"Trùng hợp thật đấy." Mẹ Giang quay đầu nhìn rồi cười nói, "Ông nội con đến rồi, qua chào ông đi."
Dứt lời bà ấy liền đi về phía bên kia.
Thịnh Gia Nam còn đang ngẩn người, liền cảm thấy một tay Giang Trì buông xuống, nắm chặt tay cậu. Cậu vô thức nghiêng đầu, Giang Trì đột nhiên đi về phía trước kéo theo Thịnh Gia Nam còn chưa kịp phản ứng khiến cậu loạng choạng.
Lăng Mạc ở bên cạnh cũng hoảng sợ theo, cậu ta vội vươn tay muốn giữ Thịnh Gia Nam liền thấy Giang Trì vươn cánh tay thon dài ra ôm lấy cậu.
"Sao thế?" Giang Trì cau mày, "Khó chịu ở đâu à?"
Lăng Mạc: "..."
Sao thế? Không phải do người nào đó đi đứng không đàng hoàng một hai cứ phải nắm tay mới chịu xong giờ khiến người ta suýt ngã rồi còn hỏi sao thế.
"Không sao." Thịnh Gia Nam đứng lên, kéo tay Giang Trì ra, "Không đứng vững thôi."
Giang Trì nhìn cậu hai giây rồi ngoan ngoãn không đòi nắm tay cậu nữa, chờ Thịnh Gia Nam đi về phía bên kia đi, hắn liền từ tốn đi bên cạnh cậu.
Mấy vị trưởng bối nói đùa vài câu xong thì thấy Thịnh Gia Nam và Giang Trì đi đến trước mặt.
Ông cụ Giang lập tức vỗ vai Giang Trì, cười nói: "Ông Mễ, lần trước chưa kịp giới thiệu cháu trai tôi cho ông. Đây là cháu đích tôn của tôi, tên là Giang Trì. Giang Trì, mau chào ông đi."
Giang Trì gật đầu, lễ phép chào hỏi: "Chào ông."
Ông cụ Giang vừa lòng gật gật đầu rồi lại vỗ vai Thịnh Gia Nam, trong giọng nói có chút khoe khoang cười nói: "Đây là cháu trai nhỏ của tôi, Thịnh Gia Nam. Từ nhỏ vừa ngoan vừa hiểu chuyện, lần nào cũng giành giải nhất trong các kỳ thi. Khi thằng bé nhận được học bổng thì điều đầu tiên nó làm là mua quà cho gia đình..."
Những lời này đột nhiên gợi lên chuyện cũ của Giang Trì. Đúng là Thịnh Gia Nam rất hiểu chuyện, khi cậu giành được học bổng mẹ Giang liền đề nghị đi nhà hàng ăn mừng thành tích của cậu. Có tổng cộng 5 vị phụ huynh có mặt, ai cũng nhận được quà mà Thịnh Gia Nam đã chọn cẩn thận trên mạng.
Chỉ có Giang Trì là không có.
Lúc đó Giang Trì còn cười ngây ngô, cứ nghĩ là mối quan hệ của hắn và Thịnh Gia Nam rất đặc biệt nên chắc hẳn cậu đang chuẩn bị một món quà lớn cho mình. Sợ phụ huynh ghen tị nên mới lén tặng cho hắn sau, cho nên khi mẹ Giang hỏi hắn nhận được quà gì hắn còn khoe khoang là bí mật, không chịu nói cho bà ấy.
Nhưng mà mãi đến khi họ về đến nhà, hai người đánh răng rửa mặt xong xuôi, chui lên giường nằm rồi mà Thịnh Gia Nam vẫn án binh bất động.
Vừa lên giường, Thịnh Gia Nam liền phát hiện ánh mắt uất hận của Giang Trì đang nhìn mình, cậu có thể đoán được nguyên nhân, hỏi: "Sao thế?"
"Quà của tôi đâu?" Giang Trì hỏi.
Im lặng một lúc lâu, Thịnh Gia Nam liền giải thích: "Tôi không đủ tiền, lần sau mua bù nhé."
Giang Trì hừ một tiếng, ghen tị nói: "Bọn họ có mà tôi không có?"
Thịnh Gia Nam: "..."
"Ừ, sao cũng được." Giang Trì nói, "Ai cũng quan trọng hơn tôi."
Thịnh Gia Nam: "..."
"Thịnh Nam Nam." Giang Trì chua xót hỏi, "Ở trong lòng cậu có phải tôi không phải người quan trọng nhất hay không?"
"..." Thịnh Gia Nam nghĩ nghĩ, nói, "Không phải, tôi cho rằng mối quan hệ của chúng ta không phải cứ tặng quà là xong."
Giang Trì dừng lại, nhìn cậu.
