Người Đẹp Trả Thù

Chương 21



Thẩm Lực trầm ngâm một lúc rồi hỏi lại:

- Cậu có hiểu Lê Hồng không?

Diêu Thiên Bình gật đầu lia lịa tỏ vẻ khẳng định:

- Tuy chúng mình quen nhau chưa lâu, nhưng mình có cảm giác bọn mình đã biết nhau hàng trăm năm rồi.

Thẩm Lực mỉm cười rồi dường như không chịu được lâu hơn anh lại nói tiếp:

- Nếu muốn hiểu hết về một con người thì chúng ta cần phải mất nhiều thời gian hơn chúng ta tưởng đấy. Đặc biệt là trong sự đắm say của tình yêu, người ta càng khó phân biệt được thật giả. Những người có mối tình sét đánh thường nghĩ đối phương là người trong sáng, họ cho rằng chỉ trong chốc lát có thể thấu hiểu đối phương hoàn toàn, bởi họ có cảm giác họ đã quen nhau từ kiếp trước. Nhưng trên thực tế, càng sống lâu với đối phương lại càng nhận thấy họ thật xa lạ. Có thực tế như vậy bởi chúng ta cảm giác về một con người, đặc biệt là người chúng ta yêu mến nhất thường là cảm giác chủ quan và ảo tưởng mà thôi.

Diêu Thiên Bình bật cười:

- Ôi trời! Bây giờ cầu lại có thể lên lớp dạy tớ kia đấy! Cái đống lí luận đó cậu lôi từ đâu ra thế?

Thẩm Lực cười to, đáp lại:

- Mình nói được như vậy bởi mình là người ngoài cuộc mà.

Sau đó anh nghiêm túc khuyên Diêu Thiên Bình:

- Mình thấy tốt nhất cậu nên về Dương Thành để tìm hiểu quá khứ của Lê Hồng. Cô ấy chẳng phải đã tốt nghiệp trường Y ở đó sao, hơn nữa lại làm việc tại một bệnh viện ở đó nữa, đúng không?

Cuối cùng Diêu Thiên Bình gật đầu thừa nhận:

- Thôi được, có lẽ khi đối mặt với sự thật mình đã chìm đắm trong ảo tưởng do vậy không thể tự bứt phá ra được. Ngày mai mình sẽ đi Dương Thành. Thời gian xin nghỉ cưới của mình cũng sắp hết rồi, mình cũng không thể cứ u mê mãi thế này được. Cám ơn cậu, Thẩm Lực.

Lúc này Thẩm Lực bỗng cảm thấy lòng mình dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh không có cách nào thẳng thắn nói với Diêu Thiên Bình về cảm xúc của mình. Anh cảm thấy mình không có cách nào mở miệng ra được bởi đề nghị của anh không đơn thuần vì Diêu Thiên Bình mà cả vì chính bản thân anh nữa. Từ lúc anh nhận được thiệp cưới, trong lòng anh đã xuất hiện một nỗi nghi hoặc, sự nghi hoặc này càng lúc càng lớn khiến anh ăn không ngon, ngủ không yên.

Quả thực anh rất tò mò về cô gái có tên Lê Hồng này, rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với Tần Nhược Yên không? Nếu như ở Dương Thành, Diêu Thiên Bình không tìm được tin tức gì liên quan tới quá khứ của cô ta thì nỗi nghi hoặc này sẽ không bao giờ được giải đáp.

Khi Thẩm Lực tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì Diêu Thiên Bình vẫn đang mơ màng trong giấc ngủ, anh nhận ra tối qua chắc Diêu Thiên Bình đã mất ngủ.

Thẩm Lực thấy Diêu Thiên Bình đang say sưa ngủ như trẻ sơ sinh thì khẽ thở dài. Giấc ngủ có thể khiến ta quên đi mọi nỗi ưu tư trong hiện thực, thế nhưng khi tỉnh giấc thì sao? Tỉnh giấc ta lại phải đối mặt với mọi thứ rồi.

Điều này tối qua Diêu Thiên Bình có nói với anh. Anh ta nói, anh muốn ngủ luôn không tỉnh lại nữa. Có lẽ anh ta đã thấm thía được tâm trạng của những kẻ chán đời, muốn quyên sinh. Chỉ có vĩnh viễn ngủ say mới có thể khiến họ hoàn toàn giải thoát...

