Chín giờ tối, Lãng Ninh Y mặc đồ ngủ, chân mang dép bông tai thỏ, lái bé Tiểu Masha của mình đến bên cạnh bồn hoa, đón Quan Hề không biết đã ngồi đây bao lâu lên xe.
Lãng Ninh Y vốn sống cùng ba mẹ, nên lúc này đưa Quan Hề về nhà thì không thích hợp lắm, vì vậy cô ấy đưa cô đến căn hộ thỉnh thoảng mới đến ở của mình.
Chuyện liên quan đến gia đình Quan Hề, cô ấy đã moi được thông tin từ cô.
Lãng Ninh Y thề, mặc dù cô đã xem qua các loại tiểu thuyết tình cảm vòng vo kì lạ, nhưng vẫn không ngờ trong đời thực cũng có thể có tình huống khoa trương đến vậy.
Lanh quanh lẩn quẩn một hồi, Quan Hề vẫn là con gái của Quan Hưng Hào.
Sau khi về nhà, Quan Hề không nói gì, chỉ vùi mình vào ghế sofa, Lãng Ninh Y ngồi một bên, nhìn cô đầy lo âu.
“Hề Hề, tớ gọi đồ ăn bên ngoài, sắp đến rồi, lát nữa cậu ăn một ít nhé.”
Quan Hề lắc lắc ngón tay với cô ấy: “Cho tớ chai bia.”
“Uống bia cái gì, bây giờ chúng ta phải suy xét lý trí, lý trí đó.”
Quan Hề chợt cau mày, rồi lại lắc đầu: “Mặc kệ, cho tớ chai bia.”
Lãng Ninh Y không khuyên cô được, chỉ đành đi đến tủ lạnh lấy mấy lon bia ra, thỏa hiệp nói: “Được rồi, được rồi, tớ uống cùng cậu một ly.”
Quan Hề nhận lấy, khui một lon rồi ngửa đầu uống liền tù tì.
Lãng Ninh Y thấy tâm trạng cô không được tốt, vừa uống vừa ngồi bên cạnh khuyên giải: “Thật ra thì chúng ta nên vui vẻ mới phải, cậu xem, bây giờ Quan Oánh không thể dùng mấy lời lẽ của cô ta để làm cậu buồn lòng, cậu cũng không còn cảm thấy mình bị cô ta chèn ép, ông bà nội vẫn luôn bảo cậu đến nhà họ ở, điều đó nói rõ họ cũng nghiêng về phía cậu hơn. Hề Hề, vui lên đi.”
Nghe thấy hai chữ Quan Oánh, lon bia trong tay Quan Hề bị bóp biến dạng.
Lãng Ninh Y thấy vậy thì vội vàng nói: “Được được, không nhắc đến Quan Oánh nữa, nói về ba cậu chút ha.”
Quan Hề buồn bực nói: “Còn cái gì để nói về ông ấy chứ.”
Lãng Ninh Y: “Đúng là lúc trẻ tuổi ba cậu đã làm sai nên mới gây ra nhiều phiền toái sau này như vậy, ông ấy rượu vào làm bậy đúng là có lỗi với mẹ cậu, điều này tớ đồng tình. Nhưng hai chuyện này không giống nhau [1], căn cứ theo lời cậu vừa nói, thì ban đầu ông ấy không biết mẹ cậu bị bệnh và có thai, tớ nghĩ nếu ông ấy biết thì chắc chắn sẽ không bỏ mặc đâu, nhìn thái độ ông ấy đối xử với cậu là biết ngay, ông ấy cưng chiều cậu như vậy, cũng là vì cậu là đứa con của ông ấy và người mình yêu nhất.”
[1] Nguyên văn: “Ngựa là ngựa” (一码归一码): Ngựa là ngựa, ý đại khái – chuyện này là chuyện này, chuyện kia là chuyện kia, không thể nhập lại thành một được.
“Cái gì mà yêu hay không, nếu yêu thì sau này ông ấy còn có thể… Kết hôn với bà ta sao?!”
Lúc này Quan Hề thật sự không biết gọi Ngụy Thiệu Mẫn như thế nào, đối với cô mà nói, người khiến cô có suy nghĩ sai lệch chính là Ngụy Thiệu Mẫn.
