Mấy ngày sau đó, Trần Điệp ở đoàn làm phim rất thoải mái.
Vương Vân Hi cũng ngoài dự liệu không tiếp tục gây phiền toái cho cô nữa, không biết là bởi vì hiểu lầm quan hệ giữa cô và Trần Thiệu, hay là Lục Xuyên tìm cô ta nói chuyện.
Tuy vẫn đối xử với cô không hòa nhã giống như trước, nhưng Trần Điệp cũng không cần cô ta hòa nhã với cô, cô chỉ cần nhàn rỗi là thỏa mãn rồi.
Vào tối thứ sáu, khi quay xong giai đoạn trưởng thành đầu tiên của nữ chính, mọi người hẹn nhau đi ăn.
Xung quanh phim trường có không ít quán ăn vặt, hiện tại là mùa tôm hùm đất, Phùng Trí đã đặt trước quán tôm hùm, vừa quay xong đã mang theo toàn bộ thành viên hậu trường của đoàn làm phim cùng đi.
“Bắt đầu từ ngày mai các phân cảnh sẽ không cần phải hóa trang xấu nữa.” Lục Xuyên đi bên cạnh cô nói.
Trần Điệp cười cười: “Dạo này xấu xí thành thói quen của em rồi.”
Mọi người đi bộ vào quán tôm hùm.
Ông chủ quán tôm hùm và Phùng Trí quen biết nhau từ lâu, hét lớn một tiếng liền có người dẫn bọn họ chậm rãi lên phòng ở tầng hai.
“Nào, tôi kính mấy diễn viên chủ chốt quý giá của chúng ta một ly.” Lúc không quay phim Phùng Trí thường rất hòa ái, vừa đi vào đã rót rượu muốn kính mấy diễn viên chủ chốt.
Trần Điệp tự rót cho mình một ly: “Cảm ơn đạo diễn.”
“Tôi còn phải khen cô đó, Trần Điệp.” Phùng Trí cười chỉ chỉ cô: “Tiểu Xuyên thật sự đã giúp tôi rất nhiều. Lần này hình tượng nữ chính rất khó nắm bắt, có thể tìm được một người có khí chất như cô thật sự không dễ dàng, giác ngộ cũng nhanh, khó trách lão sư Ứng của cô liên tục khen cô trước mặt tôi.”
Trần Điệp khiêm tốn khoát tay áo, rất biết vỗ mông ngựa: “Là do đạo diễn Phùng và đạo diễn Lục giảng kịch rất tốt.”
Mọi người ngồi quanh bàn hình chữ nhật, đông đúc, trò chuyện cũng rất nhiệt tình.
Phương Nguyễn ngồi bên trái Trần Điệp, che miệng lại gần bên tai cô nói: “Chị cảm thấy gương mặt khiêm tốn của em thật kỳ lạ, vỗ mông ngựa không hề có cảm xúc.”
Trần Điệp cũng tiến lại gần nói nhỏ với cô ấy: “Chẳng lẽ em phải nói đạo diễn Phùng nói đúng, ánh mắt của ngài rất tốt nên mới chọn trúng tôi?”
Phương Nguyễn: “….”
Tiếng trêu chọc của Trần Điệp không quá lớn, nhưng vẫn bị Lục Xuyên ở bên kia nghe được.
Lục Xuyên khẽ cười ra tiếng, cũng hạ thấp giọng nói: “Đúng là ánh mắt của đạo diễn Phùng rất tốt.”
“….” Trần Điệp không hiểu sao lại có cảm giác xấu hổ khi nói xấu sau lưng người khác: “Anh đừng lấy em ra để đùa.”
Mấy ngày nay mọi người phải quay phim không quản ngày đêm nên sắp nghẹn hết nổi rồi, vừa được thả ra cảm xúc dâng trào vô cùng, nói chuyện trên trời dưới đất.
Trần Điệp trong đoàn làm phim nhân duyên không tệ, WeChat thêm không ít diễn viên và nhân viên.
Vừa mở vòng bạn bè đã thấy rất nhiều người đăng ảnh một bàn tôm hùm đất lớn, lướt xuống đều là những bức ảnh đỏ rực giống nhau, nhìn giống như bị kẹt màn hình.
