Người Đẹp Cấp SSS

Chương 31: Mẫn nhu sẽ rất cảm kích anh



Cảnh sát tất nhiên sẽ cho Nhạc Thanh Hà câu trả lời, dù Lý Thiên Đường phạm phải chuyện gì, Bạch Linh Nhi cũng không có quyền tùy ý đánh anh ta, hơn nữa còn muốn bóp chết nữa?

"Tổng giám đốc Nhạc, xin yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô câu trả lời vừa ý."

Cục trưởng Trương gượng cười, sau đó nghiêm mặt quát hỏi cấp dưới: "Hàn Quân, chuyện đã làm rõ chưa?"

Hàn Quân này, chính là một trong hai người cấp dưới cùng Bạch Linh Nhi ngăn Lý Thiên Đường đâm ông chủ Hách.

Sau khi Bạch Linh Nhi đưa Lý Thiên Đường đi, anh ta phụ trách ở lại hiện trường điều tra tình hình.

Chuyện ông chủ Hách khi dễ Mẫn Nhu, có rất nhiều nhân chứng phục kích tại hiện trường, Hàn Quân rất nhanh liền điều tra rõ ràng, chỉ là chưa kịp báo cho đội trưởng Bạch, bây giờ nghe cục trưởng Trương quát hỏi, sao dám giấu diếm gì, đứng ở góc độ khách quan, kể lại sự việc một lần.

Mẫn Nhu là đương sự, tự động bổ sung những lời mà ông chủ Hách nói với cô.

Vụ án này rất đơn giản, chính là ông chủ Hách uống nhiều rồi, sau khi vô tình nhìn thấy Lý Thiên Đường trả tiền cho Mẫn Nhu, liền nghĩ cô là phụ nữ làm việc kia, thấy cô xinh đẹp, do say rượu nên dùng vũ lực đưa cô đi.

Phải nói bà Hách cũng thật kỳ lạ, rõ ràng ngồi ở trên xe, cũng không để ý chồng ở bên đường bao gái, nhưng sau khi Lý Thiên Đường xuất hiện, nghĩ đến mình dù sao cũng là bà Hách, tính ngăn lại, kết quả lại bị Lý Thiên Đường lấy túi đánh cho sợ chết khiếp.

"Bây giờ vợ chồng Hách Liên Khánh đều đã được đưa vào bệnh viện, Tiểu Mã phụ trách vào theo."

Sau khi Hàn Quân nói đến đây, nhìn sang Bạch Linh Nhi, nói nhỏ: "Lúc ấy chúng tôi thấy anh này đang đánh ông chủ Hách, đội trưởng Bạch liền đi ngăn lại. Anh này mất đi bình tĩnh, không cẩn thận làm đội trưởng Bạch bị thương."

Nhạc Thanh Hà lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "anh nói Lý Thiên Đường ngộ thương đội trưởng Bạch? Ha ha, nếu là ngộ thương, như vậy tôi không hiểu, đội trưởng Bạch sao lại đối xử với Lý Thiên Đường như vậy. Cảnh sát Hàn, anh đừng có nói với tôi, lúc các anh phá cửa vào, các người cũng không nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của anh ấy."

Hàn Quân muốn nói rồi thôi.

Có cục trưởng ở đây, còn không tới lượt anh ta cho Nhạc Thanh Hà câu trả lời.

Cục trưởng nhìn về phía Bạch Linh Nhi, hỏi: "Bạch Linh Nhi, lời Hàn Quân là thật sao?"

Không, không phải là thật!

Bạch Linh Nhi rất muốn hét lên những lời này, bày ra bộ mặt đê tiện vô sỉ của Lý Thiên Đường với mọi người.

Nhưng cô ta không dám nói, chỉ có thể dùng sức cắn môi, nhìn Lý Thiên Đường trong lòng Nhạc Thanh Hà hầm hầm.

Lý Thiên Đường đắc ý liếc cô ta, nhếch môi kiêu ngạo giống như đang nói ‘cô lại đây cắn tôi a’, nhưng người khác lại không thấy.

