Người Đến Bên Cạnh Tôi

Chương 30



Trước mắt là một màu trắng xóa, sau khi tụ điểm tiêu tan, Quan Hề thấy được bình thủy tinh trong suốt, tại miệng bình có một ống dẫn nhỏ thẳng xuống, nước thuộc nhỏ giọt, rơi vào…. Trong mu bàn tay của mình.

Quan Hề chậm rãi chớp mắt, phát hiện cổ họng khô khốc.

“Hề Hề? Hề Hề, con tỉnh rồi.”

Sau khi người ngồi bên cạnh thấy cô tỉnh lại thì vội vàng tiến tới sờ mặt cô, Quan Hề ngước mắt nhìn: “Ba…..”

Quan Hưng Hào: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có biết ba lo lắng nhiều thế nào không.”

Quan Hề: “Sao con lại ở đây? Con ra khỏi đó…..”

Quan Hưng Hào: “Đúng vậy, cũng may là tìm được kịp thời, con không xảy ra chuyện gì lớn!”

Quan Hề hơi sửng sốt, lập tức nói: “Vậy anh ấy thì sao? Giang Tùy Châu ở đâu rồi.”

“À Tùy Châu hả, ở đây này —-“

Quan Hưng Hào nhích ra vị trí khác.

Không bị Quan Hưng Hào chắn tầm mắt, lúc này Quan Hề mới phát hiện đây là phòng cho hai người, Giang Tùy Châu ngồi trên giường bệnh ngay bên cạnh cô, anh dựa lưng ra thành giường, khi này trên bàn ăn cơm nhỏ của anh đặt một chiếc laptop.

“Có khỏe không em.” Anh quay đầu nhìn cô, hỏi.

Quan Hề nhìn anh chăm chú, sau khi quan sát từ đầu đến chân, phát hiện đùi phải của anh bị bó thạch cao.

“Chân sao vậy?”

Quan Hưng Hào nói: “Chân của Tùy Châu bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng, yên tâm đi.”

Trong lòng Quan Hề cả kinh, chân anh bị thương? Lúc nào vậy? Rõ ràng anh còn cõng cô đi rất lâu….. Chẳng lẽ anh vẫn luôn chịu đựng sao.

Quan Hề mở to mắt nhìn Giang Tùy Châu: “Sao anh không nói sớm với em.”

Giang Tùy Châu không đáp, chỉ nói: “Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, em ngủ một ngày một đêm rồi.”

Quan Hề: “Nhưng anh —–“

“Còn sống là tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

“….”

Quan Hề luôn nghĩ rằng Giang Tùy Châu là một người rất máu lạnh, tính toán mọi chuyện, chỉ làm những gì có ích cho bản thân. Nhưng lần này….. Cô cảm thấy hình như mình nhìn lầm rồi.

Có lẽ…. Tình cảm của anh đối với cô chân thành hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô.

Sau khi Quan Hề tỉnh lại, bác sĩ vào kiểm tra lại một lần nữa. Cơn sốt của Quan Hề đã thuyên giảm, một ít vết thương trên người cũng đã điều trị, không có vấn đề gì lớn.

Quan Hưng Hào thấy cô ăn cháo xong, đỡ cô nằm xuống.

Ngay tại lúc này, có người gõ cửa, là Ngụy Thiệu Mẫn và Quan Oánh đến.

“Hề Hề, cảm thấy sao rồi con?” Ngụy Thiệu Mẫn hỏi thăm.

Trong lòng Quan Hề không cách nào gỡ bỏ khúc mắc, cô kéo chăn lên, buồn rầu đáp: “Không sao ạ.”

Quan Hưng Hào nói: “Trước đó mẹ con và chị cũng ở phòng bệnh trông nom con, nhưng ba bảo hai người họ về nghỉ ngơi, bây giờ để mẹ chăm sóc con nhé, có được không?”

