Trong lúc nói, Ghost vẫn nhìn chằm chằm Mạnh Phương Ngôn, muốn bắt được bất kỳ biểu cảm nào khác thường trên khuôn mặt anh.
Tạ Thẩm dù lần đầu hợp tác với Kermid cũng vô thức run run chân mày. Tạ
Thẩm buộc mình phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ sơ hở trước mặt kẻ địch.
Nhưng người đang được tất cả mọi ánh
nhìn dõi theo – Mạnh Phương Ngôn – lúc này chỉ điềm nhiên nhìn một lúc
ra ngoài cửa sổ rồi nhẹ nhàng quay đầu lại, gương mặt không xuất hiện
bất kỳ xúc động nào: “Đúng là một chàng trai trẻ, Mars lại dám giao hậu
phương của mình cho người này sao?”.
Nghe được câu
trả lời của anh, nét mặt Ghost nhanh chóng lướt qua một sự kinh ngạc.
Hắn hạ giọng: “Thuộc hạ của tôi vừa bắt được hắn trong nhà vệ sinh tầng
ba, sau khi điều tra phát hiện hắn là kỹ thuật viên trong đội của Mars”.
“Ồ.” Mạnh Phương Ngôn gật đầu: “Vậy thì xem ra Mars chắc chắn đã ẩn nấp
trong đây để ngăn cản cuộc giao dịch này, chúng ta cần phải khẩn trương
hơn”.
“Davin, bắt đầu tải hiệp ước xuống.” Anh quay đầu nhìn Tạ Thẩm, dường như mọi việc ngoài cửa sổ không can dự gì tới anh cả.
Tạ Thẩm nhìn sâu vào mắt anh, bắt đầu tải xuống.
“Ngài Ghost, còn ba phút.” Lúc này, W ở bên nói với Ghost bằng thanh âm mà tất cả đều nghe thấy.
Ba phút sau, chỗ bom trên người Kermid sẽ phát nổ.
Ghost gật đầu,, vẫn quan sát Mạnh Phương Ngôn với vẻ nghi ngờ.
Tíc tắc, tíc tắc.
Việc tải hiệp ước Satan đã hoàn thành được 80%.
Tạ Thẩm giả vờ bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta thấy chàng trai trẻ
kia đã sợ đến đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn kiên cường cắn chặt môi, im lặng
ngồi đó đợi số phận của mình.
“Eri.” Cuối cùng anh ta không nhịn nổi nữa, trong lúc Ghost và W nhìn nhau đã tranh thủ ghé tai Mạnh Phương Ngôn, hạ giống xuống thấp nhất có thể: “Cậu thật sự không
định làm gì sao?”.
Mạnh Phương Ngôn không trả lời một câu.
Còn hai phút nữa.
Hai phút sau, con người mà cuộc đời chỉ vừa mới bắt đầu kia, chàng trai
thiên tài mang trong mình bao nhiêu hoài bão sẽ tan thành cát bụi.
“Eri, hợp tác với anh rất vui vẻ.”
Lúc này Ghost giơ tay về phía Mạnh Phương Ngôn, ý cười tràn trề: “Vậy thì
chúng ta hãy coi màn pháo hoa nhỏ kia như lời kết thúc hoàn hảo cho ngày hôm nay đi”.
Anh nhìn Ghost rồi cũng giơ tay, nắm chặt tay hắn.
Mười giây im lặng, tầm mắt của Ghost từ từ di chuyển ra tủ kính phía sau lưng Mạnh Phương Ngôn.
Một giây sau, hắn bất ngờ lùi sau một bước, rút súng về phía anh.
“Pằng… Pằng…” Sau hai tiếng súng, thủy tinh trên chiếc tủ sau lưng anh nổ tung, vỡ vụn rơi xuống mặt đất.
“Anh bạn của tôi, mặc dù tôi rất không muốn nghi ngờ anh.” Giữa viện bảo
tàng im ắng, Ghost giơ súng lên, lạnh lùng nhìn Mạnh Phương Ngôn: “Nhưng không hiểu vì sao, từ ban nãy, cả khu văn vật này đã không còn tồn tại
một vị du khách nào nữa”.
Mạnh Phương ngôn cúi xuống, mỉm cười, khẽ huýt sáo.
