Người Đẹp Trong Tay

Chương 95: Bát tự phù hợp, nhân duyên đều tốt



Diệp Sơ Khanh vốn không ôm nhiều hy vọng đối với cuộc hôn nhân này, đúng hơn là không dám ôm hy vọng, sợ đến lúc đó thất vọng thì vô cùng thê thảm.

Vì vậy, yêu cầu của cô rất đơn giản, cả hai bên có thể cho nhau thể diện, giữ cho cuộc hôn nhân trong sạch, bình thường có thể coi nhau như bạn bè chung sống hòa bình là đủ.

Nếu thuận lợi, có lẽ cứ như vậy cả đời, nếu không thuận lợi, nửa chừng chia tay trong hòa bình rồi mở ra một cuộc sống khác cũng không tồi.

Chỉ là sự tình càng ngày càng không phát triển như Diệp Sơ Khanh vốn dự liệu.

Cô biết mình tốt nhất là đừng hy vọng xa vời quá nhiều, nhưng chính là nhịn không được, cứ phỏng đoán rồi đi thăm dò ý tứ của Trần Thiệu.

Diệp Sơ Khanh biết mình trở nên có chút kỳ quái.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới khi bóc ra từng lớp vỏ lại là như vậy.

Trần Thiệu hôn môi cô, lát sau mới lùi ra một chút, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, yên tĩnh một hồi.

Anh mỉm cười, nhướng mày: “Không phản kháng?”

“Hử?”

Anh lại hôn xuống, không giống như lúc trước mà nếm thử một chút, Diệp Sơ Khanh bị anh hôn mới phản ứng được câu “không phản kháng” của anh có ý gì, “ưm” một tiếng, mặt đỏ tai hồng đẩy anh ra.

“Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!” Diệp Sơ Khanh thẹn quá hóa giận.

Anh cười: “Cuộc sống vợ chồng bình thường mà thôi.”

“……..” Diệp Sơ Khanh cảm thấy nếu tiếp tục nói chuyện thì cô sẽ thiếu oxy, xoay người, đưa lưng về phía anh: “Ngủ đi.”

Trần Thiệu ôm cô từ phía sau, cánh tay cách chăn vòng qua cô, lồng ngực cũng kề sát, hơi nóng.

Cô giật mình nhớ lại tiệc sinh nhật lần đó, khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, hình như Trần Thiệu cũng ôm cô từ phía sau như vậy, lúc ấy cô quá khiếp sợ, căn bản không nghĩ kỹ gì.

Cuối cùng cô cũng không nhớ đêm nay rốt cuộc ngủ như thế nào, chỉ là ngày hôm sau tỉnh lại, đột nhiên phát hiện thời tiết thay đổi rồi.

***

Đêm qua không biết Ngụy Viễn Hạc đi chơi ở đâu, tiếng “cút” của Diệp Sơ Khanh gửi đã bị những người khác biết, nghe nói lúc đó mặt Ngụy Viễn Hạc đen như đít nồi.

Cuộc sống trong giới nhà giàu phú quý nhàm chán, Diệp Sơ Khanh là đề tài bàn tán sôi nổi trong đó.

Ngày hôm sau, tiếng “cút” kia cũng đã lan truyền khắp nơi.

Mọi người truyền rất thái quá, liên hệ với quan hệ của Diệp Sơ Khanh và Ngụy Viễn Hạc trước đó, suy đoán đây nhất định là bộ phim tình cảm đau khổ vương vấn không dứt balabolo, hơn nữa lần trước mọi người cùng chứng kiến Diệp Sơ Khanh nói mấy câu đã cùng Trần Thiệu về nhà, trong đó càng thêm mơ hồ.

Thậm chí bắt đầu cảm thấy Diệp Sơ Khanh đùa giỡn hai người đàn ông trong tay.

Việc này vốn không có gì, dù sao đám thiên kim tiểu thư cùng Diệp Sơ Khanh âm thầm bất hòa đã lâu, sau lưng nghị luận cô cũng đã quen, chỉ là những lời này còn truyền đến tai Hoàng Thịnh.

Cha mẹ Diệp Sơ Khanh vẫn cho rằng cô và Trần Thiệu là yêu đương bình thường, tuy mang thai ngoài ý muốn kết hôn vội vàng, nhưng tốt xấu gì cũng có cơ sở tình cảm.

Sao truyền đến tai lại khó nghe như vậy, cái gì mà tình một đêm, cái gì mà đùa bỡn.

Lúc nhận được điện thoại của Hoàng Thịnh, Diệp Sơ Khanh còn đang ngủ, mơ mơ màng màng đưa tay sờ đến điện thoại di động bắt máy, mắt cũng không mở ra: “Alo, ai thế?”

“Mẹ.”

Diệp Sơ Khanh nhận ra giọng nói: “Mẹ, mẹ gọi con sớm như vậy có việc sao?”

Hoàng Thịnh: “Con vẫn còn ngủ à?”

“Không thì sao, giờ này con còn có thể làm gì.”

“A Thiệu ở bên cạnh con sao?”

“Vâng.” Diệp Sơ Khanh không hiểu sao, “Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy à?”

“Không, hôm nay là ngày khám thai của con, đừng để A Thiệu đưa con đi nữa, lần này mẹ đi cùng con.”

“À, được.” Diệp Sơ Khanh không nghĩ nhiều.

Cúp điện thoại, cô vừa định tiếp tục ngủ, Trần Thiệu kề sát người cô, bờ môi cơ hồ đụng vào gáy cô, giọng nói khàn khàn: “Điện thoại của mẹ em?”

Lưng Diệp Sơ Khanh cứng đờ, nhắm chặt mắt: “Ừm, buổi chiều bà ấy đi khám thai cùng em.”

“Anh đưa hai người đi.”

“Không có việc gì, không phải anh muốn đến công ty à?”

