Trước khi ra cửa, vì muốn có thêm can đảm, Ngải Điềm liền uống một ly rượu. Mặc dù chẳng ghét mấy thứ này nhưng tửu lượng của cô cực kém, chỉ vừa mới uống một ít chất cồn, cô liền cảm thấy người bay bổng.
Sau đó, cô mang theo khí thế tráng sĩ đi tới quán ăn "Gió Đông Say" – một quán ăn nổi tiếng của Trung Quốc, đầu còn có chút choáng váng, gió đêm thổi qua làm nóng hai gò má, hòa tan nỗi sợ hãi trong lòng.
Trận chiến này, cô chỉ được thắng, tuyệt đối không thể thua. Ngải Điềm buông lỏng lòng mình, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt rực cháy tạo thành hai ngọn lửa xinh đẹp.
Đẩy chiếc cửa gỗ lim được chạm trổ tinh xảo ra, bên trong liền xuất hiện một thế giới cổ điển. Quán ăn này được trang trí rất cổ kính, vừa vào cửa Ngải Điềm thiếu chút nữa cho là mình đã đi vào một thế giới khác rồi.
Đã bước vào chiến trường, cô muốn mình phải tỉnh táo.
- Tiểu thư, xin hỏi cô muốn dùng cơm một mình sao? – Một người phục vụ tươi cười đến chào hỏi.
- Không, tôi có hẹn người. – Tay phất phất, Ngải Điềm tập trung tìm người, đi tới chỗ gần cửa sổ đang có một người ngồi.
Một người đàn ông đưa lưng về phía cô, khi càng ngày càng đến gần người đàn ông đó, trái tim nhỏ của cô càng đập mạnh lên.
Thôi kệ đi, cũng từng tuổi này, mặt mũi để làm gì? Tự ái để làm gì? Cô nhanh chóng bước đi đến chỗ đó, cái gì cũng không thèm quan tâm nữa.
Cố gắng hít một hơi thật sâu, Ngải Điềm giương căm, tăng tốc đi đến, rồi kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống đối diện với người đàn ông kia .
Đừng khẩn trương, đã đến lúc "kiểm hàng" rồi.
Cô hít mạnh, từ từ đem tầm mắt nhìn lên trên, vừa nhìn thấy, liền ngây người, đầu lập tức bị bổ làm đôi, chỉ có một câu để hình dung đó là – Người đàn ông xinh đẹp mà xấu tính.
Trên một cái bàn vuông chạm khắc hoa hồng, cô ngồi đối diện với người đàn ông đó, một cái đầu tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt tinh xảo đến hoàn mỹ, hai hàng lông mày như được tô bằng mực Tàu, khắc sâu vào hai tròng mắt, ánh mắt sáng quắc lại có hồn, nhìn rất chính trực và ngay thẳng, màu da trắng tựa thiên sứ, sắc môi đỏ thắm.
Anh có vóc dáng tuyệt đẹp, chỉ có thể dùng từ Mỹ Nam để diễn tả. Cứ như một người đi ra từ những bức tượng điêu khắc.
Một thân Tây trang cứng nhắc, ngược lại hoàn toàn với nét ưu nhã tỏa ra từ bên trong, tay anh chống cằm, lộ ra đồng hồ Cartier kim cương, chứng tỏ anh là một người đàn ông xa sỉ và rất biết hưởng thụ.
Phong độ, gợi cảm và nguy hiểm.
Ngải Điềm bối rối, cô không ngờ "hàng" lại tốt như thế, trái tim nhỏ nhảy loạn, đầy khẩn trương, làm tay chân cô luống cuống.
Cô không chút nghĩ ngợi liền uống sạch ly rượu đỏ đang đặt trên bàn, để cồn rượu hòa tan vào trong cơ thể tạo thành một thứ xôn xao kỳ lạ nơi trái tim. Ngải Điềm, mày tuyệt đối không thể lùi bước, vì có thể rửa sạch nhục nhã với bạn bè, phải kiên trì.
Bị Ngải Điềm gọi là người đàn ông xinh đẹp mà xấu tính, Tề Trọng Khải cũng bắt đầu quan sát người phụ nữ đang xông vào tầm mắt mình. Dung mạo của cô không tính là đẹp, cũng không xấu xí, chính là một người phụ nữ thanh tú, trên đường tiện tay lôi kéo liền một đống những cô gái loại này....
Chỉ là, nét mặt của cô biến hóa khôn lường, trái lại rất thú vị, ánh mắt cũng hừng hực ý chí chiến đấu, giống như chuẩn bị ra sân chém giết.
- Anh là. . . . . . Zack? - Nhận thấy người đàn ông xinh đẹp mà xấu tính đang ra sức quan sát mình, Ngải Điềm kinh ngạc một chút.
- Là tôi. - Tề Trọng Khải vươn vai, có một chút ngoài ý muốn, vì sao cô biết tên tiếng Anh của anh.