Bỗng chốc, từ bốn phía của viện bảo tàng xuất hiện hơn mười điệp viên của
Shadow và CIA mai phục sẵn. Cũng đồng thời, bên cạnh Kermid lúc này xuất hiện thêm một đội tháo dỡ bom đã chờ đợi từ lâu, bắt đầu tháo dỡ năm
tấn thuốc nổ trên người cậu.
“Đặc sắc, tuyệt vời,
đúng là một sự bố trí không chê vào đâu được.” Ghost nhìn mình bị bao
vây giữa cả đám người, bỗng phá lên cười, vỗ tay: “Được các người coi
trọng như vậy, tôi thật lấy làm vinh hạnh”.
“Tao không muốn nghe thấy bất kỳ câu nào từ cái miệng của mày nữa, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
Tạ Thẩm xé lớp mặt nạ và dây thanh đổi giọng của mình xuống trước, đằng
đằng sát khí giơ súng nhắm thẳng vào Ghost: “Hôm nay tại đây, mày phải
đền mạng cho hàng ngàn người vô tội đã chết trong tay mày, hàng ngàn gia đình vì mày mà tan cửa nát nhà, hàng ngàn đứa trẻ vì mày mà mồ côi cha
mẹ, hàng ngàn người vì mày mà mất đi người thân yêu… Pháp luật không
khoan thứ cho mày, Thượng đế càng không khoan thứ cho mày!”.
“Trông nữ thần chính nghĩa hóa thân thành phát ngôn viên kìa. Nếu tôi đoán
không nhầm, anh chắc là báo săn? Nghe danh đã lâu.” Ghost bị mười mấy
khẩu súng nhắm thẳng vào trán nhưng vẫn tươi cười, không chút hoảng sợ:
“Đúng là kỳ tích, Shadow lại hợp tác với CIA? Vậy thì, người đứng cạnh
anh đây, chắc chắn là Chiến thần rồi”.
Mạnh Phương
Ngôn lúc này cũng chậm rãi xé mặt nạ xuống, sắc bén nhìn Ghost và W bên
cạnh, bỗng nhiên dấy lên một dự cảm không hay trong lòng.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Đúng lúc Ghost vừa dứt lời, mười mấy tay súng vốn đang nhắm bắn hắn bỗng
đồng loạt chuyển hướng về phía Mạnh Phương Ngôn và Tạ Thẩm.
Mạnh Phương Ngôn đã sớm chuẩn bị, nhìn thấy cảnh này lập tức nghiêm mặt rút
súng ra. Còn Tạ Thẩm thì run người, khó tin: “Chuyện gì thế này?!”.
Những người này đều là đồng đội gan ruột được anh ta và Mạnh Phương Ngôn đích thân lựa chọn tỉ mỉ cho nhiệm vụ hôm nay. Anh ta tuyệt đối không tin họ phản bội mình.
“Ha, thật là đáng tiếc. Đội viên của
mấy người đã sớm bị thuộc hạ của tôi tráo đổi từ trước khi vào trong
viện bảo tàng rồi.” Ghost làm một động tác tao nhã, “Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của họ trước khi chết. Chẹp chẹp, quả là một cảnh
đẹp khiến người ta không thể không sửng sốt…”.
Tạ Thẩm nghe xong, phẫn nộ trợn trừng mắt, lúc này không thể kiên nhẫn thêm được nữa, giơ súng phẫn nộ lên đạn nhắm vào Ghost.
Tiếng súng vang lên, mười mấy thuộc hạ của Ghost lập tức chiến đấu lại Mạnh
Phương Ngôn và Tạ Thẩm. Mạnh Phương Ngôn vừa đấu với họ vừa để ý tên
Ghost định thừa cơ bỏ trốn.
Giải quyết nhanh chọn đám người công kích xong, anh chạy về phía Ghost lao đi.
Anh nhắm thẳng vào đùi Ghost bắn hai phát. Ghost lập tức ngã xuống. Anh
đuổi theo sau, túm chặt lấy hắn, đập thẳng người hắn vào tường, giơ tay
xé lớp mặt nạ da người của đối phương.
“Xoẹt!”
Nhưng xuất hiện trước mặt anh lại là một gương mặt chưa từng gặp.
“Hắn không phải Ghost?” Tạ Thẩm cũng đã giải quyết xong kẻ địch, tới bên
cạnh anh, giơ tay xé cả mặt nạ của W, phẫn nộ: “Kẻ này cũng không phải
Ghost!”.
