Người này mặc âu phục giày da đang đứng sau đài diễn giảng, gương mặt lộ ra khí chất lãnh đạm cùng nghiêm nghị, lúc nói chuyện môi chuyển động theo biên độ rất nhỏ, tiếng anh giọng Anh lưu loát từ hai cánh môi mỏng phun ra, âm thâm trầm thấp mê người, không quản nội dung đang nói là gì, âm thanh này thôi đã đủ hấp dẫn mọi người vểnh tai tập trung lắng nghe.
Diệp Văn Hiên nhìn ra được lúc người này đứng trên đài diễn thuyết, cho dù không làm gì cả thì khí thế của anh vẫn có thể áp đảo đại đa số người ở đây.
Hội nghị tài chính buổi chiều tiến hành rất thuận lợi, lúc kết thúc đã hơn năm giờ, Hình Uyên mời nhân viên tới nhà hàng xoay gần đó, mọi người hào hứng không thôi, cơn mệt mỏi vì làm việc suốt cả ngày cũng vì bữa cơm tinh xảo mà không cánh mà bay.
Diệp Văn Hiên cùng vài vị đồng nghiệp quen biết đi chung với nhau, nhìn sáu người vệ sĩ đi theo bên cạnh Hình Uyên.
Thế trận khá lớn a.
Ăn cơm được một nửa thì xảy ra chút bất ngờ.
Hạ Viêm Bân tới.
Vị siêu sao R&R này lần này không che che giấu giấu nữa mà quang minh chính đại xuất hiện trong nhà hàng, sau lưng còn có vài vị trợ lý, cứ vậy đi thẳng tới một bàn ăn cạnh cửa sổ.
Mí mắt Diệp Văn Hiên giật giật, nghiêng đầu nhìn Hạ Viêm Bân đứng bên cạnh mình.
Đối diện cậu là Nguyễn trợ lý, mà bên phải Nguyễn trợ lý chính là Hình Uyên đang ngồi dựa vào cửa sổ, Hạ Viêm Bân muốn tìm ai chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Đồng nghiệp ở bên cạnh cậu cũng chú ý, liền dùng chân đá bắp chân cậu ở dưới bàn.
Vì e ngại Hình Uyên cùng Nguyễn Ngọc San ngồi ở đối diện hên hai người đá nhau mấy đá ở dưới bàn, coi như biểu lộ nội tâm xao động cùng tâm tình hưng phấn với tràng diện bất ngờ này.
Tâm tình này nếu lồng tiếng thì đại khái chính là một chuỗi dài: "YOOOOOOOO."
Hạ Viêm Bân: "Anh Hình."
Diệp Văn Hiên & đồng nghiệp: YOOOOOOO~
Thời gian Hạ Viêm Bân đứng bên cạnh bàn có chút lâu, xung quanh bắt đầu có người nhìn về phía này, mơ hồ xao động.
Cho dù không phải ngôi sao Anh quốc nhưng mị lực siêu sao của Hạ Viêm Bân cũng không hề suy giảm, rất nhanh đã có người nhận ra, thậm chí còn có fan cuồng nhiệt la hét muốn xông lên chụp ảnh chung, nhà hàng xoay nhất thời xảy ra một trận hỗn loạn không nhỏ.
Vệ sĩ Hình Uyên cùng nhân viên và nhóm trợ lý của Hạ Viêm Bân lập tức ngăn cản đám người hưng phấn này ở khoảng cách mười mét, ông chủ nhà hàng xoay thấy trận thế này lập tức vỗ bàn điều động tất cả nhân viên khuyên giải các vị khách hàng, chỉ để lại nhóm Hạ siêu sao cùng Hình thị.
Bất quá rối loạn một trận như vậy, không còn ai chú ý tới thức ăn trên bàn nữa.
Sau khi quét sạch quần chúng không liên quan, Diệp Văn Hiên cùng nhóm nhân viên ăn dưa quay trở về chỗ ngồi, nhìn trộm hai vị trong cuộc.
Hạ Viêm Bân đứng bên cạnh bàn, ánh mắt chăm chăm nhìn Hình Uyên, ánh mắt sâu xa tựa hồ ẩn chưa một câu chuyện đặc biệt.
Hình Uyên không nhanh không chậm cắt gan ngỗng, một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí cho người khác, cứ như Hạ Viêm Bân chỉ là một cái cọc gỗ, còn không đáng chú ý bằng miếng gan ngỗng trong dĩa.
Mọi người ở đây cho rằng hai vị này vĩnh viễn tiêu tốn thời gian như vậy thì có một người phá vỡ thăng bằng hai bên.
Tách.
