Người Đàn Ông Tôi Theo Đuổi 7 Năm Yêu Người Khác Rồi

Chương 46



Không khí trở nên xấu hổ vì một câu nói,Trương mẫu phục hồi tinh thần lại, vội kéo con trai cùng...con dâu vào nhà. Em trai cậu tò mò đánh giá Phùng Dã, hai mắt đều nhìn chằm chằm hắn.

Phùng Dã cười cúi người xuống, cùng nhóc con chào hỏi, cũng đem cho nhóc 1 món đồ chơi đã chuẩn bị sẵn.

Nhóc con nhanh chóng trở thành đồng minh, mãn nguyện đem đồ chơi chạy vào 1 góc nhà, Trương mẫu cũng quản không được, liền bỏ mặc nhóc. Tay không được tự nhiên lau lên tạp dề, Trương mẫu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt mình, không biết nên trò chuyện thế nào.

Khi nào thì con trai mình lại thích đàn ông chứ?

Đột nhiên biết được tin này, đầu óc Trương mẫu cực kì hỗn loạn. Nhìn về phía Trương Phong Hòa ánh mắt tràn ngập không tán đồng. Bà rất muốn mau chóng kéo tay Trương Phong Hòa hỏi rõ ràng.

Nhưng ngại Phùng Dã có mặt ở đây, bà chỉ có thể tạm thời áp xuống nghi vấn đầy trong lòng.

Đúng vào lúc này, cha dượng sáng sớm ra ngoài tập thể dục đã trở về. Vào nhà thấy Trương Phong Hoà cùng đứng chung với 1 người đàn ông xa lạ, ông không khỏi sửng sốt, nghĩ thầm ngày hôm qua không phải nói sẽ dẫn bạn gái về sao? Sao lại dẫn về 1 người đàn ông?

Người đàn ông trẻ tuổi kia còn liếc mắt nhìn ông một cái, trong lòng rùng mình, nhìn trang phục cùng cử chỉ ông hiểu rõ người này không cùng tầng lớp với mình.

Nhưng loại người này đang êm đẹp sao lại đến nhà ông?

Cha dượng có chút buồn bực, cho đến khi Trương mẫu giới thiệu người này, lập tức hiểu rõ. Trong đầu từng trận sấm vang. Bây giờ đàn ông cùng đàn ông có thể ở bên nhau rồi sao?

Không dám nói lời nào, cha dượng chỉ có thể mặt lạnh, cùng Trương Phong Hòa chào hỏi,không nói thêm gì nữa. Trương Phong Hòa từ lâu đã quen cha dượng lãnh đạm, thản nhiên cười cười. Phùng Dã nhìn một màn này, nắm tay Trương Phong Hòa cho họ xem, cũng không bận tâm sắc mặt nhị vị phụ huynh, tỏ vẻ thân mật cùng cậu.

Đến lúc ăn cơm bầu không khí thân mật bao trùm lấy 2 người, Trương mẫu có chút xấu hổ. Muốn tiếp nhận con trai mình cùng 1 người đàn ông gần gũi thật sự rất khó.

Ăn xong, cha dượng lạnh mặt dứt khoát buông đũa, nói 1 tiếng "Ăn no" liền trở về phòng.

Cứ ngỡ đây là bữa cơm đoàn viên nhưng sự thật lại hụt hẫng. Trương mẫu buông tiếng thở dài, nhìn về phía Trương Phong Hòa muốn nói lại thôi. Ăn cơm xong, Trương mẫu bị cha dượng gọi vào phòng, Trương Phong Hòa nhanh chóng nghe được tiếng họ cãi nhau.

"Con trai em làm bậy em lại không quản! Còn ra thể thống gì!"

"Tiểu Phong đã trưởng thành, rất nhiều chuyện nó có thể tự làm chủ được."

"Đồng tính luyến ái là biến thái!"

......

Loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của họ, Trương Phong Hòa thần sắc ảm đạm, tươi cười trở nên chua xót. Tuy rằng biết Trương mẫu rất khó tiếp nhận con mình quen đàn ông, nhưng nghe họ không tán thành cũng cảm thấy rất buồn. Phùng Dã nhìn thấy cậu không vui, duỗi tay nhéo lòng bàn tay đầy thịt của cậu, nói: "Không cần để ý."

"Ừ." Trương Phong Hòa gật gật đầu. "Chúng ta trở về đi."

Họ tự mình vui vẻ là được.

