Trần Điệp rất đỗi quen thuộc với mùi vị thuốc lá này.
Theo bản năng cô nhìn hành lang trước sau, đèn cảm ứng bằng giọng nói lại lần nữa tắt đi, tối đen như mực, không có người.
Trần Điệp khẽ nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm, lúc quay về phòng ăn tối vừa vặn gặp phải Trần Thiệu đang mở cửa từ bên trong.
Trần Thiệu nhướng mày: “Em họ?”
“……”
Trần Điệp nghĩ thầm, tên ngốc này lại bắt đầu rồi.
Trần Thiệu đột nhiên hiểu ra, cúi đầu hạ thấp giọng “A” một tiếng, trêu chọc: “Kích động à em họ, sao em lại đi với Văn Lương vậy?”
“Hả?”
“Trời tối đen như thế, cậu ta cũng không quá ga-lăng, làm sao lại tự mình quay về trước được.” Trần Thiệu ríu rít.
Trần Điệp lướt qua vai anh ta nhìn vào bên trong thì thấy Văn Lương vừa mới đi qua đám người ngồi ở chỗ cũ của mình.
Kết hợp với mùi khói cô vừa ngửi được ở nhà vệ sinh, như vậy không khó để đoán ra.
Sở dĩ, Văn Lương biết rõ cô đi dạy dỗ Vương Vân Hi, còn tiện thể cho cô một cánh cửa……?
Lúc này Vương Vân Hi mới tới đây, chải chuốt chuẩn bị xong lần nữa. Lúc nhìn thấy Trần Điệp thì trong nháy mắt cô ta tỏ vẻ chán ghét tức giận khi thấy Trần Thiệu dừng ở trước mặt cô.
Rồi sau đó thành khinh thường và châm chọc.
Trần Điệp liếc cô ta một cái. Có lẽ cô ta đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trần Thiệu rồi.
Cô cũng lười giải thích, ôm cánh tay nghiêng người cho cô ta đi vào trong.
Nhưng thật ra Trần Thiệu giống một tên lưu manh, còn huýt sáo.
“Em và cô ta sống chung với nhau hả?” Trần Thiệu hỏi.
“Đúng vậy.”
“Tôi nói này em họ…” Trần Thiệu uể oải, đưa tay khoác vai cô: “Nếu tính tình em vẫn còn giống Văn Lương như thế, thì vào giới giải trí này chắc sẽ chịu không ít thiệt thòi đâu.”
Trần Điệp không nói gì, im lặng nhìn anh ta.
Sau một lúc lâu, Trần Thiệu giơ tay lên làm động tác đầu hàng, nói chêm chọc cười thỏa hiệp: “Được, tôi biết tôi biết rồi. Hai người bây giờ không còn liên quan nữa, nhưng Văn Lương vẫn đập vào người em hàng tỷ đó thôi.”
Trần Điệp cau mày: “Cái gì?”
“Em không biết à?” Trần Thiệu nhướng mày: “Vài ngày trước em ký hợp đồng với Nhất Minh, trong buổi đấu thầu, Văn Lương đã giật lấy dự án Trần Khoa mất hơn nửa năm chuẩn bị.”
“Cũng thật là.” Trần Thiệu cười rộ lên: “Vì con gái của Trần Khoa, mất vài tỷ để hãm hại Trần Khoa, cũng không biết cuối cùng là ai được lợi.”
Buổi đấu thầu?
Trước đó Trần Điệp có nghe Chu Kỳ Thông đề cập qua.
Tính toán lại thời gian thì đúng là ngày cô dọn ra khỏi biệt thự Tây Giao.
Mà đêm trước ngày hôm đó, cô gặp phải Lâm Thuyên, lòng bàn tay có vết thương, Văn Lương nói rằng sẽ giúp cô đòi lại.
Mà đại khái kết quả là lấy lại dự án của Trần Khoa.
Cách làm như vậy thì đúng là phong cách của Văn Lương rồi.
Trong nháy mắt Trần Điệp hoảng hốt.
Sau một hồi nói chuyện qua quýt với Trần Thiệu, Trần Điệp vội đi vào trong phòng.
Trên khán đài buổi đấu giá đã bắt đầu. Bây giờ đang bày ra cây trâm cài tóc hơn nghìn năm lịch sử – đồ vật chủ yếu trong bộ phim này của họ.