Một tiếng vang nhỏ vang lên, trợ lý Hạ Viêm Bân vốn lúng túng đứng ở đàng xa, nghe thấy âm thanh này thì hệt như được mở công tắc, động tác nhịp nhàng nhanh lập tức xoay người lại tìm kiếm xem rốt cuộc là đội paparazzi nào đang chụp lén.
Ánh mắt mọi người cũng từ Hạ Viêm Bân cùng Hình Uyên lướt qua một vòng, sau đó tập trung về phía Diệp Văn Hiên vừa mới chụp lén thành công.
Diệp Văn Hiên: "...ách."
Diệp Văn Hiên giơ máy chụp hình, nhìn "ánh mắt tử vong" của Hình Uyên cùng Hạ Viêm Bân, mơ hồ còn có thể nhìn thấy ánh mắt khâm phục của nhóm đồng nghiệp ở bàn phía sau, cậu nuốt nước miếng, ngay trước mặt mọi người xóa hình đi, sau đó lúng túng nói: "Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp... mọi người tiếp tục đi..."
Nhân viên Hình thị lặng lẽ nhấn like: Diệp Tử, cậu con mẹ nó quả nhiên là hán tử chuyên nghiệp chân thực a!
Hạ Viêm Bân không phản ứng, Hình Uyên ngược lại nhìn Diệp Văn Hiên một cái, bố thí một cái âm giọng mũi.
"A."
Diệp Văn Hiên khó hiểu tê dại da đầu.
Ngay lúc Diệp Văn Hiên cố gắng điều chỉnh biểu cảm, Hạ Viêm Bân đứng bên cạnh Hình Uyên đã lên tiếng: "Anh Hình, em có lời muốn nói với anh."
Đám nhân viên Hình thị đang giả vờ dùng cơm lập tức dựng lỗ tai.
Tin tức hoa biên của Hình tổng, không nghe thì uổng quá!
Thế nhưng Hình Uyên tựa hồ biết rõ thuộc tính đám nhân viên nhà mình, anh vung tay, tất cả mọi người liền hiểu trận bát quái này không nghe được.
Nguyễn Ngọc San vỗ bàn: "Ăn xong thì giải tán đi, hôm nay không còn công việc gì nữa, muốn đi nơi nào cứ tùy ý, chỉ cần không quên hành trình ngày mai là được." Sau khi nói xong cô lại bổ sung: "Chi phí chơi bên ngoài có thể thanh toán, bất quá phải chú ý an toàn, trị an ở đây không tốt như quốc nội đâu."
Vừa nghe có thể được thanh toán, nhóm đồng nghiệp mặc dù tiếc nuối nhưng vẫn lập tức chỉnh tề lau miệng, hướng ông chủ nhà mình chào một tiếng rồi đứng dậy rời đi, Diệp Văn Hiên mè nheo tới cuối cùng, bị Trương Chân cùng Bằng Phi kéo đi.
Diệp Văn Hiên không nhìn thấy, lúc cậu rời khỏi phòng ăn, Hạ Viêm Bân đã quay đầu tỉ mỉ quan sát cậu.
Vừa ra ngoài nhà hàng, tất cả mọi người lập tức vây Diệp Văn Hiên lại.
"Người anh em, còn hình không vậy? Vừa nãy tôi ngồi phía sau nên chẳng thấy được gì cả, giờ nghĩ lại cảm thấy thực đau đớn a!"
"Diệp Tử, cậu không xóa thật chứ?! Đây chính là tài liệu trân quý bậc nhất a!" Có đồng nghiệp nắm lấy cậu lắc liên tù tì.
Diệp Văn Hiên bị lắc tới choáng váng: "... khẳng định là xóa sạch sẽ rồi."
"Hạ Viêm Bân cùng ông chủ chúng ta a! Trời ạ, ngay cả Hạ Viêm Bân cũng phải quỳ dưới quần của ông chủ, còn ai có thể chống đở được mị lực của Hình tổng chứ?!" Một vị khác ôm đầu, cảm giác mình bị đả kích to lớn: "Xong rồi, có phải tôi cũng yêu ngài ấy rồi không? Tiểu Lưu, mau đánh tỉnh tôi đi!"
Người nam bị gọi là Tiểu Lưu đẩy hắn ra: "Yên tâm đi, ông chủ không thích mặt chữ quốc cùng mũi củ tỏi đâu."
Khóe miệng Diệp Văn Hiên giật một cái, liều mạng túm cái máy chụp hình bị cướp đi của mình: "Tôi xóa thật rồi mà, ông chủ nhìn đó a, có thể không xóa sao?"
Mọi người trăm miệng một lời than thở: "Diệp Tử, cậu quá thành thật rồi, vừa nãy cứ thừa dịp loại mà chụp nhiều một chút, sau đó chỉ xóa một tấm là được rồi a."
