Người Đẹp Trong Tay

Chương 82: Tôi cũng chính là Thần của anh ấy



Chờ đến khi《 Baby Over Flowers 》chiếu đến tập cuối trên TV, việc quay phim đã kết thúc được một đoạn thời gian, thời tiết cũng từ mùa hạ chuyển sang lạnh hơn, lặng yên không một tiếng động đã bắt đầu mùa đông.

Bản xem trước cuộc phỏng vấn của Văn Lương đã được cắt và chỉnh sửa, tổng cộng kéo dài khoảng ba phút và lượng phát sóng đã vượt quá 5000 vạn.

Vốn dĩ chuyện phỏng vấn chỉ vì mọi người tò mò câu chuyện tình yêu giữa hai người mới thu thập, kết quả xem xong video ngược lại càng thêm tò mò.

Văn Lương nói hai người đã ở bên nhau mười năm, cư dân mạng tính toán một thôi một hồi là có thể biết dễ dàng như trở bàn tay, khi Trần Điệp 18 tuổi vừa tốt nghiệp cấp 3 đã cùng Văn Lương ở bên nhau.

[Đù!! Có vẻ như lúc trước chuyện trên diễn đàn trường đại học của Trần Điệp nói là sự thật!! Khi huấn luyện quân sự đã cùng Văn Lương ở bên nhau, vậy nhất định hồi cấp 3 cũng đã ái chà chà rồi nha!!]

[Cấp 3 của người ta, 18 tuổi của người ta, tôi phục rồi.]

[Người ta 28 tuổi cậu vẫn phải khâm phục như cũ, Điệp Muội thực sự là người chiến thắng trong nhân sinh.]

[Huhuhu tôi thật sự muốn biết quá trình yêu đương của Điệp Muội và Văn tổng, câu cuối cùng trong cuộc phỏng vấn của Văn tổng “không ai có thể tốt hơn tôi” kia tôi thực sự bái phục, ai mà không thừa nhận Văn Điệp chính là tuyệt phối đâu!!]

……….

Không ít fan đều tò mò chuyện xưa yêu đương của hai người, một lần nữa khởi xướng một đợt khai quật chuyện cũ chuyện mới, muốn đào ra từng chứng cứ về quá khứ của bọn họ, nhưng lúc trước đã sớm đào gần hết rồi, nội dung mới cũng không nhiều.

Mà Trần Điệp và Văn Lương cũng không giải thích nhiều hơn về vấn đề này.

Kết thúc quay chương trình, Trần Điệp một lần nữa dấn thân vào việc quay phim điện ảnh, mà ba người Văn Lương và anh trai em gái khôi phục sinh hoạt bình thường. Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh cũng bắt đầu đi học nhà trẻ.

Con của Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh lớn hơn bọn chúng vài tháng, tên là Trần Du, học cùng lớp nhà trẻ, ba đứa trẻ có thể chiếu cố lẫn nhau.

Đêm giao thừa hôm nay vừa vặn là cuối tuần.

Văn gia không có trưởng bối, Tết vừa rồi bọn họ không phải trở về Vu Khê thăm hai người Trần Kiến Bình và Vương Miên thì là đến chỗ Trần lão gia tử.

Năm nay đến lượt về Trần gia, lúc Văn Lương và Trần Điệp chạy tới thì Trần Thiệu cùng Diệp Sơ Khanh đã ở đó.

Mấy năm nay tuy cách xử sự của Văn Lương ổn trọng hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng tính cách và tính tình chẳng thay đổi chút nào, sẽ không nói hùa theo người khác, cũng lười đến hòa nhập cùng người ta.

Nhờ có anh trai và em gái ầm ĩ cả ngày mới khiến ngày trôi qua vô cùng náo nhiệt.

Trần lão gia tử tiếp đón mọi người ngồi, hiện giờ ông đang có ý định rời khỏi vị trí đứng đầu tập đoàn Trần thị, nhưng Trần Thiệu vẫn hoàn toàn không có hứng thú kế thừa sản nghiệp như cũ, thật ra Diệp Sơ Khanh rất cổ vũ Trần Thiệu kế thừa sản nghiệp, vì thế cùng Trần lão gia tử lập một mặt trận thống nhất.

Trong mắt Trần lão gia tử, chỉ có Trần Thiệu tiếp nhận thì tương lai tập đoàn Trần thị mới có thể tiếp tục bền bỉ không ngã.

