Người Đến Trễ

Chương 51: PN1: 《Người có ý chí》



Edit + Beta: Vịt

Lần thứ ba gõ cửa, Lâm Chu Độ bị gió lạnh ướp tới run rẩy.

Tạ tổng sao thế, đây là lên giường, không phải tuyển dụng, còn muốn cậu tới biệt thự tỏ lòng thành tín sao?

Lâm Chu Độ dựng cổ áo gió lên, che khuôn mặt sắp bị thổi tới liệt. Lúc chọn bộ quần áo này, chỉ nghĩ mặc vào không tệ, nhưng quên mất nhiệt độ bên ngoài. Trong nhà Tạ tổng có lò sưởi chứ? Nếu không có cậu vẫn là về thôi.

Nếu không lạnh đều đông cứng rồi, còn làm cái gì mà làm.

Lâm Chu Độ đến bây giờ, vẫn chưa nói một câu với Tạ tổng kia. Tin tức đưa tới, địa chỉ là trợ lý của Tạ tổng gửi cho cậu, bên trên thậm chí ngay cả thời gian hẹn cũng không có. Lâm Chu Độ nhưng không biết lên tới lúc nào, cậu ở nhà lật quyển lịch không chỉ một lần, dường như ngày nào cũng không phải ngày hoàng đạo thích hợp lên giường với ông chủ, nhưng cơ hội không đợi người, cậu cũng không thể cứ kéo dài không đối mặt với thực tế, hôm nay nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, trước khi chuẩn bị ra cửa mới đột nhiên nhớ tới, hoàng lịch hôm nay hình như viết chính là: thích hợp đưa ma.

Lâm Chu Độ cảm giác mình vẫn không thể quá cổ hủ mê tín, điều này cũng không nhất định biểu thị mình ra cửa sẽ bị chết rét, nói không chừng là lát nữa chết trên giường nhỉ?

Trước mặt rốt cục truyền đến âm thanh, Lâm Chu Độ nhìn sang, cửa đã mở.

"Vào đi." Tạ tổng nói.

Lâm Chu Độ như trút được gánh nặng.

Trong nhà Tạ tổng có khí ấm, hơn nữa rất đủ. Lâm Chu Độ ngồi xuống, Tạ tổng rót cho cậu một chén trà nóng. Lâm Chu Độ ôm chén uống một ngụm, cảm giác rốt cục tỉnh lại.

Tỉnh lại mới là thời khắc bắt đầu lúng túng, vào chính đề thế nào đây? Tạ tổng nếu như không mặc quần áo hoặc là mặc áo tắm, giống như đều phải dễ làm chút, phải trần trụi chút. Nhưng hắn hiện giờ vẫn mặc áo khoác ngoài, bên trong hẳn cũng có quần áo, hết sức giống một người đứng đắn - Trừ phi Tạ tổng là một tên điên thích trần truồng mặc áo khoác ngoài dọa người.

"Tôi tên là Lâm Chu Độ." Lâm Chu Độ đành phải tự giới thiệu mình, hi vọng Tạ tổng ngủ xong không nên nhớ lầm tên nhận lầm người, đừng để cậu tới một chuyến uổng công cuối cùng tài nguyên cho người khác.

"Tôi biết." Tạ tổng sửng sốt chốc lát mới trả lời, "Tạ Thành Văn."

Hắn đang nói tên của mình.

Tạ Thành Văn cũng ngồi xuống, Lâm Chu Độ không có lời khác để nói, chỉ có thể tiếp tục uống trà, nhưng một chén trà rất nhanh đã uống hết, cậu lại không thể bảo Tạ Thành Văn rót cho cậu.

"Bên ngoài nhiệt độ rất thấp." Tạ Thành Văn lại lên tiếng trước, "Lạnh không?"

Nói nhảm, đương nhiên lạnh, anh đây là ngược đãi nhân viên anh biết không, nếu vừa nãy không mở cửa tôi đã muốn về ngủ. Lâm Chu Độ nghĩ, sau đó nói: "Không lạnh, chỉ một lát."

"Muốn ăn kẹo không?" Tạ Thành Văn lại hỏi cậu.

Lâm Chu Độ mới phát hiện trên bàn trước mặt vẫn đặt hộp kẹo và đồ ăn vặt. Cậu không thể nào ăn những thứ này, nhưng Tạ tổng người ta hỏi, ăn mấy viên cũng không có gì.

Có nên tiếp tục phối hợp chút điểm tâm, Lâm Chu Độ nghĩ, trà, kẹo, nếu như thêm điểm tâm, đó chính là một bữa trà chiều đầy đủ.

Mùi vị ngọt ngào ở trong miệng lan tràn, Lâm Chu Độ cảm giác được Tạ Thành Văn ngồi gần chút, kỳ quái chính là, cậu không làm sao khẩn trương. Có lẽ viên đạn bọc đường của Tạ Thành Văn tê dại thần kinh của cậu, hoặc có lẽ khí ấm mở đủ, khiến cậu có chút tham luyến chỗ này.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Nhưng cũng không thể ăn ăn uống uống như vậy, luôn phải vào đề tài chính, Tạ Thành Văn đã không nói, vậy thì để cậu nói, Lâm Chu Độ nuốt viên kẹo xuống, định mở miệng.

