Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 12



Trương Phong Hòa đứng trước cửa sổ trong nhà, nhìn xuống dưới lầu nhìn xe Phùng Dã dần dần rời đi, tư vị trong lòng không rõ là gì.

Ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Tâm tình thay đổi rất nhanh, cũng làm cậu cảm thấy thập phần mỏi mệt. Giặt xong quần áo, tắm qua nước ấm, Trương Phong Hòa liền nằm ở trên giường chuẩn bị ngủ.

Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh Phùng Dã cùng Trương Tự cứ hiện ra. Trương Phong Hòa nghĩ thầm, ông trời thật biết trêu cậu. Đoạn thời gian yêu thích Phùng Dã, trước mặt người ấy thì luôn móc tim phổi ra, nhưng giờ sắp buông bỏ được, thì người đó lại đứng trước mặt mình nói lời yêu.

Đùa giỡn với người khác vui lắm sao?

Nhưng đáng chết cậu lại suýt chút nữa tin lời. May mắn cậu kịp thời tỉnh táo. Đem chuyện mình ra hỏi, Phùng Dã á khẩu không trả lời được, cậu liền hiểu lại là trò chơi mới của Phùng Dã.

Cậu sao có thể tin Phùng Dã sẽ thật sự thích mình.

Ngay cả Trương Tự còn không yêu mình, thì sao Phùng Dã lại thích mình được?

Không thể lại tiếp tục đa tình...

Trở mình, Trương Phong Hòa quyết định chờ hừng đông tìm một cơ hội, cùng Trương Tự ngả bài...... Nghĩ xong, Trương Phong Hòa liền gối đầu nặng nề ngủ. Một ngày này, cậu thật sự quá mệt mỏi.

Hôm sau tỉnh lại, Trương Phong Hoà xoa đầu, đứng dậy xuống giường.Vừa mới đặt 1 chân xuống, một trận choáng váng làm cậu phải ngồi lại trên giường. Cậu quơ tay, đầu đau nhức không thôi, trán nóng đến lợi hại. Đây là cả ngày hôm qua dầm mưa, nên mới hại chính bản thân phát sốt.

Nghĩ nghĩ, vẫn là lấy điện thoại gọi cho trưởng phòng.

Sau đó một mình ở nhà, uống thuốc hạ sốt, nằm bẹp ở nhà. Cũng không biết ngủ bao lâu, nghe được bên ngoài chuông cửa vang lên, cậu mới chầm chậm mà xuống giường, mở cửa.

Là Triệu Lệ.

Trong tay xách theo một túi đồ ăn, cười tủm tỉm tiến vào. Nhìn Trương Phong Hòa còn mặc áo ngủ, vẻ mặt mơ hồ, hắn kỳ quái nói: "Mày hôm nay không đi làm à? Giờ còn mặc áo ngủ?"

Bây giờ là 8 giờ tối.

Trương Phong Hòa bất tri bất giác ngủ suốt một ngày, cả ngày mới chỉ uống thuốc hạ sốt, gì cũng chưa ăn. Lúc này lại ngửi được mùi thức ăn, bụng liền đói.

"Sao tốt quá thế, lại còn đem đồ ăn lại đây." Trương Phong Hòa không khách khí mà đi qua, từ bao nilon lôi ra hộp cơm, ngồi ăn.

Triệu Lệ nhìn cậu hồi lâu, lắc lắc đầu. "Mày làm sao vậy? Hôm nay sao còn xin nghỉ?"

Trương Phong Hòa nghi hoặc, "Sao mày biết tao nghỉ làm?"

Triệu Lệ cười cười, vẻ mặt cao thâm khó đoán mà nhìn cậu. Trương Phong Hòa bị hắn nhìn đến khẩn trương, "Có chuyện gì nói mau, đừng nhìn tao vậy."

"Cũng không có gì, chỉ là Phùng Dã tìm không thấy người, chó cùng rứt giậu nên tìm tao hỏi thôi."

Nghe Triệu Lệ nói xong, đôi đũa trong tay Trương Phong Hoà thiếu chút nữa rơi xuống đất. "Phùng...... Phùng Dã? Anh ta hỏi mày làm gì?"

"Sao tao biết! Đột nhiên gọi điện cho tao nói không thấy mày ở công ty, đồng nghiệp nói mày xin nghỉ, liền nhờ tao đến xem mày thế nào." Triệu Lệ nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Phong Hòa không có hảo ý, đôi tay duỗi đến bắt lấy bả vai cậu,"Nói! Có phải mày với Phùng Dã đã xảy ra chuyện gì không thể nói hả? Phùng Dã cùng Lộ Nhất Minh chia tay, có liên quan đến mày phải không?"

