Hoa Hạo Lỗi đi đến trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
“Hoa đẹp sao?”
“Đẹp.” Mạc Như Uân cúi đầu chậm rãi nói, “Cám ơn Hoa tổng.”
“Nếu đẹp, vì cái gì không cầm?”
Mạc Như Uân căn bản không tính toán lấy, cho nên vừa rồi chỉ tùy ý mà đặt ở một bên, không nghĩ tới chuyện này cũng sẽ bị hắn lấy ra làm đề tài nói chuyện.
Cô tận lực tìm lại bình tĩnh của mình: “Hoa tổng, chúng ta vốn không quen biết, vì cái gì muốn đưa hoa cho tôi?”
“Tôi nhìn cô đóng nhân vật này diễn rất khá, biểu đạt một chút ca ngợi thôi.”
“…… Cám ơn.”
Hoa Hạo Lỗi trầm mặc trong chốc lát.
“Cô không dám nhìn tôi?”
Mạc Như Uân chậm rãi nhìn thẳng hai mắt hắn, sóng mắt nhẹ nhàng như dòng nước.