như
bạn có một tâm hồn xuân, mơ mộng......."
"Bạn biết mình nghĩ gì sao?"
"Dĩ nhiên mình biết! Một người nếu không có thất tình lục dục* thì sẽ không yêu, sẽ không thể thầm mến anh Hạ Dương cho nên bạn với mình không
giống nhau. Nhưng mà lần này mình cũng tham gia nhỡ đâu sẽ có người làm
cho mình thay đổi chủ ý."
*thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái
tình cảm của con người
"Không phải bạn theo chủ nghĩa độc thân sao? Bạn thật đúng là không có nguyên tắc!"
"Gặp người tốt dĩ nhiên phải theo đuổi nha! Mình nghe nói lần này còn có
nghiên cứu sinh bên trung tâm nghiên cứu y học cũng đi, nói không chừng
bạn sẽ nhìn trúng người nào đó thì sao!"
Nguyên Mạn Nhu không nhịn được nghĩ đến Kỷ Lăng, không biết anh ấy có tham gia không?
Ngày mai gặp, cô sẽ hỏi anh vậy.
Nếu như anh đi, có mang theo bạn gái không? Vấn đề này cô có nên hỏi không?
Cô hít sâu một hơi dẹp một đống câu hỏi trong đầu đi.
Cô rốt cuộc làm sao lại để ý tới anh vậy?....
Gần trưa hôm sau, Kỷ
Lăng đi từ phòng nghiên cứu trở về phòng ngủ, tìm một chiếc áo sơ mi
sạch sẽ để thay, lúc đến trung tâm y học vừa vặn chạm mặt Hạ Dương.
Hạ Dương hoài ghi nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, nói : " Bạn ăn mặc vậy để đi hẹn hò sao?"
"Không phải."
"Không phải? Mình mới không tin, bình thường bạn ở phòng nghiên cứu trừ ăn cơm đi vệ sinh ra, bạn sẽ không ra ngoài nửa bước sao? Hôm nay không thể
ngờ lại chạy về phòng thay quần áo! Còn cả áo sơ mi....."
Kỷ Lăng thầm nghĩ xem ra không nói cho Hạ Dương biết thì anh sẽ không bỏ qua,
không thể làm gì khác hơn đành nói:" Có đàn em muốn mời mình đi uống
nước, đáp án này bạn đã vừa lòng chưa?"
"Đàn em là đàn em nào
vậy? A, sẽ không phải là em gái ngày hôm qua....." Trong mắt Hạ Dương
lóe lên tia mập mờ, giống như anh và em gái ấy đã làm ra chuyện không
thể cho ai biết vậy.
"Bạn đừng ở đây đoán lung tung, em ấy chẳng qua là mời lại mình thôi."
"Thật không? Mình lại thấy không có đơn giản như vậy nha!"
" Mình với em ấy chính là đơn giản vậy!"
"Mình thấy bạn có ý với người ta? Đừng thẹn thùng, thích liền nói cho em ấy biết, cùng lắm thì chết chứ sao!"
"Càng nói càng thái quá." Anh lắc đầu cự tuyệt thừa nhận có bất kì cảm giác
gì với em ấy. Anh hiểu rằng lúc này anh không thể nói đến chuyện tình
cảm.
"Thành thật một chút cũng không được. Nói đi mình sẽ giúp bạn một tay, sau khi thành công xem bạn cảm tạ mình thế nào."
"Không có việc gì thành hay không thành, bạn nên nhớ không lâu nữa mình sẽ
xuất ngoại, nói chuyện yêu đương là việc mình không nên làm." Chính là
vì băn khoăn chuyện này cho nên anh mới không muốn có bạn gái.
"Chuyện ấy thì có quan hệ gì? Hai người yêu nhau ở xa nhau cũng không phải chỉ
có mình bạn, bạn lo lắng cái gì? Nếu như hai người có duyên, dù đi đến
đâu duyên phận cũng không đứt." Chính là nhìn đến Kỷ Lăng không giống
bình thường, nên anh mới một mực thổi phồng.
Kỷ Lăng bởi vì lời
của Hạ Dương mà tâm không khỏi rung lên, anh bởi vì thân phận mình bây
giờ mà chậm chạp không muốn có bước đầu tiên nếu vì vậy mà bỏ lỡ cái gì
thì không phải là đáng tiếc sao? Chính anh cũng biết rõ mình đối với cô
có cảm giác khác thường.... ....
"Được rồi! Nghĩ nhiều như vậy
làm gì? Nói không chừng người ta cũng có ý với bạn!" Hạ Dương đột nhiên
vỗ vai anh, cắt đứt sự trầm tư của anh.
"Đúng không?"Anh lẩm bẩm, đoán mình biểu hiện như vậy có rõ ràng không? Nếu như anh không nói, cô ấy có thể nhìn thấu không? Nói xong tâm anh dường như có chút dao động.
