[Văn án]
Hằng ngày, Nguyễn Thu Bình đều phải đi gặp một người.
Lần đầu gặp mặt, người đó chỉ là một đứa trẻ con vừa thấp vừa lùn, yên tĩnh như mắc chứng tự kỷ.
Lần tiếp theo họ gặp lại nhau là ở trong một buổi tiệc rượu sang trọng.
Cửa chính được mở ra, tiếng chống gậy lạnh lẽo vang lên, tất cả mọi người đều im lặng.
Có một người đàn ông xuất hiện ngay chính giữa tầm nhìn của mọi người.
Người đó mặc một bộ âu phục màu đen, đeo chiếc kính gọng kim loại mỏng và đôi găng tay màu trắng. Hắn chống chiếc gậy ba-toong có giá trị không rẻ, nét mặt trầm tĩnh mà uy nghiêm, dường như chỉ cần giơ tay lên là có thể khiến tất cả mọi người tại đây ngừng thở.
Tiếng chống gậy ba-toong dừng lại trước người Nguyễn Thu Bình.
Người đó cởi găng tay ra, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ lành lạnh nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên môi anh.
Hắn thấp giọng nói: "Nguyễn Nguyễn, anh nói sẽ mua kẹo cho em."
Hằng năm, Úc Hoàn đều có thể nhìn thấy người đàn ông kia.
Anh xuất hiện mỗi năm một lần, chẳng qua là hắn không biết anh sẽ bỗng nhiên xuất hiện vào ngày nào trong năm.
Cho nên ngày nào Úc Hoàn cũng dùng dáng vẻ tuyệt nhất của mình.
Trông ngóng và chờ mong.
Úc Hoàn: Một năm có 365 ngày, một ngày gặp anh, 364 ngày chuẩn bị gặp anh.
Nguyễn Thu Bình: Ngày nào cũng phải đi gặp thằng nhóc thiểu năng trí tuệ, thật con mẹ nó phiền. ( ˙-˙)
#Một năm của chú em mà nói, chỉ là một ngày mà thôi.
Mãi về sau...
Nguyễn Thu Bình: Dừng lại chút đi... Hôm qua mới...
Úc Hoàn: Nhưng mà Nguyễn Nguyễn, một ngày của anh đối với em mà nói, là suốt một năm chờ đợi đấy.
Nguyễn Thu Bình chậm chạp từ bỏ:...
Bình luận truyện