"Tôi muốn giết anh!"

Bạch Linh Nhi điên rồi, gì cũng không quản, hét lớn lấy súng bên hông ra, nhắm vào Lý Thiên Đường muốn bóp cò.

"Qúa lắm rồi!"

Cục trưởng bị dọa sợ, bước ngang qua chặn họng súng, để tay lên mũi, quát lớn: "Bắn à, Bạch Linh Nhi, bắn vào đây!"

Cục trưởng giận dữ cực kỳ nhăn mặt, giống như một trận gió lớn thổi tan sương mù, làm cho Bạch Linh Nhi tỉnh táo lại, miệng giật giật vài cái, suy sụp buông súng lục xuống, cúi đầu.

"Bạch Linh Nhi, bây giờ tôi tuyên bố, cô đã không còn là đội phó của đội cảnh sát, hủy bỏ tư cách hành pháp, chờ quyết định xử trí cuối cùng của sở!"

Cục trưởng tự tay lấy đi súng lục của Bạch Linh Nhi, tháo băng đạn ra.

Bạch Linh Nhi xoay người, đẩy Hàn Quân ra, hai tay bụm mặt, chạy nhanh như gió ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Ai."

Thở dài, cục trưởng Trương xoay người nhìn về phía Nhạc Thanh Hà, cười gượng nói: "Tổng giám đốc Nhạc, thật sự xin lỗi. Như vậy đi, đưa anh Lý đến bệnh viện kiểm tra trước tiền thuốc men, và vật chất tổn thất mà anh ấy chịu, đều do sở cảnh sát gánh vác."

Cái gọi là vật chất tổn thất, tất nhiên là quần áo rách nát trên người Lý Thiên Đường.

"Không cần, chút tiền ấy, tập đoàn Khai Hoàng chúng tôi vẫn có thể lấy ra."

Nhạc Thanh Hà lạnh lùng nói, có thể là cảm thấy thái độ như vậy với cục trưởng không ổn lắm, nói hòa hoãn lại: "Cục trưởng Trương, cảm ơn ông có thể điều tra rõ chân tướng sự việc, xác định người của tôi không phạm lỗi. Về phần ông chủ Hách kia."

Cục trưởng Trương lập tức nói: "Tổng giám đốc Nhạc cô yên tâm, mục tiêu của cảnh sát chúng tôi là không vu oan người tốt, nhưng cũng không bỏ qua cho người xấu nào. Tôi sẽ tự mình theo vụ án này, đến lúc đó chắc chắn cho tổng giám đốc Nhạc một câu trả lời vừa lòng."

Cục trưởng người ta hạ mình như vậy, dù bối cảnh Nhạc Thanh Hà lớn hơn nữa cũng không thể không bỏ qua cho người ta, nói cảm ơn lần nữa rồi tạm biệt rời đi.

"Thấy thế nào?"

Nhạc Thanh Hà hỏi Lý Thiên Đường được Mẫn Nhu giúp mới có thể lên xe được: "Muốn đi bệnh viện kiểm tra không?"

"Không, đừng lo, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."

Tỏ vẻ mình thật sự phải nghỉ ngơi vài ngày, Lý Thiên Đường còn cố ý ho dữ dội một lúc lâu.

Mẫn Nhu lo lắng, nhỏ giọng nói tốt nhất là đi bệnh viện kiểm tra.

Không thể đi bệnh viện, dưới sự kiểm tra của máy móc chữa bệnh tối tân, Lý Thiên Đường chắc chắn sẽ bị lộ, quyết tâm không đi bệnh viện, còn lấy cớ anh ta lúc nhỏ sợ nhất là kim tiêm.

Nếu anh ta không muốn đi khám bác sĩ, Nhạc Thanh Hà cũng không miễn cưỡng, lái xe đưa Mẫn Nhu về chỗ cô ta thuê trước, dặn cô ta đừng suy nghĩ miên man, hết thảy có tổng giám đốc Nhạc ở phía sau, lúc này mới quay đầu xe chạy như bay về biệt thự đường Hoa Viên.