Đạo cụ của đoàn làm phim đã chuẩn bị xong phiên bản mô phỏng để tiến hành quay phim. Trần Điệp đã thấy qua rồi nên đối với nó cũng không có gì phải lạ.
Bộ phim này của bọn họ, từ cô gái bắt đầu báo thù cho gia tộc, cuối cùng nội dung vĩ mô là bảo vệ quốc gia.
Nam nữ chính bị ngăn cách hai nơi ở chiến trường, cuối cùng âm dương cách biệt, mà cây trâm hoa đó là tín vật cuối cùng.
Thanh sơn nguyên bất lão, vị tuyết bạch đầu. Lục thủy vô ưu, nhân phong trứu diện*.
(* Gốc là /青山原不老, 为雪白头. 绿水本无忧, 因风皱面./: Núi xanh vốn chẳng già, vì tuyết phủ mà đầu bạc. Nước biếc vốn chẳng ưu tư, bởi gió thổi nên nhăn mặt.)
Trên màn hình lớn chiếu cận cảnh cây trâm hoa. Sau nhiều năm được điêu khắc và đánh bóng, nó không còn sặc sỡ như trước nữa, có nhiều điều khó giải thích hơn đã được lắng xuống.
Mà lần này người đem cây trâm hoa được ra đấu giá từ thiện chính là hậu duệ của nam nữ chính trong truyện.
Trải qua nhiều thời đại, trâm hoa vẫn luôn được truyền lại như đồ gia truyền. Cho tới bây giờ trên tay vị này, cả đời ông ấy chưa kết hôn, không có con cái, không thể nào truyền lại, bèn đem nó ra coi như làm từ thiện.
Người chủ trì giới thiệu xong câu chuyện đằng sau, rồi tuyên bố: “Chúng ta cùng nhau vỗ tay cảm ơn người tài trợ – ngài Lý Hợp Khải! Đây cũng là bảo bối duy nhất của buổi tối ngày hôm nay không có giá khởi điểm, toàn bộ đều phụ thuộc vào ánh mắt duyên số của mọi người.
Sau tiếng vỗ tay, cuộc đấu giá bắt đầu.
“150 vạn!”
“160 vạn!”
……
Khi báo giá 250 vạn, Lục Xuyên vẫn luôn im lặng lúc này giơ tấm biển: “280 vạn.”
Các thành viên khác của đoàn làm phim sôi nổi tham dự tiệc rượu, Lục Xuyên trước giờ nổi tiếng với chất giọng trầm, tất cả mọi người không đoán được anh ở buổi đấu giá sẽ giơ tấm biển.
Chỉ là nhà nghệ thuật như vậy, để chi tiền cho một di vật lịch sử có câu chuyện xưa cũ cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.
“300 vạn.”
Trong bữa tiệc tối, lại có một giọng nam vang lên.
Mọi người đều nhìn thấy người đàn ông ngồi ở hàng ghế đầu đang cầm một tấm biển, ngón tay thon dài, gân xanh hiện rõ, kéo dài tới cổ tay, là chiếc đồng hồ đeo tay, tràn đầy khí chất.
Bầu không khí bị đẩy lên cao trào, có người hét lên vài tiếng.
Lục Xuyên không ra giá nữa, anh không có thói quen giành lấy thứ gì đó với người khác, dù đó là thứ mà bản thân mình yêu thích đi chăng nữa.
Cuối cùng tiếng búa gõ 500 vạn, người phục vụ đem cây trâm hoa đóng gói đưa đến trước mặt Văn Lương.
“Sau này Tiểu Xuyên làm sao quay phim đây?” Phùng Trí ngồi bên cạnh cười hỏi Lục Xuyên.
Lục Xuyên cũng cười lắc đầu: “Nếu Văn tổng đã coi trọng cây trâm hoa này như vậy thì tôi cần gì phải đi lấy lòng người khác.”
Tiệc tối từ thiện kết thúc.
Ngày mai bộ phim còn phải tiếp tục quay, nên Trần Điệp đi theo đoàn người của đoàn phim ra ngoài.
Phùng Trí đi tuốt đằng trước, gọi người đàn ông đứng bên cạnh xe đằng xa: “Văn tổng.”
Văn Lương quay đầu lại, vẻ mặt không thay đổi, bắt tay với Phùng Trí, ánh mắt không dừng lại ở người Trần Điệp một giây nào.
Nhưng thật ra Chu Kỳ Thông bên kia bây giờ thật sự không biết có nên giả vờ không biết gì để đi theo Trần Điệp hay không, cả người cứng đờ tại chỗ, đứng phía sau Văn Lương cụp mắt xuống.
