Người Đẹp Trả Thù

Chương 40



Thẩm Lực lúc này chỉ mong xuất hiện tình hình gì đó. Bất kể tình hình đó như thế nào, anh chỉ mong nó xảy ra. Nếu cứ tiếp tục thế này, có lẽ người tiếp theo bị điên sẽ là anh.

Anh đã theo dõi trên màn hình rất lâu nhưng rốt cuộc vẫn không có chuyện gì. Màn hình tối om giống như chiếc giếng khô ngàn năm vậy.

Mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng anh cũng mệt mỏi nhắm nghiền mắt lại.

Mưa bên ngoài càng lúc càng to, tiếng mưa chôn vùi mọi thứ. Anh tỉnh giấc, hoàn toàn là do bản năng. Anh cũng không hiểu tại sao mình có thể tỉnh lại vào lúc đó. Nhưng chỉ một lát sau anh đã cảm thấy hối hận tới tận xương tuỷ - giá mà anh có thể tỉnh dậy sớm hơn chút nữa thì...

Khi Thẩm Lực mở mắt ra, theo bản năng anh lại nhìn vào màn hình máy tính, đầu óc nặng trình trịch của anh đột nhiên lại tỉnh táo khác thường. Bởi anh nhìn thấy cửa sổ camera sáng lên.

Anh nhảy vọt tới máy tính, khi anh vừa nhảy tới thì cửa sổ camera lại vụt tắt.

Đường điện trong nhà được thiết kế điều khiển bằng âm thanh. Điều này chứng tỏ vừa có người đột nhập.

Anh chỉ kịp nghĩ trong giây lát rồi chạy ra hướng cửa chính, điện của căn nhà bật sáng do tiếng động anh vừa chạy qua, chỉ bằng vài bước anh đã chạy xuống dưới tầng.

Nhưng anh cũng chẳng phát hiện được gì. Anh nghĩ có lẽ đèn trong nhà bật sáng là do tiếng sấm gây ra. Do vậy anh lại đi lên nhà. Sau khi sự việc xảy ra, anh lại nghĩ giá lúc đó mình tiếp tục đuổi theo nhất định sẽ biết được điều gì đó. Bởi khi anh xem lại phần ghi hình qua máy tính, anh bất ngờ đến mức nhảy dựng lên.

Đầu tiên là đèn bật sáng. Công tắc điều khiển bằng âm thanh rất nhạy, cho dù tiếng chân người rất nhẹ thì đèn vẫn bật sáng.

Một lúc sau một bóng người xuất hiện trên màn hình. Tim Thẩm Lực đập thình thịch, anh nín thở quan sát màn hình.

Người đó mặc áo mưa, màu của áo mưa tối, khuôn mặt của người đó lại bị che bởi khẩu trang nên không thể nhận ra đó là ai, thậm chí anh còn không phân biệt nổi đó là đàn ông hay đàn bà nữa.

Người này dùng chìa khoá mở cửa.

Sau đó thì nhẹ nhàng bước vào trong nhà. Nhìn thấy người lạ mặt bước vào nhà, Thẩm Lực sợ toát mồ hôi, chân lông dựng đứng cả lên. Bởi nhất thời anh không thể phán đoán được người lạ mặt đó đã rời khỏi ngôi nhà chưa hay vẫn đang ở bên trong, cách anh chỉ trong gang tấc.

Anh hồi hộp theo dõi hành động của kẻ lạ mặt kia. Thoáng chốc người đó lại xuất hiện trên màn hình. Kẻ lạ mặt đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, rồi nhanh chóng bỏ đi.

Thẩm Lực cảm thấy vô cùng bực bội, anh thấy rất giận bản thân tại sao không tiếp tục đuổi theo, lại càng bực với mình sao lại cố ngủ thêm một chút làm gì chứ?

Anh hốt hoảng nghĩ: Người này đêm hôm khuya khoắt mò vào nhà Triển Nhan làm gì chứ? Sao lại vội vàng bỏ đi? Người đó phải để lại dấu tích gì đó mới đúng chứ?

Nghĩ vậy anh vội vàng bật đèn rồi tới phòng khách kiểm tra. Quả nhiên có một chiếc hộp gỗ to như lò nướng đặt trên bàn uống nước.

