Không ổn. Lương Hâm nhủ thầm trong lòng, Tiểu Hoa có điểm gì đó khang khác.
Toàn bộ sự thật vụn vặt như trận tuyết ào ạt rơi xuống, chắp vá thành một chân tướng khiến anh tan nát cõi lòng.
Sáng sớm trước khi đi làm, bà xã Tiểu Hoa đã chuẩn bị xong bữa sáng, đứng ở cửa ôm lấy anh sau đó đưa qua chiếc cặp da, như bao ngày bình thường khác.
Nhưng dường như anh có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn rã của vợ mình - đó là tâm trạng háo hức muốn đến nơi nào đó.
Tiểu Hoa đưa cặp da xong liền quay đi, để lại cho anh một bóng lưng thu dọn chén đũa qua loa. Đã nôn nóng đến vậy sao? Anh cười khổ trong lòng.
Còn mấy ngày nữa là kỷ niệm năm năm kết hôn của anh và Tiểu Hoa.
Năm năm qua, anh chẳng khác nào một gã thợ săn đi sớm về khuya, giao hết thu nhập trong công việc cho Tiểu Hoa, cô ấy hết lòng chăm lo cuộc sống gia đình, như một người canh gác lãnh thổ.
Công tác, giám sát hạng mục, tăng ca viết kế hoạch. Ngay cả khi trở về lúc tối muộn, đứng dưới khu nhà và nhìn lên, luôn có thể thấy ngọn đèn vàng mà Tiểu Hoa bật sẵn chờ anh. Trong ánh vàng phủ khắp ấy, còn có nồi canh nghi ngút, những chiếc áo sơ mi phẳng phiu, ga trải giường thơm mùi nắng, rèm cửa được thay theo mùa.
Đây là ngôi nhà được Tiểu Hoa bảo vệ.
Nhưng gần đây bà nội trợ Tiểu Hoa dần trở nên khác thường, tình trạng này đã diễn ra một thời gian.
Lương Hâm cảm thấy rằng, sau khi anh đi làm, vợ anh cũng sẽ rời khỏi nhà, thậm chí còn thay quần áo và trang điểm tỉ mỉ trước khi ra ngoài.
Nghĩ đến cảnh cô xuất hiện ở một góc nào đó trong thành phố và mỉm cười với một kẻ khác, Lương Hâm không khỏi siết chặt tay lái.
Có việc càng khác thường hơn thế.
Anh dừng xe chờ đèn đỏ. Trời vừa mưa, chín giờ sáng là giờ cao điểm, mùi khói xe hoà cùng hơi đất xộc thẳng vào xe.
Đó là mùi vị, và mùi vị cũng không còn đúng nữa.
Giống như con người, mọi ngôi nhà đều có mùi vị riêng. Thứ mùi ấy đến từ cuộc sống qua nhiều năm tháng, được tạo nên bởi thời gian.
Mùi khói bếp từng chút len lỏi vào vách tường, mùi thơm sữa tắm đọng lại trong khe hở nền gạch, còn mùi gỗ nội thất sau khi được đánh bóng, hơi thở từ cây xanh hô hấp và sinh trưởng, cùng với mùi của anh và Tiểu Hoa... hòa quyện vào nhau, chính là mùi vị trong nhà anh.
Nhưng bây giờ, mùi vị của ngôi nhà đã thay đổi.
Như trộn vào thứ nước tẩy rửa khác, hương vị của các bữa ăn cũng bất đồng với quá khứ.
Lúc ăn cơm, Lương Hâm để chén đũa xuống, đưa mắt dò xét, nhưng Tiểu Hoa không hề ngẩng đầu: "Em đổi cách nấu rồi, giảm dầu muối sẽ tốt cho sức khỏe hơn, anh thấy thế nào?" Chỉ có thể đáp, không tệ lắm. Sau khi uống một ngụm nước, anh nuốt thức ăn và cả câu hỏi vào lòng.
Những sự thật vụn vặt như trận tuyết trắng, tiếp tục rơi xuống.
Nửa đêm, anh lặng lẽ ngồi dậy, tựa một con sư tử đực âm thầm tuần tra lãnh thổ của mình.
Ngôi nhà trộn lẫn mùi vị khác, không chỉ là hương vị món ăn và nước tẩy rửa nhà cửa, không chỉ vậy.
Anh khó chịu bất an đi quanh nhà, chợt sững người khi nhìn vào bóng dáng trong gương: đó là mùi của con người. Ngoài anh và Tiểu Hoa ra, trong căn nhà này còn có mùi của kẻ khác!
Nói chính xác hơn, đó là mùi của "ở lại một lúc". Càng mạnh dạn suy đoán, kẻ đó sẽ đến nhà anh mỗi ngày, để lại mùi, đồng thời từng chút thay đổi cách bài trí trong nhà.
Vị trí kệ TV đã được di chuyển, một mình Tiểu Hoa không thể xoay sở với sức nặng đó.
Chân ghế sô pha đã mòn, dựa vào sẽ hơi ngả nghiêng, nhưng nay đã chỉnh sửa lại. Mà Tiểu Hoa, cô ấy tuyệt đối không xê dịch nổi chiếc ghế sô pha.