- Anh. . . . . . bảng giá trung bình của anh là bao nhiêu? –Người đàn ông này sao không giống những người đàn ông trước, hay là người đàn ông này giá cao hơn?.
- Cái gì? Anh không biết sao? - Trên mặt cô là vẻ mặt chẳng thể tin tưởng được.
Ngải Điềm đỏ mặt, nội tâm nguyền rủa cái người đàn ông đang muốn nâng giá của mình lên, làm cho cô phải tự mình mở miệng giải thích, chẳng lẽ anh ta chê tình cảnh của cô chưa đủ bi thương sao?
Người đàn ông vừa xinh đẹp vừa hư hỏng đưa ánh mắt nhìn về phía cô, chờ cô tiếp tục nói.
- Tôi là đăng tin tìm kiếm - Ngải Điền dễ nổi nóng – tôi vào một số trang wed mô giới về tình cảm, muốn tìm một người yêu. - Trong lòng cô lệ rơi đầy mặt, tự nhiên lại nói chuyện này cho người khác nghe, nhục chẳng thể tả nổi.
Lại nói, nếu như lúc đó không ngu đến mức đi nổ lung tung với bạn bè, cô còn liên kết tình cảnh của mình với mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn, khoe khoang với mấy cô gái kia về việc mình được gả vào gia đình giàu có ra sao . . . . thì cô cũng chẳng điên làm ra loại chuyện mất mặt như hiện tại. Lời nói này khiến cô nhớ đến lời hứa của mình một năm về trước, cô nói rằng trong ngày đi du lịch sẽ mang theo một người đàn ông cực phẩm đến.
Tất cả mọi người chờ nhìn cô thất bại, ngay cả đám bạn thân của cô cũng hướng về cô không ngừng mắng xối xả, nói cô cá tính thối nát không chịu nổi kích động nhỏ. Nói cô là loại nếu bị một người khác nói động, cô liền ra ngoài đường phố cởi truồng chạy mấy vòng.
Cô buồn bực quá, cô cũng biết ở khắp nơi đều nói cô ngu xuẩn, muốn đập cô chết, nhưng nghĩ đến Thái Vi chạy đến trước mặt cô lên mặt dạy đời; dưới cơn nóng giận, cô liền nổi lên ý định lên các trang web đặc biệt chuyên cung cấp người yêu nhờ giúp đỡ.
Vì vậy, hôm nay cô mới đến nơi này, gặp người đàn ông kia.
Thú vị, rất thú vị đó, cô gái trước mắt này tự nhiên đem anh ngộ nhận thành người đóng vai người yêu cô để kiếm tiền?
Chỉ là, đây đúng là một cô gái kỳ quái.
Anh vốn là ít chịu ra mặt trước truyền thông, trường hợp công khai phần nhiều là với nhân viên cấp dưới hay giám đốc báo đài mà thôi, nhân viên cấp dưới trong công ty cũng hiếm khi được biết anh là ai.
Che giấu bản thân, cân nhắc tâm tình, tầm mắt Tề Trọng Khải ba phần đong lại bảy phần sắc bén nhàn nhạt đảo qua cô gái trước mặt, trong nháy mắt giết chết Ngải Điềm yếu ớt, làm lòng “gái ế” không khỏi phập phồng.
Cái người đàn ông xinh đẹp nhưng hư hỏng này có lực sát thương rất mạnh, tuyệt đối ở cấp bậc vô địch. Mặc dù chỉ ngồi yên lặng, phát ra khí thế vô cùng cường tráng, cô hoài nghi mình có nhìn nhầm anh không. Chính là anh sao?
- Tại sao cô muốn tìm người đóng giả bạn trai? - Tề Trọng Khải bưng ly rượu lên, cử chỉ ưu nhã khẽ nhấp một cái.
- Bởi vì. . . . . . – Nồng độ cồn trong cơ thể len lén lên cao, cô cắn cắn môi, nói cho anh biết sự thật - Bởi vì tôi cần một người đàn ông hoàn mỹ có thể cùng tôi đi ra mắt bạn học của mình.
- Ra mắt hội bạn học?
- Là mấy bạn học thời đại học thôi. Bởi vì năm nay có người đề nghị mọi người cùng nhau đi du lịch, mọi người có thể đem theo bạn trai hoặc chồng của mình. . . . . .
- Địa điểm là ở đâu? - Tề Trọng Khải không chút khách khí cắt đứt lời cô, để cho cô gái nhỏ có hơi khó chịu một chút.
Người đàn ông này không chỉ mạnh mẽ ở bên ngoài, giọng điệu nói chuyện cũng rất tự cao tự đại, cho người ta cảm giác anh rất ngông cuồng.
- Đảo Luân Lý – Vì lợi ít thực tế nên đi du lịch ở khu vực Đông Nam Á luôn là lựa chọn hàng đầu.
