Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Chương 34



Nào ngờ Cao Đình Đình vẫn không chịu thua, mặc dù giọng của cô nàng đã mềm xuống, song vẫn hết sức kiên định không lay chuyển: “Cô thực sự không muốn đi thì vừa nãy không nên nhận lời, bây giờ nói với mọi người rồi, cô bảo tôi phải làm thế nào đây?”.

Vệ Tử cúi đầu im lặng.

“Thôi được rồi, đành đến nhận tội với mọi người vậy, ai bảo cô là bạn cùng phòng với tôi chứ!”, giọng điệu Cao Đình Đình tỏ ra vô cùng bất mãn, chẳng khác gì như đang đi đến pháp trường vậy.

Vệ Tử ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Cao Đình Đình, trong lòng cảm thấy không nỡ, mãi một lúc sau mới chậm rãi nói một câu: “Thôi, tôi đi với cô vậy, song nhất định phải về sớm đấy.”

Sắc mặt Cao Đình Đình lúc đó mới dịu trở lại: “Cô nghĩ là tôi dẫn cô đi làm cái gì chứ! Chỉ là ăn một bữa cơm, có thể về muộn sao?”.

Nghe Cao Đình Đình nói như vậy, Vệ Tử lại càng thấy xấu hổ, có lẽ đúng là cô đã quá lo lắng rồi.

Cùng Cao Đình Đình bước vào một chỗ gọi là nơi gặp gỡ của hội XX, Vệ Tử không nhịn được nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò. Nơi đây rất rộng rãi, không đông người, các khu vực hoàn toàn không thể đưa mắt nhìn một cái là thấy hết, rõ ràng kiến trúc sư đã phải suy nghĩ tính toán rất nhiều trong việc bài trí.

Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa vừa nhìn thấy Cao Đình Đình liền tươi cười bước lên phía trước chào, sau đó kính cẩn đưa hai người đến một gian phòng lịch sự tao nhã.

Gian phòng rất rộng, trong đó có quầy rượu, ghế sô pha, các loại đồ dùng đều đủ cả, xem ra rất sạch sẽ thoải mái.

Ngồi bên cạnh quầy rượu là một người đàn ông không đoán được tuổi, ly thủy tinh trong tay anh ta đã vơi rượu, dưới ánh đèn nhè nhẹ, rượu trong cốc ánh lên một màu đỏ tuyệt đẹp.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào trong phòng, sau khi cúi chào người đàn ông ở bên cạnh quầy rượu liền đi ra ngoài, người đàn ông kia đầu tiên nhìn Cao Đình Đình, sau đó đưa ánh mắt dừng lại trong giây lát trên người Vệ Tử, hơi gật đầu ra hiệu, rồi nhìn về phía đôi nam nữ đang đứng hát trước màn hình lớn.

Đó là một đôi nam nữ mà người khác không nhìn ra họ có quan hệ gì với nhau, chí ít Vệ Tử không có cách nào phân biệt được. Chàng trai trông khá trẻ và khôi ngô, còn người phụ nữ xinh đẹp như bông hoa - chỉ có điều rõ ràng không còn trẻ nữa, mặc dù trong ánh đèn lờ mờ, song Vệ Tử vẫn có thể đoán ra người phụ nữ ấy phải trên ba mươi tuổi.

Cao Đình Đình mặt mày rạng rỡ, như không biết đến vẻ làm như lạnh lùng của người đàn ông kia, cô chạy đến dựa vào vai anh ta nói: “Chị Ngụy hát hay quá, tại sao anh không vỗ tay?”. Cao Đình Đình ngoảnh lại nhìn về phía người phụ nữ đang hát: “Chị Ngụy, trong công việc anh ấy cũng kiêu căng vậy ư, thế thì làm sao phát huy tính tích cực của bọn chị được?”.

Bài hát kết thúc, người phụ nữ được gọi là “chị Ngụy” kia nghiêng mặt nhìn Cao Đình Đình, mỉm cười: “Phục vụ thủ trưởng là trách nhiệm của bọn chị, đâu cần khen ngợi gì.” Giọng nói cũng bình thường, song Cao Đình Đình nghe xong cười giòn tan: “Chị Ngụy vẫn hóm hỉnh như xưa.”