Ngay cả nút xả bồn cầu, trước đây mỗi lần xả phải tốn hơn cả phút mới thoát nước xong, anh và Tiểu Hoa cứ lần lựa không xử lý tiếng ồn, gần đây lại yên ắng...
Lúc lái xe, trong đầu nhớ tới đống chuyện khác thường trong nhà. Phong cảnh ngoài cửa sổ suy sụp rệu rã, điện thoại reo hồi lâu anh mới có sức bắt máy.
“Gần đây con bận công việc à?” Mẹ Lương gọi điện, “Thấy con và Tiểu Hoa ít qua chỗ mẹ ăn cơm.”
"Dạ, đi công tác liên miên, Tiểu Hoa cũng không được khỏe, đợi vài hôm nữa tụi con sẽ qua thăm mẹ."
Lương Hâm vực dậy tinh thần để trả lời, anh cố ngăn mình nghĩ đến việc cuộc sống sẽ đi về đâu sau khoảng thời gian này.
"Tiểu Hoa bị sao vậy? Hai đứa ổn chứ?"
"Không sao ạ, chỉ là hơi mệt thôi, mọi thứ đều ổn, mẹ yên tâm."
Không ổn, không ổn chút nào cả. Tiểu Hoa đã ngoại tình.
"Ổn là tốt, ổn là tốt rồi." Đầu dây bên kia lẩm bẩm vài lần sau đó nhắc nhở: "Dù bận cỡ nào, con cũng nên chú ý sức khoẻ và gia đình, nhớ quan tâm Tiểu Hoa nhiều một chút."
Nhà là gì? Lúc này Tiểu Hoa còn ở nhà không?
Sau khi cúp máy, suy nghĩ của Lương Hâm cuộn tròn theo từng vòng bánh xe.
Hồi xưa, cha của Lương Hâm, lão Lương, làm nghề lái xe đường dài để nuôi gia đình. Một năm nọ, trong kỳ nghỉ hè bậc tiểu học, Lương Hâm nổi cơn bốc đồng đòi theo chân lão Lương, ngồi trên chiếc xe tải đồ sộ, nhìn những ngôi nhà và cánh đồng ven đường lùi xa vùn vụt. Anh cảm thấy mới lạ, nhưng hành trình dài bất tận nhanh chóng làm người ta mệt mỏi, trên đường về, cơn đói bám riết khiến anh bứt rứt khó chịu.
"Ráng chịu một chút là tới nhà rồi. Đảm bảo mẹ con đã nấu mấy món ngon cho cha con mình đấy." Lão Lương an ủi anh, "Con thấy ánh đèn trong mấy ngôi nhà đó không? Ba cá với con, đèn nhà mình nhất định cũng đã bật. Mẹ con đang ở nhà đợi chúng ta.”
Vì vậy, Lương Hâm im lặng dựa vào cửa sổ, nhìn bao ánh đèn li ti tựa đom đóm dừng chân trước dãy núi nhấp nhô, có sắc trắng óng ánh, có sắc vàng ấm áp, đôi lúc thấp thoáng bóng người đứng gần cửa sổ. Anh nhìn chằm chằm phía xa kia, nghĩ đến vô vàn câu chuyện có thể đã xảy ra trong những căn phòng đó.
Lão Lương quả thật không thất hứa. Khi xe băng qua màn đêm quốc lộ, về đến trước cửa ngôi nhà quen thuộc, ánh sáng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ nhà anh như sưởi ấm cho bầu không khí xung quanh.
Họ đẩy cửa bước vào, đắm mình trong sắc vàng ấm áp. Dưới ánh đèn là ngôi nhà mà mẹ Lương đã dọn sạch tinh tươm, sáng loáng gọn gàng, khiến người ta quên mất diện tích nhỏ hẹp của nó; còn bà chính là nàng tiên đứng giữa vầng hào quang, dọn ra bàn một bàn ăn nghi ngút như thể có phép thuật.
Ánh đèn đêm đó là trực giác đầu tiên của Lương Hâm đối với hai chữ gia đình.
Nhiều năm sau, khi đeo nhẫn cưới cho Tiểu Hoa, Lương Hâm nói với cô:
"Em từ chức, ở nhà đi, anh sẽ chăm sóc em."
Bạn bè xung quanh hú hét ghen tị, rồi từng hồi la ó.
Mặt Tiểu Hoa ửng hồng, cô cúi đầu mím môi cười. Lúc ấy, Lương Hâm tưởng rằng ngôi nhà mới của mình sẽ luôn ngập tràn hơi ấm như khi anh còn nhỏ.
Nhưng mà, hiện tại trong tổ ấm ấy có thể không còn Tiểu Hoa nữa, thậm chí... Tiểu Hoa còn dẫn người khác tiến vào đó.
Hạnh phúc chỉ là một tờ giấy ngăn cách bởi dối trá.
Lương Hâm dùng sức siết chặt vô lăng.