Lãng Ninh Y: “Đó không phải là vì đứa con trong bụng thôi sao, cậu cũng biết thời đại ấy rất đặt nặng vấn đề con cháu đời sau và danh dự nhân phẩm mà, ba cậu hoàn toàn mất đi mẹ cậu rồi, sau đó cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu trách nhiệm với sai lầm mình gây ra mà thôi. Nhưng thứ cho tớ thất lễ nhé, mẹ của Quan Oánh phải thích chú Quan bao nhiêu mới đâm sau lưng bạn thân của mình như vậy, lại còn để lại đứa trẻ ép người ta kết hôn cùng nữa chứ.”
Quan Hề che kín lỗ tai, bày tỏ không muốn nghe tiếp.
Lãng Ninh Y: “Tình hình bây giờ rất rối loạn, cậu định làm thế nào?”
“Tớ chỉ định như vậy thôi, tớ bỏ nhà ra đi đấy, cậu không nhìn ra à.”
Lãng Ninh Y như nghẹn lại, “À, đây chính là nguyên nhân cậu không mang theo thứ gì, ngồi ở bồn hoa chờ tớ đó hả?”
Quan Hề đặt lon bia xuống, nói lớn tiếng: “Đúng vậy, tớ không mang bất kì món đồ nào Quan Hưng Hào mua cho tớ ra ngoài cả! Tớ cũng ứ cần đâu! Vậy nên nếu tớ không ngồi đó chờ cậu đón, thì tớ đi đâu giờ.”
“Dĩ nhiên cậu có thể chờ tớ đón chứ, nhưng mà, nhưng mà không cần à? Không cần cái gì hết hả?” Lãng Ninh Y nâng mặt cô lên: “Quan Hề?! Cậu là Quan Hề đó! Tỉnh táo lại chút đi?! Cậu không cần Quan gia nữa sao?”
Quan Hề cắt ngang cô ấy: “Không được sao, tớ rời khỏi cái nhà đó không được hả?! Hay là cậu không muốn thu nhận tớ?”
“Sao có thể, nếu cậu muốn ở thì cậu có thể ở đến lúc thiên hoang địa lão luôn đó, nhưng vấn đề là cậu đi như vậy thì người nào được lợi? Những thứ kia vốn dĩ cũng thuộc về cậu mà, cậu muốn để Quan Oánh và Ngụy gia được lợi sao. Nếu chuyện này mà để mẹ cậu dưới suối vàng biết, không nhảy ra phun một đống máu đầy mặt cậu thì không được!”
Quan Hề: “….”
Mẹ nó….. Cũng có lí đấy nhễ.
Quan Hề: “Nhưng tớ giận lắm, bây giờ tớ không thể nào gặp ba được, chỉ cần thấy ông ấy thì tớ lại nổi điên lên!”
“Tớ biết tớ biết, nên cậu có thể bỏ nhà ra đi để dọa họ chút thôi… Nhưng không thể rộng lượng, cái gì cũng nhường lại được.” Lãng Ninh Y nói rất nghiêm túc, “À đúng rồi, cậu đã nói chuyện này với Giang Tùy Châu chưa.”
Vừa dứt lời, Lãng Ninh Y cảm giác người bên cạnh như ngưng hết tất cả động tác lại, cô ấy nhìn sang cô, “Sao vậy? Chưa nói hả?”
Quan Hề đột nhiên im lặng, sau đó nói: “Chia tay rồi.”
“À chia tay…. Hả?! Chia tay!” Lãng Ninh Y mở to mắt nhìn cô, “Con bà nó, chẳng lẽ Giang Tùy Châu là thằng ngốc hả, thời điểm toàn thế giới biết cậu là con nuôi thì anh ta không chia tay, bây giờ cậu là con gái ruột, anh ta lại chia tay với cậu.”
Nói đến cái này, trong lòng Quan Hề lại bực bội khôn xiết: “Không phải anh ta chia tay tớ, mà là tớ chia tay anh ta, tớ nói.”
Lãng Ninh Y không hiểu gì: “Tại sao thế?”