- Cũng chỉ là đi du lịch với bạn bè, tại sao lại muốn tìm người đi cùng? - Tề Trọng Khải nhanh chóng đặt cậu hỏi ngược lại, thái độ bắt buộc người khác phải trả lời thành thật.
Ngải Điềm có hơi sợ, ánh mắt chớp cũng không chớp được chỉ nhìn chằm chằm anh, cách nói chuyện của anh làm cho cô có chút ảo giác mình đã tìm lầm người.
Ừ. . . . . . Đều là ảo giác, hù dọa không thể làm cô ngã! Anh là người đang cần tiền, nên chỉ có thể nhận tiền làm sao lại nhận tình cảm... Loại đàn ông như thế này, cô không có gì phải sợ cả.
- Cái vấn đề này liên quan nghiêm trọng đến bí mật cá nhân, tôi không có nghĩa vụ trả lời. - Cô ưỡn ngực, trông mong có thể làm cho mình thôi mệt mỏi, tìm lại được chút phấn chấn.
- Cũng đúng.
- Cái gì?
- Tôi nghĩ trong trường hợp của cô cần phải tốn tiền tìm một người đàn ông đi cùng.
Chỉ có thể nói trực giác của Ngải Điềm là đúng, Tề Trọng Khải là người vang danh khắp nơi với tai tiếng người hư hỏng lại có tính xấu .
Cái gì gọi là "Hư hỏng"?
Miệng anh hư, tính tình rất xấu, làm người càng tệ hơn.
Căn cứ theo những việc anh đã làm trước đây, anh có thể dễ dàng ngược đãi nhân viên hay dùng ruột heo xiết cổ họ chết mà không cần phải báo cáo cho ai, anh là ông chủ lớn chuyển thế từ linh hồn của ác quỷ; anh có một khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng tuấn tú, miệng cũng có thể độc chết người mà không cần đền mạng.
Anh phiền toái, hay bắt bẻ, yêu cầu khi làm việc rất cao, đối với các nhân viên cơ hồ là rất nghiêm khắc, do đó anh lãnh đạo Tập đoàn "Nguyệt Hoa" nhanh chóng trở thành Tập đoàn ẩm thực lớn nhất Đài Loan.
Thân là Tổng giám đốc Tập đoàn "Nguyệt Hoa", Tề Trọng Khải vừa đẹp trai lại vừa có nhiều tiền, không cần suy nghĩ cũng biết anh là loại có rất nhiều phụ nữ bu quanh.
Nhưng không phải ai cũng có thể lên giường với anh, cộng thêm năng lực xuất sắc của bản thân, chưa từng có cô gái nào được anh để mắt tới; mặc dù có, cũng rất mau liền bị anh hù dọa đến bỏ chạy.
Anh xấu xa, biết làm cho người ta hận đến nổi điên lên..., trên đời tuyệt đối không ai thật lòng quan tâm đến anh.
Những người phụ nữ ham tiền tài và địa vị của anh, ái mộ vẻ đẹp của anh thì nhiều không đếm hết, đồng thời anh rất ít khi tin tưởng một ai. Cái khuôn mặt kia hấp dẫn, đôi môi mỏng vô cùng quyến rũ, thế nhưng khạc ra toàn lời cay nghiệt, sắc bén, hoàn toàn không lưu ý đến cái gọi là tình cảm và thể diện.
Anh có thể xem là một người đàn ông đẹp trai nhất cũng là người đàn ông xấu xa hiếm có, ở bên cạnh anh chỉ có thẹn và thẹn.
- Anh... anh nói như vậy là có ý gì! - Ngải Điềm tức giận liền quát lớn.
- Từ trước đến giờ lời nói của tôi luôn đi vào trọng tâm. – những người nhân viên cấp dưới cũng thường “ca ngợi” anh như thế.
- Quá đáng! - Lấy điện thoại di động HTC ra, cô cắn răng nghiến lợi vào một địa chỉ web, chuẩn bị vào trang web "Điềm Tâm dễ nổi nóng" để tố cáo.
- Chẳng lẽ cô từ bé đến lớn, chưa từng cùng ai nói qua chuyện yêu đường sao, cũng không có lấy một người bạn trai, mỗi tuần chỉ ở nhà xem phim thần tượng, mộng ảo làm nữ chính? - Tề Trọng Khải lắc lắc ly rượu trong ta, đem tất cả bí mật của cái cô phân tích chính xác từng chi tiết.
Ngải Điềm tức đến nổ tung
- Anh đừng có nói xàm! Tôi đương nhiên đã có bạn trai, chỉ lâu lâu nhàm chán tôi mới xem vài bộ phim thần tượng, không phải mọi tuần đều xem.
Cuối cùng cô vẫn nói một câu cam chịu, sau khi không ngừng phản bác
- Vậy sao bảo tôi làm bạn trai cô?
- . . . . . . Bắt cá hai tay nên chia tay rồi. - Nói xong, Ngải Điềm thật muốn lệ rơi rời đi.
