Người Đẹp Cấp SSS

Chương 8: Người đàn ông vô liêm sỉ



“Mời anh ta vào.”

Giọng con gái nhàn nhạt từ trong phòng truyền ra.

Diện tích phòng làm việc rất lớn, trang hoàng xa hoa, giống như không làm vậy thì không đủ thể hiện cô ta có tiền vậy.

Một cô gái mặc váy đen đang ngồi phía sau bàn giám đốc rộng đến kinh ngạc, đang vùi đầu viết gì đó, nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái.

Giả bộ cái gì chứ, cho dù không có thiện cảm gì với hắn thì cũng phải không nhất thiết làm vậy đi?

Lý Thiên Đường biết ‘Nhạc Thanh Hà’ đang thầm quan sát hắn, thầm cười lạnh, đi tới trước sofa ngồi xuống.

Sau khi ngồi lên sofa vải trắng, Lý Thiên Đường cố ý dùng sức chà sát rồi dời chỗ, chỗ hắn từng ngồi lập tức xuất hiện dấu đen hình bờ mông.

Hắn không đoán sai, Mẫn Nhu quả thực đang dùng khóe mắt quan sát hắn.

Nhạc tổng nói cho Mẫn Nhu biết, người có tiền án tên Lý Thiên Đường đó là thân thích phương xa ở quê cô, cần chăm sóc đặc biệt một chút, mới tự mình đón hắn.

Ai cũng có thể dây với bạn bè thân thích không có tiền đồ, Nhạc tổng có họ hàng xa từng ngồi tù, chuyện này cũng không có gì kỳ quái, nhưng mà Mẫn Nhu lại không hiểu, Nhạc tổng sao lại kêu cô ta giả trang làm Nhạc tổng chứ, chẳng lẽ Lý Thiên Đường không biết Nhạc tổng sao?

Còn không đợi Mẫn Nhu làm rõ những chuyện này thì Lý Thiên Đường đã được Nhạc tổng đang giả thành cô ta dẫn vào phòng làm việc.

Thấy tên này dáng vẻ công tử bột mặt mày thanh tú, tốt lành sao làm phạm tội chứ, lúc Mẫn Nhu có chút tiếc nuối thì nghe thấy Nhạc Thanh Hà thấp giọng dạy dỗ nói:” Lý Thiên Đường, là ai cho anh ngồi xuống?”

Mẫn Nhu chỉ thầm quan sát Lý Thiên Đường, lại không chú ý tới hắn đang cố ý làm bẩn sofa.

Lý Thiên Đường không bằng lòng liếc nhìn, cổ quái nói: “Ồ, thư ký Mẫn, Nhạc tổng còn chưa nói tôi gì cô đã không hài lòng rồi. Người không biết nhất định cho rằng cô mới là lão tổng.”

Hắn phản cảm nhất loại người cáo mượn oai hùm, cho dù là lai lịch mỹ nữ không tầm thường, nhưng hắn cũng không để ý.

“Hừ!”

Nhạc Thanh Hà nghẹn đỏ mặt, lại không biết nên nói gì, chỉ có thể hừ lạnh nhìn hướng khác.

Lý Thiên Đường lại không bỏ qua cho cô, ngón tay gõ bàn, giọng như đại gia: “Tôi khát rồi, thư ký Mẫn, rót nước.”

Khốn khiếp, anh là tự mình tìm chết, đừng trách tôi!

Nhạc Thanh Hà không nhịn nổi nữa, vươn tay tới hông.

Trước khi cô giải ngũ đều là mang theo súng lục bên người, lúc tức giận chỉ muốn rút súng bắn nát đầu tên này.

Nhưng sau khi cô vươn tay mới nhớ ra mình đã mất đi tư cách dùng súng rồi.

Thấy động tác này của cô, ánh mắt Lý Thiên Đường lóe lên, ra vẻ kinh ngạc: “A, thư ký Mẫn, cô không phải mang theo súng bên người chứ? Hay là chỗ đó của cô có nước? Nhưng vị trí hình như không đúng.”

“Lý Thiên Đường, anh có thôi đi chưa?”

Thấy sắc mặt Nhạc tổng không đúng lắm, Mẫn Nhu kịp thời đập bàn đứng dậy, đập bàn xong liền nhìn sang Nhạc tổng, đợi chỉ thị tiếp theo.

Tôi nhịn, khốn khiếp.

Nhạc Thanh Hà cắn mạnh môi, xoay người bước nhanh tới trước bàn trà nước, dùng ánh mắt ra hiệu với Mẫn Nhu, ý bảo cô ta làm theo những gì bàn bạc trước đó.

“Thôi rồi, thôi rồi. Chỉ là thấy thư ký của cô tính tình nóng nảy, ra vẻ giống như cô ta mới là lão tổng nên muốn thay cô dạy cô ta vài câu đạo lý tiếp khách nhỏ nhất mà thôi.”

Lúc nhìn sang Mẫn Nhu, Lý Thiên Đường mặt đầy tươi cười, ánh mắt như máy quét, quét tới lui trên mặt cô ta.

“Thư giới thiệu đâu, đưa tôi xem xem.”

Mẫn Nhu bị ánh mặt tà ác của Lý Thiên Đường nhìn đến run rẩy trong lòng, vội cau mày hỏi: “Sao mặc quần áo này tới công ty, không để ý hình tượng của mình sao?”

“Tôi cũng muốn mặc đàng hoàng chứ, nhưng không có tiền.”

Lý Thiên Đường cười hề hề: “Đương nhiên rồi, chuyện này cũng là nhờ Nhạc tổng, nếu không thế này đi, cô đưa tôi tỷ, tỷ rưỡi trước, tôi đi mua quần áo mặc?”

“Tỷ, một tỷ đi mua quần áo?”

Mẫn Nhu thật sự chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy, chìa tay xin tiền phụ nữ cũng không ngượng ngùng, mở miệng ra là tỷ tỷ, giống như trăm ngàn vậy.”

“Mắc.”

Lý Thiên Đường gật đầu, lại nói: “Con người tôi ấy, lòng tự tôn rất mạnh, không tới bất đắc dĩ thì sẽ không chìa tay xin tiền phụ nữ. Cho nên, cô tốt nhất đưa tôi tỷ rưỡi, như vậy bản thân tôi cũng có tiền xài rồi.”

“Anh, anh nằm mơ đi!”

Mẫn Nhu thật sự giận điên, hoàn toàn quên mất cô ta đang đóng giả Nhạc tổng, mắt trợn to muốn mắng gì đó, Nhạc Thanh Hà đang pha trà bỗng nhiên nặng nề ho một tiếng, lại dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta.

Mẫn Nhu lập tức hiểu rõ, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nói chuyện chú ý một chút, nơi này không phải trong trại giam, anh muốn nói với những tên tội phạm kia cái gì thì nói cái đó. Ra ngoài đợi, tôi xem thư giới thiệu trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.