***************************************
"Đàn anh Kỷ Lăng.....! Thật xin lỗi em đến trễ." Nguyên Mạn Nhu trong tay ôm một đống sách dày cộm từ phía trường học chạy lại đây, thở hồng hộc
nói.
"Không sao, em ổn chứ?" Kỷ Lăng nhìn hai má cô phiếm hồng,
sợi tóc mềm mại bởi vì chạy nhanh mà có chút lộn xộn, hai bên tay áo cô
một bên thấp một bên cao, dây giày cũng bị tuột so với anh một thân quần áo chỉnh tề thật chẳng ăn nhập với nhau.
Nguyên Mạn Nhu cố ổn
định hô hấp chính mình rồi mới trả lời: "Haizz, cũng được, vì tan học mà giáo sư vẫn còn nói thêm cho nên tới trễ. Đàn anh Kỷ Lăng chờ lâu rồi
à?"
"Anh vừa mới đến. Vừa uống vừa nói chuyện đi!"
"Buổi chiều em có tiết đầu nên không thể tán gẫu quá lâu, em chỉ vó thể mua đồ uống cho anh thôi!"
"Nếu vậy thì đổi đi, để lần sau uống cũng được, giờ đi ăn trưa trước được không?"
"Vậy thì em còn nợ anh đến khi nào a?" Cô thật sự không thích cảm giác nợ
người ta như vậy sẽ nhắc nhở cô không biết nên làm sao." Không được, nếu vậy thì em vẫn sẽ nhớ ở trong đầu, anh cũng biết bình thường em phải
nhớ một đống biểu đồ, con số đã mệt chết đi được bây giờ lại phải nhớ
thêm chuyện này nữa thì đúng là muốn mạng em mà, cho nên hôm nay em nhất định phải trả hết cho anh, cứ quyết định vậy nha!"
"Đây là bổn phận của con trai mà..."
Hai người vừa đi vừa tán gẫu đến căn tin, chọn món rồi tìm chỗ ngồi. Vừa
mới vào bàn Nguyên Mạn Nhu liền mở miệng trước: "Năm mươi đồng, đàn anh
Kỷ Lăng thật là một chút lợi tức cũng không chiếm."
Anh chọn món thật chuẩn chỉ bằng đúng số tiền cô thiếu anh.
"Anh cũng chỉ là không muốn em suy nghĩ nhiều, nếu anh mà không chọn như vậy chắc em lại suy nghĩ này nọ."
"Tốt nhất là như vậy. Đúng rồi đàn anh có tham gia quan hệ hữu nghị cuối kì không?"
"Quan hệ hữu nghị!? Em cũng tham gia những hoạt động bên lề này sao?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Em đây là bị bạn cùng phòng ép, đây cũng là lần đầu em tham gia! Nếu như
lúc đó không có ai cùng trò chuyện với em ..., ta sẽ xấu hổ rồi!" Tốt
nhất là anh cũng đi, như vậy cô sẽ không sợ không có người trò chuyện.
"Anh chưa đăng ký."
"Thế à!" Nét mặt của cô chợt tối.
Nghe ra trong giọng cô hơi buồn, không biết tại sao, tâm tình của anh cũng trở lên kém.
"Em đi thì anh cũng đi!" Không đành lòng nhìn thấy cô thất vọng, anh ôn nhu nhìn cô nói, không biết rằng lúc này vui buồn của cô cũng sẽ ảnh hưởng
tới anh.
"Thật sao?"
"Em không phải sợ không có người nói chuyện sao? Anh đi thì em sẽ có bạn để bầu bạn sao?"
"Thật tốt quá! Có đàn anh ở đó thật là tốt." Nguyên Mạn Nhu vui sướng tự đáy
lòng nói "Vậy em mời anh ăn bữa cơm nữa được không?"
"Lại muốn mời cơm anh?"
"Đương nhiên rồi! Đàn anh gầy như vậy, nếu như đem anh nuôi thành béo trắng
mập mạp em thấy rất có cảm giác thành tựu." Cô chỉ vô tình nói ra không
có ý nghĩ gì khác.
Nhưng, trừ vợ muốn nuôi chồng béo tốt thì người nào lại muốn nuôi một đàn ông béo đây.
Kỷ Lăng đè xuống cảm xúc và lý trí của mình, không đi suy nghĩ nhiều về lời cô nói, chắc là cô chỉ vô tâm khi nói những lời này.
"Đàn anh Kỷ Lăng, làm sao anh lại không nói lời nào vậy?"
"Ừ......cảm ơn em đã mời anh ăn cơm."
"Ha, việc nhỏ mà! Vậy em giúp anh đăng ký nha!?"
"Ừ." Anh gật đầu, rồi thúc giục cô : " Em mau ăn cơm, không phải buổi chiều còn có lớp sao?"
"Đúng a!" Anh Kỷ Lăng đối với cô thật tốt.
Quen anh, thật tốt! Nguyên Mạn Nhu vừa ăn cơm vừa vui vẻ nghĩ.