Đám tang được tổ chức ở sảnh lớn khách sạn Bảo Bối.
Tịnh Nhi nhìn đoàn người mặc đồ đen đi lại như mắc cửi phía trước, ai nấy đều ra sức thể hiện sự buồn bã và thành tâm chia sẻ với gia đình có người đã mất.
Đại Thần hôm nay cũng mặc một bộ vest đen, đôi mắt nâu không còn ánh sáng mà ảm đạm vô cùng. Vẻ chỉn chu thường ngày của anh biến mất, thay vào đó là nét mệt mỏi khó giấu. Mái tóc đen ngắn hơi rối được vuốt gọn sang một bên, râu dưới cằm đã có chút dài, lún phún mọc ra.
Anh cùng bố đứng gần linh cữu, trên tay còn ôm lấy hũ tro cốt của mẹ và di ảnh bà ấy đang cười tươi như hoa. Người mất, dù là biết trước hay không, luôn để lại trong lòng những người còn sống khoảng trống cảm xúc thật lớn.
Vĩnh viễn không thể lấp đầy.
Nhưng.. Có lẽ chuyện đó không xảy ra trên người cô đâu. Vì Tịnh Nhi sực nhớ ra rằng, ở thế giới của cô, bản thể Tịnh Nhi đã chết do ngã cầu thang rồi. Nhưng với sự thay thế hoàn mỹ của con khốn Ngọc Nhi đó, chắc chắn sẽ chẳng ai thương tiếc cho cô đâu..
Thay thế hoàn mỹ?
Cô.. Có thể không?
Dùng chính bản thân mình để an ủi Đại Thần, kéo anh ấy từ xúc cảm buồn bã ra ngoài ánh sáng. Trở về với vòng quay thường nhật, làm một doanh nhân trong nóng ngoài lạnh như trước đây..
Có khả năng sao?
Cô không nắm chắc.. Nhưng Tịnh Nhi không muốn nhìn anh ấy phải khổ sở. Vẻ mặt đau thương kia của Đại Thần như cắt vào tim cô, làm cô thấy khó thở vô cùng.
Từng đoàn người phúng viếng theo nhau qua lại, bọn họ đều cúi đầu, khuôn mặt lãnh tĩnh không chứa quá nhiều xúc cảm. Tịnh Nhi biết, bọn họ không mấy đau buồn trước khung cảnh này. Đồng cảm thì có, vì đau thương là tình cảm có sức lan tỏa và ảnh hưởng lớn nhất. Song, chỉ cần bước chân ra khỏi đại sảnh, khỏi nơi đặt linh cữu là sự đồng cảm ấy sẽ tan biến như mây bay trên trời. Họ còn có cuộc sống phải lo, còn những thứ khác phải nghĩ.
Cô Tịnh Nhi đúng không? Giọng nam nhẹ nhàng vang lên phía sau Tịnh Nhi, cô khẽ xoay người nhìn lại. Đó là một người đàn ông khá cao, ngũ quan thanh tú khó cưỡng với nốt ruồi son đỏ đến chói mắt trên trán.
Cô nhận ra anh ta, đây chẳng phải Lương Thiếu vẫn luôn đi cùng Lưu Ngân Hà đó sao?
Xin chào! Tịnh Nhi theo phép lịch sự cũng nhỏ giọng đáp lời. Cô nhìn quanh khán phòng một lượt, rất nhanh thấy Lưu Ngân Hà kia xuất hiện, cô ta đứng cạnh Lưu Khải, đang ra sức chia buồn và an ủi bác trai cùng Đại Thần.
Ngân Hà xuất hiện rồi, nên Lương Thiện này ở đây cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Thế nhưng điều làm cô bất ngờ chính là vì sao anh ta lại tìm cô, còn gọi đích danh cô như thế?
Tôi có chút chuyện muốn nói.. Lương Thiện lấp lửng..Chúng ta gặp riêng một chút được không?
...
Chuyện này.. Có liên quan đến Đại Thần!
*
Đại Thần rũ mắt nhìn về bóng dáng người con gái có thể an ủi anh một đời. Thế nhưng ngay khi anh vừa quay đầu đã bắt gặp Tịnh Nhi đào góc tường! Không hiểu vì lí do gì, Lương Thiện kia tới gần cô và yêu cầu cô cùng mình đến một nơi vắng người để tâm sự.