- Từ đó về sau không có người con trai nào ở bên cạnh? - Tề Trọng Khải đùa cợt hỏi. Xem ra ở cùng với cô gái bình thường này thế mà lại không buồn chán, người đàn ông này quyết sẽ làm việc chưa từng làm.
- Anh thật rất đáng ghét! Tôi mới là người bị hại. - Cái người đàn ông thối nát đó không chỉ bắt cá hai tay, còn nói cô giúp hắn đầu tư vào cổ phiếu, lừa gạt mất của cô ba mươi vạn.
Người khác có tiền, có nhà cửa, cô không có nó nên trở thành một cô gái xấu xí. Người đàn ông gặp cô liền chạy như bạc bay, tháng trước con chó cưng của cô cũng qua đời, bên cạnh chỉ còn mình cô gọi là "Gái ế".
Cô "còn dư lại" thật khổ mà!
- Cô nhất thời không nghĩ ra biện pháp nên muốn tìm một người đóng giả bạn trai đi du lịch cùng cô và bạn bè của cô?
- Đúng rồi! – Cô nhịn không được sự bi thương trong lòng, buồn buồn gật đầu.
- Đây thật là chuyện ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp. - Tề Trọng Khải cười lớn lên.
- Cái miệng của anh đúng là vừa xấu lại vừa thối! Tôi nhất định muốn tố cáo anh.
Ngải Điềm lập tức lướt lướt màn hình điện thoại di động, nào biết họp thư góp ý của khách hàng vẫn chưa vào được, đột nhiên có một cô gái vô cùng xinh đẹp đi tới, đưa mắt nhìn chằm chằm cô
- Cô là ai? Đây là chỗ ngồi của tôi, lập tức đứng lên.
Cái gì? Đây là vụ gì thế? Ngải Điềm ngây người. Chẳng lẽ, chẳng lẽ, người trước mặt không phải là Zack sao?
Không thể nào, người bên wed rõ ràng đã nói với cô, hiện Zack đang nghỉ ngơi bên trong quán này, bên trong lại không có ai khác.
- Giả ngốc cái gì, tôi bảo cô đứng lên – Sắc mặt của cô gái xinh đẹp đang là vô cùng tức giận, lo lắng cuộc hẹn hôm nay sẽ bị cô phá hư.
Nói giỡn cái gì, cô đã rất cố gắng mới có được một cuộc hẹn với Tề Trọng Khải, coi như miệng anh ta cực kỳ xấu, làm cho cô tức đến độ phải chạy vào toilet để hạ giận, nhưng dù sao cũng là người đàn ông mà toàn bộ các cô gái Đài Loan phải nằm sấp mộng mơ, coi như cô bị anh chọc tức đến nổi khùng cũng muốn có được anh
- Tiểu thư, là tôi tới trước. - Lo lắng người đàn ông tốt này sẽ bị cướp đi, Ngải Điềm thà chết cũng không chịu dời cái mông nhỏ đứng lên.
- Cô định làm cái gì? – Cô gái xinh đẹp nổi đóa, Tề Trọng Khải là người cô tha thiết ước mơ muốn cùng kết hôn, làm sao có nửa đường lại bị cướp trắng như thế này.
- Là tôi đến gặp anh trước! Cô muốn cái gì, cũng muốn chờ tôi xong rồi, anh ta mới có thể tiếp chuyện với cô.
- Cô nói điên khùng gì vậy?
Tề Trọng Khải ngồi xem một màn kịch vui còn phụ họa cười to. Cô gái kia tuyệt đối là binh lính nhà Trời, nếu không chính là đầu ít đi mấy cọng gân, chưa rõ chuyện gì lại đến đây gây loạn.
Đầu của cô làm từ cái gì? Bã đậu? Ha ha ha. . . . . . Thật buồn cười quá!
Ngải Điềm đang muốn cùng đối phương nói đạo lý để bảo vệ quyền lợi của mình, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô liền định thần lại trả lời điện thoại.
- Alo.
- Tiểu thư Ngải, cô đã đến trễ nữa giờ rồi, chuyện này cô có muốn tiếp tục làm hay không? – Ở đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông trẻ tuổi không nhịn được nên hỏi.
- Cái gì? - Ngải Điềm quát lại lớn. – Anh gì đó ơi, xin hỏi anh là ai?
- Tôi là người mới vừa hẹn cô xong, bảy giờ rưỡi tại quán Gió Xuân Say.
- Dạ - Người con trai bên kia cũng không ngừng thúc giục, Ngải Điềm quát lớn từ trên ghế nhảy dựng lên - Anh là Zack? Nhưng hiện tại là chuyện gì tôi không rõ.
- Tiểu thư Ngải, tôi đang ở Gió Xuân Say, hay cô đang nghĩ là tôi nói linh tinh? – Người đàn ông có nick name Zack tức giận nói.
- Chờ một chút! Anh mới vừa nói chúng ta hẹn ở nơi nào? - Ngải Điềm quát lớn với người bên kia điện thoại, sau đó lại nhìn Tề Trọng Khải.