Chị Ngụy dừng ánh mắt trên người Vệ Tử, không nói gì, quay người nhìn sang phía người đàn ông ở bên cạnh quầy rượu, anh ta cuối cùng cũng mở miệng: “Đây là bạn cùng phòng của em?”. Mặc dù nói chuyện với Cao Đình Đình, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Vệ Tử. 

Vệ Tử bị mọi người nhìn đến mức ngượng ngùng, đang định cúi đầu thì câu hỏi của người đàn ông kia khiến cô giật mình, ngẩng đầu lên - giọng nói này rất đặc biệt, cô nhất định không nhớ nhầm được, đó chính là người đã gọi điện thoại nói với Cao Đình Đình rằng: “Nếu dám không nghe điện thoại, thì hãy tự gánh lấy hậu quả.”

Nhớ lại tình hình hôm đó, quan hệ giữa người đàn ông kia với Cao Đình Đình hoàn toàn không phải kiểu quan hệ bình thường, Cao Đình Đình đến gặp người yêu, tại sao lại dẫn cô đi cùng? Còn người phụ nữ được gọi là “chị Ngụy” kia, chị ta có quan hệ như thế nào với họ, lẽ nào ông chủ hẹn hò còn cần dẫn theo cấp dưới ư?

Một loạt thắc mắc hiện lên trong đầu Vệ Tử, ít nhiều cũng hiện ra trên nét mặt và hẳn đã bị mấy người kia thấy được.

Chị Ngụy đứng dậy, đẩy đẩy người con trai trẻ tuổi ở bên cạnh: “Mọi người đã đến đông đủ rồi, cứ theo quy tắc cũ, Tiểu Trương, em chuẩn bị đi.”

Tiểu Trương lập tức đứng dậy sắp xếp, không lâu sau đã chuẩn bị xong, cái mà chuẩn bị xong là một bàn mạt chược - thì ra bọn họ đợi ở đây lâu như thế là để chơi bài với nhau!

Lúc này, Vệ Tử không biết có thể dùng từ nào để miêu tả mức độ ngạc nhiên của bản thân, không nén được, cô nhìn về phía Cao Đình Đình. Cao Đình Đình nhìn người phụ nữ kia nói với giọng nũng nịu: “Chị Ngụy, chị cũng sốt sắng quá, chúng ta còn chưa ăn cơm mà!”.

“Vậy ăn cơm trước đã”, chị Ngụy tuyên bố, rồi đưa tay ấn một cái nút ở bên cạnh, không lâu sau đã thấy nhân viên phục vụ bưng thức ăn đến.

Thức ăn rất ngon, mùi vị cũng rất thơm, nhưng kinh nghiệm trước đây mách bảo Vệ Tử rằng khi ăn nhất định cần thận trọng, không khí bữa ăn này quả thực vô cùng kỳ lạ, Vệ Tử chẳng có tâm trạng ăn uống. Cao Đình Đình cũng ăn rất ít, do đó mặc dù hai người ăn không nhanh, nhưng bữa tối vẫn được kết thúc khá sớm.

Sau khi bữa tối kết thúc thì bàn mạt chược chính thức được bắt đầu, Vệ Tử vốn nghĩ rằng bọn họ đã đủ người chơi bài rồi, đến khi bị Cao Đình Đình ấn ngồi xuống thì cô mới ngạc nhiên: “Chẳng phải là mọi người chơi sao? Mình làm sao chơi được!”. Mạt chược và tú-lơ-khơ đều là những trò Vệ Tử được mấy người bạn thân “xóa mù” cho hồi vừa bước vào năm thứ nhất đại học. Vệ Tử vốn không biết nhớ quân bài, cũng không biết tính bài, nhưng luôn rút được những quân bài tốt, ba người bạn thân vì thế đều bị thua dưới tay Vệ Tử. Tiền đánh mạt chược đều bị thua sạch, thua rồi chơi sang “tiến lên”, song vẫn thua, liền trong một tháng như vậy, thua đến mức Dương Sương là người không mê tín nhất cũng phải thở dài một tiếng rằng: “Không sợ đồ ngốc không biết chơi, chỉ sợ đồ ngốc bốc được bài tốt, chị em ơi, chúng ta nhận thua đi!”.

Từ đó trở đi, trong ký túc xá không chơi bài nữa.

Thế nhưng đó đã là chuyện xảy ra bốn năm về trước, còn Vệ Tử bây giờ về cơ bản không nhớ hết luật chơi bài nữa, làm sao có thể để đám người lạ này chứng kiến điều đó được?

