Quan Hề chưa từng nghĩ Du Hạo sẽ lên tiếng, cô nghĩ mĩnh sẽ đăng một bài làm rõ, hơn nữa tối qua sau khi video của cô và Giang Tùy Châu được truyền ra ngoài, những scandal không sao nói rõ được kia cũng tự nhiên biến mất.
Cô hơi kinh ngạc khi Du Hạo trực tiếp đăng lên Weibo, Uông Thanh còn ngạc nhiên hơn cả cô, ngày hôm sau lúc Quan Hề đến phòng làm việc để họp tổng kết, cô ấy vội kéo cô qua một bên hỏi: “Người yêu của Du tổng là nam? Nam???”
Quan Hề: “Không phải….. Mọi người làm việc chung với nhau lâu như vậy, thế mà không biết chuyện này sao.”
Uông Thanh: “Trước giờ anh ta không bao giờ nói về đời tư, hơn nữa anh ta cũng là ông chủ, sao bọn chị đến hỏi được, chỉ là lúc trước có lần nói về chuyện yêu đương với không yêu đương, anh ta có nói là mình có người yêu. Nên chị cho rằng anh ta có bạn gái.”
“Như vậy à.”
Uông Thanh: “Em không kinh ngạc chút nào luôn….. Sao em biết được vậy?”
Quan Hề nói: “Lúc em mới đến phòng làm việc đã biết rồi, lần đó em đến phòng làm việc thương lượng chuyện kinh phí với anh ta, sau khi đi ra ngoài thì anh ta nhận được một cuộc gọi video, vừa mở lên thì đối diện đã kêu một tiếng cục cưng, còn là giọng nam nữa.”
Uông Thanh kích động nói: “Trời ơi, vậy sao tới bây giờ em vẫn không nói chuyện này với bọn chị.”
“Cái này thì có gì hay để nói đâu….. Không phải chỉ là giới tính thôi sao, em cũng không để tâm lắm.”
Uông Thanh âm thầm tặc lưỡi xuýt xoa: “Đúng nhỉ…. Quả thật cũng không phải chuyện lớn gì.”
Quan hề không để tâm đến “giới tính” gì gì đó, nhưng lần này Du Hạo thật sự giúp cô giảm bớt rất nhiều phiền toái, cô vẫn phải cảm ơn anh ta, lần tới chắc phải mời anh ta ăn một bữa cơm rồi.
Đang nghĩ như vậy, hai người đi vào phòng làm việc, sau khi đi vào, có ánh mắt bất chợt nhìn sang.
Là Triệu Hiểu Nhu và trợ lí của cô ta.
Triệu Hiểu Nhu thấy Quan Hề cũng ở đây, cúi thấp đầu, im lặng đi vào văn phòng của giám đốc.
“Chuyện của Triệu Hiểu Nhu thế nào rồi ạ.” Quan Hề rời mắt, hỏi.
Nói đến Triệu Hiểu Nhu, Uông Thanh vẫn rất tức giận.
Hiệu suất làm việc bên Giang Tùy Châu cực kì cao, sau khi phát hiện ai là người bày trò, trực tiếp gửi văn bản luật sư cho Triệu Hiểu Nhu. Hôm nay cô ta đến đây là vì phòng làm việc Ấn Tưởng muốn bàn chuyện kết thúc hợp đồng với cô ta.
“Cô ta thì còn có thể thế nào được, dám làm mấy chuyện này thì phải gánh hậu quả thôi.” Uông Thanh nói, “Chị đoán trước đây cô ta cho rằng em là trái hồng mềm nên mới dám giở mấy thủ đoạn bịp bợm đó sau lưng, ai ngờ lại gặp phải đá. Dù sao bên Giang tổng cũng không từ bỏ, thế nào cô ta cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
Quan Hề: “Ồ.”
“Sau lần này Triệu Hiểu Nhu đừng mơ mà hoạt động trong giới này nữa.” Uông Thanh nói, “À đúng rồi, lát nữa cô ta sẽ đăng bài xin lỗi em trên Weibo đấy.”
Quan Hề khẽ nhíu mày: “Vậy sao, thế em sẽ kiểm tra và nhận kĩ càng.”