Phùng Trí nói vài câu với Văn Lương về cây trâm hoa.
Hai người chỉ tình cờ gặp nhau ở một số nơi công cộng, cũng không quen biết nhau, nói vài câu rồi kết thúc.
Phùng Trí đưa mọi người về xe của đoàn phim.
Trần Điệp đi cuối cùng, lúc đi qua Văn Lương, thì thầm “Cảm ơn” với anh.
Văn Lương đang mở cửa cũng ngừng lại một chút, ngồi trên xe, không còn phản ứng gì khác.
***
“Văn tổng, quay về khu Minh Tê hay là Tây Giao?” Chu Kỳ Thông hỏi.
“Nghĩa trang Lâm Thiên.”
Văn Lương ngồi phía sau xe, đưa tay ấn vào xương lông mày suy nghĩ.
Chu Kỳ Thông sửng sốt, phản ứng lại hôm nay là ngày bao nhiêu, nháy mắt không nói gì nữa, im lặng lái xe đến nghĩa trang Lâm Thiên.
Đồ vật quay phim 500 vạn được đặt khéo léo trong chiếc hộp thủy tinh, bên trên có một sợi dây màu trắng bạc được buộc vào nó, nằm bên cạnh chân anh.
Chiếc xe chạy ổn định, lướt qua xe thương vụ của đoàn phim.
Một lát sau Văn Lương lại mở mắt ra, khẽ thở một hơi, cầm lấy điện thoại.
Nhà tuyên truyền của đoàn làm phim đã công bố những bức ảnh của các diễn viên tham sự kiện này.
Chín tấm ảnh kẻ vuông, ba tấm ảnh cuối cùng là của Trần Điệp.
So với trang phục tham dự của Vương Vân Hi, Trần Điệp ăn mặc đơn giản hơn rất nhiều, nhưng cô cũng phù hợp nhất với cách ăn mặc như thế này.
Văn Lương đột nhiên cảm thấy, dường như đã rất lâu rồi bản thân không xem kĩ một chút bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần của Trần Điệp. Trong ấn tượng chỉ là xinh đẹp, làn da trắng, vóc dáng cũng không tệ.
Nhưng điều khác này là?
Người phụ nữ trong ảnh mặc chiếc đầm dạ hội màu đen, mái tóc dài uốn xoăn, hướng về phía camera vẫy chào.
Nụ cười khéo léo, vóc dáng chuẩn, bình luận phía dưới không ít người bày trò xuýt xoa khen ngợi xinh đẹp.
Văn Lương thật sự không thích dáng vẻ này của Trần Điệp, giống như một cái xác xinh đẹp.
Vẫn là Trần Điệp vừa nãy hung ác đe dọa người khác ở nhà vệ sinh dễ thương hơn.
Đêm khuya yên tĩnh, chiếc Bentley màu đen đi vào bãi đỗ xe của nghĩa trang.
Nghĩa trang Lâm Thiên này cơ sở tốt, 24 giờ luôn có người gác mộ. Văn Lương đi đến ký tên vào sổ đăng ký, đi vào khu mộ.
Từ bậc thang đi lên trên, cuối cùng đứng trước một ngôi mộ.
Xung quanh ngôi mộ sạch sẽ, chính giữa còn có một đóa hoa nhỏ màu trắng – đó là dịch vụ được cung cấp bởi nghĩa trang ở đây, mỗi ngày đều đặt một đóa hoa ở trước mộ.
Trên ngôi mộ là ảnh của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Dung mạo khá giống Văn Lương, rất đẹp.
Bà kết hôn sớm, sinh ra Văn Lương cũng sớm, ngay cả qua đời cũng sớm.
Khi đó Văn Lương vẫn còn đang học tiểu học, chạng vạng tan trường về nhà. Trong nhà không có một ai, người giúp việc cũng không có.
Văn Lương chạy lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ bố mẹ ra rồi đi vào bên trong thì nhìn thấy mẹ nằm trên giường sắc mặt tái mét, bởi vì phản ứng của thuốc mà cả người co quắp, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy người mẹ xinh đẹp tao nhã lại chật vật như vậy.
Anh khoanh tay bó gối, mù mịt không biết gì, nhìn mẹ tự sát ở trước mặt mình, từng nhịp tim và hô hấp không còn nữa.
