"Hai người lại chia tay nữa à?" Tạ Kỳ gọi cho Lâm Chu Độ, hỏi, "Cửa hàng Hải Lan một năm chỉ đến hai lần (*), này mới có mấy tháng mà hai người đã dùng hết số lần của một năm rồi đó!"
(*) Một câu slogan của cửa hàng quần áo nam Hải Lan bên TQ. Xem thêm tại:
Lâm Chu Độ: "......"
"Bé để ý làm gì chứ." Lâm Chu Độ trốn tránh vấn đề.
Tạ Kỳ hừ một tiếng: "Lần trước anh gọi cho em có nói thế đâu."
"Bé có biết gì đâu mà nói." Lâm Chu Độ không muốn nói những chuyện này với Tạ Kỳ.
"Nhưng anh biết mà." Tạ Kỳ nói, "Bộ anh không biết ba em là người thế nào à?"
Trong mấy ngày qua, đây là lần thứ hai Lâm Chu Độ nghe thấy câu này. Hiện tại cậu thấy ví dụ của Trần Cảnh Tồn khá hay. Giờ cậu giống như một phụ nữ bị bạo lực gia đình, người khác đều khuyên rằng, tính anh ta thế đấy, lúc kết hôn cậu cũng biết mà, giờ cãi nhau làm gì, nhịn chút đi. Có người còn kèm thêm câu nên suy nghĩ cho con cậu đi.
Khoan đã, Tạ Kỳ không phải là con cậu.
"Anh phải đi quay phim rồi." Bên kia có người đang gọi Lâm Chu Độ, thế là cậu tìm được lí do, thở dài một hơi và ngắt điện thoại, rồi giao cho người bên cạnh ngay lập tức.
Cậu vẫn làm khách mời trong bộ phim kia của Khưu Văn Lễ.
Không phải cậu làm mình làm mẩy, mà đã suy nghĩ kĩ rồi. Giới truyền thông đưa vài tin tức hời hợt, người trong giới thì thương hại vài câu, đối với Lâm Chu Độ cũng không tính là gì, trong thời gian rảnh rỗi có thể bổ sung tác phẩm quan trọng hơn. Có thể có lần tham gia bộ phim của Khưu Văn Lễ đầu tiên, gây ấn tượng tốt ban đầu cho cậu ta cũng rất quan trọng. Giày Khưu Văn Lễ là đặt làm riêng, nên đi chậm một chút, người khác thấy đều khen một câu chuyên nghiệp. Lâm Chu Độ cũng tình nguyện chuyên nghiệp, còn hơn là lúc một mình trở về nghỉ ngơi, giả vờ coi căn nhà trống rỗng thành tổ ấm. Hoặc là chạy lên mái nhà, dùng kính viễn vọng nhìn qua bên kia, xem thử có phải Tạ Thành Văn đã tìm được tân hoan hay không.
Nhưng phần diễn của cậu chỉ có nhiêu đó, cuối cùng cũng quay xong. Khưu Văn Lễ lại đi đến chào hỏi: "Nghe nói hai người chia tay rồi hả?"
"Anh nghe ai nói thế?" Lâm Chu Độ hỏi.
"Trần Cảnh Tồn đó." Tất nhiên là Trần Cảnh Tồn quen biết khắp nơi rồi.
Thù cũ hận mới cộng lại, Lâm Chu Độ nghĩ rằng mình không nên đồng tình với Trần Cảnh Tồn, phải chửi hắn ta một trận! Hiện tại cậu nên tạo acc clone đi dis Trần Cảnh Tồn mới được.
"Anh đừng nghe anh ta nói nhảm." Lâm Chu Độ nghiêm túc chém gió, "Anh ta sợ quan hệ giữa tôi và Tạ Thành Văn khiến anh khó xử."
Khưu Văn Lễ lúng túng sờ mũi: "Thật ra thì không sao cả..."
"Chúng tôi vẫn ổn." Lâm Chu Độ tiếp tục chém gió.
Lâm Chu Độ chém gió đến mức bản thân cũng sắp tin luôn, nhưng quay phim xong, lúc đến chỗ làm, cậu lại nghĩ đến Tạ Thành Văn. Mấy hôm nay Tạ Thành Văn cũng không rảnh rỗi, công ty mới mở chi nhánh mới, là ông chủ nên anh phải đi cắt băng khánh thành. Hôm nay cậu phải quay phim ở chi nhánh này, chỉ cần cậu còn muốn tiếp tục ở lại giới giải trí này thì sớm muộn cũng phải gặp Tạ Thành Văn. Nhưng hiện tại Tạ Thành Văn đối với cậu cũng chỉ còn là một cái tên mà thôi.
Lâm Chu Độ sắp phải tham gia một hoạt động không thể hiểu nổi, tham gia xong thì được trao cho giải thưởng gì đó không rõ nữa. Cậu cũng chả biết giới âm nhạc Trung Quốc lại suy tàn thế này, có một rừng lễ trao giải với vô số nhóm người tham gia mà cậu chưa từng nghe nói đến. Giống như nhóm đang biểu diễn trên sân khấu này, có mười mấy người đang nhảy nhót loạn xà ngầu, nhưng Lâm Chu Độ chỉ biết một trong số đó chính là Phương Hữu. Có thể nói Phương Hữu là người nổi tiếng nhất trong nhóm này.