Trên đỉnh đầu, tán cây ngô đồng vươn xoè cành lá, vạch trần chân tướng sẽ đối mặt với phân ly. Ở ngã tư cuối cùng, Lương Hâm đánh lái và đạp mạnh chân ga, chiếc xe quay đầu, chạy băng băng ngược hướng công ty.
2.
Không ổn. Dương Dương nhủ thầm trong lòng. Người đàn ông ở dưới lầu có gì đó bất thường.
Lần đầu tiên chú ý đến sự hiện diện của người đàn ông là lúc mười giờ sáng.
Dương Dương vừa bắt đầu bận rộn, anh mở bộ đồ nghề mang theo mỗi ngày và làm khử trùng trước.
Từ cửa sổ phòng tắm nhìn ra, một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang đứng dưới lầu, ngước đầu nhìn ngó nghiêng. Chắc là khách mua nhà hoặc thuê nhà đang đi thăm dò, Dương Dương nghĩ vậy nên chẳng bận tâm gì.
Mười giờ rưỡi sáng, Dương Dương đi vào bếp, phát hiện người đàn ông đó vẫn canh dưới lầu, đứng yên như sắp hoá thành gốc cây. Người đàn ông ngẩng cao đầu, khoanh chặt tay, tựa hồ bị bao phủ bởi bầu không khí u sầu. Từ góc độ kia, mục tiêu theo dõi chính là những căn hộ ở tầng của Dương Dương.
Gần mười một giờ, Dương Dương ra ban công nghỉ xả hơi. Trước hết, anh ngồi vào sô pha vài phút, tựa lên chiếc ghế đã sửa, kiểm tra xem có ổn định không, sau đó đứng dậy, vươn vai trong nắng xuân rồi ngáp một cái.
Cánh tay dang rộng đột nhiên cứng đờ giữa không trung. Cách lớp kính được lau chùi sáng bóng của cửa sổ sát đất, có thể thấy người đàn ông dưới lầu vẫn giữ nguyên tư thế, không những chưa đi mà còn như kền kền quanh quẩn, anh hì hục từ nhà tắm đến bếp rồi ban công, suốt gần một tiếng đồng hồ, tầm mắt kia luôn vây quanh toà nhà này.
Lúc này, người đàn ông giống kền kền đang hút thuốc, ánh mắt sắc bén bấu lấy anh, như khóa chặt con mồi từ xa.
Không ổn, anh tự nhủ, hai tay buông thõng như diều bị đứt dây. Trông cánh tay của người đàn ông rất có lực, anh ta tức tối quăng đầu lọc xuống đất, rồi ra sức nghiền nát nó bằng đôi giày da.
Người đàn ông bước những bước dài về phía trên lầu.
Là nhằm vào mình, Dương Dương gần như chắc chắn. Nếu hỏi Dương Dương có năng lực vô dụng nào, thì đó là anh có thể nhanh chóng phán đoán kẻ đến là tốt hay xấu, có ý đồ gì.
Công việc trước không được vẻ vang lắm. Một nạn nhân chưa từng gặp đã đến trước cửa nhà, trong đám đông, trực giác đầu tiên của Dương Dương là - nên đến cuối cùng đã đến, kết quả đúng thật bị một cú đấm vào mặt đến bất tỉnh.
Tình huống lần này càng dễ phán đoán, đãi ngộ anh sắp nhận được, có thể giống như đầu lọc bị nghiền nát kia.
Tiếng gõ cửa ngừng một lúc, lại có giọng nam từ ngoài truyền vào: "Mở cửa, tôi mặc kệ anh là ai, hôm nay không bước khỏi đây được đâu, vừa nãy tôi thấy anh rồi."
Mấy câu này nói đơn giản là "Tôi sẽ không để anh đi".
Cánh tay Dương Dương nổi hết da gà, run rẩy muốn báo cảnh sát, nào ngờ anh chọn từ bỏ trước khi cuộc gọi được kết nối, lần nữa bấm gọi cho một số khác.
"Chị, có một người đàn ông đến, tìm chị... không phải, anh ta biết trong nhà có người, anh ta thấy em rồi, là bạn trai hay chồng chị vậy? Em thấy giấu diếm ảnh như vậy cũng không hay lắm."
Lại vang lên tiếng đập cửa, lần này mạnh đến mức tưởng chừng sắp phá hư cửa.
Dương Dương đưa điện thoại về phía cửa, để đầu dây kia điện thoại nghe thấy mùi thuốc súng tại hiện trường, sau đó giơ sát bên miệng, nhỏ giọng cầu xin:
"Chị, chị quay về được chứ? Một mình em ở đây giải thích không rõ, vả lại bị hàng xóm nghe ầm ĩ vậy cũng không ổn."
"Còn không mở cửa, tôi sẽ tìm người phá khóa!"
Người đàn ông bên ngoài kiên quyết xông vào, phân tích từ giọng điệu cảnh cáo, vốn dĩ không hề nói chơi.
"Anh ta định phá khóa!"
Dương Dương để tiếng khóc truyền thẳng đến đầu dây bên kia.
Nhìn ổ khóa chống trộm đắt tiền, nhớ đến bài huấn luyện "khách hàng là trên hết", anh hít một hơi thật sâu rồi run rẩy vặn chốt khóa.