Việc này đã qua mười mấy năm rồi, lần nữa đứng trước ngôi mộ tâm tình cũng đã nhẹ nhàng bất thường, ánh mắt Văn Lương nhàn nhạt nhìn về phía người phụ nữ trên bia mộ.
“18 năm rồi.” Văn Lương bình tĩnh nói: “Cũng không biết bây giờ mẹ có hối hận hay không.”
“Nhưng mẹ yêu thích thanh tịnh, như bây giờ cũng không sai. Hơn nữa nếu như mẹ còn sống không chừng còn phải tức giận vì con.” Văn Lương cười cười, “Tất cả mọi chuyện con làm đều là một tên khốn nạn.”
Đáp lại lời anh chỉ là tiếng gió yên ả.
Im lặng hồi lâu, Văn Lương nói: “18 năm rồi, chỉ có một chuyện con cảm thấy bản thân làm không sai.”
“……”
“Nhưng mọi người không nghĩ như vậy.”
Không ở lại lâu, cũng không có gì hay để nói, Văn Lương nhanh chóng trở về căn hộ Minh Tê.
Sau khi tắm rửa, xử lý email công việc xong xuôi, nhưng anh vẫn chưa có ý buồn ngủ, trong đầu lúc nào cũng hiện ra một cảnh tượng khác.
Ngày này bốn năm trước…
***
Văn Lương từ nghĩa trang trở về, chẳng qua nơi quay về là biệt thự Tây Giao.
Sau kì thi tuyển sinh đại học thì cô gái nhỏ ở trong nhà như được giải thoát tự do đùa giỡn. Lúc anh vào nhà, Trần Điệp đang ngồi xếp bằng ở ghế sofa chơi điện tử, còn cực kì hứng thú muốn chơi với anh.
Văn Lương đối với chuyện này không có hứng thú, thẳng thừng đi về phòng ngủ.
Anh nằm trên giường, ngày này mười mấy năm qua đều ngủ không ngon.
Trong mơ anh đầu nặng chân nhẹ, đã không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trên đỉnh đầu, cũng không thể bước xuống, giống như đang rơi vào vực sâu vô thẳm.
Bộ dạng trước khi chết của mẹ, người khom lại thân hình đau đớn cứ lặp đi lặp lại ở trước mắt.
Giống như anh bị đặt giữa hồ nước lạnh lẽo, không nghe được bất cứ âm thanh gì, không thể hít thở, nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tiềm thức xuất hiện một cách vô cớ trong giấc mơ.
Bỗng nhiên, bên tai vang lên âm thanh rất nhỏ.
Hoàn toàn khác biệt với sự im lặng trong giấc mơ, rất bất ngờ, cũng rất tươi đẹp, thần kinh của anh bị nhảy dựng thật mạnh.
Tỉnh giấc.
Cửa phòng ngủ mở ra.
Bên ngoài ánh đèn sáng choang, cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ mềm mại, mang dép lê đứng ở trước cửa phòng anh.
Ánh sáng rơi xuống, tụ lại khắp người cô, như đang tỏa sáng.
Mà phòng ngủ là một mảng tối đen như mực, cái gì Văn Lương cũng không thấy rõ, ngoại trừ Trần Điệp đang phát sáng.
Cô mới sấy khô tóc nên để mái tóc đen bóng xõa trước ngực, đôi mắt cô trong veo sạch sẽ, nhìn thẳng vào anh.
“Anh Văn Lương, anh đã ngủ chưa?”
Giọng nói thiếu nữ cũng nhẹ nhàng, trong nháy mắt âm thanh kéo Văn Lương thoát khỏi giấc mộng, cảm giác ớn lạnh trong cơ thể cũng dần dần rút đi.
Văn Lương xoa xoa mặt, ngẩn người hỏi: “Sao muộn như này còn đến đây làm gì?”
Trần Điệp không nói gì, xách dép vào phòng, đi đến bên giường anh, hơi do dự, sau đó nhấc chân leo lên giường anh, ngồi xổm nhìn anh.
“Buổi sáng em có xem bộ phim, không dám ngủ một mình.” Cô cúi đầu nói nhỏ: “Có thể ngủ cùng anh không?”
“Không được.” Văn Lương không chút nghĩ ngợi từ chối ngay: “Đi về đi.”
“Em không muốn.”
Trần Điệp không biết cơn bốc đồng này bộc phát từ đâu ra, lì mặt vén chăn anh trực tiếp chui vào.