Quan Hề lập tức bật thốt lên: “Không cần!”

Ngụy Thiệu Mẫn hơi sững sờ, lại nghe Quan Hề nói tiếp: “Chỗ này có bác sĩ và y tá, hơn nữa con cũng không có chuyện gì đâu, chỉ muốn ngủ thôi, mọi người không cần trông con.”

“Nhưng ba không yên tâm.”

“Không phải còn có Giang Tùy Châu nữa sao.” Quan Hề nói, “Mọi người ở đây cũng không có việc gì để làm, ở lại một chút rồi về đi thôi, con không cần mọi người ở cùng.”

Chân mày Quan Hưng Hào nhíu lại, nhưng thái độ của Quan Hề rất vững vàng, ông cũng không nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi, có tìm được người bắt cóc con không.” Quan Hề đột nhiên hỏi.

“Có! Đương nhiên là có! Gã dám đụng vào con, cho dù có trốn ở góc xó xỉnh nào thì ba cũng có thể lôi gã ra, bây giờ gã đang hôn mê, nhưng con yên tâm, chuyện này đã báo cảnh sát rồi, chắc chắn gã không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”

Quan Hề nhìn qua Quan Oánh.

Lòng Quan Oánh hơi giật nảy, vội rời mắt đi nơi khác. Phương Chí Hoành vẫn đang hôn mê, cô ta không biết Quan Hề biết được bao nhiêu, nhưng cô ta biết chuyện Phương Chí Hoành gây ra lần này, chắc chắn cô ta không thể thoát được.

“Được rồi, mọi người mau về đi, con muốn ngủ một lúc.” Lúc này Quan Hề không muốn nói gì nhiều, dầu gì chỉ cần chờ Phương Chí Hoành tỉnh lại là biết hết cả thôi.

“Rồi rồi, chờ sức khỏe con ổn định lại, ba lại đến đón con về nhà nhé.”

“Vâng.”

Sau khi người nhà cô đi ra khỏi phòng bệnh, Quan Hề mới len lén thở phào nhẹ nhõm, sự mẫu thuẫn và đôi chút oán hận nhỏ không khắc chế được trong lòng khiến cô không thể nào đối mặt với Ngụy Thiệu Mẫn được.

“Không thoải mái sao?” Giọng nói của Giang Tùy Châu vang lên.

Quan Hề lắc đầu: “Không…. Anh không bị gì khác chứ.”

Giang Tùy Châu: “Anh không bị gì cả.”

“À.” Quan Hề liếc anh, sắc mặt Giang Tùy Châu tái nhợt hơn trước kia rất nhiều. Cô nhớ đến dáng vẻ chật vật của anh trong cánh rừng, lúc đó anh nào còn khí chất của một thiếu gia Giang thị cao quý nữa.

Hừ…. Nghĩ đến đây trong lòng lại thấy hơi cảm động.

“Giang Tùy Châu.”

“Hử?”

“Anh có từng nghĩ đến, nếu anh vì cứu em mà chúng ta sẽ lạc đường trong rừng rậm, cuối cùng không ai tìm thấy chúng ta thì phải làm sao.”

“Sẽ không.”

“Em nói lỡ như, lỡ như không ai đến tìm chúng ta….” Chân mày Quan Hề hơi nhướng lên, “Vậy chẳng phải anh sẽ chết cùng em sao.”

Giang Tùy Châu nhàn nhạt nói: “Sẽ không có chuyện như vậy đâu.”

Thôi nào, anh không thể nói một câu sống chết cùng nhau cũng không tồi được à!

Quan Hề cắn răng nói: “Lỡ như! Lỡ như thì sao! Anh không sợ à.”

Giang Tùy Châu rũ mắt nhìn cô, vỗ về: “Sở dĩ qua một đêm chúng ta mới được tìm thấy là vì nguyên nhân trời đổ mưa to, nếu là ban ngày, có lẽ chúng ta đã được cứu ra sớm hơn rồi. Bên phía Chu Hạo sẽ luôn nghĩ cách, em phải tin rằng tìm được chúng ta không khó khăn đến như vậy.”

