Anh biết là sự đắc ý quên hình của anh đã khiến ưu thế khó lắm mới có được lập tức biết mất, khiến hai người quay lại cùng vạch xuất phát.
Đây là một bài học sâu sắc.
"Đầu tiên tôi muốn nhấn mạnh một chút."
Sự ủ rũ của Lý Thiên Đường, khiến Nhạc Thanh Hà lấy lại được sự tự tin trong tình hình chung: "Anh không thể xưng là ông đây với tôi, bởi vì theo vai vế mà nói, tôi là..."
"Cô là Dì nhỏ của tôi, mối quan hệ khó xử như vậy, đừng nhấn mạnh nữa."
Lý Thiên Đường bực bội nói, lấy một điếu thuốc lá ngậm trên miệng.
Nhạc Thanh Hà khẽ cau mày, rất muốn nói với anh, chưa ai dám hút thuốc trong phòng làm việc của cô, nhưng nhìn thấy tạm thời không thể nổi giận với anh, nhẫn nhịn nói: "Đúng, tôi cũng cảm thấy rất khó xử, nhưng đó là sự thật.”
Lý Thiên Đường không kiên nhẫn nói: "Đừng nói những lời linh tinh nữa, thứ hai là cái gì?"
"Thứ hai sao."
Nhạc Thanh Hà chậm rãi lãi, cũng lấy 1 điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra, tư thế ưu nhã châm thuốc: "Tôi phát hiện, anh có ấn tượng rất tốt với Mẫn Nhu."
"Cô ấy không ngang tàng, bạo ngược như người phụ nữ nào đó, là một người đàn ông thích cô ấy cũng là chuyện bình thường."
"Tôi có chỗ nào ngang tàng, bạo ngược chứ? Hừ."
Nhạc Thanh Hà trừng mắt với anh, đang định vỗ xuống bàn, lại nghĩ đến chuyện không dễ gì mình mới xoay chuyển được tình thế không thuận lợi, không thể để tên tiểu tử này lừa nữa, chỉ có thể khẽ hừ một tiếng.
"Cô có ngang tàng bạo ngược hay không chắc chắn cô rõ hơn tôi."
Lý Thiên Đường cười khẩy: "Lúc đó là ai cầm súng chĩa vào đầu tôi, bắt tôi cử động."
"Bang" một tiếng, cuối cùng Nhạc Thanh Hà cũng đập xuống bàn, khuôn mặt đỏ bừng, giọng nói ảm đảm: "Lý Thiên Đường, đừng ép tôi lật mặt! Như vậy đối với mọi người đều không có chỗ tốt."
Lý Thiên Đường nghĩ một lúc, cô nói cũng không sai, không nhất thiết phải trở mặt với cô trong trường hợp không nắm chắc, cuối cùng lùi một bước: "Được, cô nói tiếp đi."
"Tôi có thể tác thành cho 2 người."
Nhạc Thanh Hà không còn hứng thú để hút thuốc, ấn mạnh vào gạt tàn
Lý Thiên Đường sững sờ: "Lời này nghĩa là gì?’
Nhạc Thanh Hà thờ ơ nói: "Chính là có thể giúp anh theo đuổi cô ấy, để cô ấy có thể quên đi anh là một tên cặn bã. Nhưng, anh phải đồng ý với tôi 2 điều kiện."
Lý Thiên Đường hứng thú: "Hai điều kiện? Mau nói đi."
"Điều kiện thứ nhất, hôm qua Mẫn Nhu đã nhấn mạnh với anh, chính là trong lúc không có người ngoài, nếu như anh nói chuyện với tôi, nhất định phải gọi tôi là dì nhỏ, tuyệt đối không được gọi thẳng tên tôi giống như lúc nãy."
Nhạc Thanh Hà không hề che giấu sự chán ghét trên mặt: "Nói thật, tôi cũng không muốn có một đứa cháu cặn bã như anh, bây giờ càng hận không thể đột nhiên bị xuất huyết não mà chết, nhưng tôi có nghĩa vụ phải cải tạo anh, không thể trốn tránh. Tôi yêu cầu anh như vậy, chính là để cho anh luôn luôn nhớ đến tôi là trưởng bối mà anh cần phải tôn trọng.”
Cải tạo cái rắm, bây giờ ông đây đã trở nên tương đối hoàn mỹ, còn cần cô cải tạo sao?
Lý Thiên Đường trong lòng lạnh lùng hừ 2 tiếng, nói: "Cái này không thành vấn đề, cô vốn dĩ là em gái của sư mẫu, tôi gọi cô một tiếng Dì nhỏ cũng hợp lý."
"Điều kiện thứ 2 là gì."
Nhạc Thanh Hà rất hài lòng với sự hiểu rõ thời thế của Lý Thiên Đường, khuôn mặt mới dịu xuống: "Sau này, anh nhất định phải nghe theo bất kỳ yêu cầu nào mà tôi đề ra với anh một cách vô điều kiện, tôi bảo anh làm gì anh nhất định phải làm theo."
"Nực cười."
Lý Thiên Đường chế nhạo cười một tiếng: "Cô bắt tôi nhảy lầu tôi cũng phải nhảy sao?"
"Cho dù đó chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi, nhưng tôi sẽ không nói ra."
Nhạc Thanh Hà thờ ơ nói: "Tôi đã từng đồng ý với chị tôi, sẽ để anh ở bên cạnh tôi, mang theo bên người để dạy dỗ, cứ như vậy."
" Đợi đã."
Lý Thiên Đường cắt ngang lời nói của cô: "Hình như cô không có hào phóng như vậy? Cô sẽ nghe lời của sư mẫu sao? Có quỷ mới tin. Nói đi, lý do thật sự giữ lại tôi là gì?"
Nhạc Thanh Hà cầm ống nghe nên: "Có cần tôi gọi điện cho chị gái tôi không?"
Lý Thiên Đường không thể làm gì khác, nhún vai, xòe hai tay ra: "Cô nói tiếp đi."
"Để dạy bảo anh, tôi sẽ để anh ở cùng tôi. Như vậy, anh có thể cảm nhận được thế nào mới là phong thái quý tộc thực sự từ trên người tôi. Hi vọng anh có thể bị sự thay đổi ngầm của tôi ảnh hưởng, trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể thay đổi những suy nghĩ bẩn thỉu lúc trước của anh."
Lúc Nhạc Thanh Hà nói những lời này, phía sau đầu có một vầng hào quang thiêng liêng của Đức mẹ Mary.
Lý Thiên Đường rất muốn nôn.
Nhưng cô nói muốn để anh ở cùng cô, lại phù hợp với ý muốn ở bên cạnh bảo vệ cô của anh, cũng chịu đựng: "Được, tôi đồng ý."
"anh nên nói, Dì nhỏ, cháu đồng ý."
"Dì nhỏ, cháu đồng ý."
Khuôn mặt Lý Thiên Đường tràn đầy sự kính già yêu trẻ: "Dì nhỏ, còn gì căn dặn không?".