Vừa nhìn thấy chiếc hộp, Thẩm Lực ngỡ ngàng một lát rồi mới tiến lại gần. Bên trong chiếc hộp này là gì? Có khả năng là bom không?

Bỗng anh nhớ tới sự tồn tại của một chiếc hộp vô cùng đáng sợ trong ký ức. Ồ, nhớ ra rồi, một ngày trước khi Thẩm Thiếp sinh, đồng nghiệp của Thẩm Thiếp nhận được một chiếc hộp do một người bí ẩn gửi tới. Trong chiếc hộp đó là một đứa trẻ sơ sinh quái thai. Chẳng bao lâu sau đó, Triệu Oanh phát điên và bị chuyển vào Bệnh viện Tâm thần.

Liệu chiếc hộp đang ở trước mặt anh có liên quan gì tới chiếc hộp mà Triệu Oanh nhận được không? Trong đó liệu có một đứa trẻ sơ sinh đáng sợ không?

Trẻ sơ sinh ư?

Khi những từ này xuất hiện trong tư duy của Thẩm Lực, anh chợt nhớ tới đứa cháu đang bị mất tích của mình. Nó mới chỉ hai tháng tuổi, liệu...

Anh rên rỉ đau đớn, toàn thân run bắn lên, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống. Lúc này đây, trong mắt anh chiếc hộp gỗ giống như một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào, chỉ cần anh chạm nhẹ...

Bên ngoài vọng lại tiếng sấm ầm ầm. Sau tiếng sấm, mưa càng nặng hạt hơn. Dường như ngày tận thế đang đến, anh đang phải đối mặt với sự diệt vong.

Anh tuyệt vọng tiến tới chiếc hộp rồi giơ hai tay nâng nó lên. Chiếc hộp rất lạnh giống như cục đá vậy, anh cảm thấy lạnh toát cả người.

Thẩm Lực hít một hơi dài, anh lấy can đảm dang tay mở lắp hộp ra. Dưới lắp hộp là lớp lót bằng vải bông rất dày. Thẩm Lực chợt nhớ tới hồi còn bé, bà bán kem cũng bọc kem như vậy. Lúc đó, chiếc thùng như thế này là sự thèm muốn lớn nhất của anh, nhưng vào thời điểm này nó lại trở thành ác mộng.

Anh giơ bàn tay lạnh cóng mở lớp lót bằng vải bông, anh đã chuẩn bị tâm lí với điều xấu nhất có thể xảy ra. Thế nhưng khi vừa nhìn vào trong, anh chỉ còn biết gào lên điên loạn, cả tấm thân tráng kiện đổ gục xuống nền nhà.

Anh không thể tưởng tượng nổi trong chiếc hộp kia không phải là đứa trẻ sơ sinh quái thai, càng không phải là đứa cháu gái đang mất tích mà là một chiếc đầu người.

Chiếc đầu người này được bảo quản lạnh nên vẫn chưa thối rữa, như thể mới được cắt xuống vậy. Mái tóc dài đen nhánh rối bù trước trán và thái dương, khuôn mặt xanh lét, hai mắt nhắm chặt, lông mi sụp xuống, miệng hơi há lộ ra hàm răng trắng sáng.

Chiếc đầu người đó chính là đầu của người con gái anh yêu thương. Triển Nhan của anh, là Triển Nhan ngày đêm anh nhớ nhung, không hiểu sao lại dùng hình thức này trở lại với anh.

Thẩm Lực nghẹt thở, mắt anh tối sầm, dường như từng huyết quản trong người, từng dây thần kinh bị vật gì gây tắc nghẽn, cả người anh đang phải chịu nỗi đau vô bờ. Giờ phút này anh chỉ muốn hồn lìa khỏi xác để đuổi theo linh hồn của Triển Nhan. Nếu quả thật có thiên đường, thì giờ phút này anh không muốn ở địa ngục.

Thế nhưng thiên đường ở đâu kia chứ? Linh hồn của Triển Nhan ở đâu đây? Anh đang quỳ trước bàn uống nước, hai bàn tay đang nâng khuôn mặt đẹp như tạc của Triển Nhan. Mười đầu ngón tay bắt đầu đau nhói, đau tới mức co giật. Anh khóc nhưng không có nước mắt, tuyến lệ đã cạn khô, cuộc đời đang héo úa.