Quan Hề cố đè cảm giác không thoải mái xuống, nói lẩm bẩm: “Quan hệ của bọn tớ vốn được duy trì nhờ nhân tố bên ngoài, tớ không muốn như vậy…. Nên chia tay thôi.”
**
Quan Hề cũng không biết mình và Lãng Ninh Y đã ngồi uống bao lâu, tóm lại sau đó hai người tiếp tục đến tủ lạnh lấy thêm hai ba lon bia, vừa uống vừa mắng, sảng khoái mắng người khiến mình phiền não.
Không lâu sau, chuông điện thoại reo lên, là của Lãng Ninh Y.
Quan Hề đã tự động tắt hết điện thoại, lúc trước bà nội gọi điện thoại cho cô nhưng cô không cho họ đến tìm mình. Có lẽ bên kia cũng biết khi này cô cần yên tĩnh một mình, nên đồng ý, nói tạm thời sẽ không quấy rầy cô.
“Trời ạ, hơn nửa đêm mà ai còn gọi điện thoại cho tớ thế này.” Lãng Ninh Y đưa tay lấy tới, trực tiếp bấm nghe: “Alo, có chuyện gì.”
“Tôi là Giang Tùy Châu.”
Lãng Ninh Y vốn đang giận đùng đùng, nhưng nghe thấy giọng nói trong điện thoại thì kinh ngạc vô cùng, cô nhanh chóng nhìn màn hình, má…. Biết thế đã không nghe.
Lãng Ninh Y hắng giọng, hỏi: “À Giang tổng đấy à, có chuyện gì không ạ?”
“Quan Hề đang ở chỗ cô à.”
Lãng Ninh Y liếc nhìn người phụ nữ đang vùi mình trên ghế sofa, lập tức nói: “Không có ở đây ạ, tại sao cô ấy lại ở nhà tôi chứ!”
“Địa chỉ nhà cô là gì.”
“…..”
“Hay là cần tôi đi điều tra.”
Đối mặt với sự tra hỏi của Giang Tùy Châu, Lãng Ninh Y cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng mà chị em không thể phản bội nhau!
Vì vậy cô chỉ đành thấy chết không sờn, kiên quyết nói: “Không có ở đây, thật sự không có ở đây, bây giờ tôi rất buồn ngủ, mệt mỏi nữa, hẹn gặp lại nha!”
Lãng Ninh Y trực tiếp cúp điện thoại! Sau đó không nói hai lời, đi tới kéo Quan Hề đứng lên: “Chạy chạy chạy thôi, ở đây không an toàn, chúng ta phải đi nhanh!”
Quan Hề uống đến rã rời, bị lung lay mấy cái lại nằm về lại: “Làm gì.”
“Giang Tùy Châu tìm cậu! Anh ta hỏi tớ có phải cậu đang ở chỗ tớ không, tớ nói không có! Cậu xem tớ đã nói không có rồi, lát nữa mà anh ta tới thật khéo lại phát hiện cậu ở đây, thế chẳng phải tớ sẽ bị anh ta giết chết sao, đi thôi.”
Quan Hề vỗ nhẹ vào người cô ấy: “Lãng Ninh Y, có phải cậu có tật giật mình không, cậu sợ anh ta như vậy làm gì.”
“Toàn thế giới chỉ có cậu không sợ anh ta thôi.”
Quan Hề lầm bầm: “Sẽ không đâu, anh ta bận lắm, hơn nửa đêm thế này còn lâu mới đến đây.”
Lãng Ninh Y nghiêm túc nói: “Honey à, nhưng nghe giọng điệu của anh ta tớ có thể cảm thấy không phải vậy đâu.”
Quan Hề: “Nếu tới thì tớ lại đuổi anh ta đi, cậu lo lắng cái gì.”
“…. Tốt nhất là cậu có thể làm được.”
**
Mặc dù Giang Tùy Châu đã tháo thạch cao, nhưng bác sĩ nói phải nghỉ ngơi thật tốt, nên anh vốn định đến công ty Quan Hề mang người về xong sẽ ở nhà. Nhưng không ngờ hai người lại cãi vã trong công ty, Quan Hề tung cửa bỏ đi.
