Câu này quả nhiên không nói sai, cơ mà Lâm Chu Độ vẫn hối hận quá trời.
Cậu không biết sau này khi mình lui khỏi giới sẽ làm gì, cơ mà cậu biết mình không thể mở cửa hàng taobao.
Cậu giống như một chủ tiệm taobao không hề phúc hậu, đối mặt với sự không hài lòng của Tạ Trạch Văn, vì để khách hàng không trả hàng mà cứng rắn tặng cho khách hàng một món quà nhỏ, mặc kệ người ta có lấy hay không. Vừa mới xem xong phim lãng mạn, đi hóng gió như thế này, cậu có vô vàng chủ đề để lựa chọn như nói về trăng sao, thơ ca cho đến triết lí nhân sinh, cái nào cũng đều là một đề tài tốt, thế nhưng vì sao cậu lại không chọn mà lại chọn một cái đề tài có thể khiến mình eo nhức chân đau như thế này cơ chứ???
Lâm Chu Độ lật người dậy, nhìn mấy dấu hickey trên người mình rồi đờ người ra. Tối nay Tạ Trạch Văn có hơi lạ, anh không nóng lòng nhào vào chịch như mọi khi, mà lại làm màn dạo đầu rất lâu. Vùi đầu vào hõm vai Lâm Chu Độ, tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, làm Lâm Chu Độ cảm thấy có chút khoái cảm.
Như là đang gạ cậu vậy, nghĩ đến đây, lòng Lâm Chu Độ run lên, tay nổi hết cả da gà.
"Ngăn kéo bên phải." Tạ Trạch Văn thấy cậu đã dậy, chầm chậm nói: "Quà công tác của cậu."
Cái tình thú của ông chủ nghèo nàn thật sự, giống như chịch xong rồi trả tiền vậy. Lâm Chu Độ nghiêng người mở ngăn kéo ra, là một chiếc đồng hồ, hơn nữa nhìn hơi quen quen.
"Sau này nên đeo đồng hồ authentic (*) nha." Tạ Trạch Văn nói rất uyển chuyển, nhưng vẫn làm Lâm Chu Độ xù lông lên.
(*) authentic: hàng chính hãng
"Đồng hồ của tôi không phải hàng fake!" Lâm Chu Độ tức giận, trong lòng rủa Tạ Trạch Văn một tràng, đồng hồ có mấy trăm tệ mà thôi, cậu chưa nghèo đến mức đeo hàng fake đâu, "Tôi mua chiếc G-shock này trên Tmall đó!"
"Chiếc G-shock này không phải hàng fake." Tạ Trạch Văn nói, "Mà chiếc Patek Philippe lần trước mới là fake."
Lâm Chu Độ ngơ người: "Tôi có từng đeo chiếc đó hả?"
"Trong gameshow đó," Tạ Trạch Văn ngồi dậy, lấy đồng hồ ra, đeo lên tay Lâm Chu Độ, "Lúc em rửa rau thì lộ ra."
Cái đồng hồ kia là do Lâm Chu Độ tình cờ ở trong một cửa hàng nhỏ thấy đẹp nên mới mua, chưa nghĩ đến nó là fake hay real. Nếu thật sự có người nhìn ra được đây là fake giống Tạ Trạch Văn nói, chắc cậu sẽ quê lắm cho mà coi. Cơ mà với điều kiện phải có người xem chương trình đó đã.
Lâm Chu Độ nghĩ thế, bèn lấy điện thoại xem thử lượt rating của gameshow, kết quả còn chưa hiện ra, Tạ Trạch Văn đã nói cho cậu biết: "Đừng lo, hôm nay mới chủ nhật, kết quả rating thứ 2 mới công bố."
Lâm Chu Độ lúng túng đáp lời, cậu lại nhìn thấy cổ tay Tạ Trạch Văn đeo một chiếc đồng hồ không hề rẻ.
Cậu nghĩ rằng, có lẽ Tạ Trạch Văn thật sự rất thích cậu.