Ngay cả người có tác phong lão cán bộ như Lục Xuyên hiếm thấy cũng đăng hình tôm hùm đất.
Trần Điệp nhìn anh, anh cũng đang lướt qua vòng bạn bè, còn vô cùng nghiêm túc nhấn like từng bài đăng của mọi người.
Trần Điệp vô tình nhìn trộm, chỉ là khi anh trượt màn hình xuống xuất hiện một bức ảnh hoàn toàn khác với hình tôm hùm đất, Trần Điệp theo bản năng nhìn qua.
Là Trần Thư Viện đăng, ảnh chụp chung của cô ta và Lâm Thuyên.
Hai người mặt kề mặt, nhìn vô cùng thân mật.
Lông mi của Trần Điệp nhẹ nhàng run rẩy, sau đó bình tĩnh dời tầm mắt.
***
Văn Lương đi công tác một tuần, lúc trở về Yển Thành thì trời đã tối.
Đàm phán xong việc hợp tác, anh đem những văn kiện và nhiệm vụ tiếp theo cụ thể thực hiện giao cho Chu Kỳ Thông.
Ra khỏi sân bay rồi lên xe.
Văn Lương bỗng nhiên nói: “Tới khách sạn Châu Ngộ ở phim trường.”
Mấy ngày nay tuy ra nước ngoài công tác, nhưng Chu Kỳ Thông vẫn như trước mỗi ngày đều báo cáo tình huống của Trần tiểu thư với Văn Lương, đương nhiên biết rõ khách sạn Châu Ngộ ở phim trường có ai.
Công bằng mà nói, Chu Kỳ Thông hy vọng Trần tiểu thư có thể trở về.
Dù sao mấy ngày nay trong công ty đều rất áp lực, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ làm sai sẽ khiến Văn tổng tức giận.
Lúc trước khi vẫn còn ở với Trần tiểu thư, tính tình Văn tổng không âm trầm như bây giờ.
Phim trường và sân bay một ở phía nam thành phố, một ở phía bắc thành phố, xe chạy nhanh như bay trên đường cao tốc.
Chu Kỳ Thông dừng xe ở trước cửa Châu Ngộ.
Văn Lương xuống xe, bỏ lại một câu: “Anh về trước đi.”
Chu Kỳ Thông sửng sốt, nhìn về phía sau. Văn Lương đã đóng cửa xe và sải bước đi vào khách sạn.
“….”
Tốc độ tên lửa này là gì thế?
Là trực tiếp muốn ở lại phòng Trần tiểu thư ư???
Văn Lương đi vào khách sạn, quản lý đại sảnh ngay lập tức nhận ra cổ đông của mình, lập tức tiến lên: “Văn tổng muốn thuê phòng ạ?”
“Ừm.”
“Tôi lập tức sắp xếp phòng cho ngài.” Sau khi quản lý đại sảnh điền thông tin vào hệ thống máy tính thì lấy thẻ phòng ra đưa qua: “Đây là thẻ phòng tổng thống.”
Văn Lương không nhận: “Tôi muốn phòng đối diện phòng 8802.”
Quản lý đại sảnh không kịp phản ứng, phòng của tầng 8 là phòng giường đơn bình thường nhất, anh ta chần chừ: “Phòng đối diện phòng 8802?”
“Ừm.” Văn Lương lạnh nhạt trả lời, giơ tay ấn mi tâm xuống, có vẻ có chút không kiên nhẫn.
“…Phòng 8803 đối diện phòng 8802 đã có khách ở.” Quản lý đại sảnh nơm nớp lo sợ nói: “Phòng 8801 ở bên cạnh có được không ạ?”
Lúc này Văn Lương ngược lại rất dễ nói chuyện: “Có thể.”
“Ngài muốn check-in bao lâu?”
“Trước cứ để một tháng đi.”
“…Vâng, vâng.”
Đây quả thực là cúng đại Phật trong khách sạn.
“Thành viên đoàn làm phim ở đây đã trở về chưa?”