Cô rất hài lòng với kết quả này, Triệu Hiểu Nhu ngấm ngầm hại cô, muốn cô bỏ qua không truy cứu những hiềm khích lúc trước là không thể.
Uông Thanh: “Chuyện này đến đây xem như là kết thúc, còn em, chuyến đi kế tiếp định lúc nào lên đường vậy.”
Quan Hề nghĩ ngợi: “Tháng này tạm thời không có ý định đi, em có vài việc khác.”
“Được, đến lúc đó bọn chị sẽ liên lạc lại với em, bây giờ em nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng.”
Quan Hề nói có chuyện, nhưng thật ra cũng không sắp xếp công việc gì khác. Chỉ là gần đây thân thể ông nội không được tốt lắm, thường xuyên gọi điện thoại đến, cô định trở về một khoảng thời gian, ở cùng với hai ông bà.
Vừa khéo mấy ngày nay Giang Tùy Châu cũng phải ra ngoài, nên cô xách theo laptop của mình, trực tiếp đến nhà cũ của Quan gia.
Ở nhà cũ bên kia hai ngày, đúng lúc đoàn phim của em gái Quan Tri Ý của cô đóng máy nên quay về thủ đô, nghe nói cô ở bên này, cũng xách hành lí chạy đến đây.
Thích Trình Diễn đã ở nhà chờ công việc của Quan Tri Ý kết thúc rất lâu, dĩ nhiên cũng đến đây. Điều này khiến mấy ngày Quan Hề ở đây, mỗi ngày đều phải nhìn mấy hành vi phát ngấy của họ, nhìn đến mức mắt cô hơi đau.
“Hề Hề, cháu xem Tiểu Ngũ và Trình Diễn kết hôn rồi tình cảm tốt đẹp biết bao.” Lúc đang ngồi nghỉ ngơi trong vườn hoa, bà nội Thôi Minh Châu nói, “Có phải cháu cũng nên kết hôn với Tùy Châu rồi không?”
Quan Hề ngồi bên cạnh Thôi Minh Châu, thảnh thơi nói: “Hình như cũng đến lúc rồi ạ? Nhưng Giang Tùy Châu chưa cầu hôn cháu, bà nội, chuyện này bà đi thúc giục anh ấy đi ạ, đừng thúc giục cháu.”
Bây giờ Quan Hề không quá nóng lòng với chuyện này, một phần nguyên nhân là lúc này họ vẫn luôn ở chung một chỗ, có cưới hay không cũng không khác biệt gì mấy. Ngoài ra thì khoảng thời gian này có hơi bận rộn, sẽ không có thời gian rảnh để chuẩn bị một hôn lễ long trọng.
“Các cháu không tính toán đến chuyện này à, sao còn phải thúc giục nữa, bà nội cũng không phải đang ép các cháu kết hôn.”
“Vâng vâng vâng, chẳng phải là gần đây bọn cháu đang bận việc sao, bà xem Giang Tùy Châu đó, đã mấy ngày rồi không về nhà.” Quan Hề cười, nói đùa: “Nếu không chờ lần sau anh ấy đến nhà, bà tự hỏi anh ấy xem, có phải anh ấy không tính cưới cháu gái bà không.”
Sau một tuần ở nhà cũ, kì nghỉ nhỏ của Thích Trình Diễn kết thúc, phải trở về đi làm, lúc này cuối cùng Quan Tri Ý cũng lết đến bên cạnh cô.
Quan Hề chán ghét nói: “Nếu không phải em bảo là đến chơi với chị, khéo chị còn chẳng nhận ra cơ.”
Quan Tri Ý cười cười ngượng ngùng: “Trời ạ, lâu rồi em không được gặp anh ấy, nên…..”
“Nên cũng không thèm để ý đến chị. Được rồi được rồi, em cứ dính lấy anh ta đi, không cần để ý đến việc sống chết của chị, thật đấy.”
Quan Tri Ý lập tức ôm tay cô: “Không dính không dính! Mấy ngày tới em chơi với chị! Ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo nhé, chị thấy sao.”
Quan Hề nhìn cô ấy: “Đi dạo sao? Em có đi được không?”
“Sao lại không được, em vẫn thường xuyên lén đi ra ngoài ăn gì đó mà.”
