Sau khi Hà Diễn kết thúc cái gọi là công việc ở châu Âu kia thì vẫn ở biệt thự luôn, ít khi ra ngoài. Vẫn như trước trêu đùa hay chế nhạo tù nhân Trình Dục của mình nhưng nhiều khi vẫn nói mấy lời dịu dàng khiến anh tim đập thình thịch, khiến Trình Dục không thể thực sự ghét bỏ hắn.
Thứ năm cảnh trời thật đẹp, mấy ngày mưa dầm ở Kyoto cuối cùng cũng tạnh. Đường cao tốc đến cảng Vũ Hạc trống trải nhìn không thấy tận cùng. Trên đầu bầu trời xanh trong sáng với những áng mây lững lờ trôi như những dải lụa trắng thướt tha bay bay, không khỏi khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu.
Trình Dục theo yêu cầu của Hà Diễn mà mặc một áo sơmi đơn giản màu trắng đi cùng một quần Âu vàng nhạt tạo nên phong thái tự nhiên, bị Hà Diễn người đóng một bộ vest xám bạc đưa ra ngoài. Hôm nay hắn không trói anh, cũng không khóa tay, hai người chỉ ra ngoài bình thường cũng không mang thủ hạ.
Hai người đàn ông ngời ngời như thế ra ngoài đường, gặp ai không biết rõ thân phận nhất định sẽ nghĩ là công tử nhà giàu cùng bạn bè ra ngoài chơi.
-Đi đâu vậy?
Ngồi trên xe thể thao mui trần của Hà Diễn, Trình Dục buồn bực hỏi.
-Đưa anh đi đổi gió.
Hà Diễn nói.
-Gió cái đầu anh ấy, tôi ghét nhất là ngồi xe mui trần. Thổi vào mặt toàn bụi.
Trình Dục thấy việc mở mui ra thật ngu ngốc, giống hệt Hà Diễn.
-Tôi nói anh thực sự không hiểu phong tình? Thời tiết đẹp như thế, ngồi mui trần mới thấy còn sống thực hạnh phúc.
-Chả thấy còn sống là hạnh phúc gì.
Trình Dục nhíu mày.
-Bây giờ tôi muốn chết còn hơn.
-Cùng tôi ra ngoài làm anh khó chịu thế cơ à? Nói rõ ràng cho tôi nghe xem nào. Lúc Phi Long đi mui trần với anh, anh cũng chường cái mặt khổ qua đấy ra?
-Không phải việc gì cũng lôi Phi Long ra được không?
-Ai, tên hắn cao quý đến mức không thể nói sao, vậy tôi càng muốn nói.
-Anh thực nhạt nhẽo.
Hai người cãi nhau tưng bừng trên chiếc xe lao vun vút đến mức thở hồng hộc, không thể không dừng nghỉ một lát, Hà Diễn một tay lái xe bỗng nhiên giống như ảo thuật gia, dùng tay còn rảnh kia giơ lên một bông hồng trắng tinh trước mặt Trình Dục:
-Tặng anh. Tôi muốn nói rằng, anh đẹp hơn gấp vạn lần bông hoa này.
-Trò cũ rích!
Bông hồng nhanh chóng bị Trình Dục ném ra ngoài xe. Đóa hoa xinh đẹp bị vứt bỏ trên đường cao tốc dọc bờ biển, bay giữa không trung rồi chậm rãi nằm xuống mặt đường.
-Tôi đã bảo anh không hiểu phong tình, hóa ra là không hiểu thật. Anh có nghe tôi nói gì không vậy?
Hà Diễn chưa đến mức tức giận mà chỉ trêu chọc Trình Dục
Ném hoa xong Trình Dục lạnh lùng trả lời:
-Bởi vì phong tình là phải ở bên cạnh người thì mới cảm nhận được.