Văn Lương hỏi qua quýt bình thường, nên quản lý đại sảnh không nhận ra ý đồ của anh, lắc đầu nói: “Vẫn chưa, bình thường bọn họ hay trở về muộn.”
Văn Lương “Ừ” một tiếng, cầm thẻ phòng đi thang máy lên tầng 8.
“Ting” một tiếng, cửa phòng 8801 mở ra.
Có lẽ từ khi sinh ra đến giờ Văn Lương đã không ở trong căn phòng nhỏ như vậy, không được mấy bước đã đến bên giường, phòng tắm cũng nhỏ mấy mét vuông mà thôi, chỉ có cơ sở vật chất đơn giản nhất.
Khách sạn Châu Ngộ này sắp đóng cửa à?
Văn Lương nhíu mày, khó có thể tưởng tượng được Trần Điệp trong khoảng thời gian này ngoại trừ đến phim trường thì mỗi ngày đều phải ở nơi nhỏ bé rách nát này.
Sáu năm nay, Trần Điệp ngày càng được anh chăm sóc chiều chuộng, một người ngay cả uống thuốc cũng sợ đắng không chịu uống làm sao vẫn chịu đựng được mà ở đây?
Rất nhanh, phục vụ khách sạn đã ấn chuông cửa phòng Văn Lương.
Xe đẩy đẩy tới mấy chai rượu vang đỏ thượng hạng cùng với đồ vệ sinh cá nhân, sự sắp xếp của dịch vụ phòng tổng thống đều đưa tới cho anh.
***
Văn Lương tắm rửa xong đi ra, quần áo trước ngực ướt một mảng lớn, lộ ra khuôn ngực với những đường nét cân xứng và ưu việt.
Bên ngoài hành lang vẫn không có động tĩnh gì.
Trần Điệp vẫn chưa về.
Văn Lương mở một chai rượu vang đỏ, ngồi trước cửa sổ suy nghĩ.
Anh biết rõ trạng thái gần đây của mình không đúng.
Bản thân anh từ trước đến nay, chưa từng có ai có thể ảnh hưởng đến anh. Trước kia Trần Điệp và anh cũng hay có những cuộc cãi nhau nhỏ nhưng sẽ không sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với anh.
Tuy nhiên từ sau khi Trần Điệp rời đi, thân thể anh đâu cũng giống như bị mất đi thứ gì đó.
Hơn nữa tuần đi công tác này đều nhớ tới Trần Điệp.
Nụ cười của cô, sự tức giận của cô, cùng với câu nói dứt khoát sau này “Văn Lương, tạm biệt.”
Văn Lương rất thẳng thắn, nếu đã nghĩ rồi thì dứt khoát tới đây luôn.
Phòng cách âm không tốt, rất nhanh đã vang lên tiếng ồn ào ầm ĩ. Mọi người trong đoàn làm phim cùng nhau đi thang máy lên lầu, chỉ có Trần Điệp ở tầng tám, mọi người vẫy tay nói lời tạm biệt với cô.
Cằm Văn Lương khẽ nâng lên, ly rượu vang đỏ kẹp vào giữa hai ngón tay, chất lỏng rượu vang đỏ khẽ lay động dọc theo vành ly.
Anh nghe Trần Điệp quẹt thẻ, mở cửa vào phòng, ngay bên cạnh anh.
Văn Lương vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cho đến khi hành lang bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó chuông cửa phòng bên cạnh bị ấn.
Anh nghe thấy một giọng nam: “Trần Điệp, anh mang chút đồ tới cho em!”
Lúc này Văn Lương mới nhíu mày, nghe ra được là giọng nói của đạo diễn nào đó, anh buông ly rượu xuống, đẩy cửa ra ban công.
***
Trần Điệp đang định mở cửa thì ban công bên ngoài đột nhiên “rầm” một tiếng.
Một bóng người lướt qua, Trần Điệp hoảng sợ, xoay đầu nhìn ra ngoài ban công. Người đàn ông áo trắng quần đen, đứng thẳng dậy, thần sắc tự nhiên đẩy cửa ban công đi vào phòng ngủ của cô.