Như vậy thì thôi đi, sau đó anh gọi cho cô vô số cuộc, cuối cùng lại nhận được lời chia tay của cô.
Mấy ngày liên tục này, anh cảm thấy Quan Hề và Tạ Duyên gần gũi quá mức, cũng nghĩ rằng trong lòng Quan Hề sinh ra sự lệ thuộc và tín nhiệm với Tạ Duyên, nhưng anh hoàn toàn không nghĩ đến việc Quan Hề sẽ chia tay mình vì anh ta.
Hơn nữa, lời đó còn không phải là cố ý nói ra.
Song thật ra nó cũng rất đột ngột.
Đối với anh mà nói, đây không phải là chuyện có thể tiếp nhận ngay lập tức được. Anh ngồi trong phòng làm việc trăn trở một hồi lâu, trong đầu chỉ còn lại hai chữ: Hoang đường.
Vì vậy anh lập tức gọi điện thoại cho Quan Hề, nhưng điện thoại cô lại tắt máy.
Nên anh chuyển sang tìm Lãng Ninh Y, thật ra trước khi gọi điện thoại cho cô ấy, trong lòng anh vẫn có một đáp án khác. Ví dụ như bây giờ rất có thể cô đang ở cùng với Tạ Duyên chẳng hạn.
May mắn thay anh đã đoán đúng, cô đang ở chỗ của Lãng Ninh Y.
Mà tìm ra chỗ ở cũng rất đơn giản, hỏi mấy người bạn là đã có thể biết bình thường Lãng Ninh hay ở đâu nhất.
“Giang tổng, anh thật sự không về sao, chân của anh…..”
“Đến Nam Tước No.1 đi.”
Nam Tước No.1 chính là căn nhà hiện tại Quan Hề và cô ấy đang ở, thật ra chung cư này là do nhà họ Quan xây dựng, rất hấp dẫn, ban đầu nhờ đi cửa sau từ Quan Hề nên Lãng Ninh Y mới lấy được một căn tốt nhất.
Lúc này, hai người làm ổ trong phòng khách đã say mịt say mù.
Ting tong —–
Ngay tại lúc này, chuông cửa vang lên, Lãng Ninh Y kinh sợ: “Không biết có phải Giang Tùy Châu đến không?”
Quan Hề xua xua tay: “Tớ vừa mới gọi đồ ăn bên ngoài, chắc là nhân viên giao hàng đó.”
“Trời ơi —– Cậu còn gọi đồ ăn ngoài à, ăn mấy món không lành mạnh này nhiều đến mức tớ sắp mập lên luôn rồi.”
Quan Hề: “Đã lúc này rồi còn không thể dành một ngày phóng túng cùng tớ được sao!”
“Hừm…. Được rồi.” Lãng Ninh Y sờ bụng một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa ra, lúc nhìn thấy một anh chàng đẹp trai mặc âu phục, vẻ mặt lạnh tanh chứ không phải mặc quần áo màu xanh lam của shipper giao hàng, Lãng Ninh Y hết cả hồn.
“Hiii…..”
Giang Tùy Châu gật nhẹ đầu, “Làm phiền rồi.”
Khóe miệng Lãng Ninh Y hơi nhếch lên: “Đúng vậy, làm phiền rồi đó, thật ra vừa rồi tôi đã ngủ rồi, nhưng lúc dậy đi vệ sinh thì trùng hợp nghe tiếng chuông cửa, à mà, Quan Hề thật sự không có ở đây đâu —–“
“Lãng Ninh Y, mau mang pizza vào cho tớ!”
Lãng Ninh Y: “….”
Không hề quá đáng khi nói đây là lần cô tự vả mặt nhanh nhất trong lịch sử đời mình.
Giang Tùy Châu nhìn vào trong: “Có tiện vào trong không?”
Nụ cười trên mặt Lãng Ninh Y cứng đờ, vậy thì mẹ nó cũng đừng trách cô không cản anh vào nhà được: “Vào, vào đi….”
“Cảm ơn.”
Sau khi Giang Tùy Châu vào cửa thì thấy một đống lon bia rỗng dưới đất, trên bàn bày thức ăn bừa bộn, anh nhíu mày, đi đến bên ghế sofa, cụp mắt nhìn Quan Hề đang nằm trên đó.