Diệp Văn Hiên: "..." Mấy người muốn xem tin tức quan hệ bất chính của Hình Uyên tới cỡ nào vậy?
Kết quả một tiếng sau, Diệp Văn Hiên cùng nhóm đồng nghiệp trở lại khách sạn liền túm tụm lại lướt tin tức nóng sốt.
[Hot! Siêu sao R&R hẹn hò nam phú hào, cùng ăn cùng trò chuyện vui vẻ, nghi ngờ là kim chủ hiện thân.]
[Người nắm quyền Hình thị cùng Hạ Viêm Bân gặp mặt ở nhà hàng Anh quốc, là bàn chuyện làm ăn? Hay công khai hẹn hò?!]
Nhóm nhân viên ăn dưa của tập đoàn Hình thị: "..."
Bằng Phi: "Oa oa oa, bạn biên tập nhỏ bé này chẳng lẽ có xuất thân từ bộ tân văn mới nhất hot nhất chấn kinh nhất?"
Trương Chân: "... Hình tổng thích nam??"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn qua Trương Chân, người đứng gần nhất đưa tay xoa xoa đầu Trương Chân, thương hại nói: "Lại thêm một người mới vẫn chưa hiểu được mị lực của ông chủ, chúng ta mặc niệm thay bạn nhỏ này ba giây nào."
Mọi người: "A men, Chúa sẽ phù hộ cho bạn."
Trương Chân: "..."
"Không nói nữa, đi thôi, anh dẫn mấy cậu đi xem múa cột!" Rốt cuộc có người không xoắn xuýt tin tức trên di động nữa, vung tay: "Xì căng đan của Hình tổng ngày nào chả có, chuyến Luân Đôn này chỉ có mấy ngày, các đồng chí, mau nắm chặt thời gian hưởng lạc a!"
Mọi người đều đồng ý, chỉ có Diệp Văn Hiên giơ tay: "Tôi phải về chỉnh sửa lại hình ảnh, buổi tối ông chủ muốn xem thành phẩm, mọi người đi chơi vui vẻ, nhất định phải mang đồ kỉ niệm về cho tôi a."
"Diệp Tử yên tâm, tôi sẽ mang một tiểu thư Anh quốc về cho cậu! Hắc hắc hắc..."
Diệp Văn Hiên: "...không cần, cám ơn, mọi người tự chơi đi."
Hai hôm nay không thể tiến vào phòng Hình Uyên, Diệp Văn Hiên tự kiểm điểm bản thân sâu sắc, tính toán tối nay nhất định phải thử một lần, tốt nhất là mượn danh nghĩa giao hình lén vào phòng Hình Uyên điều tra một phen.
Kỳ thực ảnh cần phải giao cho Nguyễn Ngọc San, Diệp Văn Hiên chỉ suy xét vài giây liền tắt di động, không cho đối phương cơ hội gọi điện cho mình.
Giơ tay nhìn đồng hồ, bảy giờ rưỡi tối.
Bên ngoài trời đã tối rồi, không biết tối nay Hình Uyên có hoạt động khác hay không, hay là vẫn còn ở chung một chỗ với Hạ Viêm Bân.
Lúc này Diệp Văn Hiên không đeo khẩu trang, cũng không tháo kính gọng đen, cậu sớm đã quấy nhiễu camera giám sát của khách sạn, sau đó quang minh chính đại dọc theo đường đi lên tầng 29. Có thể tưởng tượng nhóm nhân viên an ninh trong phòng giám sát lại phải bắt đầu một vòng phát điên mới cùng với một tràn mắng tập thể nhóm thợ sửa chữa.
Tầng 29 vẫn như lúc trước, không hề náo nhiệt như các tầng dưới, Diệp Văn Hiên thờ ơ bước đi trên hành lang, gặp thoáng qua một nhân viên vệ sinh.
Hai người chỉ chuyên tâm nhìn đường của mình, Diệp Văn Hiên rất nhanh bỏ qua bóng lưng đối phương, ở cuối hàng lang quẹo qua phải, chậm rãi dừng lại trước cửa phòng Hình Uyên.
Hít sâu một hơi, Diệp Văn Hiên giơ tay gõ cửa.
Hồi lâu sau, không người đáp lại, cậu lại đợi thêm một hồi để chắc chắn Hình Uyên vẫn chưa trở lại.
Diệp Văn Hiên đánh giá điện lượng một chút, cậu đưa tay áp lên thiết bị cảm ứng cạnh cửa, dùng ngón cái gõ một cái, dòng điện thông qua ngón cái truyền vào thiết bị cảm ứng, tiếng "tít tít tít" vang lên liên tục mười mấy giây, Diệp Văn Hiên lén nhìn hai bên hành lang, có cảm giác chột dạ khi làm kẻ gian.