Diệp Sơ Khanh đoán phản ứng này của Hoàng Thịnh hơi kỳ lạ, có thể có một số chuyện muốn nói trực tiếp với cô.

Nhưng cô tuyệt đối không ngờ, chuyện này lại là về cuộc hôn nhân của cô và Trần Thiệu.

***

Khám thai xong, các chỉ số đều rất bình thường, không có vấn đề gì, hai người cùng ra khỏi bệnh viện, tới nhà hàng đối diện ngồi một lát.

Diệp Sơ Khanh đã hiểu rõ Hoàng Thịnh nhất định có việc muốn nói với mình, như vậy thật sự quá khác thường.

Nhưng gần đây cô đâu làm chuyện xấu gì nhỉ?

Hoàng Thịnh gọi một phần trà chiều, uống một ngụm hồng trà mới chậm rãi mở miệng: “Bây giờ con và A Thiệu thế nào?”

“…… Rất tốt ạ.”

“Hôm nay mẹ nghe người ta nhắc tới, lúc trước con và A Thiệu chưa từng yêu đương, chỉ vì mang thai mới nghĩ lý do lừa gạt trưởng bối?”

Diệp Sơ Khanh sửng sốt: “Dạ?”

Hoàng Thịnh quá hiểu con gái, tính cách nó từ trước đến nay luôn hấp tấp, phản ứng này nhất định là bị bà nói đúng, lúc này nhíu mày: “Mẹ là mẹ con, chuyện kết hôn lớn như vậy con cũng lừa!? Dù thế nào đi nữa, mẹ và ba đã dạy bảo con rồi, loại chuyện này có thể lừa gạt ư, chuyện này liên quan đến nửa đời sau của con mấy chục năm đấy!”

“……”

Diệp Sơ Khanh tự biết đuối lý, cúi đầu ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Trước kia nghe những thứ này có lẽ cô không có cảm giác gì, nhưng trải qua những nụ hôn tối hôm qua của Trần Thiệu, càng nghe càng thấy lạ.

Hình như cũng không thảm như Hoàng Thịnh nói.

“Con còn không hiểu người ta rốt cuộc là người như thế nào, không nói một tiếng đã kết hôn, ba mẹ nuôi con hai mươi mấy năm dễ dàng như vậy sao? Nếu sau này cuộc sống không như ý, con định làm gì?”

Diệp Sơ Khanh nhịn không được nói hộ Trần Thiệu: “Anh ấy không phải loại người đó…”

Hoàng Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên nó không phải loại người này, ngược lại mẹ thấy A Thiệu gặp phải người không hiền lành.”

“?”

Hoàng Thịnh: “Hôm nay mẹ còn nghe người ta nói, bạn trai cũ của con đã liên lạc với con?”

“???”

Hoàng Thịnh lên án trừng mắt nhìn cô: “Bây giờ con đã kết hôn rồi mang thai nữa, chú ý cuộc sống riêng tư của mình một chút, cho dù cuộc hôn nhân của các con không dựa trên cơ sở tình cảm nhưng cũng đã đăng ký kết hôn rồi, luật pháp và đạo đức cơ bản đều phải tuân thủ cho tốt, cảm thấy không chịu nổi nữa thì cũng phải ly hôn trước rồi mới làm gì thì làm.”

Quả thực xem Diệp Sơ Khanh như những ông chú trung niên béo ú không cưỡng lại được sự cám dỗ của các cô gái trẻ trong cuộc sống hôn nhân.

Diệp Sơ Khanh bối rối, nhịn không được nói: “Không phải đâu, con và Ngụy Viễn Hạc chẳng có gì, sao ai cũng hỏi con rằng con có còn quan hệ với anh ta không thế?”

“A Thiệu cũng hỏi con rồi?” Hoàng Thịnh sửng sốt, biểu cảm kia rõ ràng đang lo lắng vì con gái không xử lý tốt quan hệ: “Con thu liễm một chút đi! Mối quan hệ giữa con và Ngụy Viễn Hạc vốn phải biết tránh hiềm nghi!”

“…… Mẹ.” Diệp Sơ Khanh mệt mỏi, “Con là loại người này sao?”

Hoàng Thịnh nhìn cô, ý tứ trong ánh mắt rất rõ ràng: “Con không phải à?”

“……”

Cô vừa muốn phản bác, điện thoại di động vang lên, là Trần Thiệu gọi tới, Hoàng Thịnh đành tạm dừng cuộc phê phán nhân cách với cô, để cô nhận điện thoại trước.

Trần Thiệu ở đầu dây bên kia hỏi: “Khám thai xong chưa?”

“Ừm, vừa xong, bác sĩ nói đều rất ổn.”

“Vậy bây giờ anh tới đón em nhé?” Anh hỏi.

“Không cần, anh bận việc của anh đi, hiện tại em ở cùng mẹ.”

Trần Thiệu: “Được rồi, buổi tối có nên mời ba mẹ đến chỗ chúng ta ăn cơm không?”

Diệp Sơ Khanh giương mắt nhìn Hoàng Thịnh ở phía đối diện, truyền lời Trần Thiệu cho bà nghe.

Hoàng Thịnh vội vàng nói: “Không cần không cần, quá phiền phức, lần sau bảo A Thiệu đến chỗ chúng ta ăn.”

Vì thế Diệp Sơ Khanh trả lời: “Mẹ em bảo không cần.”

Hoàng Thịnh lập tức đập mạnh vào mu bàn tay Diệp Sơ Khanh, hung thần ác sát trừng mắt nhìn cô, nhìn như sắp đến điểm giới hạn mắng chửi người khác, hết lần này tới lần khác vì cô đang nói chuyện điện thoại với Trần Thiệu nên không có cách nào mắng ra.