Quan Hề: “….”

Cô kéo chăn cao lên che cả đầu, xoay người sang hướng khác, không muốn để ý đến anh.

Giang Tùy Châu lại nhìn qua cô: “Ngủ đi, đừng bực bội nữa.”

“Không cần anh lo!”

Giang Tùy Châu: “…..”

Tính khí của Quan cá mặn nói đến là đến.

**

Bãi đậu xe bệnh viện, một chiếc xe Rolls Royce màu đen chậm rãi chạy ra.

Trên xe, sắc mặt của Quan Hưng Hào hơi khó coi.

Quan Oánh: “Ba, con xin lỗi, đúng là con quen biết Phương Chí Hoành. Nhưng con không biết tại sao anh ta lại có suy nghĩ đó, còn làm tổn thương đến Hề Hề….”

Giọng nói của Quan Hưng Hào nghe rất lạnh nhạt: “Không phải lúc trước con đã nói là không còn liên lạc gì với ba mẹ nuôi bên kia sao.”

“Con không có liên lạc với anh ta, là anh ta tự đến tìm con…..”

Ngụy Thiệu Mẫn không thích nhìn Quan Oánh dè dặt như vậy, bất mãn nói: “Ông nổi giận với Oánh Oánh làm cái gì, con bé cũng không thể cản người kia được.”

Quan Hưng Hào đỡ trán: “Tôi không nổi giận với Oánh Oánh, tôi chỉ hỏi thôi mà. Chuyện lớn như vậy, suýt chút nữa Hề Hề đã…. Bà nói tôi có thể không nóng nảy sao!

Ngụy Thiệu Mẫn: “Tôi biết ông gấp gáp, nhưng không phải bây giờ Hề Hề an toàn nằm trong bệnh viện đó sao. Hơn nữa ông hỏi Oánh Oánh thì có ích lợi gì, chuyện này phải đến hỏi Phương Chí Hoành chứ.”

Quna Hưng Hào: “Đương nhiên tôi sẽ xử lí bên phía cậu ta, tôi nhất định sẽ hỏi rõ rốt cuộc cậu ta muốn làm gì!”



Buổi tối, nơi ở nhà họ Ngụy.

“Quan Hề tỉnh rồi à, được tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.” Ngụy Tu Dương cầm chìa khóa xe lên, muốn đi ra ngoài cửa.

“Tu Dương!”

Ngụy Tu Dương quay đầu, thấy Ngụy Tử Hàm đang từ trên lầu đi xuống: “Em đi đâu vậy.”

“Em đến bệnh viện.”

“Không phải em mới đến bệnh viện rồi sao.”

Ngụy Tu Dương nói: “Lúc em đi Quan Hề chưa tỉnh, bây giờ chị ấy tỉnh lại rồi, em đến xem chút.”

“Em đứng lại.” Ngụy Tử Hàm cau mày, nói với giọng lạnh buốt: “Xem em gấp chưa, dù ba mẹ nằm viện cũng chưa từng thấy em tích cực như vậy bao giờ.”

Ngụy Tu Dương: “Chị nói nhăng nói cuội gì đó.”

Ngụy Tử Hàm đi tới, kéo cánh tay Ngụy Tu Dương: “Ý chị là em có chừng mực chút đi, em và Quan Hề gần gũi như vậy không có gì hay ho cả!”

“Chị có ý gì.”

Ngụy Tử Hàm nói: “Bây giờ tình hình thế nào em còn không hiểu sao? Quan Hề chỉ là con nuôi, sớm muộn gì cô ta cũng phải —–“

“Chị có thể đừng nhắm vào chị ấy mãi như thế được không?” Ngụy Tu Dương cắt ngang lời cô.