-A…
Hà Diễn hừ lạnh, người khôn ngoan như Trình Dục nói quanh co như vậy là muốn chửi. Ý muốn nói hắn không phải người. Hà Diễn theo ý anh mà đáp lại:
-Vậy sao, anh không phải người đàn ông dâm đãng thích nhất là dính với cầm thú sao? Như tôi vậy, anh thực ra vô cùng thích.
-Ai nói?
-Còn không thừa nhận? Tối qua cái miệng nhỏ phía dưới của anh còn tham lam muốn trọn tay tôi còn gì.
-Đồ hạ lưu vô sỉ.
-Tôi chính là vô lại mà. Nhưng tôi cũng biết anh thích nhất là loại vô lại như tôi.
Cả đường chỉ toàn đùa giỡn, Hà Diễn lái xe hướng về phía biển dừng tại cảng Vũ Hạc ở Kyoto. Tại đó đậu một con tàu trắng hơn mười tầng xa hoa, vừa nhìn thấy Trình Dục lập tức biết đây là du thuyền loại lớn nhất cũng sang trọng nhất. Hà Diễn đỗ xe ở bến cảng rồi kéo Trình Dục xuống xe, ý bảo anh cùng hắn lên thuyền.
-Thuyền đi đâu? Tôi không đi.
Trình Dục không biết là hắn lại có trò đùa mới gì.
-Anh không phải muốn về Hongkong sao? Một lòng một dạ nhớ chủ nhân, giờ tôi dắt con cún của chủ anh về trước mặt hắn.
-Tôi…
Trình Dục nhìn về phía Hà Diễn, không biết ý định của hắn là gì. Anh thực sự rất muốn về Hongkong, nhưng đó là sau khi anh dựa vào mình rồi nắm chắc tình hình đánh lại hắn. Hiện tại nếu thực sự trở lại, rời khỏi thế lực của hắn, anh vẫn sẽ bị hắn khống chế, hơn nữa về Phi Long cũng sẽ không được coi trọng lại chịu sự quản thúc cùng khó dễ từ hắn, anh thà không về còn hơn.
Gần đây, một thế lực nhận được ủy quyền quốc tế điều tra vụ án ở Nhật để cảnh sát Hongkong cùng chức trách Nhật Bản chứng minh Trình Dục trong sạch, không giết đại diện của Anny, anh được tự do đi lại. Nhưng hiện tại điểm đến không hề nghĩ tới lại là Hongkong.
-Tôi muốn tiếp tục ở đây với anh.
Trình Dục nói dối.
-Anh sợ về Hongkong? Đừng sợ, trở về rồi tôi sẽ nói với chủ nhân của anh, anh đã gia nhập chỗ tôi, là người của tôi. Hắn nếu dám nói gì, tôi liền cho biết tôi lợi hại mấy phần.
Hà Diễn đắc ý.
-Ai gia nhập chỗ anh?
Trình Dục sợ nếu ngông nghênh trở về thế này với Hà Diễn, thực sự sẽ là biểu hiện cho việc anh phản bội Phi Long, cấu kết cùng hắn làm việc xấu. Giờ phút này, lòng anh vẫn trung thành với Phi Long. Chính xác hơn cuộc đời này anh định đều sẽ trung với Phi Long.
-Đã ngủ với nhau nhiều như vậy, còn nói mấy câu khách khí làm gì?
-Tôi sợ đi, tôi say tàu.
Trình Dục muốn lẩn đi nhưng nhận ra giây tiếp theo tay mình đã bị nắm lấy. Lúc này, chỉ là một tay bị khóa thôi, Hà Diễn còng chung tay hắn cùng tay mình lại, dùng sức kéo anh lên thuyền.
-Về sau nhất định chúng ta sẽ cùng một chỗ chẳng rời xa như thế này.
Hà Diễn giơ tay kia lên, ném đi một cái gì đấy.
-Nhìn xem, chìa khóa cũng mất, vậy chúng ta thật sự chỉ có thể ‘hai trái tim cùng chung nhịp đập’ thôi.
-Hà Diễn anh -!
Trình Dục bị loại vô lại này chọc tức đến hộc máu.