Vệ Tử muốn đứng dậy từ chối, ngồi chơi bài có Cao Đình Đình, chị Ngụy và Tiểu Trương, còn người đàn ông được gọi là “thủ trưởng” lại đứng ở đằng sau, như thế được sao! Cho dù Vệ Tử không có con mắt tinh tường, nhưng vẫn có thể hiểu được kiến thức thông thường đó.

Không ngờ đúng lúc Vệ Tử định đứng dậy thì hai vai đột nhiên bị ghì xuống, hai bàn tay to khỏe ấn lên hai vai cô: “Ngồi xuống chơi đi, đừng nôn nóng, tôi sẽ giúp cô.” Giọng nói trầm ấm, chính là của người đàn ông nhân vật chính đó.

Vệ Tử giật nảy mình, may mà hai bàn tay kia đã lập tức thu về, cô chỉ còn cách ngoan ngoãn ngồi xuống chơi bài không dám đứng lên nữa.

Ban đầu Vệ Tử không hiểu rõ luật chơi, người đàn ông ở đằng sau đã nhắc cho cô, để không bị người khác đoán ra quân bài trong tay của cô, người đàn ông thường xuyên tự dùng tay úp bài lật bài, mấy lần bàn tay ấy làm như vô tình chạm vào tay của Vệ Tử, khiến cô hoảng sợ, liên tục đưa mắt nhìn Cao Đình Đình. Nào ngờ Cao Đình Đình hoàn toàn không để ý, dường như cô ta đang tập trung nhìn quân bài của mình.

Vệ Tử không biết phải làm sao, đành dồn toàn bộ sức lực để học luật chơi bài, lúc phát bài và ngửa bài cô đều cố gắng ra tay trước để không chạm vào tay người đàn ông kia, dường như mọi hành động của cô hoàn toàn theo bản năng.

“Cùng một màu.”

“Một con rồng.”

“Ù rồi.”

...

“Hào hoa... bảy đôi hào hoa”, trán Vệ Tử bắt đầu toát mồ hôi, lịch sử kỳ lạ được lặp lại lần thứ hai, cô tiếp tục đại sát các đối thủ, ban đầu cô cố tình không muốn ù, nhưng dưới sự giám sát của người đàn ông ở đằng sau, cô muốn ù nhỏ cũng không được.

Thấy ba người kia đưa từng xấp tiền từng xấp tiền đến trước mặt mình, Vệ Tử ngồi không yên, đang định kiếm một cớ gì đó để rời đi thì tiếng chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên chói tai.

Vệ Tử chưa bao giờ có cảm giác tiếng chuông cài trong điện thoại lại vang lên đúng lúc và dễ nghe tới vậy, cô vội vàng nhìn mọi người cười: “Xin lỗi, em nghe điện thoại.”

Lấy điện thoại ra nhìn dòng số hiển thị trên màn hình, vẻ mặt tươi cười của Vệ Tử biến mất, cô lúng túng nói: “À, à, mọi người chơi đi ạ, em ra ngoài nghe điện thoại chút.” Nói xong, Vệ Tử vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, đẩy cửa ra ngoài.

“A lô?”

“Cô không ở trong ký túc xá à! Muộn thế này rồi còn đi đâu thế!”, Nhiệm Nam Hoa rõ ràng rất bực mình, giọng nói to đến mức Vệ Tử phải đặt điện thoại ở ngoài tầm tay mới có thể ngăn màng nhĩ không bị chọc thủng - may mà cô sáng suốt, đã liệu trước mà ra ngoài nghe điện thoại.

“Đi chơi với bạn cùng phòng”, Vệ Tử quyết định nói ngắn gọn.

“Bạn cùng phòng của cô, chính là loại con gái chỉ thích ăn chơi nhảy múa chứ gì? Các cô đang ở chỗ nào vậy?” Nhiệm Nam Hoa nói với vẻ càng tức giận hơn.

Vệ Tử cũng nổi cáu: “Anh thật là tiểu nhân, sao cứ thích nói xấu sau lưng người khác vậy?” Nhiệm Nam Hoa cũng đã gặp Cao Đình Đình tại buổi liên hoan kết thúc khóa học, sao có thể miêu tả về con gái nhà người ta thế được?

Vệ Tử vừa nói chuyện vừa đi đi lại lại, đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên, còn có tiếng người chủ trì bắt đầu phát biểu, lúc đó cô mới phát hiện ra mình đã đi đến một nơi giống như sàn nhảy, cô vội vàng rảo bước hướng về chỗ vắng người.