…Văn Lương?
Người này ở đâu ra đây?
Leo lên tầng 8 sao?
Trần Điệp mở to hai mắt, không tin được nhìn anh, ngay cả lời cũng quên nói.
Bên ngoài Lục Xuyên lại gõ cửa: “Đàn em, em có đó không? ”
Cô đang định lên tiếng, Văn Lương đã sải bước đi về phía cô, một tay ấn người cô đến bên tường, cúi người bên tai cô, thấp giọng nói: “Bảo anh ta cút.”
….Là giọng nói của Văn Lương.
Mùi hương trên người này cũng là của Văn Lương.
Cho nên người trước mắt này, thật sự là tồn tại chân thật, không phải cô ảo tưởng ra…?
Anh rất có khả năng, anh có thể đi lên bầu trời sánh vai cùng với mặt trời chỉ trong vài phút.
Trần Điệp không để ý tới Lục Xuyên, cũng tạm thời quên mất quan hệ xấu hổ giữa hai người, trợn to mắt hạ giọng: “Sao anh vào được đây?”
Văn Lương không để ý, rũ mắt nhìn cô.
Ngoài cửa Lục Xuyên: “Đàn em?”
“Ở đây!” Trần Điệp lúc này mới phản ứng lại: “Đàn anh, anh đợi một chút!”
Văn Lương chậc một tiếng, nhìn qua rất khó chịu, đem chân chen vào giữa hai chân cô, thân thể chống lên tường, dễ dàng nhốt cô vào tường.
Trần Điệp đẩy anh, nhưng người này căn bản không nhúc nhích, so về sức lực cô đương nhiên không có khả năng là đối thủ của Văn Lương.
“Anh điên à?” Trần Điệp trừng mắt nhìn anh.
Văn Lương không chịu buông tha: “Hoặc là bảo anh ta cút, hoặc là em mở cửa cho anh ta vào xem xem trong phòng có ai.”
“Đồ thần kinh!”
Trần Điệp quá hiểu Văn Lương, anh tuyệt đối có thể làm ra chuyện như vậy xuất hiện trong phòng cô một cách không minh bạch khiến người khác suy nghĩ lung tung.
Giằng co một lát, so về độ điên Trần Điệp tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.
“Thật ngại quá đàn anh, em đột nhiên có chút việc, tạm thời không có cách nào mở cửa.”
Lục Xuyên: “Tay không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”
Lục Xuyên cũng không hoài nghi, đoán rằng có lẽ là chuyện của nữ sinh, nói: “Anh để đồ xử lý vết thương ở trước cửa, lát nữa em ra lấy nhé.”
“Được, cảm ơn đàn anh.”
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, Lục Xuyên đi rồi, Văn Lương lúc này mới rũ mắt nhìn về phía tay Trần Điệp: “Tay làm sao vậy?”
“Không có gì.” Trần Điệp tức giận nói.
Trên ngón trỏ có một vết thương nhỏ, là vừa rồi lúc ăn xiên nướng bị tăm trúc đâm vào, giờ còn xuất hiện một vệt máu nhỏ nữa.
Lúc này Trần Điệp mới đẩy anh ra, lấy khăn giấy quấn ngón tay: “Sao anh lại đến phòng tôi?”
“Tôi ở phòng bên cạnh.” Văn Lương nói.
“?” Trần Điệp thật sự có chút bối rối, quay đầu nhìn ra ngoài ban công, trong lòng bỗng nhiên kinh hãi: “Anh đừng nói với tôi là anh nhảy qua đây nhé?”
“Nếu không thì sao.” Văn Lương ra vẻ đương nhiên: “Bay lên đây?”
???
Anh bạn này, anh có thực sự đúng 28 tuổi không thế?
Gừng càng già càng cay?
Lúc trước Trần Điệp đã nhìn qua ban công giữa hai phòng cách nhau một khoảng trống rất lớn, nếu muốn nhảy qua không chừng giẫm lên không khí rồi rơi xuống.
Văn Lương nhìn ngón tay cô, có máu từ khăn giấy lộ ra, anh nhíu mày, cúi đầu gửi tin nhắn.