Hà Diễn ném chìa khóa vào biển khơi mênh mông. Đúng là đồ thần kinh, hắn hy vọng lúc mình đi vệ sinh cũng vẫn nắm tay hắn, nhìn mình đi sao?
-Tên điên kia, rốt cục là điên thật mà!
Trình Dục mạnh mẽ giẫm hắn một phát.
-Xin lỗi, chuyện tôi điên hay không sau này đều liên quan đến anh đấy.
Bị ăn đạp, Hà Diễn đau đến nhíu mày, mặt cười xấu xa mang Trình Dục lên tàu.
Nếu hắc đạo có cấp bậc, Trình Dục sẽ là loại cao quý có văn hóa nhất, Hà Diễn ngược lại là đồ hạ lưu nhất, một trời một vực như vậy cùng một chỗ, chắc chắn là không ngừng xung đột. Khó mà tưởng tưởng tiếp rằng thay cho còng tay kia, hai người họ lại sinh ra một phần tình cảm vô hình liên quan mật thiết đến nhau.
Sau khi lên thuyền, họ ăn trưa ở nhà hàng cao cấp trên đó. Toàn bộ quá trình Trình Dục đều chưng ra bộ mặt khó chịu muốn đánh Hà Diễn, bởi hắn đột nhiên lừa anh lên thuyền quay về Hongkong cũng không nói trước một tiếng khiến anh không có sự chuẩn bị, thực coi anh không phải người.
Lúc ngồi cùng ăn cơm, Trình Dục thiếu chút nữa không kiềm chế được mà cắm cái dĩa ăn bò bít-tết lên cái mặt đẹp trai nhưng ngoài cười trong không cười kia.
Hà Diễn vẫn bình tĩnh, vẫn hào sảng mỉm cười, yêu cầu anh không cần gây náo loạn khách khứa trên con tàu rộng lớn này, đừng trút giận vội, nếu không vừa mắt hắn thì đợi xuống thuyền nói tiếp, không cần dọa nhân dân xung quanh.
Trình Dục lúc đấy mới làm bộ nguôi giận, ăn xong nắm tay Hà Diễn đi trên boong tàu. Hai người nắm tay thật chặt, tay áo cũng kéo xuống thật thấp, cốt để người khác không nhìn thấy còng tay. Bởi vậy, hình ảnh hai người thật giống như gắn bó keo sơn không rời.
Trình Dục không thể không nhăn mày, thấy tư thế thân thiết thế này thật khiến anh buồn nôn.
Hà Diễn vô cùng hào hứng dẫn Trình Dục đi khắp nơi, lúc nãy thiếu chút nữa ý định mang anh lên thuyền đều phải đi tong.
Dưới vòm trời quang đãng, cùng con tàu xa hoa này rời bến thật là một cảm giác tuyệt vời (rất Yomost). Đưa mắt nhìn quanh, tận mắt chiêm ngưỡng cảnh biển xanh trời rộng khiến bao nỗi phiền muộn trong lòng như biến mất. Hắn dùng cách ngồi thuyền này mang anh về Hongkong là muốn anh được thư giãn, thả lỏng.
-Nhìn đi, biết anh không cảm nhận được mà. Baby, nhìn, Phi Long không bên cạnh anh, trời vẫn xanh, biển vẫn rộng, cảnh đẹp vẫn không thay đổi!
Khóe miệng hắn cong lên, trên boong thuyền tầng tám sang trọng nhất dành cho khách VIP này bắt đầu ôm lấy eo nhỏ của Trình Dục, chăm chú nhìn đôi mắt dài của anh, đứng đối diện, đa tình cười:
-Còn nhớ không? Thế giới này rất lớn, phàm là người còn sống trên đời thì đừng bao giờ nghĩ chỉ có một khả năng xảy ra. Anh đã nói với tôi.
-… Tôi nói lúc nào?