- Gió Xuân say?
Đó là một nơi khác! Hình như cô lầm quán ăn rồi.
Bởi vì chữ viết của hai quán ăn này rất giống nhau, cô lại chưa đến đây lần này, nên không rõ lắm "Gió Xuân Say" và "Gió Đông Say" không phải là một, đến lúc này cô vô cùng mơ hồ.
Cả hai quán đều chuyên bán các món ăn Trung Quốc, nhưng một quán chuyên bán các món Tứ Xuyên và Hồ Nam giữ lại hương vị truyền thống; một quán dung hợp và cải thiện theo hương vị hiện đại.
Hơn nữa tập đoàn "Nguyệt Hoa" còn cực kỳ lớn mạnh, nó nắm hầu hết các quán ăn nơi đây, có thị phần trải rộng khắp Đài Loan, Bắc – Trung - Nam đều có dấu chân của Tập đoàn, nó nắm trong tay hơn ba mươi quán ăn và nhà hàng, năm ngoái hạn ngạch buôn bán của Tập đoàn vượt qua con số một tỷ hai, gần đây còn dự tính sẽ mở một số cửa hàng chuyên thức ăn Nhật theo phong cách truyền thống. . . . . .
A a a a! Dù sao điểm này cũng không quan trọng, quan trọng là cô mới vừa rồi thế nhưng lại đặt mông ngồi xuống, đem người đàn ông trước mặt tưởng lầm là Zack; kể hết chuyện bí mật cho anh ta nghe
Không biết là rắc rối như thế này, còn bị chất cồn rượu tác quái, đầu Ngải Điềm như hôn mê, ánh mắt thoáng nhếch lên, còn vô ý cãi nhau với cô gái trước mặt.
Làm bộ không nhìn thấy, đầu chuyển sang bên cạnh, đối mặt với gương mặt tuấn tú cười đến gian tà của Tề Trọng Khải, cô lập tức hóa đá.
Lần này lớn chuyện thật rồi.
- Tiểu thư Ngải, cô đang đùa giỡn với tôi sao?
Ở đầu bên kia di động điện thoại, giọng nói của người đàn ông là đang rống giận. Ngải Điềm cố gắng chấn tỉnh trong lòng, yên lặng rơi lệ.
- Không phải! Anh cứ ngồi đó đi, hiện tại tôi sẽ lập tức chạy tới - Ngải Điềm vội vã quát, sau đó cúp máy.
Đang muốn xoay người thoát khỏi hiện trường, Tề Trọng Khải cũng đẩy ghế đứng lên, trong lòng cô liền vô cùng lo lắng, cũng không biết người đàn ông này đang muốn nói gì, lập tức nhấc chân chạy như điên.
- Ê . . . . . .
Chạy mau!
Ông lớn, chuyện của tôi không liên quan đến ông nữa. Cô vừa thở hổn hển vừa chạy.
Hướng về quán "Gió Xuân Say" không ngừng chạy, nội tâm Ngải Điềm không ngừng nguyền rủa cái Tập đoàn "Nguyệt Hoa" đáng chết.
Đúng, cô biết các Tập đoàn lớn kinh doanh về ăn uống, khi muốn tạo thương hiệu, đặt tên quán chắc chắn sẽ có một đống cái lý do liên quan, nhưng cũng không nên đặt đồng âm như thế, hại cô chỉ vì không để ý một chút, lại hồ đồ đến lầm chỗ, làm náo loạn không tính, gây thêm một loạt chuyện cười.
Dừng! Mới vừa rồi cái người đàn ông vừa đẹp mà tính cách cổ quái kia, rõ ràng biết cô nhận lầm người rồi sao lại không nói, tự nhiên ngồi nói dốc với cô một lúc lâu như thế, thật là ăn no quá rỗi rãnh mà.
Hùng hổ chạy đến trước cửa quán ăn "Gió Xuân Say", Ngải Điềm nhanh chóng đi vào quán, sau đó nhìn quanh tìm bóng dáng của Zack.
Ngải Điềm nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, dưới ánh đèn màu vàng nhạt bình yên, một bàn toàn khách đang ngồi trò chuyện, căn bản không gặp bóng dáng của ai đang ngồi chờ người.
Trong bụng cô gấp gáp, vội vàng hỏi một người phục vụ:
- Cô có thấy vị khách nào ngồi một mình gần cửa sổ hay không?
Không khí trong quán ăn rất cầu kỳ, sao chẳng gặp một người nào đang dùng cơm hết? Người phục vụ suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới trả lời:
- A! Có một người đã dùng cơm một mình, ngồi ở cửa sổ kia. Nhưng năm phút trước đã đi rồi ạ, hơn nữa còn rất tức giận, đem theo vài món ăn gọi dư xách đi cùng.
Mặt Ngải Điềm như đưa đám, hai vai rũ xuống, đẩy cửa kính đi ra khỏi quán ăn.