Chỉ là hai mẹ con tương liên, Diệp Sơ Khanh dễ dàng đọc được ý tứ trong ánh mắt bà: Con nói chuyện tử tế sẽ chết à! Chỉ nói “không cần”, sao không bảo A Thiệu tới đây ăn! Nhìn xem người ta quan tâm con như thế nào! Còn ân cần hỏi han kết quả khám thai! Con nhìn xem con đã làm chuyện vớ vẩn gì!

“………………”

Hiện tại Hoàng Thịnh nhận định hai người bọn họ chỉ là tình duyên sương sương không có tình cảm, cộng thêm con gái ruột của mình vương vấn tình cũ không dứt, mà Trần Thiệu lại lấy ơn báo oán, càng quan tâm càng làm bà thêm tức giận.

Diệp Sơ Khanh cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga.

Cô lười giải thích, bật loa ngoài, đặt điện thoại di động ở giữa bàn, hỏi: “Trần Thiệu, anh có thích em không?”

Mà điện thoại di động lại một mảnh yên tĩnh, nếu không phải màn hình còn sáng, cô sẽ hoài nghi anh đã cúp máy.

Hoàng Thịnh:: “……..”

Diệp Sơ Khanh: “……”

Anh trai à, tối hôm qua không phải còn ăn nói rất hẳn hoi ư, sao chiếm xong tiện nghi lại không định nhận?

Cô ho khan một tiếng: “Trần Thiệu.”

“Ừ?”

Ừ cái gì?

“Mau nói đi.” Cô thúc giục.

“Thôi được rồi.” Trần Thiệu nói.

“…… Hôm nay anh cầm hành lý của mình rồi cút ra khỏi nhà.”

Trần Thiệu không biết bây giờ cô đang bật loa ngoài, còn cười cười, thuận miệng cợt nhả: “Vậy em có yêu anh không?”

“……”

Tôi chỉ hỏi anh có thích hay không, sao anh trực tiếp tăng lên yêu? Đừng có mà tăng bừa!?

Diệp Sơ Khanh không trả lời được, dù sao vẫn đang ở trước mặt Hoàng Thịnh, cuối cùng bỏ lại một câu “Không yêu” rồi thẹn quá hóa giận cúp máy.

Vừa nâng mắt lên đã thấy ánh mắt Hoàng Thịnh nhìn cô càng phức tạp hơn.

…… Cô thật sự không biết nên giải thích cục diện hiện tại thế nào.

– Trần Thiệu, anh có thích em không?

– Thôi được rồi

– Hôm nay anh cầm hành lý của mình rồi cút ra khỏi nhà

– Vậy em có yêu anh không?

– Không yêu.

Ngược lại càng tăng thêm sự hoài nghi vốn có của Hoàng Thịnh.

“Mẹ yên tâm đi, bây giờ con và Trần Thiệu sống rất tốt, không có nhiều vấn đề như mẹ nghĩ, chuyện Ngụy Viễn Hạc bên kia thật sự là hiểu lầm, dù thế nào con cũng không có khả năng ăn lại cỏ cũ, hơn nữa cỏ này còn là cỏ đuôi chó.”

Hoàng Thịnh nhìn cô trong chốc lát, nửa câu sau cũng miễn cưỡng tin tưởng, chỉ là nửa câu đầu thật sự hơi khó tin.

Làm thế nào có thể sống tốt chứ.

Hoàng Thịnh nhìn đứa con gái mình cưng chiều này, gần như rơi lệ, dù sao cũng là ruột thịt, rất thiên vị, cũng không trách móc cô nữa, vỗ vỗ bả vai cô: “Nếu sau này thật sự không sống nổi nữa thì nói với ba mẹ, đừng làm bản thân chịu uất ức, chúng ta không nuôi nổi con sao, xã hội bây giờ ly hôn cũng không thể coi là vết nhơ gì.”

“……”

Diệp Sơ Khanh gian nan đáp: “Vâng.”

Hôm đó trở về nhà, Diệp Sơ Khanh kể lại chuyện này với Trần Thiệu.

Trần Thiệu cũng giật mình: “Lúc em hỏi anh chuyện kia là mẹ đang ở đối diện?”

“Đúng vậy, trước đó không phải anh còn hỏi mẹ có muốn đến chỗ chúng ta ăn cơm không à?”

“Anh tưởng em đi nơi khác mới hỏi anh.” Trần Thiệu nhíu mày, “Sao không nói sớm với anh mẹ ở đối diện em.”

“Nếu em nói trước, chắc chắn bà ấy cảm thấy anh đang diễn kịch.”

“……..” Trần Thiệu ngồi xuống bên cạnh cô: “Vậy câu sau anh hỏi thì sao.”

“Anh không thừa nhận thì em làm gì phải thừa nhận.” Diệp Sơ Khanh cây ngay không sợ chết đứng, trừng mắt nhìn anh một cái, “Hơn nữa em có gì nói đó, giữa hai chúng ta một mình anh yêu đơn phương là được rồi.”

Trần Thiệu cười khẽ một tiếng, trong lòng sung sướng, hiển nhiên không tin.

Vốn dĩ việc này cũng không có gì, hiểu lầm thì hiểu lầm, thời gian còn dài, từ từ sẽ có thể tin tưởng, loại chuyện này chính là thời gian nói lên tất cả.

Nhưng bọn họ đều quên quả bom hẹn giờ – Khâu Dao.

***

Tiết Thanh Minh vào đầu tháng 4.

Hai nhà bọn họ đều không có truyền thống tảo mộ vào tiết Thanh Minh, thừa dịp nghỉ lễ rảnh rỗi này cùng nhau ăn một bữa cơm.

Gần đây Diệp Sơ Khanh bắt đầu lộ rõ dấu hiệu mang thai, bụng rõ ràng hơn rất nhiều so với trước kia, cô làm bộ làm tịch rất giỏi, ngày thường đều ăn ngon uống ngon được chăm sóc mà lớn lên, sau đêm cùng Trần Thiệu nói rõ thì càng lúc càng bắt đầu giày vò anh.