Trình Dục lập tức phủ định mình đã từng nói với Hà Diễn những lời này. Mấy phút sau mới nhớ lại là lần đó hai người nói chuyện trên xe. Hồi còn đi học ở Hồng Kông, một lần sau khi tan học, trên xe của bang, Trình Dục đã khuyên kẻ đang quỳ dưới chân mình – Hà Diễn câu đó.
– Thế giới này rất lớn. Bây giờ hắn trả lại câu này cho anh, nhưng lại không mang hàm ý như trước đây.
Lúc này Hà Diễn nói vậy là muốn cho anh biết, thế giới này vô cùng rộng lớn, mỗi nơi một cảnh đẹp, hạnh phúc cũng vô cùng, không cần cả đời sống vì một người đàn ông như Phi Long. (aka đời còn dài, thiếu gì giai) Chỉ cần từ nay trở đi, Trình Dục đồng ý đưa tay để hắn dắt đi, Hầ Diễn đảm bảo sẽ mang lại cuộc sống tràn ngập màu sắc mà anh chưa từng trải qua.
Trước đây, khi Trình Dục khuyên bảo Hà Diễn, chỉ là định nói cho hắn biết, đừng tự cho mình là đúng, gặp phải người không nên dây vào cũng không biết.
-… Người lạnh lùng như anh đúng là không nhớ bất kì chuyện gì liên quan tới tôi.
Thấy Trình Dục thờ ơ không chút tỏ ra nhớ lại chuyện lần đầu gặp hắn, Hà Diễn trong giây lát cảm thấy có chút mất mát.
-Vậy sao? Đại khái là vì mọi chuyện liên quan đến anh đều hạ lưu cả.
Trình Dục thực không thể tiêu hóa nổi bộ dáng làm nũng tỏ ra đáng thương của Hà Diễn, đặc biệt dưới ánh mắt chăm chú ngập tràn ánh lửa thế kia.
-Quên đi, anh thấy tôi hạ lưu thì tôi hạ lưu là được.
Hai mắt say đắm của hắn nhắm lại thể hiện thái độ khoan dung với Trình Dục, di chuyển hai gò má, rồi chóp mũi kề chóp mũi với anh cùng hít thở không khí tươi mát trên biển.
Trình Dục cũng không hưởng ứng mà nhắm mắt cùng, tiếp tục xác nhận cái gọi là khoan dung độ lượng đến mức tự nhận mình là ‘Hạ lưu’ của gã đàn ông anh tuấn kia đến mức độ nào. Hình thể với những đường cong như tượng điêu khắc tuyệt đẹp lại tới gần như vậy, Trình Dục khó kiềm chế mà tim loạn nhịp. Anh ngừng thở, thân thể cứng lại bị Hà Diễn ôm lấy, sợ rằng tiếng tim đập thình thịch kia sẽ bị hắn nghe thấy.
Nhưng có vẻ như Hà Diễn nghe thấy tiếng tim hắn đập. Bởi vậy, ‘nói người phải nghĩ lại mình’, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Trình Dục lên, hai mắt khép hờ hôn anh đầy tình cảm. Nụ hôn so với trong tưởng tượng còn mềm mại hơn, lúc dịu dàng lúc mạnh mẽ hôn lên môi anh.
Bên tai vang lên tiếng hôn môi. Trên boong tàu sang trọng lồng lộng gió biển, Trình Dục muốn đẩy Hà Diễn ra bảo hắn rằng họ đang trên thuyền, nhưng không còn kịp nữa rồi.
Trình Dục dần dần bị Hà Diễn hôn đến mềm nhũn cả người. Hàm răng cắn chặt bị mở ra, đầu lưỡi Hà Diễn vô cùng kích động mà đùa trong khoang miệng anh, khiến gò má anh không khỏi nóng lên, giữa hai chân cũng bắt đầu có phản ứng.
-Ưm… Ô! Không, không muốn…
Nhận ra Hà Diễn đưa tay rảnh rỗi đến chỗ trướng nóng giữa hai chân mình kéo khóa quần ra, Trình Dục hoảng sợ muốn trốn tránh.