Trong điện thoại nghe thấy những tạp âm, có tiếng nhạc, tiếng cười đùa của con trai con gái, Nhiệm Nam Hoa càng tức giận hơn: “Vâng, tôi là tiểu nhân, cô là quân tử, nói là tham dự lễ truy điệu từ sớm mà giờ này còn chơi bời ở bên ngoài.”

Vệ Tử bị hai chữ “chơi bời” hù dọa, cộng thêm việc cô vốn luôn canh cánh trong lòng chuyện đi dự lễ truy điệu, nên cô chột dạ phản bác lại: “Được thôi, vậy tôi không đi nữa, ngày mai anh cũng không cần đến đón tôi nữa!”, nói xong Vệ Tử liền ngắt điện thoại.

Điện thoại ngắt một lúc lâu rồi, mà ngực Vệ Tử vẫn đập thình thịch, cô là đứa con gái ngoan hiểu lễ nghĩa, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ đột ngột ngắt điện thoại khi đang nói chuyện với người khác, nhưng câu nói của Nhiệm Nam Hoa làm cô bực mình! Còn cô, cô cảm thấy áy náy vô cùng với cụ Ngụy - người mà nghe nói được mọi người rất kính trọng.

“Cụ Ngụy ơi cụ Ngụy, xin cụ đừng giận cháu nhé, cháu về ngay đây, sau đó ngày mai tự cháu sẽ đến dự lễ truy điệu cụ, không đi cùng với kẻ tiểu nhân Nhiệm Nam Hoa kia!” Vệ Tử lẩm nhẩm một mình.

Nói xong những lời đó, Vệ Tử mở mắt ra thì phát hiện mình đã tới một chỗ xa lạ, nơi đây vô cùng yên tĩnh, đến người phục vụ cũng không thấy. Đi sang trái sang phải vẫn không tìm thấy điểm quen thuộc, cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Lúc này mà gọi điện thoại cho Cao Đình Đình nói mình bị lạc đường, không hiểu như thế có bẽ mặt không? Đang do dự thì đột nhiên bức tường ở bên cạnh mở ra một cánh cửa.

“Ối!” Vệ Tử không biết chỗ này còn có cửa, càng không ngờ bỗng nhiên có người đi ra, vốn đang trong tâm trạng bất an nên Vệ Tử hoảng sợ kêu lên.

“Vệ Tử, tại sao cháu lại ở đây?” Phía sau người phục vụ đẩy cửa đi ra có một người, rõ ràng người này bị thu hút bởi tiếng kêu của Vệ Tử.

Khi Vệ Tử nhận ra người kia là ai, cô hận không thể cắt lưỡi mình làm người câm - kêu lên cái gì chứ, bây giờ thì xảy ra chuyện rồi!

“Chủ... chủ nhiệm Cát.” Vệ Tử dù sao cũng không phải người câm, vẫn cần phải mở miệng chào hỏi, mồ hôi toát đầy cái đầu đang cúi xuống của cô: “Cháu đến đây chơi với bạn.”

“Thế à, thế thì thật đúng lúc, bạn của cháu đâu?” Giọng điệu của Cát Minh Thăng vẫn bình thường, làm cho nỗi bất an của Vệ Tử giảm bớt đi phần nào: Đúng vậy, sợ cái gì chứ! Chẳng phải tại ông ấy đổi vị trí công tác, đưa cô sang chỗ quái đản này, cô mới phải cùng Cao Đình Đình ra ngoài để “mở mang kiến thức” sao? Ai mà muốn vào buổi tối ngồi “mở mang kiến thức” ở bàn mạt chược, suýt nữa còn bị tiêu đời.

Nghĩ đến những việc đó, Vệ Tử thấy khỏe hơn nhiều: “Bạn của cháu ở phòng bên cạnh, chú đang bận việc công ở đây nên cháu không làm phiền nữa.” Nói xong, cô quyết định vẫn nên gọi điện thoại cho Cao Đình Đình.

“Tiểu Cát, ai ở ngoài vây? Gặp người quen thì mời vào nói chuyện đi, dù sao đều không phải người ngoài.” Giọng nói của một người đàn ông trung niên ngày một rõ hơn, ông ta đã ra đến ngoài cửa: “Cô gái này là con nhà ai vậy?”. Giọng điệu từ khách sáo vừa nãy chuyển sang ngạc nhiên mừng rỡ.