Mà lý do của Diệp Sơ Khanh lại càng đơn giản, tuy trên đầu cô ấy cũng có sản nghiệp liên quan đến điện ảnh, nhưng có thể tùy tiện tiêu tiền người khác kiếm được thì vô cùng sung sướng.

Ba đứa nhỏ đã chúc Tết Trần lão gia tử, nhận được bao lì xì.

Cơm ăn được một nửa, ba đứa nhỏ ríu rít muốn đi chơi, người giúp việc trong nhà đi theo ra vườn chơi tuyết.

***

Tuy Diệp Sơ Khanh lớn hơn Trần Điệp hai tuổi, nhưng ý thức đối với chuyện làm mẹ còn không bằng Trần Điệp.

Từ nhỏ đến lớn, lúc cô ấy ở trường thì cầm cờ đi trước, ra xã hội cũng tạo thành tựu như cũ, khác hoàn toàn với phần lớn các thiên kim nhà giàu khác, nhưng lúc trước mơ màng hồ đồ mang thai, kết hôn, xong sinh con, Diệp Sơ Khanh cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Hiện tại con cái đã 4 tuổi, cô ấy ở cùng con giống như chị em, không hề giống mẹ con.

Trái tim cô ấy không được tinh tế như Trần Điệp, cẩu thả, tính cách cũng tùy tiện, trên con đường mang thai gặp không ít va vấp, cuối cùng lại đơn giản hòa hợp như vậy.

Người khác nói “con nhà nghèo sớm đương gia”, nhìn tới nhà bọn họ, Diệp Sơ Khanh vợ không giống vợ, mẹ không giống mẹ, Trần Thiệu bất đắc dĩ chỉ có thể làm cha từ sớm.

Trong một khoảng thời gian rất dài, bọn họ không có cách nào đối với việc Trần Du từ từ lớn lên, cũng may sống trong những ngày tháng hỗn loạn, cuối cùng bọn họ cũng xác định người trước mặt chính là người trong lòng.

Trên bàn cơm, Diệp Sơ Khanh một bên lôi kéo Trần Điệp nói chuyện, một bên bảo Trần Thiệu đi túm Trần Du trở về làm bài tập.

Nói đến làm bài tập, cũng chỉ là bài tập vẽ và thủ công.

Trần Thiệu lười biếng liếc mắt nhìn cô ấy: “Gấp cái gì, đêm giao thừa làm bài tập gì chứ.”

“Mấy hôm trước anh nói Tết làm bài tập cái gì, lát nữa lại nói mới qua Tết làm bài tập cái gì. Lần sau anh đi họp phụ huynh đi, em không muốn đi nữa.” Diệp Sơ Khanh nói.

“Làm gì có ai đêm giao thừa lại làm bài tập.” Trần Thiệu vẫn cố chấp, “Tuổi này phải chơi.”

Diệp Sơ Khanh liếc mắt nhìn anh một cái, quay qua hỏi phụ huynh của bạn cùng lớp aka Trần Điệp: “Cảnh Bảo với Linh Bảo vẽ chưa?”

“Vẽ rồi.” Trần Điệp nghĩ nghĩ, hỏi: “Không phải bài này giao từ lâu rồi à?”

Diệp Sơ Khanh đánh một cái thật mạnh lên đùi Trần Thiệu: “Anh xem!”

Trần Thiệu cười hừ một tiếng, bắt được tay cô ấy, vẫn bất động như cũ.

Diệp Sơ Khanh không chịu nổi hai cha con, từ trước tới nay thành tích học tập của cô ấy đều rất tốt, hồi mẫu giáo đa tài đa nghệ, sau này thành tích số một số hai.

Từ lúc cô ấy chào đời tới nay, bởi vì thành tích mà bị nghe phê bình, toàn bộ đều do Trần Du ban tặng.

Mà hiện tại nhà trẻ cực kỳ cổ vũ phụ huynh tham gia dạy học, hơi tí lại gọi hội phụ huynh, cũng không biết đám nhỏ này có gì để tổ chức họp phụ huynh nữa.

Buổi họp phụ huynh lần trước của Linh Bảo và Cảnh Bảo đã phái ba ba xuất chiến.

Tuy Văn Tri Linh được chiều từ bé, nhưng biểu hiện ở trường lại vô cùng tốt, đại khái là di truyền thiên phú của mẹ, còn biểu diễn hát múa, rất được giáo viên mầm non yêu thích.

Mà Văn Tri Cảnh và Trần Du thì không như vậy, mỗi lần nhà trẻ có người gây chuyện đều không thể thiếu hai đứa này.