Không thể không nói trực giác Triệu Lệ luôn luôn thực chuẩn xác.

Từ sáng Phùng Dã vô cùng lo lắng liên tục gọi điện cho hắn, nói tìm không thấy Trương Phong Hoà, hắn liền cảm thấy không đúng.

Trương Phong Hoà không biết giải thích thế nào. Liền đem chuyện ngày hôm đó kể cho Triệu Lệ nghe. Kể xong, cậu ngẩng đầu lên trộm nhìn thần sắc Triệu Lệ. Quả nhiên đen rồi.

"Mẹ! Đúng là lũ rác rưởi!" Như nhớ ra những chuyện cũ đã qua, Triệu Lệ không nhịn được chửi bậy. "Phùng Dã, Trương Tự là cái thá gì, mà con mẹ nó đều đùa giỡn với mày như vậy? Cái thằng Trương Tự đó, không có thì thôi, tao sẽ giúp mày tìm người khác, còn Phùng Dã, mày đừng tiếp xúc với anh ta nữa!"

Nhìn bộ dạng Triệu Lệ sốt ruột, thật giống như hắn mới là người chịu ủy khuất. Trương Phong Hoà thấy thế, trong lòng cảm động lắm. Cậu cười cười, trấn an Triệu Lệ. "Yên tâm, tao sẽ chia tay Trương Tự. Còn Phùng Dã, mày nghĩ tao ngu ngốc qua lại với anh ta nữa sao?"

Triệu Lệ nghe vậy, thở ra hơi, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ, "Ai biết được, mày trước mặt Phùng Dã luôn là cẩu vẫy đuôi, kêu thì đến xua thì đi..."

"Cái gì, Triệu Lệ Lệ, mày nói ai là cẩu!"

"Được rồi, tìm bạn giường mới thôi, tao sẽ tuyển chọn cho mày."

"Cút."

Nói giỡn xong, Triệu Lệ tiếp điện thoại, nói có việc phải đi. Trước khi đi, còn dặn dò Trương Phong Hoà nhớ uống thuốc đúng giờ, nếu bệnh trở nặng thì phải đi bệnh viện, đừng tự mình chống đỡ.

Trương Phong Hoà đóng cửa lại, tiễn người ồn ào đi.

Cửa đóng lại, không gian khôi phục sự yên tĩnh, tươi cười trên mặt cậu biến mất, vô lực mà ngã lên giường.

Thật sự mong ngày mới không cần đến.

Nhưng trời cũng rất mau sáng.

Hừng đông, cơn sốt của Trương Phong Hoà cũng bớt, cậu rửa mặt rồi đi làm. Đến công ty, đang định bước vào thang máy, đã có một người nhanh chóng từ phía sau đi vào trước. Không gian thang máy rất hẹp, hơn nữa còn là buổi sáng, người ra vào rất đông. Cậu bị nam nhân phía sau vây, không thể động đậy, hơi thở của người đó phả vào người làm cậu cứng đờ. Chỉ cần cảm nhận được hơi thở, cậu liền biết người đó là ai.

Là Phùng Dã.

Thật đúng là âm hồn không tan.

Đến lầu công ty, cửa thang máy mở, cậu nhanh chóng đi ra, mà Phùng Dã cũng đi theo phía sau.

Trương Phong Hoà giả vờ không thấy hắn, đi rất vội. Phùng Dã đuổi theo, túm cánh tay cậu, kéo cậu ra khu hành lang.

"Anh làm gì vậy?!" Trương Phong Hoà hất tay hắn ra.

Sắc mặt Phùng Dã không tốt, có thể nhìn ra mặt hắn thần sắc có chút đen. Khoé miệng vẫn còn dính bẩn, đối voi người coi trọng bề ngoài như hắn, thật kỳ lạ.

"Trương Phong Hoà, tại sao hôm qua em không đi làm? Còn không tiếp điện thoại tôi?"

Ngày hôm qua Phùng Dã gọi rất nhiều cuộc, nhưng Trương Phong Hoà không nhận. Hắn nóng lòng muốn đến nhà tìm người, nhưng nhớ lại chuyện tối hôm đó, hắn không dám đến quấy rầy cậu. Cố kiềm chế, liền gọi cho Triệu Lệ, nhờ người đến xem cậu.

Ai ngờ mới bắt điện thoại, Triệu Lệ đã mắng chửi hắn 1 tràng, còn nói hắn sau này không được làm phiền cậu.

Lúc ấy Phùng Dã rốt cuộc nổi giận.