Cát Minh Thăng vội nói: “Chủ nhiệm Mã xin đừng hiểu lầm, đây là đồng chí mà cơ quan em mới tuyển năm nay, làm phiên dịch tiếng nước ngoài, em vô tình gặp ngoài cửa thôi.”

“Học ngoại ngữ à, ha ha, tốt, tốt!” Người đàn ông ấy vóc người trung bình, khuôn mặt đỏ hồng, dung mạo rất bình thường, nhưng ngực vươn rất cao, nhìn trông rất phong độ, hai mắt sắc bén đánh giá từ trên xuống dưới.

Vệ Tử thấy khi đối diện với chủ nhiệm Mã, Cát Minh Thăng hơi cúi thấp người, biết người này không thể đắc tội, nhưng quả thực cô không thích ánh mắt chủ nhiệm Mã nhìn mình. Vệ Tử vội cúi đầu hành lễ nói: “Các vị lãnh đạo đang bận việc cứ từ từ làm ạ, cháu xin phép không làm phiền”, nói xong, định dời bước.

“Ha ha, cô gái này nói rất hay, ‘bận’ còn phải ‘từ từ’, không hổ danh là học ngoại ngữ. Tiếng Trung sắp quên không biết nói thế nào rồi.” Sau khi trêu đùa xong, chủ nhiệm Mã tiếp tục cười nói: “Tiểu Cát anh ra oai cái gì vậy, bắt nạt đồng chí mới nhà người ta ư? Mau mời cô bé cùng vào đi.”

Cát Minh Thăng hơi lưỡng lự: “Lão Mã không biết đấy thôi, cô gái này gan bé, chưa gặp lãnh đạo có cấp bậc như anh bao giờ, chỉ sợ luống cuống lại nói ra những lời không hay.” Nói xong Cát Minh Thăng đổi vị trí đứng, ông đứng ở chỗ mà chủ nhiệm Mã không nhìn thấy rồi nháy mắt ra hiệu với Vệ Tử.

Ban đầu Vệ Tử sững sờ, nhưng lập tức trở nên sáng dạ khác thường, hiểu rất nhanh ý của Cát Minh Thăng, không cần suy nghĩ nguyên do gì, chỉ lập tức ý thức được cần nhanh chóng rời khỏi nơi này, cô vội vàng nói: “Đúng ạ, cháu rất không biết ăn nói, mấy bạn ở bên kia vẫn đang đợi cháu, cháu phải đi ngay đây ạ!”. Nói xong, Vệ Tử liền quay người định đi.

“Cát Minh Thăng anh làm cái gì thế!” Chủ nhiệm Mã đột nhiên cao giọng làm hai người sợ gần chết. “Lẽ nào mắt ông ta nhìn thấu được”, đây là suy nghĩ chung của cả Vệ Tử và Cát Minh Thăng trong giây phút đó, nhưng lời nói tiếp theo của chủ nhiệm Mã đã đánh tan lo ngại của hai người.

“Anh nói thế nghĩa là tôi hống hách quá rồi! Chẳng phải tôi đã nói với mọi người từ lâu rằng, ‘thà lúc già chịu thiệt, chứ đừng để lúc trẻ nghèo hèn’. Cô gái này tôi thấy rất được đấy, biết đâu sau này còn làm quan to hơn anh ấy chứ!” Chủ nhiệm Mã giáo huấn Cát Minh Thăng, Cát Minh Thăng gật đầu lia lịa.

Vệ Tử lúc này ngoài lo lắng sợ hãi ra, trong đầu cô còn có nghi hoặc và tò mò, cách gọi “chủ nhiệm” rốt cuộc chia làm mấy loại? Hoặc là rốt cuộc chia làm mấy cấp? Dương Kiệt là chủ nhiệm của phòng Phiên dịch, nhưng so với chủ nhiệm Chính trị Cát Minh Thăng thì kém hơn ba cấp, bây giờ chủ nhiệm Cát vốn trong mắt của mọi người có địa vị cao ngất ngưởng lại bị dạy dỗ như đứa trẻ lên ba trước mặt chủ nhiệm Mã, cổ nhân đã nói “Quan to hơn một cấp ép chết người”, lẽ nào lúc này vẫn như thế?