Quan Hề đã cởi áo khoác bên ngoài, chỉ còn dư lại chiếc váy phong phanh mặc bên trong, đôi chân dài duỗi ra rất thoải mái, cả người trông có vẻ chán chường nhưng lại có cảm giác đẹp đến kì lạ.
“Quan Hề.” Anh gọi cô, giọng rất lạnh.
Quan Hề mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có một người bất thình lình xuất hiện trước mặt che đi tầm mắt của cô, vì vậy cô đưa tay ấn vào đùi anh: “Tránh ra đi, đang xem tivi.”
Giang Tùy Châu đè tay cô lại, ngồi xổm xuống nhìn cô, “Đầu óc còn tỉnh táo nhỉ?”
Âm thanh bỗng nhiên đến gần, Quan Hề nghiêm túc nhìn, lúc này mới phát hiện người trước mắt không phải là Lãng Ninh Y, mà là tên Giang Nhị Cẩu mình vừa chia tay.
“Anh?” Lòng Quan Hề hốt hoảng, lập tức ngồi xuống, nhìn về phía Lãng Ninh Y đang vờ nhìn lung tung xung quanh trong phòng khách, “Sao cậu để anh ta vào?”
Lãng Ninh Y: “…. Không phải cậu nói cậu có thể đuổi đi à.”
Quan Hề: “Tớ nói chơi chút thôi mà!”
“Nhưng con mẹ nó tớ nghiêm túc mà!”
Quan Hề: “….”
Giang Tùy Châu đưa tay quay mặt cô để chuyển tầm mắt về trên người mình: “Nói đi, trình bày cặn kẽ.”
“Trình bày cái gì?” Quan Hề nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người ở phòng làm việc hôm nay, đưa tay đẩy anh ra, “Buông ra…. Hừm, không phải em đã nói rất rõ rồi sao.”
Mặc dù Quan Hề rất muốn bày ra khí thế của mình vào lúc này, nhưng không biết sao vừa rồi uống nhiều, cả người mềm nhũn cả ra, đẩy anh cũng không đẩy nổi.
Giang Tùy Châu cụp mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Nghĩ kĩ chưa? Em không nên vì cảm giác mới mẻ mà làm mấy chuyện kích động.”
“Anh thấy em giống kích động lắm sao.”
“Quan Hề.”
“Anh phiền chết đi được, đi mau đi —–“
Quan Hề giùng giằng, đưa chân đá anh theo bản năng.
Không hề biết đã đá trúng cái gì, chỉ nghe thấy tiếng kêu bực bội của Giang Tùy Châu.
Quan Hề lập tức dừng lại, cô vội vàng liếc nhìn chân bị thương lúc trước của anh, vẻ mặt có hơi khẩn trương: “Anh —–“
“Quan Hề, có phải em muốn lộng hành rồi không.” Giang Tùy Châu cắt ngang lời cô, anh kiếm chế, chất vấn: “Tâm địa gian xảo như vậy là vì anh để em thoải mái quá rồi sao.”
Sau đó Quan Hề không dám giãy giụa nữa, cả người chỉ đành chịu bị đè lại trên ghế sofa đầy oan ức.
Mà họ dây dưa tay chân như này, Lãng Ninh Y đứng ở sau lưng quả thật cảm thấy mình hơi dư thừa.
“À, hai người đừng kích động quá nhé, tôi vào phòng ngủ đây, để lại không gian cho hai người. Yên tâm! Hiệu quả cách âm của căn nhà rất tốt, tôi không nghe thấy gì đâu.”
Lãng Ninh Y chạy đi rất nhanh, Quan Hề còn chưa kịp mở miệng gọi cô ấy lại, cô ấy đã chạy nhanh như bay, đóng cửa một cái rầm!
Quan Hề: “….!”
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người, bầu không khí lập tức trở nên nồng đậm.
Giang Tùy Châu không buông tay, chỉ lạnh lùng nói: “Em chắc chắn sau khi chia tay với anh, Tạ Duyên vẫn dám đụng vào em sao.”