Tên Tạ Thành Văn dối trá này, anh không hề ngủ với mình.
Vị trí bên cạnh cậu thật lạnh lẽo. Có lẽ Tạ Thành Văn đã đợi cậu ngủ, rồi mới đi làm việc. Lâm Chu Độ đứng dậy và thu dọn hành lý, cậu lập tức muốn ra sân bay và đi qua cổng VVVVVIP của mình. Cậu có thể sẽ gặp một số người cố xông vào đây và phải trả lời vài câu hỏi lộn xộn. Thậm chí anh không tới giúp cậu tìm xem vớ ném chỗ nào rồi, mà còn đang bảo cậu lại ăn sáng.
"Không có thời gian." Lâm Chu Độ nói, "Em đến sân bay rồi mua cũng được."
Cậu vẫy tay tạm biệt Tạ Thành Văn, nghĩ lại vẫn không cam lòng, thế là chạy lại và hôn anh chúc buổi sáng.
"Thật ra, tối qua em vẫn luôn suy nghĩ", Lâm Chu Độ nói với Tạ Thành Văn, "Em nghĩ rằng, nếu video đó còn tiếp nữa, nếu như không có cơ hội để em tẩy trắng và lừa gạt mọi người, cũng không tìm được cách pr nào thì em nên làm gì đây."
Lâm Chu Độ phải thừa nhận rằng mình đang tưởng tượng và mong đợi khả năng này, cậu muốn biết, nếu không còn kẻ hở để ngụy biện thì bản thân sẽ chọn thế nào đây. Cậu sắp nổ tung rồi, cậu muốn khoe tình cảm với mọi người, muốn up thức ăn cho chóa lên trên mạng và muốn đến nhà Tạ Thành Văn mà chẳng cần lén lút.
Đây nghiệp quật khi cậu lười chẳng thèm quan tâm đến tình hình chính trị đương thời, không tham gia vận động xã hội, cậu hẳn nên giơ cao lá cờ ủng hộ đồng tính anti kỳ thị từ khi mới bắt đầu mới phải, rồi lúc nào cũng ịn lên người, ngày nào cũng khoe ra. Nếu như trước kia cậu mà như thế, nói không chừng giờ cậu và Tạ Thành Văn đã đăng ký rồi! Nhưng Lâm Chu Độ đã không làm thế, hành vi này đối với cậu của hiện tại tương đương với việc muốn chết đấy, giống như kiểu đang đi bộ trên đường bỗng cởi trần và chạy, thế thì sẽ bị tạm giam mười lăm ngày. Người bình thường sẽ không như vậy, nên Lâm Chu Độ chỉ có thể tuyệt vọng trông chờ đóm lửa từ trời cao rơi xuống, đốt cháy quần áo của mình, ép cậu phải chạy trần trên đường phố. Lúc đó, cậu có thể nói rằng tôi không cố ý, tôi bị ép buộc, và bây giờ chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nói với mọi người rằng tôi không muốn mặc quần áo.
Tên Tiền Lạc Nhiên vô dụng này! Để rò rĩ video ngắn cũng có thể thất bại đến vậy.
"Em không biết mình có dám không. Trong lòng em anh rất quan trọng, vì vậy em không thể nói không được, nhưng đây không phải là chuyện của mỗi mình em, cho nên cũng không thể nói em dám." Lâm Chu Độ thừa nhận sự yếu ớt của bản thân với Tạ Thành Văn.
Cậu không biết liệu Tạ Thành Văn có thất vọng không.
Tạ Thành Văn lại nhét một chiếc sandwich cho cậu: "Nói nhiều như vậy chi bằng ăn sáng trước."
Lâm Chu Độ ngơ ngác, như thể cậu thật sự chẳng thể từ chối, nhận lấy chiếc bánh và bắt đầu ăn.
Cậu nghe Tạ Thành Văn nói với mình: "Anh không cần em dùng sự can đảm của bản thân để làm tổn thương chính mình."
Lâm Chu Độ không thể không cảm động. Nếu cậu là Lưu Đức Hoa, vậy Tạ Thành Văn chính là Chu Lệ Thiến; nếu chính mình là Thành Long, Tạ Thành Văn chính là Lâm Phượng Kiều —— ôi không, ví dụ này không may mắn. Lâm Chu Độ không còn là siêu sao ăn vạ, cậu nói: "Em sẽ trở nên cực kỳ nổi tiếng, cho đến khi bản thân không cần quan tâm đến những người kia."
Cho đến khi địa vị của cậu không bị lung lay bởi những tin đồn ấy, cậu có thể thông báo sự thật này ở bất kỳ nơi đâu.
"Năm nay em được đề cử giải nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, không chừng năm sau sẽ nhận giải. Có lẽ phim của Khưu Văn Lễ sẽ hot lắm đấy, nhỡ may gặp phải phim năm tháng chạp thiếu, có khi em nhận được giải ảnh đế ấy nhỉ?" Lâm Chu Độ bắt đầu vẽ vời mộng tưởng cho Tạ Thành Văn.
"Cũng đúng." Tạ Thành Văn không hề tưởng thật, nhưng cũng không qua loa. Có lẽ thời gian chưa chính xác, nhưng anh tin rằng điều đấy cũng sẽ đến thôi.
Lâm Chu Độ liếc nhìn thời gian, thật sự phải đi rồi.
"Đợi đã." Tạ Thành Văn ngăn cậu lại. "Mấy ngày nghỉ Tết có bận việc không?"
Tất nhiên là có, lịch trình đã sớm được sắp đầy, nhưng Lâm Chu Độ chỉ quay đầu lại nhìn Tạ Thành Văn, cũng không vội trả lời.
"Nếu không thì," Tạ Thành Văn nói, "Đến lúc đó về nhà với anh đi."
Khi Lâm Chu Độ mang theo lời mời này đi đến sân bay thì đã sắp trễ rồi.
Sân bay tấp nập, cậu chưa kịp bước đến cổng nào đấy đã bị chặn trên con đường đầy ắp fans và người qua đường. Fans còn cố nhét quà và thư qua các kẽ hở hẹp, đó đều là những cô gái trẻ tuổi, mang theo sự nhiệt tình hơn người, lặp đi lặp lại mãi với cậu rằng đừng quan tâm đến những lời trên mạng, họ sẽ không bao giờ tin những lời ấy, họ chỉ mong cậu được vui vẻ. Lâm Chu Độ rất biết ơn và cảm động, nhưng trước đó, cậu chỉ hy vọng mình có thể đi tiếp được.
Trợ lý và bảo vệ không ngừng bảo nhường một chút, nhưng tình hình chen lấn nhau không hề giảm bớt. Lâm Chu Độ vốn chẳng ngủ được vài tiếng, tất cả mọi người đều ở xung quanh cậu, nên cậu chính là người bị chen thảm nhất, thậm chí hơi khó thở.
Cậu nghe thấy phía trước có tiếng thốt lên ngạc nhiên, dường như ai đó đã ngã xuống, đám đông lại đổ xô, nhiều người không đứng vững. Trong cơn hoảng loạn, ai đó đã kéo Lâm Chu Độ, cậu không đứng vững, ngã và bị trẹo chân. Rất đau, Lâm Chu Độ cau mày, cố đứng thẳng, rồi bước về phía trước.
Nhưng cậu vừa đi vài bước đã dừng lại, bất chấp sự thúc giục thiếu kiên nhẫn của những hành khách phía sau, cậu dừng lại ở đó và hét to tên của trợ lý Hiểu Văn.
"Hiểu Văn, tôi không đi được nữa," Lâm Chu Độ nói, "Hình như tôi bị gãy xương rồi."