Phòng khách của Trần gia hiếm khi nhiều người như vậy, vui vẻ tụ tập một chỗ.

Nhưng Trần Điệp có việc không trở về được, với tính cách của Văn Lương, Trần Điệp không tới thì tất nhiên anh cũng không tới.

Các trưởng bối vây quanh một chỗ tán gẫu, Diệp Sơ Khanh không có hứng thú đối với đề tài của bọn họ, bèn cùng Trần Thiệu ngồi ở chỗ khác.

Khâu Dao và cha mẹ cô ta cũng đến.

Khâu Dao vốn ở nước ngoài, chỉ là lúc này không biết tại sao lại ở trong nước lâu như vậy, Diệp Sơ Khanh không thích cô ta chút nào nên cũng lười đi hỏi.

Trên bàn cơm, Diệp Sơ Khanh trở thành người nổi tiếng.

Bởi vì mang thai, đề tài đều xoay quanh cô.

Khâu Dao nâng má, nhìn cô trong chốc lát, lúc Diệp Sơ Khanh nhìn qua không cẩn thận cùng đối diện tầm mắt với cô ta, trong lòng nhất thời lộp bộp một chút.

Cô có một linh cảm, cô ta sẽ gây rắc rối.

Quả nhiên, một giây sau Khâu Dao đã cười tủm tỉm hỏi: “Chị dâu, gần đây em nghe được rất nhiều người nói chị và anh họ kết hôn giả.”

Diệp Sơ Khanh mặt không đổi sắc: “Sao lại kết hôn giả, giấy đăng ký đã nhận mấy tháng rồi.”

“Dù nhận giấy đăng ký rồi nhưng nguyên nhân kết hôn không phải vì yêu đương nhiều năm mà nước chảy thành sông phải không?” Khâu Dao hỏi, bộ dáng còn rất tò mò.

Những người khác cũng không phải chưa từng nghe nói những thứ này, đều là người trong giới, ngay cả Hoàng Thịnh cũng biết, bên phía Trần lão gia tử đương nhiên cũng có nghe bóng nghe gió.

Chỉ là nhìn hai đứa nhỏ vẫn luôn rất hòa thuận nên không quá để ở trong lòng, dù sao cuộc hôn nhân như vậy cũng nhiều, có căn cứ tình cảm hay không trong mắt bọn họ cũng chẳng quan trọng lắm.

Trần lão gia tử liếc Khâu Dao một cái, khẽ trách mắng: “Dao Dao, cháu nói gì đấy.”

Cô ta lẩm bẩm không vui: “Vốn là vậy.”

Trần Thiệu nở nụ cười, mặt cũng không đổi sắc: “Quả thật không tính là yêu đương nhiều năm, là cháu đơn phương thích Sơ Khanh rất nhiều năm, sau khi ở cùng một chỗ nên quyết định kết hôn cũng hơi đột ngột.”

Diệp Sơ Khanh: “……..”

Tất cả mọi người đều không biết giữa hai người còn có ngọn nguồn, lần đầu tiên nghe Trần Thiệu nhắc tới việc này đều có chút sửng sốt.

Cuối cùng Khâu Dao không còn lời nào để nói.

Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu nhân cơ hội ở trên bàn cơm diễn một màn vợ chồng ân ái, cái gì mà gắp thức ăn, thì thà thì thầm, nhìn nhau cười cười, cái gì nên diễn đều đã diễn.

Cuối cùng cũng loại bỏ sự âm thầm nghi ngờ của những người này.

Sau khi ăn cơm xong, vì Trần Thiệu uống rượu, Diệp Sơ Khanh là phụ nữ mang thai nên không tiện lái xe, được tài xế đưa về nhà.

Diệp Sơ Khanh từ trước đến nay không che giấu chuyện cô chán ghét Khâu Dao trước mặt Trần Thiệu, vừa lên xe đã bắt đầu chửi bới cô ta, chửi bới xong lại hỏi một câu: “Sao cô ta còn chưa đi nước ngoài?”

“Thành tích không tốt, sắp bị nhà trường đuổi rồi.” Trần Thiệu nói.

“……” Đại học bá như Diệp Sơ Khanh nghe vậy thì chớp chớp mắt, chân thành nói: “Đỉnh đó.”

Trần Thiệu từ trước đến nay đều không có kiên nhẫn đối với những người em gái như cô ta, an ủi nói: “Không sao, hẳn là không bao lâu nữa sẽ có thể trở lại.”

Diệp Sơ Khanh: “Không phải bị đuổi học à?”

“Vốn dĩ anh không muốn quản chuyện này, đang nghĩ cách sắp xếp một trường học khác cho nó, dù sao thành tích của nó cũng vậy, tùy tiện có một tấm bằng tốt nghiệp là được.”

Diệp Sơ Khanh bị lời này của anh chọc cười, giơ ngón tay cái tặng anh: “Anh họ như anh quá nhẫn tâm, cô ta trông có vẻ rất thích anh.”

Trần Thiệu giơ tay xoa mi tâm, lạnh lùng nói: “Tiễn sớm một chút cho thanh tịnh.”

Một đường lái xe trở về cửa khu biệt thự, tài xế nãy giờ không dám nói chuyện bỗng nhìn tình huống trước mắt, quay đầu lại báo cáo: “Trần tổng, hình như phía trước có va chạm xe, phải đợi một lát.”

Hai chiếc xe sang vừa vặn bị kẹt ở lối vào, đụng nhau rất thảm, đang ầm ĩ vừa gọi cảnh sát vừa gọi bảo hiểm.

Trần Thiệu nhìn tình huống: “Không sao, chúng tôi đi bộ về là được.”

Hai người xuống xe, vòng qua hai chiếc xe kia đi vào.

Diệp Sơ Khanh quay đầu nhìn logo xe, chậc chậc vài tiếng, cảm thấy xót xa: “Sửa lại cũng đủ mua thêm nửa chiếc xe nữa…”

Dứt lời, lòng bàn tay cô bỗng trở nên ấm áp —— Trần Thiệu nắm lấy tay cô.

