Người Đẹp Trả Thù

Chương 11: Đứa trẻ sơ sinh đáng sợ (3)



Bà Châu Thanh Á đang ở sau lưng cô, cũng đang chuẩn bị mở của sau của xe, đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh của Thẩm Thiếp khiến trống ngực đánh thình thịch. Tới lúc bà chấn tĩnh trở lại thì chiếc taxi kia đã chạy mất hút. Cánh cửa xe vẫn chưa đóng kín còn Thẩm Thiếp đang ngồi phệt trên đất.

Bà vội vã tới đỡ con gái đứng lên, mặc dù đã hai lần cố gắng hết sức nhưng vẫn không đỡ được Thẩm Thiếp dậy. Bà liền ngồi xổm xuống đất, lo lắng nhìn con gái đang thẫn thờ ngồi bệt dưới đất, mặt cô chuyển từ xanh xao sang tím tái. Trong đôi mắt đẹp của cô chỉ còn lại nỗi khiếp đảm tột độ. Cả người cô đang run lên, miệng cô há to nhưng chẳng nói được gì.

Bà Châu Thanh Á lo lắng phát khóc. Bà đau khổ gọi tên con:

- Tiểu Thiếp à, con sao vậy? Rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì vậy? Con mau nói cho mẹ nghe đi!

Bà cảm thấy con gái bà đột nhiên thay đổi từ buổi tối hôm qua. Trước đây, con gái bà là cô gái ngây thơ, vui vẻ, hoạt bát, cô hay đắm chìm trong niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ. Thế mà trong một đêm ngắn ngủi đã biến thành một người mẫm cảm với những hành động, cử chỉ kỳ quặc. Lòng bà xót xa, đau đớn. Bà thầm nghĩ con gái bà nhất định là sợ sinh nở, không phải nó sợ đau mà là lo lắng không biết đứa trẻ trong bụng có khoẻ mạnh không. Thẩm Thiếp là con gái bà, trong lòng con nghĩ gì chẳng lẽ có thể giấu được bà ư?

Thẩm Thiếp lúc này đang hoảng hốt, hoảng loạn. Cô nhớ rằng, lúc nãy khi cô mở cửa xe, theo thói quen cô ngó mặt người tài xế. Người tài xế cũng đang vô tình nhìn cô.

Đó là một tài xế nữ, cô ta mặc một bộ đồ đen, mái tóc dài mượt mà buông sau lưng. Khuôn mặt của cô ta - nếu như có thể gọi đó là khuôn mặt - trên đó không nhìn rõ được ngũ quan. Không phải là cô ấy không có được ngũ quan mà trái lại mắt, mũi và miệng cô ta đều có, thậm chí còn rất đẹp nữa là đằng khác. Chỉ có điều mọi thứ chìm trong màu máu đỏ.

Da của cô lái xe này, nói cụ thể hơn chút nữa, tức là da mặt của cô ta, nổi đầy những vết vằn đỏ. Những vết vằn này gồ lên khiến khuôn mặt cô ta lồi lõm không bằng phẳng, chúng lại không đồng nhất, vết to vết nhỏ, và nổi đầy trên khuôn mặt. Chính vì thế khuôn mặt cô ta giông như bị người ta lột da vậy.

Khi khuôn mặt đó nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Thẩm Thiếp, lại còn cười rất ghê rợn.

Lúc cô ta cười, những vết vằn đó lại biến dạng theo cơ mặt. Trên nền đỏ tươi đó lộ ra những cái răng trắng nhởn...

Khi Thẩm Thiếp nhìn thấy những chiếc răng trắng nhởn đó, cô có cảm giác cảnh vật xung quanh tối sầm lại, rồi người cô mềm nhũn ra. Sau đó thì mọi thứ biến mất, chiếc xe taxi cùng cô lái xe mặt đỏ đáng sợ kia. Cô lại nhìn thấy mẹ cô bà Châu Thanh Á và những người bộ hành đang xúm lại xung quanh mình.

Một người lo lắng hét lên:

- Đưa cô ấy vào bệnh viện đi, có lẽ cô ấy sắp sinh rồi.