Nhưng bình tĩnh ngẫm lại, lại thấy uể oải. Xem đi Phùng Dã, Trương Phong Hoà không tin tưởng hắn, giờ cả bạn bè cậu cũng thế. Khả năng Phùng Dã theo đuổi cậu rất ít. Đoạn thời gian đó, hắn nghĩ được cậu thích làm ra rất nhiều chuyện, đùa giỡn tận 7 năm. 7 năm qua, tình cảm đối phương cũng không còn.

Hiện tại còn ỷ lại được cái gì?

Nếm được chua xót, Phùng Dã tự mình đến cửa, để đối phương dày vò, nhưng ngay cả liếc nhìn, cậu cũng lười làm. Nghĩ đến quá khứ chưa bao giờ xem trọng cậu, hắn thật muốn tát chính mình.

Nghĩ vậy, hắn liền buông tay, ánh mắt thống khổ cùng tự trách, "Em không có việc gì là tốt rồi, làm việc tốt nhé."

Trương Phong Hoà xoa xoa tay, khó hiểu nhìn hắn 1 cái, không quay đầu lại liền xoay người rời đi.

Phùng Dã cười khổ, nhìn bóng lưng cậu rời đi càng lúc càng xa. Thật lâu thật lâu mới khôi phục lại tâm tình tình, xoay người lại thì đã thấy 1 người đứng phía sau.

Lạnh lùng nói:"Hoá ra người đó là Trương Phong Hoà."

Phùng Dã sửng sốt, người đứng trước mặt, là Lộ Nhất Minh.

Lúc này Lộ Nhất Minh tâm tình không tốt lắm, từ lúc chia tay Phùng Dã, tâm trạng y luôn nặng nề. Nhắm mắt làm ngơ, y viết đơn xin nghỉ gửi cho Phùng Dã, bàn giao công việc xong xuôi thì tháng sau sẽ đi. Buổi sáng hôm nay, y nhìn thấy Phùng Dã, vốn định né tránh, nhưng lại thấy Phùng Dã theo Trương Phong Hoà bước vào thang máy.

Ma xui quỷ khiến, y liền bước vào thang máy bên cạnh.

Kết quả là nhìn thấy được một màn.

Hoá ra.....người kia là Trương Phong Hoà. Như vậy những sự việc kia, có thể giải thích được. Có lẽ Phùng Dã không phát hiện được, nhưng người ngoài cuộc như Lộ Nhất Minh, lại hiểu được rõ ràng. Sương mù đã tan, mới chuyện cũng thông suốt.

Mấy hôm nay tâm trạng y nặng nề, cuối cùng cũng hiểu rồi.

Có thể giải thích được tại sao Phùng Dã luôn để ý chuyện Trương Phong Hoà, hiểu được vì sao Phùng Dã luôn tỏ ra mình tồn tại trước mặt cậu, ngày hôm đó tại sao lại đá cửa phòng Trương Phong Hoà.

Lạnh lùng cười, cho dù Lộ Nhất Minh là người tốt, cũng sẽ có cảm giác mình bị lừa. Y xem Trương Phong Hoà là bạn tốt, rốt cuộc bạn tốt sau lưng lại lén lút với bạn trai mình.

Không có gì ghê tởm hơn.

Nhận thấy Lộ Nhất Minh hiểu lầm, Phùng Dã giải thích:"Em cũng thấy rồi, Trương Phong Hoà từ chối anh, cậu ấy không phải người như em nghĩ đâu...."

"Đủ rồi!" Lộ Nhất Minh đánh gãy lời nói của hắn,"Sự thật thế nào, tôi tự có mắt, không cần anh bận tâm."

Phùng Dã bảo vệ Trương Phong Hoà, càng thêm chứng thực suy đoán trong lòng Lộ Nhất Minh. Đôi mắt phượng hằng ngày luôn tươi cười, giờ đây lại lạnh băng.

Trương Phong Hoà trở về văn phòng, không để ý đến chuyện Phùng Dã, chuyên tâm vào công việc. Lúc đó, Trương Tự cũng nhắn WeChat cho cậu, nói muốn bồi thường sinh nhật.

Trương Phong Hoà cũng muốn nói rõ với Trương Tự, liền đồng ý.

Đến thời gian nghỉ trưa, Trương Phong Hoà định xuống lầu ăn cơm, điện thoại báo nhận được cuộc gọi từ Lộ Nhất Minh. Trong lòng cậu khẩn trương, không biết vì sao có chút chột dạ không dám tiếp điện thoại.

Quả thật cũng vì câu nói của Phùng Dã đi.

Mặc kệ là thật hay giả, trong tiềm thức cậu vẫn muốn xin lỗi Lộ Nhất Minh.

Ấn nghe, Trương Phong Hoà hít sâu một hơi nói,"Nhất Minh, tìm tôi có việc sao?"

"Tiểu Phong, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.