Thịnh Gia Nam nhìn lại: "Tôi nghĩ với mối quan hệ của chúng ta mà chỉ tặng một hai món quà thôi cũng không có ý nghĩa gì. Vì chúng ta quá thân thiết rồi nên tôi chọn để dành phần của cậu trước rồi sau này sẽ tặng."
Giang Trì suy nghĩ kỹ về logic này, sau một lúc một phân tích thấy có vẻ hợp lý.
Chẳng phải hắn và Thịnh Gia Nam tuy hai mà một à? Mua quà cho hắn chẳng khác nào Thịnh Gia Nam tự mua quà cho chính mình.
Quà tặng là một cách thể hiện lòng biết ơn, giữa bọn họ mà còn cần đến cái này à? Tất nhiên là không cần, bọn họ thân nhau còn hơn cả người nhà.
Đó là sự thân thiết mà không cần bất kỳ quà tặng hay lời nói nào để tỏ vẻ thân mật.
Vừa hiểu được logic này, Giang Trì càng thêm vui mừng, nắm tay Thịnh Gia Nam không chịu buông ra, lại còn thề thốt: "Sau này đừng tặng quà cho tôi. Với quan hệ của chúng ta, chúng ta không cần mấy thứ đồ này."
Cho nên trong mắt Thịnh Gia Nam, Giang Trì thật sự rất dễ dỗ, chỉ cần cậu nói vài câu thôi là Giang Trì sẽ tự dỗ bản thân.
-
Từ nhỏ đến lớn Thịnh Gia Nam vừa ngoan vừa học giỏi, khó tìm ra khuyết điểm.
Còn Giang Trì thì hoàn toàn ngược lại vừa nghịch ngợm vừa phiền phức, ngày ngày cứ quấn lấy Thịnh Gia Nam. Ai nói cũng không nghe nên ông cụ Giang thích Thịnh Gia Nam hơn.
Khi đưa hai người đi gặp ai cũng phải giới thiệu cậu là cháu trai nhỏ...
Nhưng cụ ông Mễ không dính chiêu này, tươi cười phản bác: "Đây không phải là cậu nhóc nhà họ Thịnh à, sao lại là cháu trai của ông?"
"Thằng bé từ bé lớn lên với Giang Trì, cũng có thể tính là cháu trai mà." Ông cụ Giang nói, "Nam Nam, chào ông đi."
Thịnh Gia Nam im lặng một lúc, hơi gật đầu, nhẹ nhàng chào: "Cháu chào ông."
Khi cậu ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt của Mễ Nhạc.
Thịnh Gia Nam khựng lại, nỗi sợ hãi của cậu với nhân vật chính thụ khiến cậu vô thức ngoảnh mặt đi, lùi lại một bước, né tránh tầm mắt của cậu ấy.
Tuy nhiên Giang Trì đã nắm lấy tay cậu, tiến lên chắn trước mặt cậu.
Thịnh Gia Nam nâng mắt lên liền thấy ánh mắt lạnh lùng của Giang Trì đang nhìn Mễ Nhạc.
Sau đó liền nghe thấy cụ ông Mễ cười nói: "Đúng rồi, để ông giới thiệu cho hai đứa. Đây là cháu trai của ông, tên là Mễ Nhạc, cũng bằng tuổi các cháu. Ông đoán ba đứa có thể chơi với nhau đấy."
"Mau qua đây nào Mễ Mễ." Cụ ông Mễ vỗ vai Mễ Nhạc, bảo cậu ấy đi lên phía trước.
"Đúng rồi." Mẹ Giang nghĩ đến chuyện gì đó, nhìn về phía Thịnh Gia Nam và Giang Trì, cười hỏi, "Hai đứa còn nhớ Mễ Mễ không?"
Nghe vậy hai người đồng thời nhìn mẹ Giang.
Thấy thế mẹ Giang liền giải thích: "Khi còn nhỏ Mễ Mễ hay tới tìm hai đứa chơi lắm. Nhưng hồi đó Giang Trì hơi dữ, cứ hễ Mễ Mễ dựa sát người Nam Nam là lại tức giận, còn khiến thằng bé khóc chạy về mách mẹ. Sau này thằng bé không dám tìm hai đứa nữa. Rồi vài tháng sau ra nước ngoài du học nên mới không lớn lên với các con."
Thịnh Gia Nam nghe vậy liền sửng sốt.
Khi còn nhỏ họ chơi với rất nhiều bạn, cũng có không ít người bị Giang Trì dọa đến khóc nên Thịnh Gia Nam không nhớ được.
Chỉ là cậu không nghĩ tới thì ra nhân vật chính thụ xuất hiện sớm như vậy...
Sau khi giới thiệu cho bọn họ xong, mấy vị trưởng bối cũng rời đi, để lại không gian cho bọn nhỏ làm quen với nhau.