“Vệ Tử cháu xem như số tốt, được chủ nhiệm Mã khen ngợi như thế, mau tới cảm ơn ông ấy đi.” Cát Minh Thăng trước hết ra lệnh cho Vệ Tử, tiếp đó lại nói đùa với cô: “Chỉ có điều đợi đến khi cháu làm quan to hơn tôi, tôi nhất định sẽ biết điều nghỉ hưu sớm, đỡ phải bị những người trẻ tuổi như các cô cậu dạy dỗ!”

Câu nói đó vừa phát ra, bầu không khí lập tức nhẹ nhõm hẳn đi, chủ nhiệm Mã cũng cười ha ha: “Cát Minh Thăng à, câu nào cần nói thì anh đã nói ra hết rồi còn gì.”

Vệ Tử không còn cách nào khác đành phải đi vào phòng cùng Cát Minh Thăng, sau khi vào trong mới phát hiện trong phòng còn có năm, sáu người khác nữa, mọi người ngồi ăn cơm nói chuyện với nhau, trong đó còn có hai cô gái trẻ ăn mặc rất mốt.

Chủ nhiệm Mã ngồi ở vị trí trung tâm, Cát Minh Thăng lại ngồi ở vị trí gần ngoài nhất, cũng là vị trí cuối cùng. Vệ Tử nhìn qua, muốn ngồi bên cạnh Cát Minh Thăng, Cát Minh Thăng cũng ra hiệu cho người phục vụ lấy thêm một cái ghế.

Ai ngờ lúc đó chủ nhiệm Mã đột nhiên mở miệng: “Trời ạ, mấy hôm trước tôi đến Mỹ để khảo sát, vào một cửa hàng miễn thuế lại mua nhầm đồ, bị thiệt chính là vì không biết tiếng Anh. Tiểu Cát hãy để cô bé học ngoại ngữ kia qua ngồi đây dạy tôi mấy câu tiếng Anh.”

Hai cô gái trẻ tuổi kia vốn ngồi ở hai bên trái phải của chủ nhiệm Mã, nghe thấy ông ta nói thế liền ngồi sang bên cạnh để trống một chỗ cho Vệ Tử.

Vệ Tử thấy Cát Minh Thăng không tỏ rõ ý kiến, lại không nhịn được vội nói: “Cháu không phải học ngoại ngữ, hiện tại dịch các thứ đều chưa đạt yêu cầu, cháu vẫn đang trong giai đoạn học tập thôi ạ!”

Chủ nhiệm Mã nghe thấy thế liền ngẩn ra sững sờ, ngay sau đó lại cười: “Không học ngoại ngữ còn có thể làm phiên dịch, đồng chí này thật lợi hại! Em yên tâm, đến chữ cái tiếng Anh, anh cũng không biết hết, không phải bảo em dạy bổ sung cho anh, chỉ là muốn thỉnh giáo em mấy từ tiếng Anh dùng trong thực tế thôi.”

Vệ Tử không nghĩ ra lời phản bác, lại không dám thất lễ trước các “lãnh đạo” xem ra có chức vụ cao hơn của Cát Minh Thăng, đành phải từ từ ngồi xuống.

Vệ Tử không biết trước khi cô vào mọi người đang bàn bạc chuyện gì, nhưng từ lúc cô ngồi xuống, chủ nhiệm Mã không ngừng nói chuyện với cô. Vệ Tử cứ gặp người lạ là rất dễ căng thẳng, lúc này còn cần phải tập trung tinh thần để đáp lại, thần kinh của cô vì thế căng ra như dây đàn.

“Chủ nhiệm Mã, anh xem cái hạng mục mà Bộ chúng ta cần chỉnh đốn…”, Cát Minh Thăng nói chen vào đúng lúc.

“Chuyện đó Ủy ban còn đang nghiên cứu, vấn đề không lớn, trong báo cáo các anh chỉ cần trình bày kỹ một chút.” Chủ nhiệm Mã nói, giọng vang như tiếng chuông, “Ngụy Tử, em nói tên em là Ngụy Tử? Một cái tên rất đẹp, là nữ hoàng của các loài hoa đấy.”

Vệ Tử vốn muốn giải thích mình họ “Vệ” chứ không phải họ “Ngụy”[1], chỉ sợ càng nói càng sai, hoặc tạo thêm ra nhiều chủ đề hơn, đành phải gật đầu không nói gì, có điều nụ cười trên môi cô bắt đầu trở nên cứng đờ.