Lâm Chu Độ nằm xuống, cảm thấy sự lạnh lẽo của kim loại dần ấm áp lên, cậu từ từ thích ứng với nó.
"Cảm ơn." Lâm Chu Độ nói khẽ. Tạ Trạch Văn không trả lời, chắc là đã ngủ.
Lâm Chu Độ cũng chuẩn bị ngủ, bên ngoài cửa sổ trời còn tối om, ngày hôm qua đã trôi qua, cậu muốn ngày mai sẽ là một ngày mới bắt đầu.
Thiệu Tinh Hà biết ở tiệc từ thiện nên phô ra sự hào phóng khéo léo của mình, chứ không phải căng mặt ra như người chết. Về khoản này, không ai có thể hiểu rõ hơn cô cả.
Cô ngồi cạnh Lâm Chu Độ.
Hình như mấy tháng trước khi lần đầu tiên cô gặp Lâm Chu Độ, không biết tại sao thợ trang điểm mà chương trình sắp xếp bị tai nạn xe, khiến cho Lâm Chu Độ và Thiệu Tinh Hà ngồi nhìn nhau trong phòng trang điểm. Tất nhiên Thiệu Tinh Hà có dắt theo thợ trang điểm, còn nói với Lâm Chu Độ rằng: "Cậu thông cảm chút nha, lịch trình của tôi rất gấp, còn cậu chắc không có việc gì quan trọng đâu ha?"
Lâm Chu Độ không phản ứng gì, thậm chí còn không nói móc lại Thiệu Tinh Hà một câu nào, còn cười với Thiệu Tinh Hà bảo cô cứ tự nhiên đi. Thiệu Tinh Hà cũng coi như không có gì, lúc sau nói chuyện này với người đại diện thì bị mắng một trận té tát.
"Trời ơi là trời!" Âm thanh người đại diện nghe như sắp chết đến nơi, "Tôi nghĩ rằng mình nắm tài khoản weibo của cô thì sẽ không xảy ra chuyện gì, sớm biết thế tôi thà để cô buông thả bản thân oán trách cộng đồng mạng cho rồi. Cô chọc ai không chọc mà đi chọc Lâm Chu Độ?!"
Thiệu Tinh Hà bị chửi một chập cũng gắt gỏng lên: "Tôi sai rồi được chưa! Tôi quay lại xin lỗi anh ta là được chứ gì!"
Người đại diện thở dài: "Chờ cô có cơ hội xin lỗi cậu ta đi rồi nói... Tạ tổng quản cậu ta chặt lắm, sau này cô cách xa cậu ta ra chút đi."
Thiệu Tinh hà bị trách mắng nửa ngày, còn được đưa cho một quyển bồi bổ tâm hồn, bảo cô chuyên tâm mà đọc nó. Lúc trước cho dù cô gây rắc rối tạo scandal thì người đại diện cũng chưa từng đối xử với cô như vậy. Cô đọc xong quyển sách mà đau hết cả đầu, từ đó trở đi cô rất nhạy cảm với cái tên Lâm Chu Độ, nghe thấy thôi đã run rẩy cả người rồi.
Cô còn nghe thấy vài cái drama về Lâm Chu Độ.
Ai cũng nói cậu là người của Tạ tổng, tin đồn này giống như virus phát tán ra khắp nơi trong giới. Mười năm trước, Lâm Chu Độ được người săn minh tinh săn được từ một chương trình quảng cáo, sau khi diễn một bộ phim thần tượng rất tầm thường thì đột nhiên trở nên nổi tiếng, được Tạ tổng nhìn trúng kéo vào công ty. Nhưng Tạ tổng cũng rất kì quái, mặc dù thích Lâm Chu Độ như thế nhưng cũng không mang đến cho cậu nhiều lợi ích, mấy năm nay Lâm Chu Độ không thiếu phim diễn, nhưng nhìn chung thì không có tài nguyên nào là tốt cả, những người debut cùng thời với Lâm Chu Độ, người thì phất lên như diều gặp gió, người thì lui giới về nhà kiếm tiền. Lâm Chu Độ là một sự tồn tại kì quái, không nổi cũng không chìm, không có scandal, hình tượng thì tốt đẹp. Ít ra chim hoàng yến cũng bị nhốt vào một chiếc lung linh lộng lẫy, được chủ nhân mang đi khoe khắp nơi, còn Tạ tổng lại biến Lâm Chu Độ thành một người tàng hình, giấu trong một góc âm u trong vương quốc của mình.