Hà Diễn là mẫu người cao ráo, xét về ngoại hình, chưa nói đến cơ thịt đầy người mà còn là kẻ nhã nhặn ‘tinh lực tràn trề’, thế mà ngang nhiên muốn thân mật tại ngay trên boong tàu này, thật khiến Trình Dục thấy bề ngoài hắn lừa được không biết bao nhiêu người. Hắn thật sự là lang sói, sói 35!
-Ưm… Ha ha…
Trình Dục dưới sự vuốt ve của Hà Diễn phát ra những tiếng thở dốc khàn khàn đầy gợi tình.
Biểu tình như đang hưởng thụ cùng hưởng ứng kia khiến Hà Diễn quyết định cứ thế làm tới, dưới bầu trời xanh trong mây cao gió lộng lấy ra dương v*t của Trình Dục sờ nắn.
Đang ở bên ngoài, hơn nữa cách bọn họ một chút là chỗ mái hiên che nắng, có hành khách đang phơi nắng thưởng thức đồ uống. Trình Dục khó chịu muốn Hà Diễn dừng tay nhưng hắn không chịu. Để nghe tiếng anh khác chút, hắn thậm chí còn buông môi anh ra, làm anh không thể không phát ra âm thanh rên rỉ rõ ràng hơn.
-Hà Diễn… Dừng, dừng tay…
-Vậy anh phải nói gì đó khiến tôi vui mới được.
Đầu ngón tay Hà Diễn giống như đang vỗ về chơi đùa nam căn của Trình Dục khiến nó nóng bừng đứng thẳng, rồi có vẻ bị hắn bắt nạt tạo nên vết thương, thỉnh thoảng không tự chủ mà chảy ra một ít gì đó.
Để mình không chảy ra tinh dịch dâm đãng ở nơi rõ như ban ngày thế này, Trình Dục đưa môi đến gần vành tai Hà Diễn, khản khàn cầu xin hắn:
-Tôi đồng ý về Hồng Kông với anh, tôi là tù nhân của anh, tôi tự nguyện nghe lời anh…
-Tù nhân thật ngoan nha.
Cảm nhận được dịch trong suốt đã từ khối thịt cương lên chảy ra ngoài, Hà Diễn vừa lòng đem phần nóng bỏng đó bỏ lại trong quần, kéo khóa lên, nhanh chóng đem tù nhân của mình trở về phòng VIP hạng nhất đã được chuẩn bị trước đó, một phòng dành riêng cho vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Trình Dục phát hiện mình thế mà lại ôm Hà Diễn cùng nhau ngủ, tối qua hai người đã ôm nhau như vậy chìm vào giấc ngủ. Tư thế ái muội này sau khi đã kết thúc hoan ái không nghĩ sẽ cùng hắn có, Trình Dục nhíu mày, định giãy ra nhưng bị Hà Diễn phát hiện.
Hắn bừng bừng lửa giận, chỉ trích anh:
-Xong việc liền coi như không quen, Phi Long bang các người ai cũng thích qua sông đoạn cầu vậy.
-Tôi không có…
Trình Dục hoang mang chớp chớp mi, ở đây chỉ có tình nhân đi trăng mật mới hợp với việc ôm nhau trong phòng ngủ, anh với Hà Diễn đã làm quá nhiều hành động thân mật rồi. Nếu cứ giữ tình trạng này lâu hơn, Trình Dục sẽ sai lầm cho rằng giữa hai người họ tồn tại loại tình cảm kia – tình yêu.
-Không phải sao? Tối qua còn hưởng thụ thở dốc dưới tôi như vậy, hôm nay vừa dậy đã nhíu mày nhìn tôi.
-Được rồi, chúng tôi chính là vậy đấy.
Không tìm được lí do phản bác, Trình Dục trực tiếp thừa nhận, thừa nhận bang Phi Long toàn thể từ cao xuống thấp đều tự cho mình thanh cao, luôn tính toán vứt đi mối quan hệ thân thiết với Hà Diễn. Vậy nên anh mới tràn ngập khoái cảm trong cái ôm cuồng nhiệt của hắn, nhưng rồi tình cảm mãnh liệt qua đi, lại chán ghét đến gần hắn.