Dọc đường đi, Nhạc Thanh Hà cũng không nói chuyện, đôi mi thanh tú hơi nhăn giống như có lo toan gì vậy.

Lý Thiên Đường tự nhiên lại càng không nói chuyện, bây giờ đang hồi tưởng khoái cảm đặc biệt Bạch Linh Nhi gây cho anh ta đâu.

"Mẫn Nhu chắc chắn sẽ rất cảm kích anh."

Xe chạy đến trước cửa biệt thự, lúc Nhạc Thanh Hà lấy điều khiển mở cửa, bỗng nhiên nói một câu như vậy.

"Gì?"

Lý Thiên Đường đang suy nghĩ chuyện kia, theo bản năng hỏi.

Nhạc Thanh Hà không nói nữa, lái xe hơi vào trong vườn, tắt máy xe mở cửa đi xuống, cũng không để ý tới Lý Thiên Đường.

Nếu tên này kiên trì không đi bệnh viện, như vậy liền chứng minh anh ta cũng không có gì đáng lo, chỉ là vết thương ngoài da, không cần xem như người bệnh, có thể cho mượn vòng tay ấm ấp để dựa vào, cũng đã rất xin lỗi anh ta rồi.

Bật công tác đèn phòng khách, sau khi thấy áo sơ mi trắng bên trong của mình, bị Lý Thiên Đường làm cho nhăn nhó bẩn thỉu, có lẽ còn có nước mắt nước mũi, Nhạc Thanh Hà liền cảm thấy buồn nôn, chạy nhanh lên phòng ngủ trên lầu thay quần áo.

Biệt thự là biệt thự nhỏ hai tầng, diện tích không phải rất lớn, cũng chỉ có tầm hai trăm mét vuông, nhưng cũng đã đủ cho Nhạc Thanh Hà ở, phong cách trang trí châu Âu gọn gàng, lấy màu trắng màu lam nhạt làm chủ, bởi vậy có thể thấy tính tình của cô nghiêng về lạnh nhạt.

Lý Thiên Đường đứng ở phòng khách, ngẩng đầu nhìn mỗi góc trong phòng.

Đây là một thói quen của anh ta, mỗi đến một hoàn cảnh lạ lẫm nào, đều sẽ quan sát có mấy cái góc chết, có mấy cái đường lui, chỗ nào dễ dàng bị đối thủ đột phá nhất, vân vân.

Chính thói quen tốt này, cũng giúp Lý Thiên Đường mấy năm nay, tìm thấy đường sống trong chỗ chết vài lần.

Thói quen phải duy trì mãi, ví dụ như trước khi vào phòng không gõ cửa…

"Thế nào, chỗ ở này vừa lòng sao?"

Lúc Lý Thiên Đường đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài đánh giá thì Nhạc Thanh Hà đã thay áo ngủ đen xuất hiện ở lan can tầng hai, giọng nói vẫn bình thản như trước, nhưng hơi đắc ý.

Khoe khoang căn phòng mình tỉ mỉ trang trí, là chuyện mà mỗi cô gái đều ưa thích.

"Cũng được."

"Cũng được? Chỉ vậy thôi sao?"

Nhạc Thanh Hà không hài lòng, từ trên cao nhìn xuống thẳng vào hai mắt anh ta, ánh mắt châm chọc, giống như đang hỏi: đồ nhà quê, cả đời anh có lẽ chưa bao giờ ở trong biệt tự xa hoa như vầy đi?

Theo cô biết, năm đó chị cả theo anh rể bỏ đi, nhà họ Nhạc thấy mất hết danh dự nên rất tức giận, thề không nhận đứa con này, hai người vẫn luôn ở một thôn nhỏ ở đông bắc, trải qua ngày tháng nghèo khổ.

"Rất đẹp, đẹp vô cùng."

Trước giờ chuyện mà chỉ cần tài ăn nói là có thể thỏa mãn phụ nữ, Lý Thiên Đường đều không keo kiệt, lập tức giơ hai ngón tay cái lên, khen ngợi: "Cung điện của hoàng tử Ả Rập Xê-út, có lẽ cũng chỉ như vầy thôi?"