“Vậy em phải ngụy trang thật kĩ càng cho chị đó.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi Quan Tri Ý nổi tiếng, Quan Hề thật sự rất ít khi đi dạo phố ăn cơm chung với cô ấy. Bây giờ vất vả lắm hai người mới có thời gian rảnh để đi dạo, xem như là lâu lâu một lần.
Ngày hôm sau, Quan Hề lái xe, đưa Quan Tri Ý ra ngoài.
Thật ra thì con gái ra ngoài cũng chỉ có chút chuyện như vậy, hai người đi làm móng trước, sau đó đến cửa hàng bình thường Quan Hề hay đến dạo mấy vòng. Vốn định sau khi đi dạo xong hai người sẽ có một buổi trà chiều thịnh soạn, ai ngờ lúc đang đi trên đường, Quan Hề đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
“Anh nói gì? Chết á? Châu Châu chết??”
Quan Tri Ý ngồi một bên ăn kem, vừa nghe hai chữ kia phát ra từ miệng Quan Hề, nhất thời cũng ngây người: “Châu, Châu Châu? Chị nói anh Tùy Châu làm sao? Chết?!”
Mặt Quan Hề chuyển sang màu đất, không màng trả lời, chỉ cuống cuồng nói với người đầu bên kia điện thoại: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến đó ngay lập tức!”
Quan Hề cúp điện thoại, lập tức kéo tay Quan Tri Ý đi ra ngoài.
Quan Tri Ý không dám ăn kem nữa, “Chuyện gì xảy ra vậy, chị, anh Tùy Châu xảy ra vấn đề gì ạ, chị vừa mới nói chết….. Sao có thể chứ!”
Quan Hề quay đầu nhìn cô ấy, đáy mắt ẩn chứa sự buồn rầu và mất mát: “Em nguyền rủa anh ấy làm gì, chị có nói gì đến anh ấy đâu.”
Quan Tri Ý: “….. Không phải vừa rồi chị nói là Châu Châu sao.”
Quan Hề: “Chị nói đến con trai chị mà, là con trai!”
Quan Tri Ý: “?”
Chị cô có con trai từ lúc nào? Châu Châu? Đây là cậu con trai ở đâu ra vậy? Tại sao lại cùng tên với Giang Tùy Châu?
Đầu óc Quan Tri Ý mông lung, cho đến khi Quan Hề đưa cô đến trung tâm cá sấu của một khu du lịch, gặp một chú cá sấu đã quy tiên.
Ồ, cái tên này….. Có ý tứ ghê.
“Không phải anh nói nó không bị bệnh sao, tại sao lại chết rồi.” Quan Hề thật sự rất khổ sở, trước đây cô đều nuôi rất nhiều động vật hiếm lạ như vậy, nhưng chỉ có ba chú cá sấu này là cô quan tâm đến nhất, thường đến thăm nhất.
Nhân viên công tác nói: “Cô Quan, thật sự thì thể chất của Châu Châu không ổn lắm, lần này sau khi bị bệnh thì vẫn luôn không chịu ăn gì, nên không chịu nổi…..”
Quan Hề trầm mặc một lúc: “Giang Giang và Tiểu Tùy thì sao.”
“Bọn chúng vô cùng tốt ạ, rất khỏe mạnh.”
“Vậy thì tốt.”
Nhân viên công tác: “Cô Quan, vậy cô đừng đau lòng quá nhé, hay là tôi đưa cô đi thăm hai bé còn lại ha.”
Quan Hề buồn buồn không vui gật đầu.
Sau đó Quan Hề ngồi xuống bậc thang mà lúc trước cô đều ngồi mỗi khi đến đây, Quan Tri Ý ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy mờ mịt.
Quan Hề: “Không sao, chị ngồi đây một lúc, em tự lo cho mình nhé.”
Quan Tri Ý: “Vậy chị đừng đau lòng quá….”
“Ừ.”
“Được….. Em qua kia xem thử, khi nào chị muốn đi thì nói với em nhé.”
“Được.”
Quan Tri Ý chạy về phía bên đó, sau khi Quan Hề ngồi chống đầu ở đó một lúc, cô nhắn tin cho Giang Tùy Châu.