-Đúng vây. Rõ ràng cùng là hắc đạo, lại tỏ vẻ khác người, hồi đầu còn không phải lập nghiệp từ lừa đảo sao.
Hà Diễn hậm hực nguyền rủa bang phái rác rưởi do Lưu Phi Long đứng đầu kia.
Hắn không cảm thấy mình thua Lưu Phi Long. Chuyện phạm pháp hắn làm so ra còn chưa bằng kẻ kia dám buôn lậu vũ khí. Hà Diễn chỉ mở mấy quán bar đêm, với làm mấy việc kinh doanh khác thôi.
Nhớ một lần Lưu Phi Long thuyết phục Hà Diễn cùng tham gia buôn lậu vũ khí đạn dược với mình, nhưng lại âm thầm đem chứng cớ phạm tội của Hà Diễn lưu vào một cái đĩa lấy ra để đe dọa hắn, định nắm nhược điểm của Hà Diễn để thao túng hắn sau này. Trong giới hắc đạo Hồng Kông, vĩnh viễn là do Lưu Phi Long hắn định đoạt.
Lần đó, Hà Diễn bị Lưu Phi Long chơi cho một vố mà nổi trận lôi đình, uổng phí hắn một lòng muốn cùng kẻ kia kết làm anh em, không nghĩ tới ngay từ đầu hắn đã tính kế đặt bẫy mình.
Hà Diễn rút ra kết luận – Lưu Phi Long là kẻ lạnh lùng chuyên qua sông đoạn cầu. Trình Dục còn ở bên người hắn nhất định không có lợi. Hà Diễn nhất định phải nhanh chóng đoạt Trình Dục từ bên cạnh hắn về bên mình.
-Chủ nhân còn chưa nói lời nào, đầy tớ ở dưới càng ngày càng làm loạn.
Hà Diễn xoay người, áp Trình Dục dưới thân, trừng anh với ánh mắt vô cùng xem thường.
-Mới tối qua còn trong ngực tôi sung sướng tựa thần tiên, sáng nay đã xoay người coi tôi như kẻ thù.
-Nếu coi thường tôi như vậy, anh còn đặt bẫy bắt tôi làm gì?
-Tôi bắt anh vì anh vừa mắt tôi.
-Hay đúng hơn trong bang Phi Long ngoại trừ Phi Long, chỉ có tôi biết vụ buôn lậu vũ khí.
-Đừng nói về chủ đề này nữa được không?
Hà Diễn vuốt ve mái tóc đen của Trình Dục, thâm tình nỉ non bên tai anh:
-Nói chuyện khác đi.
-Muốn nói gì?
-Ví dụ như mùa hè anh có muốn cùng tôi đến Viên chèo thuyền nghe hát?
Đề nghị bất ngờ khiến Trình Dục trợn mắt há mồm, cứng nhắc đáp:
-Anh là đang cố ý đùa tôi?
Coi mình thuộc hàng đứng đầu hắc đạo, Lưu Phi Long và Trình Dục tự biến thành những người đàn ông mạnh mẽ, đều từng mai danh ẩn tích làm sinh viên chính quy tại đại học, nghiên cứu các lĩnh vực kinh doanh, pháp luật, cũng thưởng thức được nghệ thuật tao nhã.
Dịp hè hàng năm, các nhà hát tại châu Âu bắt đầu mùa biểu diễn, Trình Dục sẽ đi cùng Phi Long đến những nơi đó thưởng thức các tiết mục thanh cao đầy tính bác học. Bây giờ, Hà Diễn cũng noi theo Phi Long, đưa Trình Dục đến Viên.
-Anh nghe ca kịch có hiểu không? Chắc là không đi.
Giọng Trình Dục đầy châm biếm.