Ngụy Tử Hàm lạnh lùng cười một tiếng: “Em cho rằng hiện tại chị đang nhắm vào cô ta sao? Ngụy Tu Dương, xin em nhìn xem mình họ gì?! Bây giờ toàn bộ nhà họ Ngụy chúng ta đều đứng về phía Quan Oánh, cũng lên kế hoạch giúp cô ấy. Em thì tốt rồi, ngu xuẩn bao nhiêu mới đi lấy lòng Quan Hề, em muốn chọc tức chết ai vậy?”

“Lên kế hoạch giúp cô ấy?” Ánh sáng trong mắt Ngụy Tu Dương đông cứng, “Chuyện thân thế của chị ấy lộ ra ánh sáng, không phải là chị làm chứ?”

“Chị á?” Ngụy Tử Hàm tức giận nói, “Em cảm thấy chị có thể làm mà không bị phát hiện, khiến bên nhà họ Quan không tra ra được gì sao?! Chuyện này là bên ông nội cho người làm đấy, liên quan gì đến chị!”

Lòng Ngụy Tu Dương chùng xuống: “Bác gái và Quan Oánh không thể như thế được, có phải chị duỗi tay quá dài rồi không?”

“Bác gái và Quan Oánh không thể như thế sao? Có phải em quá ngây thơ rồi không. Đúng vậy đó, đã nhiều năm nay như vậy, quả thật bác gái có thật lòng với Quan Hề. Nhưng có thể so với con gái ruột thịt của mình được sao, con nuôi ảnh hưởng đến vị trí của con gái mình, bà ấy có thể ngồi im mặc kệ được sao.” Ngụy Tử Hàm cắn răng nói, “Còn nữa, em cho rằng Quan Oánh là người ngây thơ gì gì đó sao? Cô ta đã sớm biết chuyện Quan Hề không phải em gái ruột của mình từ ông bà nội rồi, cũng biết chuyện ông bà nội sẽ đưa chuyện này ra ánh sáng, đó là kết quả sau khi họ thương lượng cùng nhau! Bây giờ quá tốt, cô ta giữ được vẻ trong sạch trong mắt người khác, tất cả oan uổng đổ lên người chị.”

Ánh mắt Ngụy Tu Dương khẽ rung lên, “Buông tay.”

Ngụy Tử Hàm: “Tu Dương —–“

Ngụy Tu Dương trực tiếp dùng sức kéo tay cô ta ra.

**

Ngụy Tu Dương là người biết rõ tâm tư của Quan Hề đối với Ngụy Thiệu Mẫn nhất, khi còn bé, mỗi khi đến ngày lễ, sinh nhật, ngày của mẹ, tết nguyên đán, thậm chí là lễ tình nhân….. Cô đều tham khảo từ cậu xem nên tặng gì cho Ngụy Thiệu Mẫn là tốt nhất.

Quan Hề đã chịu tổn thương bởi chuyện mình là con nuôi, nếu như còn biết sự thật người mẹ sống chung một nhà đã âm thầm lên kế hoạch với mình, cô sẽ có suy nghĩ gì đây?

Trong lòng Ngụy Tu Dương rất khó chịu, vội vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Quan Hề đang nằm trên giường bệnh với bình truyền nước, trong lòng càng thấy nặng nề hơn.

“Ngụy Tu Dương?” Quan Hề đang rảnh rỗi đến nhàm chán, vừa thấy Ngụy Tu Dương đến, lập tức ngồi dậy, “Mới tiễn đám Ninh Y đi, em tới kịp lúc ghê.”

Phòng có hai người, nhưng Ngụy Tu Dương không hề nhìn qua phía Giang Tùy Châu, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Quan Hề: “Chị không sao chứ.”

Quan Hề chỉ chỉ mu bàn tay phải của mình: “Có thể không có chuyện gì được à, tay bị truyền nước sưng cả rồi, còn phải truyền nữa.”

