Người Đẹp Trả Thù

Chương 35



Kể xong, anh cảm thấy dễ chịu hẳn. Sau đó anh quay ra nhìn Triển Nhan, kinh ngạc nhận ra nước mắt chan hoà trên khuôn mặt cô. Anh vội vàng lau nước mắt cho cô, anh áp mặt mình vào gò má lạnh cóng của cô. Cô dang tay ôm chặt lấy anh rồi nói những gì anh không nghe rõ.

Họ cứ ôm nhau mãi như thế hồi lâu. Có cảm giác mỗi nháy mắt lại trở thành vĩnh viễn.

Lúc họ cùng nhau trở về nơi ở của Diêu Thiên Bình thì đã giữa trưa. Triển Nhan cũng đồng ý với khả năng Diêu Thiên Bình mắc chứng thần kinh phân liệt. Nếu như chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi thì họ cũng muốn giúp đỡ Diêu Thiên Bình.

Lúc đó ánh mặt trời trưa hè nóng rực quét trên mặt đất, không hề có gió, cảm tưởng mọi thứ như đang dừng lại, đến cả bầy chim cũng trốn trong tổ không muốn bay ra ngoài. Trong cái thế giới tĩnh lặng này, một bóng đen lại đang dấy lên một cơn bão lớn. Cơn bão đó bắt đầu chớp nhoáng, kết thúc nhanh gọn. Nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, nhanh tới mức khiến người ta không thể phòng bị được chỉ còn biết đối mặt, biết chịu đựng mà thôi.

Một tiếng động lớn làm rung chuyển cả mặt đất đang chìm trong giấc ngủ. Thẩm Lực đứng như trời trồng hồi lâu rồi mới điên cuồng chạy tới nơi phát ra tiếng động. Thế nhưng, dù có làm gì đi nữa cũng không cứu được kết cục đẫm máu.

Hình như không có nhiều máu lắm, nhưng đời người đã kết thúc. Diêu Thiên Bình đang nằm sấp trên nền xi măng đã bị ánh mặt trời nung đến nóng rực, anh ta đã không còn nghe thấy sự huyên náo trên cái thế giới này nữa rồi. Anh ta nhảy từ trên nóc nhà xuống, có lẽ anh muốn bay tới thiên đường. Cũng có thể anh ta muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng: Một khi đã ngủ thì mãi mãi không tỉnh lại nữa.

Thẩm Lực ôm lấy người bạn xấu số, anh nhìn vào khuôn mặt đã biến dạng của bạn mà không thể khóc nổi. Cuối cùng anh đã hiểu, tại sao buổi sáng sớm hôm nay Diêu Thiên Bình lại có thể bình tĩnh tới vậy.

Hoá ra khi phải đối mặt với cái chết sắp tới, con người ta lại có thể bình tĩnh tới vậy. Bởi lúc này anh ta đã chẳng còn mong ước gì hơn nữa.

Nếu Thẩm Lực sớm nhận ra thì đã có thể tránh được kết cục bi thảm này. Thế nhưng cho dù anh có thể cứu vãn được tính mạng này thì liệu có ích gì kia chứ?

Triển Nhan không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng kéo Thẩm Lực đứng dậy. Những người tò mò tới xem càng lúc càng đông. Cuối cùng thì cảnh sát 110 và 120 cũng tới.

Trong túi của Diêu Thiên Bình có một di thư, nội dung rất ngắn chỉ có hai câu:

Chính tôi đã giết cô ấy. Nhưng tôi không chết vì cô ấy.

Chỉ là hai câu ngắn ngủi nhưng cũng khiến người ta phải băn khoăn tìm lời giải đáp. Thế nhưng người ta không tìm thấy xác của cô gái trong phòng Diêu Thiên Bình.

Cái xác của cô gái ta đã không cánh mà bay một cách khó hiểu.

Cảnh sát cũng không tìm ra bất cứ vết tích nào về cái chết của cô gái, họ chỉ tìm thấy một vài dấu vết của một vụ giết người tại hiện trường. Thẩm Lực lần thứ hai quay lại hiện trường thì cửa phòng ngủ đã bị đóng lại. Có thể lúc đó Diêu Thiên Bình đã đưa cái xác đi hoặc cũng có thể anh ta đã xử lí cái xác vào lúc trưa.