Không biết rõ mới là điều nguy hiểm nhất, người đại diện đã nói với cô như thế.
"Nói thẳng ra là không có chứng cứ." Thiệu Tinh Hà hạn hán lời, nửa tin nửa ngờ.
"Cô không hiểu rồi." Người đại diện chả dám trông chờ gì vào Thiệu Tinh Hà nữa, "Cô ngẫm lại xin, có thể lăn lộn ở Phù Đồ 10 năm mà không có bất cứ một scandal tiêu cực nào, đây mà là người bình thường hả?"
Thiệu Tinh Hà ăn ngay nói thật: "Mấy minh tinh bị flop thì làm gì mà có scandal bởi đâu có ai thèm quan tâm họ đâu chứ."
Người đại diện: "Phim mới của cô sắp khai máy rồi phải không? Tôi thấy đóng phim không nhất định phải đọc lời thoại, chắc giờ tôi may cái miệng cô lại trước quá."
Không tin là một chuyện, mà bị người đại diện uy hiếp nếu như trêu chọc Lâm Chu Độ, thì tài nguyên quảng cáo đã bàn bạc xong sẽ đưa cho người khác thì lại là một chuyện khác. Thiệu Tinh Hà cũng không muốn chọc giận Lâm Chu Độ, cô đang trong giai đoạn đổi công ty và đoàn đội, ngoài việc miệng mồm hơi lanh chanh với đầu óc không tốt lắm, thì ưu điểm tốt nhất của cô đó là có một trái tim yêu nghề. Nhưng tránh vỏ dưa thì gặp vỏ dừa, bọn họ thế mà lại gặp mặt nhau. Vị trí bàn tiệc là sắp xếp theo công ty, thế nên Thiệu Tinh Hà mới phải ngồi chung với Lâm Chu Độ có địa vị thấp hơn mình như thế.
Camera chẳng biết tại sao mà cứ lia về bên này. Thiệu Tinh Hà chịu không nổi cô đơn, nhưng dám nói chuyện với Lâm Chu Độ, sợ mình lại nói ra mấy lời ngu xuẩn, bèn cố gắng bắt chuyện với những người xung quanh. Cô thấy Tạ tổng ngồi ở bàn chủ tọa, không biết có phải do lời người đại diện nói mà sinh ra ảo giác hay không, cố cứ thấy Tạ tổng cứ nhìn bên bàn này mãi.
Buổi đấu giá từ thiện bắt đầu, Thiệu Tinh Hà giữ vững vẻ đẹp truyền thống vào phẩm chất thiện lương của mình, cực lực vỗ tay, tích cực tương tác, nhưng không móc ra một xu nào. Tạ Trạch Văn thì lại là kiểu cực kì hào phóng, không bao lâu đã dành được một bức mỹ nhân đồ thời Thanh, còn là người ra giá cao nhất trong buổi đấu giá này tính đến thời điểm hiện tại.
Thiệu Tinh Hà hùa theo người khác trêu đùa sự giàu có của Tạ tổng, bầu không khí trở nên nóng hơn, cô không nghĩ nhiều như vậy, quay đầu ghẹo người bên cạnh: "Không biết bức mỹ nhân đồ này Tạ tổng sẽ tặng cho người đẹp nào ta."
Giữa ánh sáng chói lóa của ánh đèn, Thiệu Tinh Hà liếc sơ qua thì thấy được nụ cười của Lâm Chu Độ, mặc dù không biết vì sao nhưng cô biết mình lại gây rắc rối nữa rồi.
Lâm Chu Độ cười, nói: "Đúng vậy, không biết là tặng cho người đẹp nào đây ta."