Nghe tới đây, bà Châu Thanh Á mới chú ý phát hiện thấy dưới chiếc váy bầu màu hồng phấn Thẩm Thiếp đang mặc, một dòng máu đỏ giống như con giun đang chảy ra rồi loang xuống đùi trắng phau của cô.

Bà lo lắng hự một tiếng, đúng lúc đó bà ý thức được cháu ngoại của bà vì biến cố nhỏ này sẽ được sinh ra sớm hơn dự kiến ban đầu.

Lúc trời chạng vạng tối, Thẩm Lực mới về tới bệnh viện. Anh đi từ Thanh Thành về, còn chưa kịp rẽ qua nhà đã vội tới bệnh viện thăm em gái. Trong điện thoại mẹ anh báo em gái anh sáp sinh đã nhập viện rồi. Điều khiến Thẩm Lực cứ thấp thỏm không yên là giọng nói của mẹ anh rất lo lắng, không giống với tâm trạng vui mừng của người sắp được làm bà ngoại tí nào. Anh thầm đoán, chắc lại có chuyện gì đây. Ý nghĩ ấy khiến lòng anh nóng như lửa đốt, anh cảm thấy một khắc dài tựa nghìn năm vậy.

Mặc trên người còn lấm bụi đường vội vàng tới được bệnh viện, Thẩm Lực cuối cùng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Thẩm Thiếp trong phòng chờ sinh, lúc đó Thẩm Lực mới yên tâm phần nào. Thẩm Thiếp nằm ở đó, bụng nhô cao. Trong giây lát Thẩm Lực xúc động vô cùng: Cuối cùng sinh mạng nhỏ nhoi đã tròn chín tháng nằm trong bụng mẹ, đã tới lúc nó chào đời. Anh sắp được làm cậu rồi.

Nhìn thấy anh trai, mắt Thẩm Thiếp lộ rõ vẻ vui mừng, cô khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười đó không tự nhiên chút nào. Điều đó khiến Thẩm Lực không yên tâm. Anh vội hỏi:

- Tiểu Thiếp à, em thế nào rồi? Thế mẹ và Phương Trình đâu?

- Mẹ đi lấy đồ rồi, còn Phương Trình đi công tác sáng mai mới về tới đây. May mà anh về rồi.

Đúng lúc đó một cô y tá bước vào thông báo:

- Giường 19, Thẩm Thiếp, nghe tim thai.

Cô y tá đặt thiết bị nghe tim thai lên bụng Thẩm Thiếp, cô nhanh chóng tìm được vị trí tim thai.

" Thịch, thịch..." từ thiết bị nghe tim thai hi vọng ra nhịp tim đập rất mạnh của thai nhi. Tiếng tim thai đập nhanh và to hơn nhiều so với tưởng tượng của Thẩm Lực. Tiếng đập đó giống như tiếng vó ngựa phi nước đại trên thảo nguyên.

- Nhịp tim 130 lần một phút, rất tốt đấy.

Cô y tá nghe một lúc rồi thu đồ nghề lại, sau đó cô kiểm tra độ mở tử cung cho Thẩm Thiếp.

Lúc này, Thẩm Lực đã đi ra ngoài. Chắc chắn cô y tá kia cho rằng anh là chồng của Thẩm Thiếp. Nghĩ tới đây, Thẩm Lực gượng cười đau khổ: Không biết tới ngày nào mình mới có diễm phúc được làm bố đây?

Một lát sau, cô y tá đi ra. Cô nói với Thẩm Lực:

- Tối nay chắc vợ anh chưa sinh đâu, sớm nhất cũng phải đến chiều mai. Anh nhớ bổ sung thêm dinh dưỡng cho cô ấy, cố gắng trấn an cô ấy, bởi tôi nhận thấy tâm trạng cô ấy không được tốt lắm, có lẽ cô ấy quá căng thẳng mà thôi.

Thẩm Lực vội vàng đáp lại:

- Cám ơn bác sĩ, nhưng tôi là anh trai của Thẩm Thiếp.

Cô y tá cười ngượng ngùng, đôi mắt híp lại phía trên chiếc khẩu trang.

Cô y tá đi rồi, Thẩm Lực vẫn đứng như trời trồng. Cô y tá mặc đồng phục y tá, đội mũ y tá, phút chốc khiến anh nhớ tới hai người.