Thẩm Lực không thể chờ tới lúc anh ta tỉnh lại để tiễn anh ta đi bởi thời hạn xin nghỉ phép của anh đã hết, anh phải đi làm rồi.

Anh không đi xe máy như mọi ngày nữa mà quyết định đi bộ ra bến đợi xe bus. Anh biết người đã thay đổi thói quen mấy năm nay của anh chính là cô gái mang khẩu trang trên xe bus hôm nào. Thế nhưng anh quyết định đi làm bằng xe bus thì khả năng có thể gặp được cô gái kia có cao hơn không?

Anh biết trong cái thành phố mấy triệu dân này, khả năng để hai người có thể gặp lại nhau không nhiều. Thế nhưng, nguyên nhân anh ôm cái mộng cháy bỏng có thể gặp lại cô chính là đường từ nhà anh tới ngôi trường anh làm việc tình cờ đi xe bus tuyến 33. Tối qua khi nghĩ tới việc này, anh đã phấn khích hồi lâu.

Xe bus đã tới. Anh lên xe, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ trống. Sau đó anh phóng mắt nhìn bốn phía, kết quả của việc tìm kiếm khiến anh thất vọng, tia hi vọng giống như ánh nến trong gió đêm dường như đã sắp sửa tắt rồi. Ánh mắt anh tập trung vào vị trí cửa ra vào. Mỗi lần xe tới bến dừng, anh cứ nhìn chằm chặp vào từng người lên xe. Khi cửa xe đóng lại, anh cảm thấy cánh cửa như đánh mạnh vào trái tim anh. Ánh nến càng mờ đi.

Thế nhưng chuyện khó tin vẫn xảy ra trong đời thường. Cho dù bạn có trông mong, tin hay không thì kỳ tích vẫn xảy ra. Khi cái bóng hình đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì dường như ánh nến đã chuẩn bị tắt bỗng chốc sáng rực lên. Anh có cảm giác môi anh do quá xúc động đã run lên.

Cô gái đó vẫn ăn mặc như hôm qua. Khi cô nhẹ nhàng bước lên xe, phút chốc bóng hình luôn hiện trong đầu Thẩm Lực đang từ mờ ảo biến thành rõ ràng.

Đã không còn chỗ trống nữa. Khi cô gái đứng vững rồi thì xe bắt đầu chuyển bánh. Cô gái đứng xoay lưng với Thẩm Lực, anh chỉ nhìn thấy dáng hình phía sau rất đẹp của cô. Lúc nãy khi lên xe, không biết cô ấy có nhìn thấy mình không nhỉ? Anh cứ tự hỏi. Anh tin chắc cô đã nhìn thấy anh bởi ánh mắt anh lúc đó nóng rực như đuốc mà. Nhưng hình như cô ấy không nhìn thấy mình thì phải, trông cô ấy giống hệt bông hoa bách hợp mới chỉ hé nở.

Điều khiến Thẩm Lực cảm thấy ngạt thở, khó hiểu là cô gái vẫn đang đeo khẩu trang. Anh lại nhớ tới câu chuyện đáng sợ mà Tạ Viễn Kiều kể hôm qua, nhớ tới cô y tá cùng lúc có cả khuôn mặt của thiên sứ và quỷ sứ. Không biết tại sao anh có sự liên tưởng đáng sợ về cô gái trước mặt và cô y tá trong câu chuyện kia. Khi nghĩ tới chuyện đó anh lại lắc lắc đầu để vứt bỏ cái ý nghĩ đáng sợ đó. Không biết là do lí trí hay tình cảm nữa, nhưng anh không thể tưởng tượng nổi cô gái có cái vẻ không vướng bận bụi trần đeo khẩu trang kia khả năng cũng có một bí mật đáng ngờ.