Nhưng tốt xấu gì cũng có Văn Tri Linh ở đó, lúc cô giáo tìm Văn Lương nói chuyện còn nhớ rõ phải khen Linh Bảo trước, sau đó mới nói về vấn đề của Cảnh Bảo, Diệp Sơ Khanh cảm khái, thật sự hiểu rõ cái gì gọi là “không thể bỏ tất cả trứng vào một rổ”.

Sau đó cô ấy trở về nói với Trần Thiệu chuyện này, Trần Thiệu không có chút khách khí như cũ, lười biếng nói: “Vậy sinh thêm một đứa là được.”

Diệp Sơ Khanh: “……”

Quả thực không biết nói đạo lý.

Dừng một chút, cô ấy vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, lại hỏi Trần Điệp: “Cảnh Bảo cũng làm xong bài tập rồi?”

Trần Điệp cười “ừ” một tiếng, chỉ chỉ Văn Lương, đáp: “Anh trai em gái đều sợ anh ấy, lúc trước bị anh ấy nhìn chằm chằm mới làm xong.”

“……”

Diệp Sơ Khanh liếc mắt nhìn Trần Thiệu, cảm thấy sâu sắc muốn Trần Du có thành tích nổi bật là hy vọng xa vời.

***

Đêm giao thừa vừa điểm 0 giờ chính thức bước vào một năm mới, ngoài phòng bắt đầu có người đốt pháo, ầm ĩ một trận, bầu trời cũng bừng sáng bởi pháo hoa.

Đêm nay Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu ở lại, mà vừa nãy Văn Tri Cảnh cùng Văn Tri Linh chơi mệt, sớm đã đi ngủ, vốn dĩ muốn ôm tụi nhỏ trở về, nhưng chúng ngủ rồi không chịu di chuyển.

Trần lão gia tử bảo bọn họ sáng mai lại tới đón con, đêm nay cứ để ngủ ở đây, Trần Điệp nghĩ nghĩ liền đồng ý.

Cùng Văn Lương rời đi.

Tuyết bay tán loạn trong đêm.

Ban nãy cô cùng Diệp Sơ Khanh trò chuyện, bất tri bất giác uống hơi nhiều, lúc này gương mặt đỏ bừng, cơ thể ấm lên, gió lạnh thổi cũng không thấy rét.

Cô kéo khóa xuống, Văn Lương rũ mắt nhìn qua, hàng mày nhíu lại, thấp giọng giáo huấn “có đầu óc không”, rồi lại kéo khóa áo khoác của cô lên một lần nữa.

Trần Điệp nghe anh nói, không những không tức giận, còn cảm thấy rất thú vị: “Có phải anh giáo huấn anh trai em gái quen rồi không, mắng chửi người khác càng ngày càng thuận miệng.”

Văn Lương kéo khóa đến tận trên cùng, lại trùm mũ của cô lên, chỉnh sửa khăn quàng cổ, tức giận nói: “Em và hai đứa nó chẳng khác gì nhau.”

Trần Điệp cười rộ lên.

Văn Lương rũ mắt nhìn cô, mu bàn tay vỗ trên trán cô một cái: “Đều làm anh không bớt lo được ngày nào.”

“Nếu mỗi ngày anh nhọc lòng nhiều như vậy, sẽ càng già nhanh đấy.” Trần Điệp nói.

Văn Lương cười nhạt một tiếng, cầm tay cô bỏ vào túi mình, giẫm lên tuyết ngồi vào xe.

Kể từ sau khi sinh Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh, hai người khó tránh khỏi việc mất đi rất nhiều thời gian ở riêng với nhau, hai người còn bận công việc, hôm nay xem như dịp khó có được.

Sau đó bọn họ chuyển nhà một lần, biệt thự Tây Giao mà Trần Điệp ở từ lúc mới tới Yển Thành, đến nay được vài năm đã đổi nơi ở mới.

Văn Lương không lái xe vào nhà mà dừng ở bên ngoài, cùng Trần Điệp đi vào.

Trời lại bắt đầu có tuyết, lả tả lả tả rơi xuống đầu vai, hai người tay trong tay vào trong. 

Hơi thở là một làn sương trắng xóa, bám đầy mặt.

Không có hai đứa dở hơi, có vẻ trong nhà quạnh hiu hơn, tựa như lúc trước kia, khiến Trần Điệp không khỏi nhớ tới một ít chuyện xưa.

Cô đi theo phía sau Văn Lương, rũ mắt, miên man suy nghĩ cái gì đó.