Một là Tần Nhược Yên, hai là Lê Hồng.

Đêm đã khuya.

Đêm đầu hạ vốn tĩnh mịch, nhưng trong khu chờ sinh của bệnh viện Bà mẹ và Trẻ em Vân Thành, dường như không ngủ cả ngày lẫn đêm. Hài nhi trong bụng mẹ không nhìn thấy thế giới bên ngoài, cũng không phân biệt được sáng tối. Khi đã nằm trong bụng mẹ đủ tháng đủ ngày, chúng sẽ tự khắc rời khỏi cơ thể người mẹ để tìm tới cái thế giới mà trước kia chúng chỉ nghe thấy nhưng không nhìn thấy đó. Nhưng thời điểm đó, chúng lại không bàn bạc gì với mẹ chúng cả. Chúng sử dụng phương thức kinh thiên động dịa khiến mẹ chúng ngày hôm đó phải đau đớn tột cùng.

Bà Châu Thanh Á đưa đồ cần dùng tới, nhìn Thẩm Thiếp, thấy cô sẽ chưa sinh ngay liền tranh thủ về nhà nghỉ ngơi. Thẩm Lực ở lại bệnh viện trông em. Bản thân anh còn cảm thấy căng thẳng hơn cả Thẩm Thiếp. Anh chẳng có kinh nghiệm gì cả, từ trước đến giờ anh chưa từng được chứng kiến sự ra đời của đứa bé nào.

Thẩm Thiếp nằm trên giường. Lúc này, cô không cảm thấy từng đợt đau do các cơ co tử cung mang lại nữa.

Đèn trong phòng đã tắt, Thẩm Lực dặn em gái phải ngủ sớm để giữ sức khoẻ, nói rồi nằm xuống chiếc giường bên cạnh. Thẩm Thiếp không ngủ được, cô cứ nhìn chằm chặp vào trần nhà tối tăm, tay cô nắm chặt lấy vỏ chăn.

Sinh mạng nhỏ nhoi trong bụng cô đã yên lặng, có lẽ nó cũng đang cuộn lại trong tử cung ấm áp rồi ngủ ngon lành. Không hiểu nó có giữ sức khoẻ để chuẩn bị cho hành động "đại náo tử cung" sắp diễn ra hay không?

Thẩm Thiếp lại sờ vào bụng theo bản năng. Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên bụng, như thể cô không muốn kinh động tới cục cưng của mình vậy. Trong đầu cô lại loé lên một ý nghĩ đáng sợ - cô đã từng mong muốn mãnh liệt được gặp con mình, cô đã trông mong ngày này chín tháng rồi. Nhưng hiện giờ, cô lại sợ hãi thời điểm này biết bao.

Mặt của cô... cứ nghĩ tới mặt của đứa trẻ, tim Thẩm Thiếp lại thắt lại.

Cô hít một hơi dài sau đó từ từ thở ra, cô mong với cách này có thể thoát khỏi ý nghĩ đáng sợ lúc đó. Cô thử tự an ủi bản thân: Ý nghĩ đó thật hoang đường! Trong thời kỳ mang thai, cô chưa làm gì có hại cho thai nhi cả, thế thì làm sao đứa bé lại không khoẻ mạnh cơ chứ? Trong cái thế giới này, mỗi ngày có tới hàng ngàn hàng vạn đứa trẻ ra đời, ai có thể đảm bảo tất cả trong số chúng mạnh khoẻ bình an chứ?

Càng cố tự an ủi mình thì cô càng nghĩ ngợi linh tinh, cô cứ nhìn thấy đứa trẻ sơ sinh với cái đầu dị dạng và cô tài xế với khuôn mặt đỏ lòm. Dáng vẻ của chúng cứ hiện ra trước mắt cô khiến cô cảm thấy suy nhược thần kinh. Cô có cảm giác mình sắp không chịu đựng nổi lâu hơn nữa, sắp sửa suy sụp đến nơi rồi.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng rên rỉ vọng từ bên ngoài vào. Lúc đầu chủ nhân của tiếng rên còn cố nén chịu, nhưng chẳng mấy chốc chủ nhân của tiếng rên dường như đã không còn chịu đựng được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.