Nói không hiểu lí do cũng không đúng, vì Lương Thiện này anh đã điều tra kĩ lưỡng. Mọi thông tin của cậu ta anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hướng đi của cậu ta như thế nào anh cũng biết mười phần.
Chỉ là không ngờ người này thiếu kiên nhẫn đến thế, chỉ vừa mới công lược xong con gái rượu của Lưu Khải mà đã quay mũi dùi sang phía anh sao? Hổ không ra oai cậu ta nhất định nghĩ anh là mèo hen!
Đại Thần.. Anh đừng quá đau buồn! Ngân Hà nhìn người đàn ông trước mắt có bao nhiêu tiều tụy. Thời gian trước cô say mê anh như thế, nhưng tuyệt nhiên anh không để ý chút nào làm cô đau lòng chết tâm. Nhưng ông trời chẳng bao giờ phụ những người có lòng, đã đem Lương Thiện đến với cô giống như một sự đền bù.
Hiện tại gặp lại Đại Thần, nhìn anh sớm mất đi người mẹ thân yêu, trong lòng cô chỉ còn sự thương cảm quan tâm như bạn bè chứ không còn chút xao động nào nữa.
Anh biết.. Đại Thần yếu ớt trả lời, cũng không nhìn cô mà vẫn mải mê quan sát xem hai người kia đi đâu.
Lưu Ngân Hà không ngốc, nếu nói về chuyện học hành và kinh doanh thì cũng giống anh, cô ấy vô cùng có thiên phú. Song về mặt tình cảm lại mở mịt như đi trong sương mù, tùy ý con cáo già Lương Thiện dắt mũi không hề hay biết.
Cũng có thể do cô ấy có sự cố chấp của phái nữ, dù đã rõ bản chất cậu ta như vậy, nhưng vẫn chấp nhận mọi thứ.
Hai người bọn họ ở bên nhau cũng được nửa năm, nếu như đã xúc tiến tới bước cuối cùng, anh không tin Ngân Hà không nắm được mục đích thực sự của Lương Thiếu khi tiếp cận cô. Gia đình cậu ta phá sản, toàn bộ li tán, kẻ sống người chết nhiều không thể kể. Trong đôi mắt cậu ta chất chứa đầy âm trầm và những sự toan tính, con người ấy lại muốn tìm tình yêu đích thực?
Đời này cũng không phải cơn mơ, càng không phải cuốn tiểu thuyết đầy màu hồng của thiếu nữ nào đó. Lương Thiếu kia chỉ muốn lợi dụng nhà họ Lưu để trả thù mà thôi, và để làm được điều ấy, cách nhanh nhất nắm được sản nghiệp Lưu gia trong tay chẳng phải là chiếm lấy tâm con gái Lưu Khải sao?
Kẻ thù của nhà họ Lương cũng chẳng phải nhân vật đơn giản dễ dàng chèn ép. Thế lực bên ngoài đến đây đầu tư, lấy được sự tin tưởng của toàn bộ chính phủ lại có thể đơn giản hay sao? Chính vì mục tiêu cao, nên hiển nhiên có nhà họ Lưu trong tay cậu ta còn chưa dừng lại, muốn tìm cách thôn tính luôn cả nhà họ Đặng của anh?
Ngây thơ quá mức.. Hay tham vọng quá cao đây?
*
Tịnh Nhi cùng Lương Thiện đi tới căn phòng nhỏ cách đó không xa. Bởi vì mọi người đều tập trung ngoài sảnh lớn, hôm nay Bảo Bối không đón khách ở lại nên nơi này tự nhiên trở nên vắng vẻ. Anh ta đưa tay khép cửa, làm dấu hiệu mời Tịnh Nhi đi sâu vào phía trong ngồi xuống cho dễ nói chuyện.
Nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai.. Tự dưng cô chạy theo anh ta dễ dàng vậy là thế nào? Người này ngay từ đầu đã muốn diễn ngôn lù hiện đại, hắc bang, thương nhân, oan gia, trả thù, ngược luyến tàn tâm.. với Lưu Ngân Hà rồi. Và cô cũng rõ, những tên nam chính trong kiểu tiểu thuyết này đều là tra nam, chỉ muốn trả mối hận trong lòng chứ chẳng bao giờ yêu thương người khác.
Kẻ ích kỉ như vậy có thể là người tốt hay sao?
Chắc chắn là không!
Hoặc ít ra trong lòng Tịnh Nhi cảm thấy chính là như vậy!
Thế nên lúc này, khi cô vừa đặt mông xuống ghế dựa êm ái, trong lòng lại nhói lên như có ngàn vạn gai đâm vào. Chuyện liên quan đến Đại Thần gì đó vứt đi được không? Tôi đây không thèm nghe nữa!
Cô cũng không cần căng thẳng như vậy! Lương Thiếu dường như nhìn thấy biểu cảm muốn chạy trên mặt Tịnh Nhi. Anh ta mỉm cười, lông mày sắc bén hơi câu lên làm đôi mắt có mấy phần xếch giống hệt hồ li Chúng ta nói chuyện năm phút, sau đó lập tức ra ngoài, Đại boss đang cùng Ngân Hà nói chuyện, cũng không thể nhanh như vậy đã tìm cô đâu!
Tôi biết! Tịnh Nhi chỉnh lại tư thế ngồi, cũng rút điện thoại ra nghịch để tự trấn định. Anh ta.. Anh ta định làm trò gì? Bên kia không phải vẫn còn ghế hay sao? Bày đặt ngồi trên bàn còn không sợ ngã lộn cổ? Vậy.. Chuyện về Đại Thần là như thế nào?
Cô hiện tại đang ở cạnh anh ta? Lương Thiếu đi thẳng vào vấn đề, thân hình cao lớn thẳng tắp với điểm nhìn từ trên cao xuống gây cảm giác áp bức vô cùng...Còn thông minh tới mức làm cho Đại Thần tự đầu tư cho mình phát triển sự nghiệp..
... Cái này cũng tính nữa hả? Đại Thần tự mình đầu tư cho cô là thật, nhưng nghe kiểu gì cũng thấy như kiểu Lương Thiếu cố gắng chụp cho cô cái mũ giống anh ta vậy.
Trước đây không cảm thấy cô là người có đầu óc.. Anh ta nhếch môi cười, đôi mắt đẹp cong lên như trăng non mị hoặc vô cùng. Đồng dạng bàn tay lớn cũng chống xuống mặt bàn, ngọt ngào đưa tay còn lại lên nhấc cằm cô nhìn qua anh ta..Ra là tôi đã nhầm!
Đừng có làm thế! Tịnh Nhi dùng chân đẩy mạnh mặt bàn một cái, ghế của cô nhanh chóng trôi đi một khoảng. Cái bàn Lương Thiếu ngồi cũng bị xê xích, anh ta chao đảo mất một vài giây mới vững lại được. Vì bất ngờ nên nhìn qua có chút chật vật, khí thế phiêu dật như tiên hạ phàm lúc trước đã biến mất hoàn toàn.
Nói qua nói lại, anh ta cũng mang tiếng là ân nhân của cô đấy.. Nhưng không phải cứu cô một lần là được quyền làm bậy đâu nhé, hơn nữa, người gây chuyện là vợ anh ta, anh ta chịu trách nhiệm là quá chuẩn rồi!
Thông não thành công!
Được, đã hiểu! Lương Thiếu gật đầu đứng dậy, giọng nói thâm trầm hơn hẳn khi nãy Cô khác hẳn với suy nghĩ của tôi đấy, cách hành xử cũng thông minh hơn đại đa số con gái, ít ra không bị nam sắc làm trầm mê!
Mắc ói!
Ông làm như ông đẹp lắm vậy!
Nhìn kia kìa, mỗi ngày đều tiếp xúc với Đại Thần nhà tôi xem anh còn dám tự tin vào nhan sắc của mình thế nữa không nào?
Vậy cũng tốt, khỏi cần vòng vo! Anh ta nhếch môi, bàn tay nhét vào túi quần cao ngạo vênh mặt Muốn cùng tôi hợp tác hay không?