Tại sao hai người con gái anh yêu trong đời đều chết yểu như vậy chứ? Chết đúng vào lúc hạnh phúc sắp sửa bắt đầu hoặc vừa mới bắt đầu.

Không hiểu kẻ nào đã giết họ?

Ý nghĩ này vừa thoáng qua thì cả người Thẩm Lực, mọi giác quan bắt đầu hoạt động lại, mọi huyết mạch đều hồi phục hoạt động bình thường. Anh đậy chiếc hộp gỗ lại, và quyết định cho dù có phải đào sây ba tấc đất cũng phải tìm ra bác sĩ Phạm Cầm. Phạm Cầm chính là người biết rõ chân tướng sự việc.

Anh lại tiến về chỗ máy tính, để máy tính chạy chế độ camera. Lúc sắp sửa rời đi, bỗng anh phát hiện màn hình loé lên, một bóng hình nữa lại xuất hiện.

Lúc này tuy bên ngoài mưa vẫn to nhưng bầu trời đã sáng hơn. Khi Thẩm Lực nhìn thấy bóng người đó, anh kinh ngạc mở to mắt, mạch máu bên thái dương đạp mạnh cứ như thể sắp sửa nổ tung vậy.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng người xuất hiện trên màn hình, người đó ướt như chuột lột, mái tóc dài vừa ướt vừa rối dính chặt trên trán, đôi mắt đẹp đang đắm đuối nhìn vào căn nhà.

Triển Nhan!

Miệng Thẩm Lực mở to rồi khép lại, khép lại rồi mở to, môi an run run, cả người anh ngây ra. Lúc này anh băn khoăn tự hỏi, có phải mình đang nằm mơ hay không?

Triển Nhan nhìn vào cửa nhà hồi lâu, cô giơ tay rồi lại hạ tay xuống, dường như cô đang đấu tranh tinh thần để ra một quyết định khó khăn. Bỗng cô quay người rồi biến mất khỏi màn hình.

Thẩm Lực đột nhiên phản ứng nhanh ngoài sức tưởng tượng. Có lẽ đó là do bản năng. Anh đứng bật dậy, chỉ cần mấy bước anh đã tới cửa nhà. Mở cửa ra, anh nhìn thấy bóng Triển Nhan thoáng hiện ra rồi biến mất trên con đường.

Anh nhào về phía đó, chỉ vài bước đã đứng sau lưng bóng đen.

- Triển Nhan? Có đúng là em không Nhan Nhan?

Bóng đen dừng lại, rồi quay người lại, đôi mắt hoảng sợ giống như con hươu nhỏ.

Không thể sai được, đúng là Triển Nhan! Đúng là Triển Nhan của anh rồi!

Tâm trạng anh chuyển từ trạng thái đau khổ tột độ sang vui mừng quá đỗi, Thẩm Lực không nói được nữa, anh ôm chặt lấy cô, ôm chặt tấm thân ướt đẫm của cô. Anh ép cặp môi đang run của mình vào môi cô hôn nồng cháy, đưa lưỡi nóng bỏng vào sâu trong miệng lạnh ngắt của cô, mút chặt lấy đầu lưỡi mềm mại ướt át của cô, hai tay ghì chặt vào lưng cô. Anh dùng cách này để cảm nhận sự tồn tại của Triển Nhan. Cô ấy vẫn chưa chết, vẫn chưa tới thiên đường, cô ấy vẫn đang ở chốn nhân gian, cho dù nhân gian là địa ngục.

Triển Nhan vẫn chưa chết, vậy cái đầu người trong chiếc hộp gỗ đựng đầy đá kia là ai?

Chợt anh cứng cả người, động tác chậm lại. Sau đó anh buông cô ra, anh thấy cô đang thở hổn hển, chắc hành động khi nãy của anh quá mãnh liệt khiến cô ngạt thở.

Cô nhìn anh rồi bật khóc nức nở. Cô khẽ gọi:

- Thẩm Lực!

Anh không muốn suy nghĩ gì thêm vội vàng kéo cô vào nhà để tắm nước nóng, còn bản thân anh thì thay bộ quần áo đã bị Triển Nhan làm cho ướt nhèm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.