Chỉ là, sẽ cảm thấy có chút áy náy với Phùng Dã. Nghĩ đến cha mẹ Phùng Dã nhanh chóng tiếp thu, cục diện bên mình lại thật xấu hổ, ánh mắt tràn ngập xin lỗi của Trương Phong Hòa nhìn Phùng Dã. Lúc rời đi, cậu lớn tiếng la to xin về với Trương mẫu vẫn còn đang cãi nhau trong phòng ngủ với cha dượng, đi tới cửa lại quay đầu lại nhìn nhìn, lúc này mới đi theo Phùng Dã rời đi.

Gần đến cầu thang, có người gọi Trương Phong Hòa.

"Tiểu Phong......"

Trương Phong Hòa quay đầu lại, là Trương mẫu.

Trương mẫu hốc mắt có chút ửng đỏ, bà đi lên trước, nói với Phùng Dã:"Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Phong."

Phùng Dã sau khi nghe xong liền nói: "Anh đợi em ở dưới lầu nhé."

Phùng Dã vừa đi, Trương mẫu liền bắt lấy tay Trương Phong Hòa. Bà tỉ mỉ nhìn Trương Phong Hòa từ trên xuống dưới, trong chớp mắt con trai mình đã lớn như vậy, Trương mẫu thở dài:"Mẹ biết con trong lòng có chút oán trách mẹ..."

"Mẹ......"

"Mẹ không chăm sóc con từ nhỏ đến lớn, quá trình trưởng thành mẹ cũng bỏ lỡ, mẹ biết mẹ không có tư cách quản chuyện của con, con hiện giờ lại biến thành như vậy, mẹ cũng có trách nhiệm, mẹ chỉ hy vọng con cùng người kia có thể hạnh phúc là được."

"Mẹ, con thật sự rất hạnh phúc." Trương Phong Hòa nắm tay bà, nhìn mắt Trương mẫu đỏ hoe, cậu đột nhiên hiểu ra thời gian thật sự không đợi người, người phụ nữ xinh đẹp trong trí nhớ của mình đã chậm rãi già đi rồi. Không muốn Trương mẫu lo lắng, khi Trương mẫu hỏi quen biết Phùng Dã thế nào, Trương Phong Hòa chỉ nói quen nhau ở thời đại học, quen biết nhiều năm, năm nay mới đến với nhau.

Còn trước mặt bà khen ngợi Phùng Dã thật lâu, Trương mẫu sau khi nghe, lo lắng trong lòng mới dần buông xuống. Bà có thể cảm nhận được Trương Phong Hoà yêu người kia. "2 con đã có dự tính gì cho sau này không?"

Trương Phong Hòa liền đem chuyện Phùng Dã đã come out với người nhà ra kể, hơn nữa năm sau còn chuẩn bị kết hôn.

Trương mẫu có chút kinh ngạc, "Đàn ông cùng đàn ông có thể kết hôn sao? Người nhà họ không phản đối à?"

"Bác trai bác gái đều tốt ạ." Trương Phong Hòa cười cười, "Có thể ra nước ngoài đăng kí kết hôn, trong nước chỉ cần mời bạn bè làm tiệc rượu mừng là được."

"Vậy là tốt rồi." Trương mẫu nghe vậy có chút vui mừng, "Chuyện của những người trẻ tuổi như con mẹ không hiểu lắm, các con cảm thấy vui là được."

Đối với đứa con trai này, bà đã bỏ lỡ quá nhiều. Trong lòng cũng không muốn bỏ lỡ thêm chuyện quan trọng này nữa.

"Cha con mẹ con sẽ làm công tác tư tưởng, cha con chỉ mạnh miệng kì thật không có ác ý, con cũng đừng đem chuyện này để trong lòng."

"Con hiểu mà mẹ."

2 mẹ con nói chuyện một hồi, thấy thời gian không còn sớm, mới lưu luyến không rời mà tách ra.

Trương Phong Hòa đi đến dưới lầu, liếc mắt một cái thấy Phùng Dã. Đêm đông, Phùng Dã đứng một góc, hai tay chà xát nhau, nhìn thấy Trương Phong Hòa đi xuống, lập tức duỗi tay ra. Trương Phong Hòa mỉm cười, tiến lên phía trước, nhào vào lòng ngực Phùng Dã.

*

Hôn lễ được tổ chức vào mùa xuân năm sau, chỉ mời người nhà cùng bạn bè. Tuy người không nhiều, nhưng tất cả đều thật tâm chúc phúc.

Trương Phong Hòa mặc đồ cưới, từ phòng thay đồ bước ra vừa vặn gặp Phùng Dã. Hai người nhìn nhau cười, chậm rãi dìu đối phương cùng đi.

_____________________________HOÀN__________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.