Mễ Nhạc nhìn Giang Trì, sau đó lại nhìn Thịnh Gia Nam, tầm mắt rũ xuống nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, rồi sau đó cười khẽ, vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Mễ Nhạc, Mễ trong đại mễ, Nhạc trong vui vẻ, hạnh phúc. Có thể kết bạn với hai cậu không?"
Thịnh Gia Nam rũ mắt, nhìn bàn tay Mễ Nhạc. Cậu không ngẩng đầu, im lặng chờ đợi sự tuyên án cuối cùng, cậu muốn xem phản ứng của Giang Trì.
Cậu vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Trì đang lạnh lùng nhìn Mễ Nhạc, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi, chúng tôi không kết bạn với những người trông quá bình thường."
Thịnh Gia Nam là sững sờ, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hắn. Cậu phát hiện thái độ của Giang Trì đối với Mễ Nhạc khác hoàn toàn với nguyên tác, khác một trời một vực.
Cuốn tiểu thuyết kia rách nát vô cùng, thiếu rất nhiều trang, có lẽ pháo hôi nhỏ quá giống cậu nên Thịnh Gia Nam mới vô thức kháng cự hình ảnh nhân vật chính thụ và chính công ở bên nhau, cho nên bất cứ tình tiết nào có cảnh họ ở bên nhau cậu đều tự động lướt qua.
Chỉ biết là khi Giang Trì nhìn thấy nhân vật chính thụ, hắn đã say mê nhân vật chính thụ đến phát điên, căn bản không hề nặng lời với cậu ấy một lần nào. Che chở đối phương giống như che chở cho pháo hôi, lại còn cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Đúng lúc đó, Lăng Mạc đi tới, nghe thấy lời của Giang Trì, cậu ta nhìn về phía Mễ Nhạc rồi lấy điện thoại di động ra chụp bản thân. Cậu ta thầm nghĩ, vãi, chẳng lẽ trong mắt Giang Trì, mình là một anh chàng đẹp trai?
Sắc mặt Mễ Nhạc cứng lại, hỏi: "Tôi chưa làm gì có lỗi với cậu mà?"
"Không." Giang Trì cười nhạt, lạnh lùng nói, "Đây là thói quen của bọn tôi thật."
Lúc này Lăng Mạc đi đến bên cạnh bọn họ, Giang Trì quay đầu nhìn cậu ta, chỉ cậu ta: "Thấy chưa? Muốn kết bạn với chúng tôi ít nhất cũng phải đẹp như thế này nè."
Mễ Nhạc rơi vào trầm tư nhìn cái con người bình thường Lăng Mạc đang bận tạo dáng tỏ vẻ mình đẹp trai ngời ngợi.
Thấy Thịnh Gia Nam vẫn còn sững sờ, Giang Trì kéo tay cậu: "Đi thôi."
Cậu bị Giang Chí kéo ra vườn hoa, xung quanh khá yên tĩnh, Giang Trì dừng bước, hắn quay người lại: "Không phải cậu muốn kết bạn với người ta à? Sao không nói lời nào?"
Thịnh Gia Nam vẫn còn hơi bối rối, đây là lần đầu tiên cậu thấy một tình tiết quan trọng đi chệch khỏi quỹ đạo của tiểu thuyết gốc.
Thực ra từ khi bước vào cuốn tiểu thuyết này, Thịnh Gia Nam đã quan sát rất kỹ, quan sát mọi nhân vật trong tiểu thuyết có thực sự tồn tại hay không, địa điểm và hình ảnh được mô tả có giống nhau không, có rất rất nhiều tiểu tiết nhỏ của Giang Trì và những thứ xung quanh.
Xét cho cùng, đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết,nó không thể bao quát mọi chi tiết của cuộc sống, nhưng miễn là những hình ảnh được mô tả trong cuốn tiểu thuyết rất giống với trải nghiệm thực tế của Thịnh Gia Nam.
Cậu cũng cố gắng không phá vỡ quy luật này, cố gắng chứng minh mình có thể thay đổi thế giới. Nhưng sự thật chứng minh không thể thay đổi được, ngay cả cái quyền lựa chọn tránh xa Giang Trì cậu cũng không thể làm được. Bởi vì chỉ có thể dựa vào Giang Trì để sống sót.
Vận mệnh nói cho cậu biết cậu sẽ chết nếu rời khỏi Giang Trì. Nếu cậu muốn sống, cậu cần phải ở bên cạnh Giang Trì và hợp tác với tiến trình của thế giới này cho đến khi nhân vật chính thụ xuất hiện.
Tuy rằng cậu không nhớ rõ thời điểm gặp nhân vật chính thụ, nhưng cậu nhớ rất rõ là vào ngày sinh nhật của Giang Trì. Bởi vì Giang Trì đã nhận được món quà tốt nhất trên thế giới, sau lần sinh nhật này, hắn không còn có bất cứ quan hệ gì với pháo hôi nhỏ này nữa.