-Sao anh biết tôi không hiểu?
Hà Diễn cười cười hôn môi, tóc rồi hai má Trình Dục, thì thào nói.
-Cái gì Lưu Phi Long biết tôi cũng biết. Cái gì Lưu Phi Long không biết tôi cũng biết…
Giống như hiểu tâm tư Trình Dục, biết yêu thương anh như thế nào. Hà Diễn lơ đễnh nói với Trình Dục.
Anh không đáp lại, anh đang tức giận, không khí trên giường tối qua còn chưa tiêu tán hết, lại còn nói mát nhau. Đằng sau bộ mặt cười tỏa sáng chói mắt kia, Trình Dục rất lâu sau đó mới biết những lời Hà Diễn nói với mình hoàn toàn là sự thật.
Du thuyền đi từ chạng vạng sáng đến tối thì đến Thượng Hải. Trình Dục ngồi một mình trong khoang thuyền ngắm nhìn nắng chiều đang tắt dần phía mặt biển bao la. Những con hải âu màu vỏ cam bay tán loạn trong không trung, phát ra tiếng kêu to ngắn ngủi. Mỗi một tiếng Trình Dục đều nghe rõ ràng, bởi lúc này bao quanh anh chỉ là một không gian tĩnh lặng.
Hà Diễn cùng mấy tên thủ hạ xuống uống rượu ở quầy bar, lúc này chỉ còn một mình anh. Hắn đã sớm sắp xếp mấy tên tay chân trên thuyền, nhìn bề ngoài có vẻ lơ lỏng nhưng lại mơ hồ lộ ra sự bất an trong lòng hắn.
Trình Dục cũng chú ý đến điểm này, nhưng lại không rõ Hà Diễn bất an cái gì. Thái dương phía tây đỏ như máu cũng đã gần như chìm vào mặt biển, Trình Dục một mình trong phòng suy nghĩ khoảng hai ngày nữa, chờ sau khi thuyền đỗ ở Hồng Kông mình sẽ phải đối mặt với những nhục nhã sắp xảy ra.
Trình Dục tê liệt ngồi trên sô pha, cả người vô lực, chút quyết tâm rời khỏi Hà Diễn đã biến mất. Đồ chết tiệt kia, ngoại trừ triền miên phấn khích làm tình ra, sao mỗi ngày không dùng mấy phương thức tàn nhẫn với mình chứ? Ví như mấy loại nghiêm hình bức cung mà hắc bang hay dùng.
Không phải hắn muốn từ miệng mình moi ra tin về Phi Long bang buôn lậu vũ khí sao? Vậy đối xử cứng rắn với mình chứ còn việc ở trong phòng tổng thống xa hoa này thì tính thế nào đây?
Trình Dục bất đắc dĩ nghĩ về việc giữa anh và Hà Diễn, đổi tư thế ngồi bỗng cảm thấy dưới mông có vật gì cứng cứng, anh nhổm dậy, thì ra là di động của Hà Diễn. Hắn vậy mà không cẩn thận để ở đây.
Mấy ngày trên thuyền này hắn lơi lỏng Trình Dục rất nhiều, không buộc chân cũng không để tay chân giám sát bên cạnh. Bởi bọn họ đang chu du trên một con thuyền lênh đênh giữa biển khơi rộng lớn.
Hà Diễn nghĩ cho dù Trình Dục có là đại kiện tướng bơi lội cũng không thể nhảy xuống biển để chạy trốn, hẳn còn chưa lên được bờ đã bị cá mập xơi tái trước rồi. Anh vô cùng thông minh, tuyệt đối sẽ không dùng cách này tự tìm đường chết, nhất định sẽ ngoan ngoãn ở trên thuyền.
Hà Diễn nghĩ như vậy nên cũng khá sơ sót, ví như di động của mình cũng tùy tiện vứt lại đây.
Cục di động nhãn hiệu của Mĩ bị bỏ lại nhàn nhạt mùi thuốc cùng mùi nước hoa cao cấp. Trình Dục chạm vào vật cá nhân của hắn lòng không khỏi rung động, một dòng cảm xúc ấm áp chạy quanh người.