Văn Lương kéo chiếc mũ nhỏ trên lưng váy ngủ của cô ra ngoài, vừa mắng cô: “Trần Điệp em bao nhiêu tuổi rồi còn muốn ngủ chung với tôi?”
Đã đến nước này rồi, Trần Điệp tự nhiên sống chết cũng không nghe theo, nhất định không chịu theo anh xuống giường.
Không nghe theo nói: “18 tuổi rồi! Hôm nay em muốn ngủ ở đây!”
Bản thân Văn Lương có chút mơ hồ bởi vì giấc mơ vừa rồi, lại bị bộ dáng phát sáng của cô gái đứng ở cửa vừa nãy, như khắc sâu vào não.
Mà bây giờ cô gái phát sáng đang nằm bên cạnh anh với chiếc chăn, trông anh dũng hy sinh thà chết chứ không chịu khuất phục, nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
“Trần Điệp.”
Văn Lương cũng không túm cô đi, quan sát cô như thế này, hỏi: “Trường học chưa cho bọn em học môn Sinh học?”
Trần Điệp không hiểu hết ý nghĩa của những lời này, không chút suy nghĩ nói: “Em là sinh viên khoa Văn, học Sinh học gì chứ.”
Văn Lương khẽ cười một tiếng: “Vậy Sinh lí thì sao?”
Lúc này Trần Điệp mới phản ứng lại.
Về điểm này cô suy nghĩ cẩn thận, căn bản là cũng không hiểu nhiều, cô chạy đến phòng của Văn Lương hoàn toàn dựa vào can đảm, nghe anh nói mới giật mình.
Trần Điệp im lặng nhìn anh, sau đó gọi tên anh: “Văn Lương.”
Văn Lương nghe liền hiểu.
Có chút ngạc nhiên, nhưng không nghĩ nhiều, ngược lại nở nụ cười, nhéo mặt cô: “Lá gan to đấy Linh Linh.”
“Em hiểu, nhưng em đã 18 tuổi rồi, còn tốt nghiệp xong rồi, là người lớn đó.” Trần Điệp nhìn anh chằm chằm nói.
Văn Lương vén chăn lên, vén gấu váy véo vào đùi cô.
Trần Điệp chịu việc này được, chớp mắt mở to mắt, từ cổ họng phát ra tiếng nức nở yếu ớt, toàn thân cứng lại.
Văn Lương cười nhẹ: “Sợ tới mức này rồi, còn “là người lớn” nữa à.”
“Văn Lương.” Cô khẽ cau mày: “Anh đừng có mà lúc nào cũng xem thường em, em nói rồi nghiêm túc là có thể.”
Trong bóng tối hai người đối mặt nhau vài giây.
Không thể không nói, anh ngoài ý muốn mang về nhà một cô gái vui tai vui mắt, thấy thế nào cũng xinh đẹp, hơn nữa lúc này còn nghiêm mặt xấu hổ, tươi tắn lại sống động.
Văn Lương xác nhận lần cuối cùng: “Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
“Đến đây.” Văn Lương ôm người vào trong lòng, lập tức xoay người đè lên.
Khi ấy Văn Lương còn không nghĩ nhiều, vì sao Trần Điệp nửa đêm lại đi vào phòng ngủ của anh, còn muốn ngủ cùng anh, thậm chí còn nguyện ý muốn phát sinh quan hệ đến mức như vậy.
Anh chỉ cảm thấy mùi vị không tồi, cũng biết mùi vị, thế là không lâu sau lừa bắt cóc ngay cô bé đến phòng ngủ của chính mình.
Nhưng mãi cho đến ngày đó anh uống quá nhiều rượu rồi đi tìm Trần Điệp, nghe cô nói chuyện thì mới hiểu ra, ban đầu Trần Điệp đã hèn mọn như vậy, chỉ dựa vào giọng điệu cô đơn thậm chí còn quá đà yêu mến anh.
Anh nuôi lớn cô bé này, anh vẫn luôn cảm thấy yên tâm thoải mái rằng cô bé này chỉ thuộc về bản thân mình, bây giờ đã có thể tự tin đứng trước ánh đèn flash, được nhiều người yêu thích và khen ngợi.
Cô đối với anh từ yêu thích đến buông bỏ, bây giờ độc lập mà tỏa sáng.
Mà Văn Lương đột nhiên phát hiện ra bản thân mình cho tới nay đã xem nhẹ, lúc trước kẻ đưa anh vào sống trong bóng tối nhiều năm.