Đều do cô nhớ lầm địa điểm, cho nên hiện tại dù muốn gặp người kia một lần cũng không thể, không biết cái người được gọi là Zack, tự xưng là luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ kia còn có thể nhận lời cô nữa hay không.
Ngải Điềm vội vàng lấy điện thoại di động ra, muốn gọi lại cho Zack, chợt một bóng đen vượt lên, theo sau là bàn tay người con trai đó đặt lên màn hình điện thoại di động của cô, không cho cô bấm nút gọi.
- Zack. . . . . . - Cô cho là người kia quay lại, vui vẻ ngẩng đầu, không ngờ đụng đôi mắt người kia, anh ta là người cô mới vừa gặp ở "Gió Đông Say", đem cô trở thành một trò vui.
- Anh... Anh theo dõi tôi? - Cô kinh ngạc nhìn Tề Trọng Khải.
- Không phải cô là muốn tìm Zack sao? Tôi cũng có tên tiếng anh là Zack.
Vừa nghĩ tới mới vừa không biết cô bị rút gân, rút phổi gì, tự nhiên móc tim móc ruột đem chuyện bi thương đời mình kể hết cho anh nghe, hiện tại lại phải gặp người con trai này lần nữa, tâm Ngải Điềm liền muốn chết cho xong.
- Người đàn ông nhàm chán này mau cút đi, tiểu thư tôi rất vội. – Cô xoay người, vừa định bước thật nhanh ra khỏi chỗ này, dù sao giả chết cũng tốt hơn.
Không bao lâu, Tề Trọng Khải lại đi tới bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai của cô, muốn làm bạn chung đường với cô.
Cô không để ý tới, tiếp tục ngẩng đầu mà bước, đi về phía lộ lớn thênh thang. . . . . . Ừ, mặc dù phía trước là đường Hữu Mã đang trong giai đoạn xây dựng, không thể không quay đầu lại đi một con đường khác.
Nhưng khi vừa quay đầu lại, Ngải Điềm liền bị Tề Trọng Khải ngăn lại.
- Cô không phải cần tìm một người bạn đi du lịch cùng sao? - Anh ngắn gọn hỏi vào chủ đề chính.
Ngải Điềm nghe anh nói lớn, lập tức nhảy tới, lấy tay che cái miệng của anh, hận không được sử dụng ánh mắt giết chết anh một lần cho xong
- Anh muốn nói gì thì nói, chỉ mong anh có thể dùng âm lượng nhỏ hơn, không cần làm cái máy phóng thanh đi tuyên truyền khắp nơi, rồi thì khiến tôi thành rồng bay phượng múa, diễn trò trước mặt mọi người, khiến toàn thế giới đều biết tôi đi thuê người yêu.
Tề Trọng Khải nghe vậy liền cười tươi.
Cô gái này rất thú vị, anh quyết định đuổi theo cô tới đây là sáng suốt, anh đang lo việc dùng bữa tối với cô gái kia sẽ thiếu hứng thú, nay có cơ hội thoát thân vội gì không làm.
Anh đối với phụ nữ thật ra là không có hứng thú gì, có gặp cũng chẳng thể nãy xin tình cảm, nhìn qua đã thấy không thuận mắt, cộng thêm anh đối với bất kỳ chuyện gì cũng bắt bẻ, miệng thì siêu cấp xấu xa, nghĩ đến chuyện ôm ấp yêu thương với một cô gái nào đó, trái tim đã chán ghét, nên chỉ sau mấy câu nói phụ nữ đều bị anh làm cho phát khóc.
Nhưng người con gái trước mắt cứ mãi dựng lông nhím, rất thú vị nha.
Đã thật lâu không có buông lỏng tâm tình như vậy, còn có thể tận tình mở miệng nói sốc người khác, vì vậy anh quyết định nếm thử một chút cảm giác khi làm bạn trai của cô.
Tránh thoát bàn tay Ngải Điềm, bỗng anh nhận ra trong tay cô có một mùi thơm thoang thoảng, nó cứ thế quẩn quanh trái tim Tề Trọng Khải khiến lòng anh không ngừng xôn xao, khóe miệng cong lên một nụ cười, gương mặt tốt lên bảy phần.
Căm hận nhìn vào mắt Tề Trọng Khải, Ngải Điềm lập tức đi đến gần, rất nhanh lên tiếng
- Anh đây rốt cuộc là muốn cái gì?
- Tôi đang thiếu tiền, nếu như cô cần, tôi có thể làm bạn trai của cô - Tề Trọng Khải cười trộm.
- Anh không phải là Zack. Vì sao muốn làm bạn trai đóng giả của tôi? - Ngải Điềm kinh ngạc một chút, không thể tin được trên thế giới lại có chuyện éo le như thế này.
- Tôi cũng có thể coi là nghiệp dư. - Tề Trọng Khải hơi lỏng bả vai, coi như có thể rẻ tiền hơn một chút.