"Tạ tổng......" Lời của Lâm Chu Độ vừa ra, đã bị cắt đứt, cậu trợn to hai mắt, cảm giác được một sự thật: Tạ Thành Văn đang hôn cậu.

Nhưng chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, Tạ Thành Văn rất nhanh rút lui, hắn thoạt nhìn thậm chí có chút khẩn trương: "Cậu không ngại chứ?"

Lâm Chu Độ sờ sờ đôi môi, cậu không để ý gì cả, chỉ là có chút ngoài ý muốn. Hóa ra sếp không có thói quen chỉ bắn pháo không hôn môi gì đó sao, tỷ như kiểu hôn chỉ dành cho chân ái này?

"Không ngại." Lâm Chu Độ nói, để biểu đạt thành ý của mình, cậu thậm chí ghé tới, chủ động mà trao đổi một nụ hôn với Tạ Thành Văn.

Khí trắng hô hấp tỏa ra phủ lên mắt kính Tạ Thành Văn đeo, Lâm Chu Độ có chút không thấy rõ ánh mắt Tạ Thành Văn. Cậu chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ chân thật nhất, môi của Tạ Thành Văn thật lạnh, tay đặt trên cổ cậu cũng rất lạnh. Ngay cả Lâm Chu Độ đều đã ấm lên, theo lý mà nói, Tạ Thành Văn ở trong phòng không nên lạnh như vậy.

Trừ phi Tạ Thành Văn vừa nãy căn bản không ở trong phòng.

"Lúc cậu tới, tôi ở trên bệ cửa sổ nhìn cậu." Tạ Thành Văn quả nhiên nói.

Nhìn cái gì, kiểm hàng sao? Lâm Chu Độ muốn hỏi.

Nhưng cậu không có cơ hội mở miệng, Tạ Thành Văn nói xong câu kia lại bắt đầu hôn cậu. Khí ấm trong phòng này có lẽ nhiệt độ quá cao, Lâm Chu Độ bắt đầu có chút nóng, nóng tới cần cởi áo ngoài xuống, sau đó bọn họ dán gần hơn.

"Tôi nghĩ cậu lúc nào thì đi, nhưng cậu một mực không đi." Tạ Thành Văn nói, Lâm Chu Độ không nghe ra tâm tình hắn, "Cậu đã không đi, vậy thì ở lại đi."

Tại sao muốn để cậu đi chứ? Lâm Chu Độ không biết. Lâm Chu Độ đã ở lại, hơn nữa cực kỳ rõ ràng tiếp theo sẽ phát sinh cái gì. Kỳ quái chính là, hình như tới giây phút cuối cùng, thật sự không có khó tiếp nhận như vậy. Cậu nếu như trở về, không có trà, không có kẹo, cô độc một mình, còn phải ở trong căn phòng lạnh lẽo từ từ ấm lên. Mà ở nơi này, Tạ tổng dường như cũng không định hãm hại cậu, hoặc là chơi play hơi kỳ quái, hắn chỉ một mực hôn Lâm Chu Độ.

Đây có lẽ chính là trà bánh kèm theo.

"Tôi đương nhiên không đi." Lâm Chu Độ đáp lại, "Tôi không đi về."

Bàn tay cậu bao trùm lên tay Tạ Thành Văn, định truyền chút nhiệt độ tới, miễn cho ngón tay Tạ Thành Văn lạnh quá. Tạ Thành Văn không có tiếp tục nói chuyện, chỉ là tạm thời ngừng lại, dẫn cậu tới phòng, ghế sofa quá hẹp, giường lớn mới thật sự là nơi phát huy. Tạ Thành Văn đè cậu trên giường, bọn họ rất nhanh đã trở nên trần như nhộng, dopamine, libido (*) trong cơ thể, hoặc là thứ rối loạn nào đó đang nhanh chóng bay lên, nhiệt độ bắt đầu lên cao, da bắt đầu nóng lên, lạnh lẽo bên ngoài không liên quan tới bọn họ. Mà áo khoác ngoài cao cấp đặt làm riêng của Tạ Thành Văn sẽ biến thành đầy nếp nhăn bị ném ở góc giường.

((*) libido: ham muốn tình dục)

Dự báo thời tiết ngày đó nói, nhiệt đột giảm đột ngột, người dân phải chú ý giữ ấm, đề phòng cảm mạo. Hai người kia cũng không có xem TV làm tốt chuẩn bị, cho nên ở trong cái ngày đột nhiên tiến vào ngày đông giá rét này, bọn họ hấp thu nhiệt độ của đối phương. Đây là lần đầu quen biết trên ý nghĩa chân chính, cũng bắt đầu từ ngày đó, nhân sinh của nhau, bắt đầu tiến vào một mùa mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.