"Anh Du Huy, anh đang ở đâu, hãy nói cho em biết, em đã gọi cho anh rất nhiều, em rất nhớ anh"
"Đừng gọi cho anh nữa, hãy quên anh đi"
Chàng trai tắt máy, tháo chiếc sim, nhìn vô định vào khoảng không trước mặt. Trái tim nó đã không còn đập rộn ràng vì người con gái ấy nữa, trống rỗng như chưa từng rung động. Nó tiến về phía trước, không ngoảnh đầu lại bởi vì không cần sự chờ đợi của người con gái đó nữa.
Cô gái đứng chết lặng, buông điện thoại trên tay xuống, nước mắt không ngừng rơi, lăn dài trên gò má, lồng ngực nhói lên, như bị hàng ngàn mũi tim xuyên vào, dày vò, ám ảnh. Chàng trai phút chốc tan biến thành hàng ngàn mảnh vỡ mỏng manh, xoẹt qua tim cô như viên đá lạnh lẽo. Cô gái ngồi xuống, ôm mặt khóc nức nở, không can tâm tình nguyện muốn mất anh. Nhưng anh cứ thế, cứ mãi xa rời...
"Sẽ không dám mong vĩnh viễn quên đi một người. Em, đời này kiếp này vẫn sẽ đợi anh quay trở về"
Đôi lời của author.
Ngày 7/7/2017 ( Âm lịch) Mình đã viết lên cốt truyện này, mình đã yêu cậu ấy rất lâu, và cậu ấy chưa một lần ngoảnh mặt lại nhìn mình, cậu ấy là nỗi buồn...đẹp nhất, xót xa nhất mà mình đem theo suốt thanh xuân, suốt tuổi 17...
Hi vọng mọi bạn sẽ thích truyện "Người đến cùng cơn mưa" như thích "người ấy" của bạn. Hi vọng bạn sẽ có can đảm theo đuổi "người ấy" như nhân vật trong truyện, dù cho có đau đớn như thế nào.
Bình luận truyện