- Trai bao nghiệp dư sao? - Thật là làm cô ngu mất rồi.
- Trước tôi quen bị người ta bao nuôi, nhưng nay muốn đổi nghề một chút, cho nên muốn kiêm chức bạn trai cô lấy ít tiền sài.
Tề Trọng Khải lộ vẻ mặt thành thật, Ngải Điềm bị dọa đến có chút bối rối, nhất thời cũng không nhớ được gì, định sẽ tin anh một lần.
Không nói thì thôi, nói đi thì phải nghĩ lại, nhìn anh một thân quần áo hàng hiệu, nhất định là bị những người đàn bà kia làm hư rồi, cô mời được anh sao?
Tuy nói mặt mũi tự ái là rất cao? Nhưng cô cũng không thể vì vừa phun oán, muốn nổ mà trở thành kẻ tán gia bại sản. Hơn nữa, mặc dù có mời được anh đi bên cạnh cô nửa giờ, nhưng anh. . . . . . Thật sự là một người con trai đẹp nhưng rất “hư”, cô hoài nghi mình có chịu được những câu nói chọc tức của anh hay không?
- Vậy anh ra giá bao nhiêu? - Cô run lên, theo bản năng siết chặt chiếc túi xách của mình, mặc kệ như thế nào, hỏi rõ ràng giá cả rồi tính sao.
Từng ở trên thương trường chiến đấu với bao nhiêu hạng người khác nhau, chút tâm tư nhỏ của cô, làm sao thoát khỏi con mắt tinh tường của Tề Trọng Khải, dĩ nhiên anh đã đoán ra được bảy, tám phần.
- Cô dự tính cho tôi khoảng bao nhiêu?
Không ngờ người kia hỏi ngay điểm yếu của cô, bắt cô ra giá trước, Ngải Điềm nhất thời sửng sốt.
Ngày đó trong điện thoại, cô cùng với người bên web tìm người yêu nói chuyện qua, bao nhiêu lính mới vẫn có giá cao, nghe nói nổi tiếng là những người có thẻ đỏ, một ngày của họ khoảng vài vạn. Hại cô ở đầu dây bên kia điện thoại căm hận bản thân không tìm thấy cho mình một người yêu thật sự, thật là sinh lầm giới tính rồi.
Nhớ lại hàng trăm giá thù lao khác nhau mà người bên trang web từng cho cô biết, nhưng cô cũng không thể nào kiểm chứng được, hơn nữa cái đó là chi phí ban đầu, chưa tính đến chuyện ép gía và trả giá?
Ngải Điềm suy nghĩ một chút, cuối cùng yếu ớt nói:
- Nhiều nhất. . . . . . Một ngày sáu ngàn.
Đánh giá sáu mươi phần trăm như vậy ổn chứ?
- Một ngày sáu ngàn lại muốn bao xuống tôi?
Trời sinh miệng Tề Trọng Khải luôn nói thẳng, không nhịn được liếc cô một cái, sau đó lạnh lùng không ngừng khi dễ, không ngừng phỉ nhổ, đem tất cả nóng giận tập kích lên người Ngải Điềm.
- Anh suy nghĩ một chút đi, tôi còn phải gánh cả chi phí đi lại và ăn uống, đó còn chưa tính những chi phí dự trù phát sinh khi đi chơi, hơn nữa là anh tự nhận công việc này, lại không cần đi làm việc mà chỉ cần đi chơi, thế mà một ngày lại kiếm được sáu ngàn. Bên ngoài còn rất nhiều người chẳng hề thua kém gì anh cả. Một ngày họ chẳng thể kiếm được đến sáu ngàn.
Ánh mắt Tề Trọng Khải tiếp tục cao ngạo.
- Bà cô à, bây giờ cô đang mang giá cả thị trường ra ép giá tôi sao?
Đầu óc Ngải Điềm chậm chạp xoay chuyển, cô thấy độ tuổi lão hóa của mình đang đến gần. Rất lâu sau cô mới nói:
- Không phải như vậy sao . . . . . . hừ hừ . . . . . Mà tôi không phải là bà cô, chính anh mới là ông bác đó.
Cô tức giận.
Trong lòng Tề Trọng Khải cười lạnh, trong một phút anh có thể kiếm được trên dưới vài chục vạn, cô lại dám mở lời nói cho anh biết bảng giá của anh là sáu ngàn?
Chỉ là . . . . . cũng được, trò chơi này rất thú vị nha, người con gái này chưa hề biết thân phận và địa vị của anh, vừa lúc anh cũng rất lâu chưa cho mình được một kỳ nghỉ ngắn hạn, đi một chuyến ra đảo giải trí như thế cũng không tệ.
Thấy một hồi lâu mà Tề Trọng Khải không có lên tiếng, trọng bụng Ngải Điềm liền quýnh lên, nhịn ăn, nhịn uống tăng giá thêm năm trăm, chỉ là vừa định nói thì anh lại lên tiếng trước:
- Được. Tôi đồng ý.