Rất nhanh, chuông cửa lại bị ấn. Lần này là nhân viên khách sạn, Văn Lương đi qua mở cửa, cầm hai cái túi vào phòng.
Cả hai túi đều là hộp băng vết thương, một túi vừa mới đưa tới, túi còn lại là vừa rồi Lục Xuyên treo trên tay nắm cửa.
Văn Lương mặt không đổi sắc ném một túi còn lại vào thùng rác.
Trần Điệp: “…”
Anh mở một túi khác, động tác thô bạo, trực tiếp xé rách cái túi, lấy ra một chiếc rồi ném những cái khác lên bàn, vương vãi khắp mặt bàn.
Anh đi tới bên cạnh Trần Điệp nắm cổ tay cô nhấc lên, vứt khăn giấy quấn trên ngón trỏ của cô, trên đó có một giọt máu vừa chảy ra.
Đầu ngón tay trắng bệch, ngay cả một chút huyết sắc cũng hiện ra mỹ cảm.
Trần Điệp cảm thấy sau lưng cứng đờ, tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng thu tay lại, tức giận đến đỏ mặt: “Văn Lương anh còn có tật xấu này sao!”
Anh liếm môi, không cảm thấy động tác vừa rồi của mình biến thái, một lần nữa kéo tay cô, lúc này rất nhanh băng bó vết thương cho cô.
Trần Điệp thật sự không biết Văn Lương rốt cuộc muốn làm gì, rõ ràng lần trước khi gặp mặt trong bữa tiệc từ thiện anh còn bày ra dáng vẻ hoàn toàn không biết cô.
Ngay cả tiếng cảm ơn mà cô nói với anh trước khi đi cũng không nhận được chút phản ứng nào.
“Văn tổng, quan hệ hiện tại của chúng ta ở cùng một phòng không thích hợp.” Trần Điệp hạ lệnh đuổi khách, nâng cằm hất về phía cửa: “Ngài mau đi đi.”
Văn Lương: “Quan hệ của chúng ta, tôi từ phòng em ra ngoài nếu bị chụp lại cũng không thích hợp. ”
Trần Điệp: “…”
“Hoặc là tôi từ đó trở về.” Văn Lương chỉ ban công.
Trần Điệp nhíu mày: “Anh đừng có làm bất cứ chuyện gì cũng không nghĩ tới hậu quả chứ, vạn nhất không đạp vững thì sao?”
Văn Lương im lặng hai giây, sau đó nhìn cô cười: “Lo lắng cho tôi như vậy à.”
Lúc này Trần Điệp mới phản ứng lại, tên đàn ông chó má này đào cho cô một cái hố!
“Nhảy!” Trần Điệp thẹn quá hóa giận: “Bây giờ anh nhảy đi, tôi sẽ quay video cho anh. Nếu thật sự ngã gãy tay gãy chân tôi cũng phải chứng minh rằng không liên quan đến tôi! Không nhảy không phải là đàn ông!”
Văn Lương chậc một tiếng.
Con báo nhỏ của anh lại bắt đầu giương nanh múa vuốt đùa giỡn rồi.
Người đàn ông tiến thêm một bước nữa.
Khí thế của anh trầm xuống, không còn buông lỏng như vừa rồi.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hết lần này tới lần khác Văn Lương vẫn là một súc sinh âm tình bất định không có nguyên tắc, Trần Điệp theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đầu gối của cô đập vào mép giường, ngã xuống giường.
Văn Lương nghiêng người.
Khí thế gắt gao đè chặt người.
Trần Điệp bất giác ngửa ra sau, hai tay chống lên chăn.
Trong lúc Văn Lương nói chuyện có mùi rượu vang nhàn nhạt, Trần Điệp vừa rồi uống hai ly bia, hơi thở xen kẽ có chút mê người.
Anh nói: “Em thật sự không làm tôi thất vọng.”
“Mấy câu nói là có thể chọc giận tôi.”
————-
Tác giả có lời muốn nói: Văn Lương còn không biết tình cảnh hiện tại của mình như thế nào.