【Con trai em chết mất một đứa rồi】
Giang Tùy Châu:【Hôm nay sao?】
Quan Hề:【Đúng vậy, em và Tiểu Ngũ vốn đang ra ngoài chơi, đột nhiên nhận được cuộc gọi…… Huhuhu thảm quá đi, thế là Giang Giang và Tiểu Tùy nhà em mất đi một người anh em rồi】
Giang Tùy Châu:【Bây giờ em đang ở trung tâm cá sấu à?】
Quan Hề:【Đương nhiên, em đến tưởng niệm. Tức thật đó, vừa rồi em hỏi nhân viên công tác xem có thể làm một buổi đưa tiễn cho nó không, anh ta từ chối em, nói là không hợp quy định】
Giang Tùy Châu:【 Cũng may là từ chối em đấy, Quan Hề, em bình tĩnh chút, đừng làm như vậy】
Quan Hề:【Nhưng em đay lòng mà!】
Giang Tùy Châu:【Anh đến tìm em】
Quan Hề:【 Không phải anh đang đi công tác sao?】
Giang Tùy Châu:【Vừa mới về, anh sẽ đến nhanh thôi】
Tiết trời hôm nay hơi nóng, nhân viên công tác chu đáo đưa ô che nắng đến. Vì vậy Quan Hề ngồi dưới dù, vừa buồn rầu vừa chờ Giang Tùy Châu.
“Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ? Em có nóng không, qua đây ngồi đi.” Quan Hề thấy Quan Tri Ý chạy chậm về từ chỗ khúc rẽ, đột nhiên cảm giác bận tâm như mẹ già, “Em không ngại phơi nắng, đen đi thì em đừng khóc đó.”
Quan Tri Ý vừa chạy tới vừa lấy khẩu trang trong túi ra, “Chị, vừa rồi có người nhận ra em.”
Quan Hề lập tức cảnh giác: “Cái gì? Ở đâu?”
Quan Tri Ý: “Em chỉ đứng đó xem cá sấu một chút thôi, có một đôi tình nhân bên cạnh nhận ra em, còn nói to tên em nữa.”
Quan Hề vội vàng đứng lên: “Vậy chúng ta đi thôi, ngay bây giờ.”
“Vâng.”
Nhưng vẫn chậm mất rồi, hôm nay là vào cuối tuần, khách đến khu du lịch tương đối nhiều, tiếng kêu của đôi tình nhân kia thu hút sự chú ý của một số người. Thời điểm Quan Hề đưa Quan Tri Ý đi ra ngoài, có vài người tò mò đi theo sau.
Đột hot của em gái quốc dân của cô đúng là không phải đùa, người già, bà, bác đều sáp đến gần muốn được ký tên.
“Tri Ý, cháu gái nhỏ của bà rất thích cháu, cháu kí tên cho bà đi.”
“Quan Tri Ý! Thật sự là Quan Tri Ý! Mau chụp một tấm đi!”
“Con bà nó, hôm nay là cái vận may gì mà đến đây cũng gặp được người nổi tiếng vậy nè!”
“Có thể ký tên không!”
Lúc này Quan Hề cũng không dám để Quan Tri Ý ở lại đây nữa, việc đó sẽ khiến nhiều người vây quanh hơn mà thôi:
“Xin lỗi, bây giờ chúng tôi không tiện ký tên.”
“Cụ ơi, đúng, chính là cụ đó ạ, làm phiền cụ nhường đường chút ạ.”
“Mọi người cứ đi chơi việc của mình là được rồi…..”
“Chạy chạy chạy, nhanh.” Quan Hề nửa kéo nửa ngăn cản, làm vệ sĩ lần đầu tiên trong đời người.
Nhưng mà xe cô để trong bãi đậu xe, vị trí tương đối sâu bên trong, đoạn đường từ đây đến đó thật sự có hơi xa. Đang lúc Quan Hề định gọi một nhân viên công tác cách đó không xa giữ trật tự thì một chiếc xe quen thuộc dừng lại bên cạnh.
“Lên xe.” Cửa sổ hạ xuống, khuôn mặt Giang Tùy Châu xuất hiện sau lớp cửa sổ.