Cô gái chỉ ngồi ba chặng thì xuống xe. Khi cô ta đi ngang qua Thẩm Lực, cô vẫn nhìn thẳng với bước chân ung dung, tự tại. Trong nháy mắt Thẩm Lực có cảm giác trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, anh chỉ muốn mạo hiểm chút xíu liền nhảy bật ra khỏi chỗ ngồi và lao theo bóng hình sắp bỏ đi kia.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hờ hững của cô gái thì anh mới tĩnh tâm trở lại. Lúc này anh có thể làm được gì chứ? Mạo muội tiến lên phía trước bắt chuyện với cô ta ư? Vậy cô ta sẽ đánh giá mình thế nào? Anh không muốn cô gái không vướng bận bụi trần này đánh giá anh cho dù chỉ là một chút hàm hồ.

Thế là lại một lần nữa anh bỏ lỡ cơ hội quý. Xe bus lại nhanh chóng chạy tiếp. Anh bồn chồn quay đầu về phía sau, qua cửa sổ xe anh phát hiện một ngôi trường tiểu học.

Thẩm Lực chột dạ, lẽ nào điểm đến của cô gái chính là ngôi trường tiểu học kia?

Xâu chuỗi lại mọi sự việc, anh cảm thấy vẻ bề ngoài cũng như khí chất của cô gái kia rất phù hợp với hình tượng một giáo viên tiểu học.

Vừa trải qua tâm trạng thất vọng anh lại thấy tràn trề hy vọng. Nếu như anh đoán không lầm thì anh và cô ta còn là đồng nghiệp. Cô gái đó dạy môn gì nhỉ? Văn học ư? Rất có khả năng đấy! Ở cô toát lên vẻ nho nhã vốn có của bậc tài tử văn nhân. Toán học ư? Cũng có khả năng đấy! Bởi ánh mắt cô nói với anh cô rất thông minh. Âm nhạc ư? Có lẽ càng đúng bởi bản thân cô giống như một bài hát khiến người ta muốn thưởng thức. Cũng có khả năng cô ta là giáo viên dạy thể dục. Nhưng khả năng này hoàn toàn bị loại bỏ, bởi cô gái thanh tú như thế này không thể cả ngày chịu nắng gió trên sân vận động được. Suy nghĩ như vậy khiến anh cúi đầu nhìn lại làn da màu đồng và cơ bắp rắn chắc củ mình bất giác mỉm cười.

Đúng lúc này một ý nghĩ thoảng qua đầu anh, nếu như cô gái này đúng là một giáo viên thì khi đứng lớp cô ấy có thể mang khẩu trang được không nhỉ? Cô y tá kia được che đậy cả ngày bằng khẩu trang là do đặc thù công việc của cô ta, còn nghề giáo viên thì không thể được.

Sự suy đoán này khiến Thẩm Lực cảm thấy như trút được gánh nặng, anh vui mừng khác thường. Sau đó là vạch ra một kế hoạch táo bạo.

Thế nhưng kế hoạch này chỉ có thể diễn ra vào buổi trưa khi anh không phải lên lớp. Thế là anh lập tức xin phép lãnh đạo nghỉ buổi chiều rồi phóng như bay tới ngôi trường tiểu học kia.

Trong phòng nghỉ của trường, anh xuất trình chứng minh thư và thẻ công tác của mình rồi bịa ra một cái cớ rất hoàn hảo. Đó là anh muốn tìm một giáo viên. Anh tả sơ qua ngoại hình của cô gái với bác trực ban anh còn không quên nói với ông ta là cô ấy mang khẩu trang màu trắng.

Bác trực ban nghĩ một hồi rồi vui vẻ kết luận:

- Người anh tìm chắc chắn là cô giáo Triển Nhan.

Thẩm Lực sững người, Triển Nhan? Triển Nhan mà cười thì trăm hoa thất sắc. Đúng là cái tên hợp với người, chỉ có điều cô cười như thế nào thì chỉ mới xuất hiện trong tưởng tượng của anh mà thôi.

Anh gật đầu, rối rít thừa nhận:

- Đúng rồi, đúng là cô ấy. Người tôi cần tìm đúng là cô giáo Triển Nhan.

Thẩm Lực hỏi xem Triển Nhan đang dạy lớp nào rồi tiến vào trường.

Anh đã quá quen thuộc với không khí trường học, anh nhanh chóng tìm được lớp 3B.

Vẫn chưa tới gần cửa sổ của lớp nhưng anh đã nghe thấy tiếng đọc bài rất vui tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.