Cậu lại gõ hai cái, đèn trên thiết bị cảm ứng hỗn loạn lóe sáng không ngừng, một lúc lâu sau mới ngừng lại ở đèn xanh, cửa phòng cũng "cạch" một tiếng, mở ra một khe hở.
Diệp Văn Hiên liếc nhìn thiết bị cảm ứng, phát hiện không bị hỏng thì thở phào, sau đó vội vàng đẩy cửa đi vào.
Trong phòng không có người, cậu khóa trái cửa lại, nghiêng đầu quan sát căn phòng sang trọng của khách sạn này.
Bên cạnh huyền quan có một cánh cửa nhỏ, Diệp Văn Hiên tiện tay mở ra, phát hiện bên trong có vài cái giường xếp, bên cạnh còn đặt chút đồ vật linh tinh, xem ra mới đây không lâu nơi này có người ở.
Cậu không mở đèn, chỉ nương theo ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào quan sát cả căn phòng.
Trong phòng khách tựa hồ không có để vật phẩm tư nhân, trên bàn bày hai ly rượu, trong đó một ly còn một tầng rượu đỏ nhàn nhạt, hiển nhiên chủ nhân của nó vẫn chưa uống xong.
Trong gạt tàn có vài tàn thuốc, Diệp Văn Hiên thuận tay cầm lên, ngửi mùi vị suy đoán là Hình Uyên hút.
Ngoài ra trong thùng rác vẫn còn giấy vụn, hẳn là Hình Uyên không cho phép nhân viên vệ sinh tiến vào quét dọn.
Đặt tàn thuốc vào lại gạt tàn, lững thững đi tới phòng ngủ lớn nhất nơi này, Diệp Văn Hiên lướt qua giường lớn có chút xốc xếch, nhìn lướt qua bố trí phòng, dán sát tường mở cánh cửa âm tường bên phải, phát hiện bên trong là phòng để quần áo.
Ba vali hành lý của Hình Uyên đều đặt bên trong, trên kệ áo treo một hàng âu phục sang trọng, nhãn hiệu nhìn rất quen mắt, cầm một món lên xem thử, quả nhiên là sản phẩm của Seveles.
"Là bút tích của Chu Bách, khó trách cứ cảm thấy Hình Uyên hôm nay thoạt nhìn đặc biệt tao khí." Diệp Văn Hiên đặt quần áo trở lại, bắt đầu quan sát ba vali bên chân.
Trên vali có khóa vân tay, Diệp Văn Hiên không dám tùy tiện mở, cậu sợ không cẩn thận sẽ phá hỏng khóa.
Cửa hư thì còn có thể đổ trách nhiệm lên đầu khách sạn, vali hành lý thì cho dù là kẻ ngu cũng nhận ra đã có người đụng tới.
Giờ chỉ mới là ngày thứ hai tới Anh quốc, cậu không muốn bứt dây động rừng sớm như vậy, sẽ làm Hình Uyên cảnh giác.
.o.
[TKT] Tổng tài Hình thị cùng nhân viên
Hình Uyên cùng lão tổng công ty Lôi Âm ăn bữa cơm, sau khi ăn xong liền bị truyền xì căng đan với Lôi Hướng Minh.
[Hot! Thiếu gia của hai đại thế gia hóa ra có quan hệ như vậy...]
- ---ảnh chụp ôm nhau thắm thiết.
Hình Uyên cùng em trai mình ra cửa đi một vòng, vừa quay về liền có tin tức mới.
[Hot! Anh em Hình thị quan hệ không thân?! Chân tướng chính là...]
- ---ảnh chụp mặt than của Hình Uyên suốt toàn bộ hành trình.
Hình Uyên xuất ngoại làm việc, ăn một bữa cơm thì bị Hạ Viêm Bân tới làm phiền, một lần nữa vinh quang trúng đạn.
[Hot! Ca sĩ X nào đó gặp mặt nam thổ hào ở nhà hàng Anh quốc, kim chủ OR bạn trai?]
- ---ảnh Hình Uyên cắt gan ngỗng, Hạ Viêm Bân đứng nhìn.
...
Nhân viên tập đoàn Hình thị thầm xuýt xoa mở kho báu mình giấu được, từng tấm từng tấm cho nhóm đồng nghiệp xem: "Các anh em, đây chính là chiến lợi phẩm mấy tháng nay của tôi a, tôi nói cho mấy người biết a, muốn bắt nhịp thì phải dựa vào tốc độ của tay, tốc độ của ông đây chính là thành quả có được từ hơn ba mươi năm độc thân, không ai sánh bằng."
Một vòng đồng nghiệp: "Ồ ồ ồ!"
Diệp Văn Hiên: "..." Hóa ra danh hiểu tra công của Hình Uyên vì mấy người mà ra.