Thẩm Lực phối hợp với cảnh sát cùng điều tra, cùng lúc anh lại giúp đỡ người thân cũng như đồng nghiệp của Diêu Thiên Bình lo liệu hậu sự cho anh ta. Sau khi mọi việc hoàn tất, anh mới đi về Vân Thành.

Họ đi tàu hoả về, bởi Triển Nhan say ô tô.

Vào lúc này hai người bỗng có cảm giác phải nương tựa vào nhau. Có lẽ bởi vì họ vừa chứng kiến sự sinh tử li biệt, tự dưng họ cảm thấy trân trọng cuộc sống hiện tại. Sự trân trọng này khiến họ càng gắn bó với nhau.

Cuộc đời ngắn ngủi liệu ai có thể biết trước vận mệnh của mình, liệu ai có thể kiên định được tình yêu của mình đây?

Lúc đó trời đã chạng vạng tối. Không còn ánh chiều tà, mưa giông vừa tạnh khiến mặt đất ướt át khó chịu. Triển Nhan ngồi cạnh cửa sổ, đầu dựa vào vai Thẩm Lực, ánh mắt hờ hững nhìn cảnh vật xung quanh.

Không biết tự lúc nào ánh mắt cô sợ hãi khi bắt gặp một bóng đen. Khi cô định thần lại thì phát hiện ra chiếc ghế trống trước mặt từ bao giờ đã có một phụ nữ đang ngồi. Triển Nhan sững người vì cô có cảm giác đã gặp người phụ nữ này ở đâu đó, thế nhưng vào lúc này cô không tài nào nhớ ra được.

Thẩm Lực ngồi bên cạnh cô cũng kinh ngạc bội phần. Anh đã nhận ra, người phụ nữ này chính là người đã hai lần xuất hiện rất bí ẩn trước mặt anh. Lần đầu tiên là tại cổng trường của Triển Nhan, còn lần thứ hai là ở dưới nhà Triển Nhan.

Lúc này đây người phụ nữ xinh đẹp này đang nhìn họ chằm chằm, trên mặt cô ta không hề biểu lộ cảm xúc. Trông cô ta giống hệt như một pho tượng được tạc ra vậy. Đúng lúc hai người đang còn hoang mang không biết phải làm gì thì người phụ nữ kia vẫn im lặng, nhìn họ chòng chọc. Có vẻ như họ không liên quan gì đến cô ta, cô ta chỉ là quan sát hành khách mà thôi.

Cuối cùng Thẩm Lực cũng trấn tĩnh trở lại, anh lên tiếng trước:

- Cô là ai? Tại sao cứ đi theo chúng tôi như vậy?

Cô ta cười lạnh lùng nhưng vẫn rất dịu dàng đáp:

- Không phải tôi đi theo anh, mà là đi theo cô ta kia.

Nói rồi, cô ta chỉ về phía Triển Nhan. Thẩm Lực thấy người Triển Nhan run nhẹ, anh nắm lấy bàn tay đang để trước ngực của cô thì nhận thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Cô ta nhìn Triển Nhan bằng ánh mắt sắc như dao, cuối cùng Triển Nhan cũng lên tiếng hỏi:

- Cô là ai?

Người phụ nữ cười nhạt rồi nói tiếp:

- Cô không cần quan tâm tôi là ai, bây giờ tôi nói ra tên một người không biết cô có giám nghe không?

Đôi môi Triển Nhan run lên nhưng vẫn không nói gì.

Khuôn mặt của cô ta vẫn dửng dưng, cô ta trầm ngâm một cách khó hiểu hồi lâu. Lúc cô ta im lặng, bên tai của Thẩm Lực chỉ văng vẳng lên tiếng bánh xe lửa cọ xát vào đường ray ken két. Âm thanh này càng lúc càng to, càng lúc càng khó chịu.

Cuối cùng cô ta cũng mở miệng:

- Nam Mặc Thiên!

Các âm tiết được tuôn ra nặng nề. Khi nghe thấy cái tên này Thẩm Lực thấy trán rịn mồ hôi, còn Triển Nhan thì mắt mở to, cả người run lên bần bật.

Người phụ nữ nói xong liền đứng dậy bỏ đi giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, bóng cô ta chẳng mấy chốc đã khuất ở cuối toa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.