Chiêu Hà không đi thẳng về nhà, vì sự trống vắng ở đó chỉ làm cho nàng cảm thấy cô độc hơn
Chiêu Hà cảm thấy như mình đang phát điên lên . và cô phải lang thang thật
lâu mới thoát khỏi cái cảm giác đó . Chắc hẳn có điều gì không ổn đang
xảy ra với cô . Bằng không, tại sao cô lại hành động như vậy ?
Lúc cô đến gần bờ sông thì trời đã tối . Cô ngồi đó và khóc mãi cho đến khi mắt đỏ mọng và sưng húp lên . Ôi ! Nhục nhã vô cùng . Nhục nhã vô cùng.
Cô đã tìm ra điều gì không ổn đã xảy đến với cô, nhưng điều đó
chỉ làm cho cô thấy tồi tệ hơn . Cô đã làm một điều ngu ngốc nhất trên
đời khi đi yêu một người đàn ông mà anh ta không bao giờ thèm thừa nhận
tình cảm đó . Một người đàn ông thẳng thừng tuyên bố rằng: Nếu anh lấy
vợ thì chỉ lấy những người làm anh ta thăng tiến mà thôi . Mặc dù, anh
đang đang làm giám đốc một công ty lớn . Ôi ! Lòng tham con người thật
không đáy.
Cô ngồi trên một mỏm đá, ánh mắt thả xa xăm vào
khoảng không gian đen ngòm trước mặt . Bao nhiêu buồn bực đang đè nặng
trái tim cô . Một tiếng rên tắt nghẽn thoát ra khỏi bờ môi khô khốc của
Chiêu Hà khi cô nhìn dòng nước tối thẳm . Cô biết chắc Vọng Quân ít
nhiều gì cũng để ý đến cô, vì không có gã đàn ông nào chịu đưa một cô
gái đi chơi nếu không có chút tình ý . Nhưng những cảm xúc của Vọng Quân chỉ một thứ tình cảm nhất thời . Anh chẳng có một tí tình yêu nào cả.
Nếu cô không làm cái chuyện ngu ngốc hôm nay phá hỏng buổi tiệc đính hôn
của anh, thì có lẽ anh vẫn còn coi nàng là bạn và cũng thường xuyên rũ
nàng đi chơi
Đi lang thang rồi cuối cùng cũng cay đắng quay bước về nhà . Sẽ thật là trống trải và cô đơn, nhưng nàng chẳng còn chỗ nào
để mà đi nữa.
Đầu cúi gặp, đôi chân kiệt sức . Suýt tí nữa thì cô đâm phải vào một chiếc xe khi cô mò mẫm sang đường.
Một người đàn ông mở cưa? xe và gần như lôi cô vào trong xe:
- Chiêu Hà ! Cô đang làm gì thế hả ? Suýt tí nữa thì tôi đã giết chết cô rồi, cô có biết hay không ?
- Tôi...
Cô ý thức được cái nhìn săm soi của Vọng Quân, nhưng cô không thể ngẩng mặt lên nhìn anh.
- Tôi .. tôi không nghĩ là tôi sẽ gặp lại anh
Anh ngắt lời;
- Nếu không phải là tôi thì cũng sẽ là một gã đi mô tô khác đụng chết cô
rồi . Cô đã đi đâu suốt cả đêm vậy ? Tôi đi tìm cô khắp nơi, cô có biết
hay không ?
Cô vẫn không chịu nhìn anh . Con tim cô đập điên cuồng . Phi một lúc lâu, cô mới cất lời lên được :
- Sao anh phải đi tìm tôi ? Tôi nghĩ anh sẽ không thèm nhìn mặt tôi nữa, sau buổi tiệc chiều nay.
Vọng Quân thở dài:
- Cô ngốc lắm, cô bé ạ.
Nói rồi anh đặt một tay lên má cô, xoay mặt cô về phía anh . Trong khi cô
hít một hơi thở đau đớn, thì anh dí một ngón tay trên đường viền uyển
chuyển của chiếc cằm cô và vuốt ve nhẹ nhàng lên làn môi đang run rẩy
của cô . Cô nấc lên rồi quay phắt đi.
Anh nắm tay nàng lại . Và dường như anh giận dữ vì sự bỏ đi của cô:
- Tôi muốn nói chuyện giữa tôi và cô . Bạn cô có nhà không ?
- Kông
- Thế thì hay quá.
Không đợi sự đồng ý của nàng, anh lôi hẳn nàng vào trong xe, đóng cửa lại thật mạnh và anh cho xe lao vút đi.
Chưa đầy mười phút, anh đã có mặt tại chung cư ổ chuột, cũ kỹ của nàng . Anh xuống xe và bước đi trước . Như một cái máy được sự điều khiển của chủ
nhân, cô lủi thủi bước theo sau.
Anh vào phòng, nàng vào theo . Anh khóa cửa lại :
- Như thế này để đề phòng cái gã sở khanh đêm nọ . Tôi muốn được yên tĩnh với cô trong vòng một tiếng đồng hồ.
Đẩy mạnh nàng xuống ghế, anh nói:
- Chiêu Hà ! Sao cô lại đến nhà hàng Mai Quế ? Cô quá bốc đồng . Làm như vậy chỉ chính cô bị tổn thương mà thôi.
Chiêu Hà bật khóc, và hét lên:
- Tôi đã xin lỗi ông rồi, ông còn chưa vừa lòng hay sao ?
- Tôi không cần sự xin lỗi của cô . Tôi không thích cô hành động thiếu suy nghĩ như thế để mọi người cười cho.
Mím chặt đôi môi, Chiêu Hà hét lớn:
- Phải . Làm sao ông có thể hiểu được cái hành động thiếu suy nghĩ mà tôi làm . Tôi yêu anh, yêu anh điên cuồng . Tôi muốn điên lên khi nghe cô
thư ký của anh báo anh đang chuẩn bị làm lễ đính hôn, nên tôi đã lao
ngay đến đó . Tôi chẳng biết tôi đến để làm gì ? Để rồi mặc cho anh nhục mạ tôi trước mắt mọi người.
Vọng Quân cũng cộc lốc đáp lại:
- Cô ngốc lắm . Cô trẻ con lắm.
Mọi sự phẫn nộ trong tràn trề trỗi dậy trong lòng:
- Phải . Tôi ngốc,tôi trẻ con.
- Cô cũng biết như vậy à ? Tôi không thể nuông chiều và im lặng mãi với thói ngốc nghếch của cô . Thật ra tôi chính là...
Ra là thế . Tình cảm mà cô dành cho anh được anh cho đó là thói ngốc nghếch vô lối . cô cảm thấy bị tổn thương ghê ghớm.
Nàng gào lên:
- Anh là ai mặc kệ anh, không cần quan tâm . Bây giờ, anh cút khỏi đây
ngay và đừng bao giờ đến gặp con nhỏ ngốc nghếch, vô lối này nữa.
Im lặng giây lát, nàng nhìn thẳng vào mặt anh, nói:
- Vọng Quân ! Tôi hận anh . Suốt đời, suốt kiếp, tôi hận anh.
Chẳng nói lời nào, Vọng Quân cũng quay mặt và bước nhanh ra cửa.
Chiêu Hà chạy đến đóng sầm cửa lại và khóa chặt.
Nàng quỵ xuống bên ngưỡng cửa và khóc ngon lành :
- Thế là hết, hết thật rồi ..
Vĩnh biệt tất cả, xin vĩnh biệt
Nàng thổn thức trong lòng:
- “Vọng Quân ! Anh ác lắm . Tôi căm thù anh, căm thù anh ..”