Diệp Sơ Khanh dừng một chút, ngẩng đầu nhìn anh, Trần Thiệu rất thản nhiên, dường như cái nắm tay này không thể bình thường hơn.

Cô nhớ rõ lúc trước đã cảm thấy tay Trần Thiệu rất đẹp, ngón tay thon dài, anh sống an nhàn sung sướng mà lớn lên, cũng không có vết chai gì, rất thích hợp chơi đàn dương cầm.

Cô nhịn không được cúi đầu nhìn, bây giờ bàn tay này đang nắm chặt lòng bàn tay cô, năm ngón tay đặt trên mu bàn tay cô.

Từ sau khi Trần Thiệu xác định rõ anh thích cô, hai người cũng thường xuyên chình chọe, có điều bọn họ bắt đầu từ việc đánh nhau, sau khi rõ ràng tâm ý thì bắt đầu hôn môi, đến bây giờ lại tiếp tục tăng tiến, cái nắm tay này khiến tim Diệp Sơ Khanh đột nhiên bắt đầu gia tăng tốc độ.

Hai người nắm tay nhau đi về nhà.

Cửa vừa mở ra, Trần Thiệu dắt cô vào cửa, lập tức cúi đầu hôn cô.

Cô không phản kháng nên người này nghiện hôn phải không?

Diệp Sơ Khanh mơ mơ màng màng, một bên ngẩng cằm lên.

Về sau, hô hấp Trần Thiệu càng thêm trầm xuống, bàn tay áp sát lên cần cổ trắng nõn của cô không nhịn được hơi dùng sức, trái tim càng thắt chặt, vô cùng khó khống chế.

Anh nâng mặt cô, lùi ra một chút, không nhịn được tới gần hôn môi cô lần nữa, khàn giọng mở miệng: “Hiện tại anh cảm thấy hơi hối hận.”

“Sao?” Diệp Sơ Khanh hỏi xong, cô lại liếm đôi môi ướt át của mình.

Ánh mắt Trần Thiệu càng thêm sâu thẳm: “Ham vui hai lần, bây giờ phải khổ mười tháng.”

“……”

Được lắm, quan hệ của bọn họ tiến thêm một bước, hiện tại đã có thể mở ra quan hệ vợ chồng.

Tự dưng Diệp Sơ Khanh hơi lo lắng những ngày tháng sau khi bụng mình được giải thoát, hai lần trước đều là làm trong mơ màng, ngoại trừ ngày hôm sau đau lưng mỏi nhừ thì trí nhớ của cô cũng không khắc sâu chi tiết chuyện đó.

Nghĩ đến lúc ấy Trần Thiệu tỉnh táo, vậy chẳng phải mình đã bị anh nhìn sạch rồi sao? Nhưng cô chưa từng thấy dáng vẻ của Trần Thiệu khi đó như thế nào.

“Không công bằng.” Diệp Sơ Khanh nói.

“Hửm?”

“Em phát hiện lúc làm ít nhất anh còn tỉnh táo, em thì không như vậy.” Cô nói sự thật.

Trần Thiệu sửng sốt hai giây, lập tức cười ra tiếng: “Nếu em muốn thì bây giờ anh có thể phụng bồi.”

“……”

Ánh mắt không khống chế được của Diệp Sơ Khanh liếc nhìn dưới thân anh, còn chưa thấy rõ rốt cuộc là tình huống gì đã không chịu nổi.

Sao người này càng ngày càng không biết xấu hổ.

Quả nhiên đàn ông chẳng có thứ gì tốt!

Cô mặt đỏ tai hồng nghĩ cách để xoay chuyển, đừng lúc nào cũng bị mấy câu nói của anh làm cho thẹn thùng mất mặt, lại không ngờ Trần Thiệu buông cô ra trước.

Anh ho nhẹ một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh tủ lạnh lấy một chai nước đá đi ra, ngửa đầu uống nửa chai.

…… Đến mức này sao?

Diệp Sơ Khanh cảm thấy rất thần kỳ.

Cô đi đến bên sofa ngồi xuống, nhìn quẻ xăm “Phúc lành nhân đôi” trên chậu cây một lát, lại ngước mắt nhìn Trần Thiệu.

Người này lấy nước đá làm bình chữa cháy, lúc này lười biếng tựa vào cửa tủ lạnh, giọt nước khoáng nhỏ giọt còn dính lên mặt.

Nhận thấy tầm mắt của Diệp Sơ Khanh, anh cũng nhìn theo, mắt chạm mắt.

Diệp Sơ Khanh chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Anh có ổn không?”

Yết hầu Trần Thiệu trượt lên trượt xuống: “Không ổn.”

…… Cũng rất trung thực.

“Vậy anh uống thêm một chai nước nữa đi.”

Trần Thiệu cười, đi đến bên cạnh cô, không bao lâu đưa lưng về phía sau, nhướng mày: “Giúp anh một chút?”

“?”

Cái gì gọi là được đà lấn tới, cái này gọi là được đà lấn tới.

Diệp Sơ Khanh nghiêm túc nhắc nhở anh: “Em đang mang thai.”

Tuy bác sĩ chỉ nhắc nhở cô không thể làm chuyện vợ chồng trong giai đoạn đầu, hiện giờ đã không dặn nữa, nhưng cô cũng không định nói chuyện này cho Trần Thiệu.

Trần Thiệu cũng rất hiểu lòng người, gật gật đầu, tiến lại gần, thì thầm với cô, thấp giọng nói: “Chúng ta dùng biện pháp khác.”

“……”

“Đưa tay cho anh.”

“……”

Vì thế, mấy chục phút sau, quan hệ giữa hai người lại được thăng hoa, lúc này vẫn là dưới sự chứng kiến của quẻ xăm “Phúc lành nhân đôi” kia.