Người đàn ông xa lạ bị Mạnh Phương Ngôn giữ
chặt nhìn biểu cảm của anh, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lấy một
cây bút từ trong túi áo là một dạng máy ghi âm, nhẹ nhàng mở ra trước
mặt anh.
“Mars thân yêu!”
Từ trong máy ghi âm nhanh chóng phát ra giọng nói mà cả hai cùng quen thuộc:
“Trước tiên, tôi rất cảm ơn anh đã mang tới cho tôi màn trình diễn xuất
sắc này. Anh không thể tưởng tượng được mỗi lần giao đấu với anh tôi
thỏa mãn đến mức nào đâu”.
“Nhưng, rất tiếc, tôi
không xuất hiện tại đây như kỳ vọng của anh. Mà bản hiệp ước ban nãy
giao cho anh cũng chỉ là một phần của hiệp ước Satan mà thôi, thứ mà anh có vẫn chỉ là mật mã.”
“Nể tình anh là điệp viên
hàng đầu, xuất sắc nhất thế giới tính đến thời điểm này ở trong lòng
tôi, nên tôi quyết định cho anh một cơ hội cuối cùng.”
“Bảy giờ tối mai, tôi đợi anh tới nhà, đừng có mai phục bất kỳ điệp viên hay đồng đội nào trước, đừng cố mang theo bất kỳ vũ khí gì, tôi chỉ muốn
một mình anh đến mà thôi.”
Mạnh Phương Ngôn lạnh lùng nghe rõ từng câu từng chữ. Lát sau, anh giật lấy cây bút từ gã đàn ông
đã ngắc ngoải, ném xuống đất, dùng chân giẫm nát.
“Mạnh Phương Ngôn, cậu định đi thật sao?” Tạ Thẩm yên lặng quan sát anh.
Hành động vây bắt lần này một lần nữa thất bại. Mặc dù bốn tỷ USD chuyển vào tài khoản của hắn đã bị đóng băng ngay lập tức, số tài khoản cũng bại
lộ nhưng họ vẫn chưa có được hiệp ước Satan nguy hiểm, rất có khả năng
gây ra chiến tranh thế giới.
Họ hết lần này đến lần khác bị Ghost chơi đùa, quay mòng mòng.
Nhưng bây giờ, Ghost lại chủ động đưa ra lời mời với Mạnh Phương Ngôn. Sự
thật là bất luận Hồng môn yến ngày mai ẩn chứa bao nhiêu nguy cơ và âm
mưu, bất luận anh có bỏ mạng tại đó hay không, anh cũng phải đích thân
đối mặt.
“À đúng rồi.” Người đàn ông nằm dưới đất
bỗng nở một nụ cười quái dị, hắn giơ tay lên, dùng sức lực cuối cùng mở
rộng năm bàn tay, yếu ớt nói với Mạnh Phương Ngôn: “Ghost còn có một
phần quà nữa muốn tặng cho anh”.
Mạnh Phương Ngôn nhìn thấy nét mặt quái đản của hắn, lông mày giật giật, bỗng quay phắt người lại lao về phía cửa sổ.
Kermid.
Ban nãy anh mải mê khống chế thuộc hạ của Ghost, nghĩ bụng có lẽ đội tháo dỡ bom đã cứu được Kermid an toàn rồi.
Nhưng anh một lần nữa xem nhẹ hắn, sao hắn có thể dễ dàng để Kermid thoát khỏi tay Tử thần như vậy chứ?
Bùm…
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đúng vào lúc anh lật người nhảy ra khỏi cửa sổ, con đường đối diện bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội.
Ánh lửa và khói bỗng chốc tràn ngập mọi nơi, tiếng thét và tiếng la khóc một lần nữa thấu tận trời.
Cả một mảng kính trên khung cửa sổ sau lưng vỡ ra, đập thẳng vào lưng anh. Lửa phả vào mặt anh, trên mặt lập tức xuất hiện vài vết chém. Máu rỉ
ra, nhỏ từng giọt xuống mu bàn tay.
Ghost cũng đã lắp sẵn bom trên con đường đó.
Kermid và các thành viên đội tháo dỡ bom, cùng tất cả mọi người trên đường,
những sinh mạng còn đầy sức sống đó đều bỗng chốc tan tành, không ai may mắn thoát nạn.
Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt Mạnh Phương Ngôn, còn cả bầu trời ngập khói.
Anh nên sớm biết, cho dù anh có khuyên nhủ, với tính cách của Kermid, cậu
ấy nhất định cũng vì lo lắng cho an toàn của anh mà bất chấp nguy hiểm, ở lại trong viện bảo tàng.