Ngụy Tu Dương: “Sức khỏe của chị bây giờ cần phải như vậy mà.”

Quan Hề cắt ngang lời, liếc cậu: “Đến thì đến, không mang theo cái gì hết, em có còn là người không.”

Ngụy Tu Dương đi gấp, quả thật hai tay trống trơn, nghe cô nói như vậy, lập tức hỏi: “Chị muốn ăn chút gì không?”

“Có có có.” Quan Hề hưng phấn nói, “Đột nhiên chị rất muốn ăn gà rán, sashimi, pizza đồ á.”

Ngụy Tu Dương không hề nghĩ ngợi nhiều, nói: “Em đi mua cho chị!”

“Được đó!”

“Không được ăn.”

Ngụy Tu Dương vừa đứng lên thì nghe thấy người đàn ông ở giường bên cạnh lạnh lùng nói thế.

Động tác của cậu hơi chậm lại, nhìn qua kia với ánh mắt bất thiện, Giang Tùy Châu thơ ơ chào đón tầm mắt của cậu, nói: “Bây giờ cô ấy không thể ăn những thứ này, cậu có mua thì mua cháo trắng.”

Ngụy Tu Dương không thích Giang Tùy Châu, lập tức muốn phản bác lại, nhưng cậu suy nghĩ lại, quả thật mình hơi sơ ý, Quan Hề vừa mới sốt cao khỏi, vẫn đang còn bệnh, sao có thể ăn đồ nhiều dầu mỡ như vậy chứ.

Không thể giận được, vì vậy cậu lại ngồi xuống, sắc mặt tái xanh.

Khuôn mặt Quan Hề lập tức xuất hiện vẻ đau khổ, thật ra thì bình thường cô cũng không quá thích ăn mấy món này, chỉ là sau khi nhịn đói ba ngày, đột nhiên rất thèm ăn.

“Bác sĩ nói bây giờ em đã rất ổn rồi, có thể ăn….” Quan Hề lầm bầm, kết quả chưa nói hết câu, đã phải nuốt ngược vào trước ánh mắt đáng sợ của Giang Tùy Châu.

Ngụy Tu Dương nói: “Chờ chị khỏe lại em sẽ đưa chị đi ăn một bữa thịnh soạn, bây giờ khoan đã nhé.”

Quan Hề thở dài: “Chưa từng nghĩ đến, Quan Hề là chị đây mà lại không được ăn gà rán, bình thường chị còn không thèm để ý mấy thứ này đấy.”

“Vâng vâng vâng.” Ngụy Tu Dương nhìn đĩa trái cây bên trái cô, “Gọt trái cây cho chị nhé?”

Quan Hề ừ một tiếng cho có lệ.

Ngụy Tu Dương gọt táo, cắt thành từng miếng, lại cầm nĩa lên xiên vào một miếng, đưa đến bên miệng cô.

Tay phải của Quan Hề đang gắn kim nên không tiện, hơn nữa đối với Ngụy Tu Dương – một người đã bị cô sai vặt từ bé, cô cũng không khách sáo làm gì, mở miệng vô cùng thản nhiên.

Ngón tay đang lướt ipad của Giang Tùy Châu hơi khựng lại, nhìn về phía hai người đang ở giường bên cạnh.

Ngụy Tu Dương đứt từng miếng từng miếng táo cho cô.

Một lát sau, lại nghe Quan Hề giao việc: “Gọt cái khác cho chị đi, cắt khế đi, ừm…. Rửa anh đào đã.”

“Được.”

“Quan Hề.”

Quan Hề đang ăn uống vui vẻm bất thình lình bị Giang Tùy Châu gọi, cô quay đầu nhìn, “Sao vậy?”

Giang Tùy Châu thấy không thoải mái với hình ảnh đút trái cây vừa rồi, lạnh lùng nói: “Ăn ít thôi, đồ đó quá lạnh.”

**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.