Trần Thiệu lấy khăn giấy xử lý sạch sẽ hiện trường vụ án, ném giấy vào sọt rác, cả người lười biếng mãn nguyện sau khi giải tỏa, mà Diệp Sơ Khanh chẳng ổn chút nào.

Rõ ràng thời gian trước cô còn đuổi Trần Thiệu đến phòng khách ngủ ba ngày vì không cẩn thận chạm vào mông cô, kết quả bây giờ tình nghĩa vợ chồng của bọn họ lập tức nhảy đến mức ứ ừ thân mật như vậy.

Cô thở gấp, lồng ngực phập phồng lên xuống cùng với cái bụng hơi nhô lên, vẫn chưa hoàn hồn.

Trần Thiệu tựa vào một bên nhìn cô, nhịn không được đưa tay vuốt ve bụng cô.

Diệp Sơ Khanh bùng nổ, đánh tay anh, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn anh, ghét bỏ nói: “Anh sờ làm bụng em bẩn!”

Anh mỉm cười: “Nếu nói bẩn thì cũng là tay của em.”

“……”

Diệp Sơ Khanh ngồi không yên, đứng dậy muốn lên lầu, không để ý tới anh nữa, nhưng lại bị Trần Thiệu ôm ngồi trở về, người ở trên sofa lộn xộn.

Trần Thiệu vừa rồi mới chiếm tiện nghi, lúc này cười vô cùng sáng lạn: “Thế nào, lại muốn nhốt anh ra ngoài à?”

“Sau này anh cút ra phòng khách ngủ đi!”

“Ha.” Anh đến gần, kề sát vào tai cô, “Hỏi em một vấn đề.”

Diệp Sơ Khanh nghiêng đầu, cảnh giác liếc anh: “Cái gì?”

“Tình huống hiện tại của hai chúng ta vẫn là anh yêu đơn phương em sao?”

“Phí lời!” Diệp Sơ Khanh ngẩng cằm lên, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, “Nếu không anh cho rằng như nào?”

“Được.” Trần Thiệu gật gật đầu, bị phủ nhận cũng không tỏ ra chút uể oải nào, tựa vào người cô, giảm đi một nửa lực, “Vậy cũng không tệ, yêu đơn phương nữ thần mà còn có thể được nữ thần phục vụ, anh thỏa mãn rồi.”

“Trần Thiệu!”

Anh cười cuộn người lại, tùy ý để Diệp Sơ Khanh phẫn nộ vung gối ôm ném lên người anh.

Đập thế nào cũng cảm thấy không thở nổi, Diệp Sơ Khanh phủi phủi quần áo, xoay người lên lầu.

Một lát sau Trần Thiệu mới lên lầu, Diệp Sơ Khanh tắm rửa xong, dùng nước rửa tay rửa ba lần mới đi ra, vừa ra ngoài đã thấy Trần Thiệu tựa vào bệ cửa sổ gọi điện thoại, quay lưng lại.

Trước khi anh quay đầu nhìn lại thì cô quay đầu đi, vén chăn lên giường.

Trợ lý ở đầu dây bên kia báo cáo với Trần Thiệu về ý định hợp tác gần đây, nhắc tới Ngụy thị thì thoáng dừng một chút, hỏi thêm một câu: “Lần hợp tác này có cần xử lý khác không ạ?”

Trần Thiệu nhìn Diệp Sơ Khanh nhàm chán ở trên giường chơi game, thao tác ngón tay còn rất linh hoạt, lại nhớ tới chuyện vừa rồi thì trong lòng hơi mãn nguyện, thản nhiên trả lời: “Ừ, hủy hợp tác đi.”

Diệp Sơ Khanh nghe được mấy chữ sau, còn tưởng công ty anh có vấn đề gì, cũng nghiêng đầu nhìn qua, phát hiện Trần Thiệu vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, nhất thời cô lại tức giận, dùng khẩu hình không tiếng động mắng anh: “Nhìn cái gì!”

Cuối cùng cũng không hỏi  “hủy hợp tác” trong miệng anh có ý gì.

***

Từ khi vượt giới hạn, ngày qua ngày Trần Thiệu lại thêm phần không giống người.

Diệp Sơ Khanh cũng khó có thể tưởng tượng một tên lưu manh như vậy mấy tháng trước rốt cuộc đã an phận như thế nào, hại cô còn rất áy náy vì chuyện ngủ với anh trước kia.

Hiện tại xem ra, quả nhiên là cô quá ngây thơ.

Từng ngày trôi qua, danh phận vợ chồng của bọn họ dưới sự tận lực hết sức không biết xấu hổ của Trần Thiệu dần dần trở nên chân thật hơn.

Sau đó Diệp Sơ Khanh cùng Trần Thiệu tham gia kỷ niệm một lễ cưới vàng, người nọ trạc tuổi Trần lão gia tử, trước kia cũng làm giàu cùng thời gian với ông, người già thích náo nhiệt, thừa dịp kỷ niệm 60 năm kết hôn thì tổ chức một bữa tiệc, mời không ít người trong giới cùng nhau tham gia.

Diệp Sơ Khanh không cố ý nói chuyện mang thai, chỉ có lần trước Trần Thiệu giả vờ âm thầm nói cho Ngụy Viễn Hạc biết, tất nhiên Ngụy Viễn Hạc sẽ không nói ra để khiến mình mất mặt.

Vì vậy, các chị em plastic của cô không biết gì về điều đó.

Hôm nay phát hiện bụng cô đã lớn, hơn nữa hai người còn vô cùng ân ái trong bữa tiệc, nhất thời mọi người đồng loạt quay đầu chuyển mũi dùi về hướng người truyền tin hôn nhân tan vỡ.

“Cho dù hôn nhân tan vỡ là giả, nhưng lúc Diệp Sơ Khanh quyến rũ Trần Thiệu, mấy người chúng ta đều có mặt mà?”