… Trình Dục không rõ mình bị làm sao. Ở chung với Hà Diễn càng lâu, hắn trong mắt mình càng trở nên khó đoán hơn.
Từ khi hai người quen biết tới nay, tên Hà Diễn giống côn đồ đi lừa đảo đầu đường xó chợ cũng sẽ có ngày mặc quần áo sang trọng đắt tiền, tóc đen bóng lộn rút ra điếu xì gà, tay kia cầm súng trở thành ông chủ Hà. Lại còn một thân quần áo thoải mái, đi mui trần đưa Trình Dục ra khơi, thậm chí lãng mạn đến mức tặng một đóa hoa hồng trắng tinh.
Thời điểm hắn đưa bông hoa trên đường cao tốc dọc bờ biển, Trình Dục tuy vẻ ngoài tỏ ra chán ghét ném đi nhưng góc nào đó trong nội tâm lại có chút hạnh phúc. Một người đã hai ba tuổi như Trình Dục đến nay cũng rất hiếm hoi có người tặng hoa.
Trong bang, tuy ngoài miệng không nói nhưng ai cũng sợ Trình Dục, rất ít người có can đảm thổ lộ tình cảm với anh. Anh cũng chưa từng có quan hệ tình cảm hay yêu đương ai, tới giờ vẫn nghĩ mấy kiểu hoa hoét gì đó không hợp với mình, cho dù có tình cờ tới hàng hoa cũng là đi mua cho Phi Long để hắn đi gặp mặt.
Giờ có người tặng hoa, Trình Dục cảm thấy giống như mối tình đầu của học sinh cấp 3, không thể không động lòng. (huhuhu, cấp 3 của tui chẳng có mảnh tình nào sất L) (tui cũng vậy, giờ càng ko)
Anh thấy đời mình sao không luyện qua môn tình yêu khó nhằn này, để khi đối diện có đủ định lực chống đỡ lại kẻ lưu manh dùng thủ đoạn theo đuổi lãng mạn như Hà Diễn.
Đang thất thần di động Hà Diễn đột nhiên rung lên, nhìn dãy số xa lạ kia Trình Dục lập tức cảnh giác, dùng trực giác cho thấy đây là một cơ hội thoát khỏi Hà Diễn.
Cứ tiếp tục ở bên cạnh hắn cũng không phải biện pháp, Trình Dục không nên có bất kì chút lơ đãng nào trước sự tấn công bằng tình dục của hắn. Có lẽ hắn biết mình thấy mới lạ với mấy chuyện yêu đương nên mới cố ý đối với mình như vậy, dùng thủ đoạn tình cảm để lung lạc. Để giành được thắng lợi trong đấu tranh, mưu lược cũng không bằng quyền thế.
Hà Diễn không phải người lương thiện, Hắn bắt anh là vì muốn tra ra dã tâm của bang Phi Long. Hắn ở Tokyo còn dám giết người cơ mà.
Trình Dục chợt nhớ chuyện xảy ra lần đó rất có khả năng do hắn gây ra nên phần hảo cảm mới sinh ra cũng dần phai nhạt.
-Alô?
Liên tục phủ định tình thế hiện tại của Hà Diễn, muốn mình phải thật tỉnh táo Trình Dục nhận cuộc gọi đến, ngón tay run run đưa điện thoại áp vào tai.
-Rạng sáng. Phòng 102 tầng ba, tôi có tin anh cần.
Đối phương vội nói xong liền kết thúc.
Trình Dục mẫn cảm nhớ lại cú điện nặc danh gọi cho mình trước đây, người đó cũng dùng máy biến âm. Nếu như bỏ đi biến âm vậy giọng nói kia không phải cũng giống vừa rồi sao. Đều là giọng nam trẻ. Đáng tiếc tai mình không phân biệt được âm thanh, không có cách nào biết đáp án chính xác.