Ánh mắt Quan Hề bất chợt sáng lên, trong nháy mắt cảm thấy như mình tìm được chúa cứu thế vậy.
Cô vội vàng cản mọi người lại rồi mở cửa xe ra: “Tiểu Ngũ, lên xe.”
“Vâng!”
Sau khi lên xe, đạp chân ga một cái, xe lập tức lao vút đi bỏ lại đám quần chúng xem náo nhiệt phía sau.
Âm thanh ồn ào biến mất trong chớp mắt, Quan Hề ấn lên huyệt thái dương: “Đáng sợ, quá đáng sợ, cục cưng, vừa rồi nếu anh đến chậm chút nữa, tấm thân nhỏ bé của em và Tiểu Ngũ sẽ chìm ngập trong đám người kia, sau đó có thể bị đạp lên mất.”
Hôm nay Giang Tùy Châu tự lái xe, nhìn cô qua kính chiếu hậu: “Tại sao không có nhân viên công tác.”
“Chuyện xảy ra bất thình lình, bọn em vội vàng chạy, ai ngờ họ còn đuổi theo.” Quan Hề vẫn còn sợ hãi trong lòng, “Anh không biết những bà cô kia đi đứng nhanh nhẹn bao nhiêu đâu, em hoàn toàn chạy không thoát nổi.”
Quan Tri Ý lấy khẩu trang ra: “Cũng may là không sao…. Sớm biết thế em sẽ không chạy đi lung tung.”
Quan Hề: “Hẳn là chị không nên đưa em đến đó.”
“Chị cũng vì Châu…..” Quan Tri Ý nghẹn họng, nhìn qua Giang Tùy Châu, lại sửa lời: “Vì cá sấu nhỏ chết thôi mà.”
Nói đến đây, Quan Hề lại bắt đầu buồn lòng: “Đúng vậy…. Huhuhu đau lòng quá, Châu Châu nhà chị thật đáng thương.”
Quan Tri Ý an ủi: “Không phải vậy, nó gặp được chị đã là một sự may mắn rồi, chị xem lúc còn sống nó rất hạnh phúc đó.”
“Vậy sao.”
“Vâng! Đúng vậy!”
Giang Tùy Châu: “….”
Nhưng sau khi trở về nhà cũ của Quan gia, Quan Hề vẫn chìm đắm trong làn khói mù tiêu cực về việc “con trai” về chầu ông bà.
Giang Tùy Châu ở phòng khách trò chuyện với ông bà một lúc thì đi lên lầu, thấy Quan Hề nằm sấp trên giường nói lầm bầm.
“Nếu em thích thì lần sau nhận thêm mấy con đi.” Giang Tùy Châu cởi áo khoác, ngồi xuống bên mép giường của cô.
“Đó không phải là Châu Châu.”
Giang Tùy Châu à một tiếng, nói hơi miễn cưỡng: “Cá sấu chết không thể sống lại được, em nén bi thương.”
“…. Có an ủi cũng vậy thôi.”
Giang Tùy Châu: “Hôm nay những người đó chụp được ảnh rồi à? Nếu là Tiểu Ngũ, chắc chắn sẽ lên tin tức đó.”
“À…. Không vấn đề gì.”
Giang Tùy Châu thấy cô không thèm để ý, cũng không nói gì thêm, vén chăn lên chuẩn bị nằm xuống.
Quan Hề lập tức ngăn cản anh lại: “Anh làm gì vậy?”
“Sao vậy?”
Quan Hề híp mắt: “Không phải là anh định ngủ ở phòng em chứ?”
Giang Tùy Châu: “Nếu không thì sao.”
“Ở chỗ khác đều có thể, nhưng đây là nhà ông bà nội nên phải nể mặt chứ, họ đã dọn dẹp phòng cho anh xong rồi, ở đối diện đó.”
Giang Tùy Châu lần đầu ở lại nhà cũ của Quan gia hơi sửng sốt: “Vừa rồi anh thấy Thích Trình diễn đi vào phòng của em gái em mà.”
“Anh zai à, người ta kết hôn rồi, hợp pháp hợp lý đó anh biết không hả.” Quan Hề đẩy anh ra, “Anh vẫn chưa được lĩnh giấy cho phép.”