Văn Lương thay giày vào nhà, giương mắt lên liền thấy một phong thư đặt trên đống báo chí trên bàn, bao bì màu xanh lục, mặt trên còn có logo chương trình cùng với chữ《Baby Over Flowers》.

Anh cầm nó lên, ra hiệu Trần Điệp rồi đưa cho cô.

Trần Điệp không duỗi tay nhận lấy: “Cái này là cho anh.”

Văn Lương nhướng mày không để ý, rất nhanh đã mở phong thư ra, bên trong là một tờ giấy.

Vào cuối chương trình, bộ phận phỏng vấn cho Trần Điệp sử dụng một hình thức khác, có lẽ biết rõ cô từ trước đến này đều không thích nói quá nhiều về chuyện sinh hoạt cá nhân của mình ở trước màn ảnh, nên áp dụng hình thức viết thư.

Hôm nay trên TV phát sóng tập cuối cùng của《Baby Over Flowers》, phần kết thúc sẽ chiếu nội dung bức thư Trần Điệp viết cho Văn Lương, nhưng đại khái Văn Lương xấu hổ khi nhìn đến đoạn kia của mình, cố tình không xem TV.

Cũng may Trần Điệp hiểu anh, nhờ tổ chương trình gửi lại bức thư có chữ ký này vào đúng ngày phát sóng.

***

Tôi nhìn thấy mọi người trên mạng hâm mộ tôi rất nhiều, thậm chí lúc trước còn nhìn thấy một topic có tên là “Có cô gái nào không muốn trở thành Trần Điệp đâu”, nhưng kỳ thật tất cả những điều may mắn tôi có trong cuộc đời này đều xảy ra sau khi tôi gặp Văn Lương.

Gặp được anh cũng là chuyện may mắn nhất đời này của em.

Anh ấy trong mắt tôi có lẽ sẽ khác với anh ấy trong mắt hầu hết mọi người, anh ấy trong mắt tôi rất dịu dàng, là người rất tốt, thậm chí, anh ấy còn là người chân thành nhất mà tôi từng thấy.

Tôi quen anh ấy từ năm 16 tuổi, lúc trước tôi gọi anh ấy là “anh Văn Lương”, bây giờ tôi gọi anh ấy là chồng.

Trong bữa tiệc tối hồi cấp 3 yêu cầu khiêu vũ, anh ấy tặng tôi một đôi giày múa ba lê xinh đẹp, nhưng đôi giày này không vừa kích cỡ, tôi không dùng, sau khi lớn lên anh ấy mua cho tôi một đôi giày thủy tinh, anh ấy nói đó là đôi giày thủy tinh của công chúa, rất vừa cỡ chân tôi.

Chúng tôi gặp nhau từ rất sớm, cũng có những va vấp trong quá khứ, nhưng may mắn thay, cuối cùng lại trở thành đôi giày phù hợp nhất dành cho nhau.

Là anh ấy cùng tôi đi qua khoảng thời gian mà tôi hoảng loạn nhất, là anh ấy không một biểu tình mà trấn an tôi khi tôi không có cảm giác an toàn, là anh ấy giúp tôi có được hết thảy trong hiện tại.

Chúng tôi có được hai đứa nhỏ Tri Cảnh và Tri Linh, chúng tôi sẽ làm bạn cùng lớn lên với chúng, trải nghiệm từng khoảnh khắc trong quá trình trưởng thành của chúng và tạo thêm nhiều ràng buộc cho tương lai của chúng tôi.

Tôi rất yêu bọn họ, nhưng người tôi yêu nhất vẫn là Văn Lương.

Tôi tin Văn Lương cũng giống như vậy, cái này có lẽ chính là không hẹn mà cùng tự tin giữa chúng tôi.

Chúng tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, tin tưởng bản thân mình chính là sinh mệnh duy nhất của đối phương.

Hầu hết thời gian anh ấy rất thành thực và ổn trọng, nhưng đôi khi rất thích giở trò kỳ lạ với tôi, chủ yếu là muốn chọc tôi không được vui, nhưng tôi lại không cảm thấy uất ức, vẫn rất vui lòng dỗ anh ấy.

Đôi khi tôi cảm thấy trên đời này có rất nhiều cách để những người yêu nhau ở chung, nhưng tôi và Văn Lương lại là cách thức độc đáo nhất.

Tôi muốn bảo trì loại độc đáo này.

Ngày đó khi tôi gả cho Văn Lương, tôi cực kỳ cao hứng, phía dưới là khách tham gia hôn lễ, tôi mặc váy cưới đi về phía anh ấy từng bước một, chạy về phía anh ấy.