Vì những chuyện đã xảy ra trước đó khiến Thịnh Gia Nam chắc chắn rằng cậu đã thay thế pháo hôi nhỏ sống trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, cho nên cậu cũng không còn nghi ngờ về sự chia ly và cái chết mà cậu sắp phải đối mặt.
Mà lúc nãy, sợi giây thần kinh trong đầu cậu đang căng lên bỗng nhiên bị cắt đứt.
"Thịnh Nam Nam." Giang Trì dựa lên bàn nhìn cậu, "Tôi và tên họ Mễ kia ai đẹp hơn?"
Thịnh Gia Nam ngước mắt lên nhìn hắn, hơi hé môi vì tâm trạng thay đổi quá nhanh nên lúc này cậu không biết phải nói gì.
"Chuyện này còn cần phải hỏi à?" Giang Trì nghiêng người, hắn ghé sát mặt cậu, hơi nheo mắt, "Chẳng lẽ cậu nghĩ cậu ta đẹp trai hơn tôi?"
Thịnh Gia Nam vô thức lắc đầu.
"Tôi đẹp trai?" Giang Trì hỏi lại.
Thịnh Gia Nam thành thật gật đầu.
Nhìn chằm chằm cậu một lúc sau đó Giang Trì nói: "Không phải nói muốn kết bạn với người ta à? Sao không nói đi?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Giang Trì thích đội nồi cho cậu ghê nhỉ.
"Tôi chưa nói muốn kết bạn với cậu ấy." Thịnh Gia Nam nói.
"Thật không?" Giang Trì nghĩ nghĩ, hơi nhướn mày, "Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?"
Thịnh Gia Nam: "..."
Lúc này Giang Trì mới thoải mái hơn tí, cười cười nhìn cậu: "Gần đây cậu ít soi gương lắm à? Có vẻ như phòng của chúng ta cần lắp một chiếc gương thật lớn. Để cậu soi gương nhiều hơn, nhìn cậu nhóc đẹp nhất trên thế giới giúp cải thiện thị lực của cậu."
Cậu nhìn Giang Trì, một lúc sau mới hỏi: "Cậu không thích cậu ấy à?"
"Ai? Cái cậu Mễ gì đó?" Giang Trì nhíu mày, cười, "Cậu thử nói xem vì sao tôi phải thích cậu ta? Cậu nghĩ tôi là người bác ái vậy à?"
Vừa nói xong hình như Giang Trì nghĩ đến chuyện gì đó, hắn nhìu mày, uy hϊếp nói: "Thịnh Nam Nam, tôi đột nhiên phát hiện lời cậu nói có ẩn ý, sao cậu cứ nghĩ là tôi phải thích cậu ta thế?"
Ngừng một lúc, hắn nói: "Vì cậu muốn làm quen cậu ta?"
Thịnh Gia Nam không biết làm thế nào mà bộ não đơn giản của Giang Trì lại có thể nghĩ ra một logic quanh co như vậy, liền lắc đầu.
Giang Trì nhìn cậu hai giây, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Tôi còn nhớ hình như cậu ta có add WeChat cậu mà đúng không? Có đồng ý không?"
"Không." Thịnh Gia Nam nói.
Thấy Giang Trì cứ nhìn cậu mãi, Thịnh Gia Nam lập tức ngầm hiểu ý, cậu lấy điện thoại ra, mở danh sách kết bạn Wechat cho hắn xem, cái tên Mễ Mễ hiện ở trên cùng.
Cái tài khoản WeChat này nhìn chướng mắt vô cùng, Giang Trì trực tiếp lấy điện thoại xóa cái tên WeChat kia đi.
Xóa xong mới hơi hơi vừa lòng một chút, ôm Thịnh Gia Nam: "Tốt nhất đừng để tôi biết cậu có hứng thú với cậu ta."
Dứt lời liền cười, tỏ vẻ độc đoán bổ sung thêm một câu: "Thấy cậu ta đẹp cũng không được."
Thịnh Gia Nam: "..."
Thấy Thịnh Gia Nam tỏ vẻ không biết nói gì, Giang Trì khoa tay múa chân: "Trái tim tôi rất lớn nhưng chỉ có thể chứa được một mình cậu, không thêm ai được nữa đâu."
Dứt lời cảm thấy hơi buồn cười, liền "phụt" một tiếng bật cười.
Không phải Giang Trì chưa từng nói lời này, cũng không có gì nghiêm trọng nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Gia Nam cảm thấy nhịp tim của mình có chút tăng nhanh. Cậu nhìn Giang Trì, không thấy tí bất thường nào.
Nếu cốt truyện đã thay đổi, thì nguyên nhân của vấn đề này có phải do Giang Trì hay không...
-------------------------------------------------------------------------