- Anh đồng ý thật sao? - Ngải Điềm ngây người mấy giây mới có thể hoàn hồn.
- Thật, nếu đã thỏa thuận xong thì chúng ta ký hợp đồng đi. - Tề Trọng Khải nói.
- Ký hợp đồng? hả? Trong tay tôi không có giấy, bút, không bằng chúng ta đi. . . . . .
- Tới đây. - Tề Trọng Khải lôi kéo cô lại bên cạnh mình, đi bộ qua một đoạn đường nhỏ, dừng lại trước chiếc xe hơn Bentley, ý bảo cô lên xe.
Trời! người này giàu thật. Chân Ngải Điềm khẽ rung lên hai cái, xem ra anh rất giàu có, rất đủ “tư chất” làm bạn trai ai đó, khẳng định anh đang được rất nhiều quý bà triệu phú bao nuôi, thế giới này sao lại có chuyện bất công như vậy?
Chiêm ngưỡng chiếc xe hơi Bentley mới tinh, tay cô run rẫy mở cửa xe, sau đó ngồi vào ghế phụ lái, Tề Trọng Khải đã sớm ngồi ở bên trong, khuôn mặt chẳng hề có chút kiên nhẫn liếc nhìn cô.
Đúng là xe xịn không giống các loại xe khác, bên trong rộng rãi và thoải mái hơn nhiều. Anh lấy từ trong cặp táp da ra một tờ giấy trắng, sau đó dùng cặp táp làm bàn đệm, bắt đầu cầm bút viết nhanh.
Thừa dịp này, cô không nhịn được nhìn chằm chằm anh, không thể tin được người đàn ông này lại là trai bao, sự giàu có của anh đều do phụ nữ mang lại.
Cẩn thận đánh giá gương mặt của anh đẹp hơn bất cứ một người đàn ông nào, khiến trái tim nhỏ của cô lại bắt đầu loạn chiến, nhiệt độ trong xe giống như tăng lên vài độ.
- Xong rồi, cô xem một lượt cần gì thì bổ sung vào, sau đó ký tên lên - Tề Trọng Khải quay sang nhìn cô, đem hợp đồng giao cho cô.
Cô run lẩy bẩy nhận lấy, cẩn thận đọc những dòng chữ nhỏ bên trong, vừa nhìn liền không nhịn nổi, oa, chữ viết của người con trai này vừa cứng cáp lại vừa có lực, vừa khí thế lại vừa mạnh mẽ. Rõ ràng chỉ là nội dung một bản hợp đồng đơn giản . . . . . .không cần tuân theo các bước khi soạn thảo một hợp đồng quan trọng, nhưng anh vẫn viết nó đầy đủ và nhanh gọn, chứng tỏ anh cũng là người học cao hiểu rộng, hình như cô đã có chút xem thường anh. Nhìn cái hợp đồng này; trong vài phút anh lại viết ra một hợp đồng giống như cô và anh đang ký hợp tác hàng chục triệu vậy, các hợp đồng cô được xem qua trong phim thần tượng đều không giống như thế. Thật là giống như anh đã soạn những hợp đồng như thế này hàng ngàn lần rồi, đúng là làm cho người ta giật mình mà.
Trước khi bị ai đó bao nuôi, anh và người ta cũng viết ra hợp đồng như thế này sao?
Ngải Điềm kinh ngạc với chính suy đoán của mình, tay đã bắt đầu hoạt động, xẹt xẹt mấy cái đã ký tên xong, sau đó điền thêm thời gian hợp đồng có hiệu lực.
- Cần con dấu sao? Tôi không mang theo con dấu?
- Không sao, có thể dùng thứ khác để thay thế.
- Cũng được? Là cái gì?
- Cái này…..
Cằm trắng mịn của cô đột nhiên được nâng lên, mặt Tề Trọng Khải che mất tầm mắt của cô lại, anh rất muốn hôn cô, muốn thử qua mùi vị non mềm của môi cô.
Lại nói, nếu không hỏi qua một tiếng mà đã hôn, như thế là một người đàn ông hèn hạ . . . . . Nhưng mà bây giờ anh lấy thân phận là bạn trai giả của cô, lòng xấu hổ tạm thời có thể nghỉ phép, không quan tâm tới.
Tề Trọng Khải yên tâm đem đầu lưỡi của mình chui vào chiếc miệng ngọt ngào của cô, cảm nhận hương thơm ở nơi ấy, bắt đầu khảo nghiệm chính mình đối với cô gái này có bao nhiêu hứng thú.
Ừ, cảm giác khá tốt. Đã trải qua rất nhiều quan hệ luyến ái nam nữ, cuối cùng cũng tìm được một cô gái miễn cưỡng phù hợp với mình, xem ra anh có thể thông báo với thư ký chuẩn bị nghỉ phép vài ngày.