Anh ấy là Thần, là Chúa cứu thế của tôi, là tất cả của tôi.

Nhưng hiện tại, tôi cũng có thể thực sự tự tin nói rằng, tôi cũng là Thần của anh ấy, là Chúa cứu thế của anh ấy, là tất cả của anh ấy.

Em sẽ không nói rằng em đơn phương yêu anh, mà là nói ———

Em sẽ mãi mãi yêu anh giống như là anh yêu em vậy.

***

Ngay thời khắc Văn Lương mở phong thư kia, Trần Điệp vẫn cảm thấy ngại ngùng, chạy bay lên lầu, để anh một mình ở phòng khách.

Lúc trước cô cũng từng viết thư tình cho Văn Lương, nhưng chưa từng cho anh xem, giống như nhật ký chứa đầy tâm sự của người thiếu nữ, tính ra, đây là lần đầu tiên.

Văn Lương đọc thư xong, cảm thấy hốc mắt nóng lên.

Anh dựa lưng vào sofa, tỉ mỉ đọc lại một lần, sau đó bỏ thư vào phong bì, cất vào túi, lên lầu.

Trần Điệp đã tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nhìn sắc mặt Văn Lương tự nhiên lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.

“……”

Người này cũng quá vô lương tâm, chẳng có biểu cảm gì.

Chờ Văn Lương tắm xong đi ra, Trần Điệp đợi một lát, không nhịn được ở trong ổ chăn đá anh một cái, hỏi:

“Cảm nghĩ của anh đâu?”

Anh im lặng cười, cũng không nói chuyện.

Trần Điệp lại quấn lấy anh muốn nói cảm nghĩ, sau vài lần không có kết quả đành thôi, trong lòng có chút thất vọng, lẩm bẩm lầm bầm tắt điện.

Sau khi phòng ngủ tắt điện, vẫn hơi sáng, là ánh sáng phản chiếu từ tuyết bên ngoài.

Văn Lương ôm Trần Điệp từ phía sau.

Trần Điệp còn đang giận dỗi, đưa lưng về phía anh, tránh tránh, không thèm để ý.

Văn Lương cười: “Em lại cùng anh giận dỗi cái gì nữa.”

“Anh buông ra, em không muốn để ý anh nữa.”

Anh tiếp tục cười, có vẻ tâm tình rất tốt, qua một hồi lâu mới hôn ở sau cổ cô, giọng nói đầy ý cười, như là dỗ dành:

“Anh cũng sẽ mãi mãi yêu em giống như em yêu anh vậy.” 

Nhịp tim Trần Điệp đập mạnh, lập tức không có cốt khí mà hạ hỏa, xoay người nhìn anh.

Đôi đồng tử bình thường của Văn Lương lúc này như nhiễm ánh trăng, sáng ngời một cách lạ thường.

***

Đêm nay Văn Lương mơ một giấc mơ.

Thời gian không ngừng lùi lại, không có Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh, về thời điểm Trần Điệp vẫn còn là một đứa nhỏ.

Cô ngồi xổm dưới biển báo dừng trạm, mặc váy đồng phục học sinh màu xanh trắng.

Gió thổi tới, làn váy nhẹ nhàng bay bay.

Văn Lương đứng xa xa, nhìn cô trong chốc lát.

Xung quanh là âm thanh ồn ào của xe lửa chạy trên đường ray, còn có tiếng còi xe trong thành phố bận rộn, tiếng nói chuyện.

Cô như bị ngăn cách khỏi trần thế, vừa xinh đẹp vừa sạch sẽ, nhưng lại cúi đầu, lông mày hơi nhíu.

Bỗng nhiên Văn Lương cảm thấy yết hầu hơi ngứa, anh chỉ cảm thấy không khí của ga tàu hỏa không tốt, ho nhẹ một tiếng, đút tay vào túi, lười biếng đá đá cục đá phía trước.

Cục đá rơi trúng trên đôi giày trắng của thiếu nữ.

Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên.

Bốn mắt nhìn nhau.

Mí mắt Văn Lương nhảy lên rất nhẹ, giống như bị ánh sáng nào đó thiêu đốt, nhưng nhẹ đến gần như có thể bỏ qua.

Đây là phần mở đầu của câu chuyện xưa.

Nhưng cũng bởi vì phần mở đầu này, chuyện xưa giữa bọn họ bất luận có vòng đi vòng lại như thế nào, cuối cùng cũng sẽ trở thành vô số câu chuyện cổ tích hoàn chỉnh.

HOÀN CHÍNH VĂN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.