[1] Trong tiếng Trung Quốc, hai từ “Vệ” và “Ngụy” cùng có cách phát âm giống nhau là wèi.

Chủ nhiệm Mã đưa tay ra cầm lấy chai rượu, rót đầy vào cốc của Vệ Tử, khiến Vệ Tử nhìn thấy sợ hãi đến mức vội đứng phắt dậy: “Không dám làm phiền chú ạ, cháu không biết uống rượu!”.

Ai ngờ chủ nhiệm Mã bỗng nhiên nghiêm mặt lại: “Em nói anh già? Anh rất già sao?”. Nói rồi chủ nhiệm Mã đưa tay ra tự vuốt hai má của mình.

Vệ Tử sợ đến nỗi mặt đỏ rực lên: “Cháu không có ý đó!”.

“Tiểu Cát nói em không biết nói chuyện, lúc này anh mới tin, được rồi, anh cũng không tranh luận với các cô gái bọn em nữa, em uống hết ly rượu này coi như chuộc tội!”

Đúng lúc này Cát Minh Thăng nói chen vào: “Chủ nhiệm Mã, Vệ Tử quả thực không biết uống rượu.”

Chủ nhiệm Mã kiên quyết: “Anh biết cô ấy không biết uống rượu, có nghĩa là anh từng nhìn thấy cô ấy uống rượu, như thế là không được. Tại sao chủ nhiệm Cát mời rượu em lại uống, mà đến chỗ bọn anh lại không nể mặt gì cả?”. Nửa câu sau cùng là nói với Vệ Tử.

Vệ Tử vốn thề rằng cả đời này sẽ không động đến rượu nữa, đặc biệt là rượu trắng, nhưng chủ nhiệm Mã này cứ ép uống, Cát Minh Thăng ở bên cạnh khuyên nhủ: “Nếu không Vệ Tử, cháu uống một chút vậy, đừng có uống nhiều nhé?”

Nhìn thấy ly rượu chỉ bằng khoảng một nửa ly lần trước, trong lòng Vệ Tử tính toán, uống một chút xíu chắc không vấn đề gì?

Thấy Vệ Tử do dự, một người ngồi trong phòng liền nói: “Tôi biết một chút về xem tướng, cô Vệ đây vừa nhìn đã biết là nữ anh hùng của tửu quốc rồi, nói không biết uống, chẳng qua là không hay uống mà thôi, chỉ cần bồi dưỡng một chút sẽ khiến mọi người ngạc nhiên ngay!”.

“Đúng vậy, Tiểu Vương, Tiểu Lý. Hai cô cũng rót một ly đi!”

Hai cô gái cười vui vẻ tự rót một ly rượu cho mình, cụng ly với Vệ Tử rồi đưa lên uống một hơi cạn hết. Vệ Tử không còn cách nào, đành phải đưa ly rượu lên môi, từ từ uống hết.

Song lúc này Vệ Tử rất nhanh trí, cô không tỏ ra như không có chuyện gì giống lần trước nữa, mà lấy tay che miệng lại ho dữ dội, vừa ho vừa lắc đầu, nước mắt rơi lã chã.

Việc làm đó không phải hoàn toàn là giả dối, vị rượu cay xè thực sự kích thích tuyến lệ của con người, cộng thêm tâm trạng hối hận và lo lắng vì đã vào nhầm chỗ này, khiến Vệ Tử không chịu được chỉ muốn khóc.

“Ai da, xem ra cô quả thực không thể uống được rượu, tôi sai rồi tôi sai rồi.” Chủ nhiệm Mã vừa dịu giọng an ủi Vệ Tử, vừa vỗ nhẹ vào sau lưng cô, Vệ Tử hoảng sợ, đang định bỏ tay che miệng xuống rời đi thì đột nhiên cảm thấy trên đùi tê rần, một bàn tay nóng hừng hực đặt lên đùi cô, còn vuốt nhẹ từ trên xuống dưới.

Hôm nay Vệ Tử mặc váy, uống rượu xong da dẻ cô rất nhạy cảm, lúc này lại càng như vậy, máu trong toàn bộ cơ thể của cô lập tức dồn hết lên mặt, thêm vào đó là sự kích thích của men rượu, làm cho đầu óc cô bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Hoàn toàn theo bản năng, Vệ Tử không chút nghĩ ngợi vung tay tát vào cái má đang ửng hồng của chủ nhiệm Mã “bốp” một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.