Phương Hữu cũng biết Lâm Chu Độ sẽ đến, trước đó đã dặn cậu đến sau cánh gà tìm mình. Lâm Chu Độ vốn chẳng muốn đi, nhưng ngẫm lại thì dù sao cũng chả có gì làm, đi cà khịa Phương Hữu vài câu cũng được. Đi đến sau cánh gà tìm Phương Hữu, cái tên này vẫn ngốc nghếch như xưa, mặc kệ cái nhìn của người khác mà ở riêng một phòng, các thành viên còn lại trong nhóm nhạc thì ở một phòng khác. Lâm Chu Độ bó tay, đẩy cửa ra thìnhìn thấy Phương Hữu mệt mỏi nằm ườn ra trên ghế sofa.
"Anh mà rap à." Lâm Chu Độ cà khịa Phương Hữu, "Có phải do không biết hát không biết nhảy nên mới rap không?"
Phương Hữu giận, bật dậy muốn phản bác Lâm Chu Độ. Nhưng lại thấy Lâm Chu Độ không nói gì mà chỉ im lặng nhìn món đồ trên bàn.
"Phương Hữu," Lâm Chu Độ hỏi, "Đây là gì?"
"Chai nước khoáng thôi mà." Phương Hữu không hiểu, "Mà sao lại cắm ống hút ta, không biết ai để đây nữa."
Ngay lúc đó, Phương Hữu trông thấy Lâm Chu Độ lập tức xoay người khóa trái cửa, còn dùng ghế chặn lại. Động tác của Lâm Chu Độ cực nhanh, rồi đi về phía Phương Hữu, anh ta hết hồn, không biết mình đã làm gì khiến Lâm Chu Độ giận: "Anh làm gì đó!"
Lâm Chu Độ cầm chai nước kỳ quái kia lên, lấy bật lửa ra, bởi vì gần đây cậu hút thuốc lại nên mới có vật này. Lâm Chu Độ quát Phương Hữu: "Lấy hộp sắt lại đây!"
Phương Hữu không dám phản kháng, lục tung phòng nghỉ kiếm đồ đựng, liếc thấy Lâm Chu Độ đang đốt chai rỗng kia, bốc lên một mùi hôi kinh khủng, cuối cùng quéo lại thành một cục màu đen. Lâm Chu Độ đứng lên ném nó vào trong bồn dầu, dội nước mấy lần đến khi không còn chút cặn nào.
"Rốt cuộc đây là gì thế?" Phương Hữu không nhịn được hỏi, cậu ta chưa từng thấy Lâm Chu Độ hốt hoảng như thế.
"Cái tên ngốc này," Lâm Chu Độ nói, "Đây là điếu bát."
Cậu nghĩ chắc Phương Hữu nghe cũng không hiểu, bèn bổ sung thêm: "Là dụng cụ dùng để hít thuốc phiện."
Phòng cho thuê trái pháp luật đầy hỗn loạn, Phương Hữu chắc chắn chưa từng ở bao giờ, nên sẽ không cảm nhận được, khoảng cách giữa người với người chỉ có đống dây điện kéo loạn và tấm vách tường mỏng tanh. Vừa tỉnh dậy, có lẽ khách trọ ở phòng khác đã chết ngắt, và trong tay người đó vẫn đang cầm một chai nước khoáng có cắm ống hút. Không ngờ chút kinh nghiệm từ mười mấy năm trước lại, có tác dụng vào lúc này.
Phương Hữu sợ ngu người luôn.
Không còn nhiều thời gian lắm, Lâm Chu Độ mở thông gió, tranh thủ chút thời gian còn lại giảng cho Phương Hữu đạo lý dễ hiểu nhất: "Phương Hữu, giới giải trí không phải để chơi cho vui như cậu nghĩ đâu. Không ai có thể bảo vệ cậu mãi được, vừa sơ ý một cái là có thể chết rất thảm. Tôi không biết ai muốn hại cậu, nhưng cậu không còn cơ hội nào nữa đâu. Nếu cậu vẫn chưa chịu trưởng thành thì nên rút khỏi giới giải trí sớm đi. Nếu vẫn muốn tiếp tục thì phải luôn cẩn thận. Nếu không biết rõ chính mình là ai thì cứ chờ chết đi."
Cậu không biết Phương Hữu có nghe lọt tai hay không, rời đi bỏ lại tên ngu ngốc này trong phòng. Đi chưa được bao xa, sau lưng đã truyền đến tiếng gõ cửa ầm ĩ, là thành viên trong nhóm nhạc kia: "Phương Hữu, mở cửa đi, bọn tôi tìm cậu chơi nè."
Lúc mình giảng đạo lí cho người khác thì đều luyên thuyên không ngừng, toàn là triết lí cuộc sống. Sao chính bản thân mình lại cứ không vượt qua được chứ?
Nếu đã lựa chọn, thì nên tiếp tục tiến về phía trước. Lâm Chu Độ vẫn luôn nghĩ thế, cũng đang làm như thế. Hai từ "Hối hận" sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của cậu, tất cả lựa chọn đều nên tự mình thực hiện mà không phải nhờ vả ai cả.
Rốt cuộc Lâm Chu Độ lại tìm đến tên người đó trong danh bạ, bấm gọi.
Lần này Tạ Thành Văn không có chặn cậu, bắt máy rất nhanh: "Alo?"
"Là anh nói với người khác chúng ta chia tay à?" Lâm Chu Độ hỏi, "Nói với Tạ Kỳ và Trần Cảnh Tồn?"
Tất nhiên là Tạ Thành Văn nói rồi.
"Em nói chia tay hồi nào chứ." Đây không phải là câu hỏi mà là câu trần thuật, "Em không đồng ý."