“Cho nên đây là phim giả tình thật sao? Bộ dạng bây giờ cũng không giống giả vờ nhỉ?”

“Ngụy Viễn Hạc kia là chuyện gì, sao cô ấy câu dẫn hai người đàn ông hết lần này tới lần khác mà hiện tại tình cảm còn có thể tốt như vậy.”

“Tôi nghe một người bạn bên cạnh Ngụy Viễn Hạc nói, lúc ấy Diệp Sơ Khanh chỉ gửi cho anh ta một tin nhắn cút mà thôi, cũng không biết tại sao lại bị truyền thành vương vấn không dứt, bây giờ ngẫm lại đoán chừng là Ngụy Viễn Hạc bám riết không buông.”

“Người ta đã kết hôn rồi, anh ta còn bám riết không buông hả?”

“Sự đào hoa của anh ta không phải đều đã nổi danh sao, hơn nữa nói thật, bạn gái trước kia của anh ta thật đúng là không đẹp bằng Diệp Sơ Khanh.”

……

Vì thế, tin đồn Trần Thiệu và Diệp Sơ Khanh ly hôn cứ như vậy không công tự phá.

Ly hôn hay không ly hôn cũng đều là những lời đồn thổi nhảm nhí bên ngoài, vốn dĩ Diệp Sơ Khanh không để ý lắm, lại không ngờ mấy ngày sau nhận được điện thoại của Hoàng Thịnh.

Hoàng Thịnh cũng là một người phụ nữ hiếm thấy, lúc trước dẫn hai người đến ngôi miếu nhỏ rách nát bái đại sư cầu xin hôn nhân thuận lợi, nhưng mấy lần Diệp Sơ Khanh nói với bà rằng mình và Trần Thiệu rất tốt thì bà lại không tin.

Làm đạo diễn lâu ngày, trông ai cũng giống như đang diễn xuất.

Lúc này cũng không biết bà nghe được tin đồn hôn nhân hạnh phúc của con gái mình từ đâu, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Diệp Sơ Khanh kiểm chứng.

Diệp Sơ Khanh cười ra tiếng, ở trước mặt Hoàng Thịnh cô không có quy củ quen rồi: “Chị ơi, em nói với chị mấy lần rồi, chị chịu tin chưa?”

“A Thiệu thật sự thích con, không phải vì đứa bé trong bụng con chứ?” Bà hỏi lại, “Cũng đối xử tốt với con sao?”

“Đúng vậy, anh ấy thầm mến con mười mấy năm rồi.” Diệp Sơ Khanh càng nói càng khoa trương, “Cuối cùng có thể kết hôn với nữ thần, anh ấy không được đối xử không tốt với con, phúc khí mấy đời mới có thể cưới con đấy.”

Hoàng Thịnh trách móc cô một câu “da mặt dày”, sau đó hỏi: “Còn con thì sao, con cũng thích cậu ấy?”

Dù sao chuyện hôn nhân này, muốn thật sự hạnh phúc thì đơn phương là mãi mãi không đủ.

Diệp Sơ Khanh im lặng, không khỏi đứng thẳng người một chút, cười khẽ: “Đương nhiên con cũng thích anh ấy mà.”

***

Mang thai đến giai đoạn giữa của thời kỳ sau, Diệp Sơ Khanh lôi kéo Trần Thiệu cùng nhau đi dạo phố mua đồ mà sau khi cục cưng sinh ra cần dùng, chỉ riêng quần áo nhỏ và tất nhỏ đã mua đầy một giỏ, không dừng chọn không được.

Hai người đứng trước quầy, lúc này phía sau vang lên một giọng nói: “Trần Thiệu!”

Trần Thiệu quay đầu lại, chậm rãi nhướng mày, cười ra tiếng: “Trùng hợp quá.”

Ngay sau đó người nọ đã xông lên, nhào về phía trước, ôm lấy cổ Trần Thiệu, giận dữ mắng: “Đồ khốn khiếp này! Ông đây muốn tuyệt giao với cậu!”

Người nọ xông tới quá nhanh, Diệp Sơ Khanh cũng không thấy rõ người tới, chỉ cảm thấy giọng nói hơi hơi quen tai, nhưng lại không nhớ ra là ai.

Trần Thiệu túm cổ áo kéo người từ trên người mình xuống, cười giới thiệu với Diệp Sơ Khanh: “Đây là Lâm Khải Mông, bạn học đại học của anh.”

Sau đó lại chỉ vào Diệp Sơ Khanh, nói với Lâm Khải Mông: “Đây là vợ tôi.”

Lâm Khải Mông: “………”

Diệp Sơ Khanh: “………..”

Cô có chút không biết nên chào hỏi người bị mình từ chối 83 lần và cũng là bạn đại học của Trần Thiệu như thế nào.

Cũng may Trần Thiệu rất nhanh đã kéo cô ra sau lưng, giảm bớt sự xấu hổ của cô, sau đó nói một câu lại đưa cô lên đỉnh cao của sự xấu hổ.

Anh cười, hàm súc giải thích: “Sợ con người cậu có tật xấu gặp mặt là tỏ tình.”

“…….” Lâm Khải Mông nổi giận, đánh thêm một cái, “Cậu cút đi cho tôi! Ông đây đã có vợ con rồi!”

Diệp Sơ Khanh từ phía sau anh thò đầu ra, vẫy vẫy tay chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Lâm Khải Mông cũng bật cười: “Đã lâu không gặp đàn em.”

Vì thế Trần Thiệu chậc một tiếng, nhích sang một bên, lần thứ hai chắn Diệp Sơ Khanh.

“Cậu bị điên à!” Lâm Khải Mông lại mắng.

Trần Thiệu: “Cậu chào vợ tôi cái gì mà chào.”