Biệt thự nhỏ của Nhạc Thanh Hà, tất nhiên không hoa lệ như cung điện của hoàng tử Ả Rập, thua xa lơ xa lắc, Lý Thiên Đường đã đến cung điện của vương thất Ả Rập hiện tại, hơn nữa báu vật họ đang treo thưởng khắp thế giới cũng bị anh ta lấy đi.

Nhạc Thanh Hà cũng biết rõ, nhưng tất cả phụ nữ đều không ngại đàn ông dùng những lời khoa trương để khen ngợi mình, nhiều nhất chỉ là ra vẻ bĩu môi khinh thường: "Có muốn sau này ở lại đây luôn không?"

"Muốn a, tất nhiên là muốn!"

Lý Thiên Đường dùng sức gật đầu, cũng không sợ gãy cổ.

"Có hai cách, anh có thể hoàn toàn có được biệt thự này."

Trong tay Nhạc Thanh Hà cầm túi giấy, nói chậm rì.

Lý Thiên Đường đi về phía trước vài bước, nghiêm mặt nói: "Rửa tai mà nghe."

"Cách thứ nhất, chính là anh chủ động biến mất khỏi tôi."

"Vẫn là nói cách thứ hai đi."

"Cách thứ hai, nằm mơ đi."

"Ừ cách này tốt đó, dù sao nằm mơ cũng không quá khó."

"Hừ."

Nhạc Thanh Hà hừ lạnh một tiếng, ném túi trong tay xuống dưới: "anh ở căn phòng cho khách sát cửa dưới lầu đi, về sau không có sự cho phép của tôi, không được bước lên cầu thang nửa bước. Nếu không, đánh gãy chân."

"Dì cũng vậy, tôi không cho phép, cũng không được đi vào phòng tôi. Mất thứ gì, dì phải bồi thường gấp đôi."

Lý Thiên Đường gây gắt nói lại, xoay người đi nhặt túi giấy, bên trong có một đôi giày, quần áo nam ở nhà, áo somi trắng, đều là hàng hiệu quốc tế.

"Xí, xin tôi vào ổ chó của anh, tôi cũng không vào."

Nhạc Thanh Hà cười nhạo, vừa xoay người muốn quay về phòng ngủ, chợt nghe Lý Thiên Đường hỏi: "Nhà dì, còn có người đàn ông khác ở không?"

"Nói tào lao, chỉ có mình tôi ở!"

Nhạc Thanh Hà quay đầu nhíu mày, nhìn túi trong tay anh ta: "Quần áo này, là trước đây tôi ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy triệu đâu, coi như anh hên."

"Bản thân tôi thích nhất lấy của hời, ha ha."

Lý Thiên Đường vui vẻ cười, lấy đôi giày da ra khoa tay múa chân vài cái.

Nhạc Thanh Hà rõ ràng là đang nói dối, đôi chân nhỏ của cô Lý Thiên Đường cũng không phải chưa từng thấy, dù nữ giả nam ra ngoài làm nhiệm vụ, có lẽ cũng không thể mang giày số size lớn như vầy đi?

Nhưng Lý Thiên Đường không tính vạch trần cô, dù sao phụ nữ vì mặt mũi đôi lúc cũng nói dối, không những không khiến người ta ghét, còn có thể làm cho người ta cảm thấy thật ấm áp.

Cũng giống như Lý Thiên Đường không tính nói Nhạc Thanh Hà nghe, anh ở trong phòng phát hiện dấu chân người đàn ông khác cố ý lau đi nhưng vẫn chưa khô, còn rất mới, có lẽ là đêm nay trước khi họ về tới nhà.

Nhạc Thanh Hà là đặc công, đi đêm thì phải có ngày gặp ma, cho nên có người tìm tới cửa cũng rất bình thường.

Tất nhiên, nói là rất bình thường là trước đây.

Bây giờ Lý Thiên Đường đã chính thức ở trong nhà này, người đàn ông kia lại đến sẽ run cầm cập, không hay ho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.