Nếu hôm nay anh không đưa Kermid tới.
Nếu hôm nay Kermid không xuất hiện.
Nếu…
Trong mơ hồ, dường như tiếng “Mars” non nớt, trong sáng ấy vẫn còn văng vẳng bên tai anh.
Anh còn nhớ sự ngưỡng mộ vô bờ của cậu ấy lần đầu tiên gặp anh.
Anh còn nhớ nụ cười trong sáng luôn hiện hữu trên khuôn mặt cậu ấy.
Anh còn nhớ sự nghiêm túc và cố chấp của cậu ấy khi đối mặt với máy tính.
Kỹ thuật mà cậu ấy có ở độ tuổi ấy đã trở thành một truyền thuyết trong
Cục, anh vô cùng kỳ vọng vào tương lai của cậu ấy.
Anh từng nghe L nói, chàng trai này là một trong số ít người tự nguyện tham gia vào Shadow, vì cậu ấy nói cậu ấy muốn cố gắng hết sức có thể để bảo vệ mọi người trên thế giới này.
Cho dù cả đời này cậu ấy chỉ được sống trong bóng tối, cho dù sẽ chẳng ai biết những việc cậu ấy đang làm.
Thế mà bây giờ cậu ấy đã mãi mãi nhắm mắt.
Cậu ấy còn trẻ như vậy.
Cậu ấy còn chưa được thực sự trải nghiệm những điều tốt đẹp trên đời này.
Phía xa vọng lại tiếng còi xe cảnh sát, tiếng xe chữa cháy đinh tai nhức óc.
Mạnh Phương Ngôn quay đi, trở lại viện bảo tàng. Dưới ánh mắt nặng nề của Tạ Thẩm, anh cất từng bước đi tới trước mặt hai tên thuộc hạ của Ghost
đang dựa vào tường.
Anh lạnh lùng giương súng lên, nhắm thẳng vào mi tâm của chúng và bắn.
Cho tới khi mọi thứ tan nát.
“Tôi sẽ tới.”
Lát sau, anh ném khẩu súng xuống đất, quay người, từ từ đi xuống tầng.
…
London đêm nay trời đổ mưa lớn.
Sương mù và mưa cuộn vào nhau như một xoáy lớn muốn nhấn chìm mọi thứ trong
thành phố này. Mạnh Phương Ngôn một mình đi bộ trong cơn mưa, cả người
ướt đẫm.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng, anh dừng chân trước một phòng tranh đã bỏ phế, thò tay mở cửa rồi bước vào.
Trong phòng tranh lúc này không một bóng người, chỉ có tiếng bước chân của
anh vang vọng. Anh đi thẳng tới trước một cánh cửa ở cuối hành lang, nhẹ nhàng đặt tay lên một vật hình vuông bên cửa.
“Xác nhận thân phận, điệp viên Mars.”
Năm giây sau, âm thanh vang lên, cánh cửa cũ nát cũng từ từ rộng mở.
Đây là tổng bộ của Shadow, cũng là nơi anh thân thuộc nhất trên đời.
Trước chiếc bàn tròn có rất nhiều người đang ngồi. Anh nhìn thấy không ít các điệp viên được cử đi khắp nơi chi viện giờ cũng đã trở về. Anh nhìn
thấy L và Moon mang bệnh tới.
Nghe thấy bước chân anh, họ lần lượt quay đầu lại nhìn.
Moon lúc này mắt đỏ rực, khóe mắt còn vương lệ. Cô đứng im nhìn anh, lát sau mới cất giọng khản đặc: “Mars!”.
Mạnh Phương Ngôn đi tới trước bàn, dừng lại rồi bình tĩnh nhìn tất cả mọi
người: “Trong nhiệm vụ lần này, điệp viện ngoại tuyến Kermid, sáu điệp
viên của đội hành động đặc biệt, sáu điệp viên của đội tháo dỡ bom, hy
sinh toàn bộ”.
Thế giới này có ánh sáng, cũng có bóng tối.
Chẳng ai sinh ra đã phải chết vì ai, nhưng vẫn có những con người ra đi để
bảo vệ những nụ cười mà họ hoàn toàn xa lạ trên thế giới này.
Bạn sở dĩ không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại.
Mà vì đã có ai đó dốc hết sức lực để chắn nó lại ở nơi mà bạn không bao giờ nhìn thấy…