Lâm Khải Mông cười lạnh một tiếng: “Nếu không phải hồi đại học tôi tỏ tình với đàn em, cậu có thể quen biết cô ấy không, bây giờ ngược lại mở miệng ra là vợ cậu, có hiểu lòng biết ơn hay không, nghiêm khắc mà nói, tôi chính là người làm mối cho hai người.”

Diệp Sơ Khanh: “…….”

Bạn bè bên cạnh Trần Thiệu thoạt nhìn đầu óc cũng không đơn giản.

Trần Thiệu không cam lòng yếu thế: “Tôi biết cô ấy sớm hơn cậu.”

Lúc này ngay cả Diệp Sơ Khanh cũng ngây ngẩn: “Hả? Khi nào?”

“Năm nhất đại học có phải em vào hội sinh viên trường Kỳ Xuyên không?”

“Đúng rồi, em ở ban ngoại giao.”

“Lúc em ra nhập vào năm nhất, anh là trưởng ban ngoại giao, có gặp một lần ở hành lang học viện, nhưng đi qua đi lại giữa các khu quá phiền phức nên anh đành giao việc lại cho phó ban.”

“???”

Diệp Sơ Khanh khiếp sợ, con cáo già Trần Thiệu này rốt cuộc còn gạt cô bao nhiêu thứ!

Lâm Khải Mông cũng khiếp sợ: “Tôi chưa bao giờ nghe cậu nói.”

“Khi đó mới gặp mặt một lần nên biết tên thôi, không có gì để nói.”

Lâm Khải Mông: “… Cậu quá cầm thú rồi Trần Thiệu.”

Anh cười cười, không phản bác, giải quyết xong chuyện cũ, hỏi ngược lại: “Sao cậu lại tới Yển Thành?”

“Đi công tác, thuận đường xem có thể mua thứ gì đó cho con gái tôi.”

Trần Thiệu cười, thuận miệng hàn huyên: “Được, lần sau nếu cậu đến Yển Thành cứ liên lạc với tôi, chúng ta cũng lâu rồi không gặp, đi uống một ly.”

Lâm Khải Mông vạch trần anh: “Bây giờ tôi đang đứng trước mặt cậu, sao cậu không mời đi?”

Trần Thiệu: “Hôm nay không được, vợ tôi cũng ở đây, lúc trước cậu yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, bây giờ ít gặp là tốt nhất.”

Ngay cả Diệp Sơ Khanh cũng không nghe nổi, người ta đã có vợ có con mà tên ngốc này cứ linh tinh cái gì, giơ tay nhéo anh một cái, thấp giọng: “Anh nói gì đấy.”

“Em thấy anh mới là người yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nhớ rõ đã gặp người ta một lần trên hành lang nào, lúc anh rời khỏi vị trí trưởng ban không phải con mẹ nó mới là tuần đầu tiên khai giảng năm ba sao!”

Trần Thiệu cười không phản bác.

Lâm Khải Mông lại nhìn Diệp Sơ Khanh một cái, hỏi: “Các cậu có biết là con trai hay con gái không?”

Bọn họ không tốn tâm tư đi tra giới tính của đứa nhỏ, chỉ muốn tất cả thuận theo tự nhiên.

Một tay Trần Thiệu ôm bả vai cô, tay kia vỗ lên bụng cô hai cái, bắt đầu nói bậy: “Long Phượng thai.”

Lâm Khải Mông nhìn cũng rất kinh hỉ: “Thật ư!?”

Diệp Sơ Khanh: “……”

Trần Thiệu dương dương đắc ý, không gợn sóng: “Tôi lợi hại mà.”

Diệp Sơ Khanh: “……..”

Qua hai giây, Lâm Khải Mông lại có chút tiếc hận lắc đầu, nói với Diệp Sơ Khanh: “Làm khó em rồi, gả cho một tên khốn nạn như vậy.”

Diệp Sơ Khanh: “……..Vì dân trừ hại.”

***

Trò chuyện một hồi, bà xã Lâm Khải Mông gọi điện thoại tới, Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu chào hỏi rồi rời đi.

Ra bên ngoài đúng lúc mặt trời lên cao, đã là mùa hè, ánh mặt trời chiếu vào người rất thoải mái.

Diệp Sơ Khanh ngồi lên xe, hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của Lâm Khải Mông, lần thứ hai cười khúc khích.

Trần Thiệu nhìn qua: “Cười gì thế?”

Cô không trả lời, híp mắt lại nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Trần Thiệu, hay chúng ta đến ngôi miếu nát kia đi, nơi chúng ta tới trước hôn lễ ấy.”

“Đến làm gì?”

“Tạ lễ.” Diệp Sơ Khanh đáp, “Ông ấy nói rất chuẩn, quả thật là “bát tự phù hợp, nhân duyên đều tốt”.”

Trần Thiệu khẽ cười nhạo, là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định: “Em muốn rút thêm quẻ về nhà sao?”

“Cũng không phải không được.”

“Sao em lại giống như một tiểu ni cô vậy?” Trần Thiệu khinh bỉ, “Không đi đâu.”

“Tại sao?”

“Sớm nói với em rồi, tin cái này cũng vô dụng.”

Đúng lúc đèn đỏ, Trần Thiệu dừng xe, nghiêng đầu nhìn cô, “Tin anh.”

Diệp Sơ Khanh sửng sốt một chút, lập tức cười ra tiếng: “Ờ.”

Đèn xanh lại sáng lên, anh tiếp tục chạy về phía trước, giống như vô tình nói: “Tiểu ni cô, bây giờ không phải anh yêu đơn phương em nữa chứ?”

Diệp Sơ Khanh cười, không nhìn anh, quay đầu nhìn chằm chằm dòng xe cộ bên ngoài, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Hẳn là không phải rồi.”

Ánh nắng mùa hè kiều diễm.

Không biết ai mở miệng nói một câu “Anh yêu em” ở trên xe, rất nhanh, một giọng nói khác đáp lại ——

“Em cũng yêu anh.”

*

Dollan: Hự hự hự cháy quá cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.