"Kathy, em làm sao vậy?"
Cô bé run lẩy bẩy, kéo góc áo Diệp Văn Hiên không buông, cúi đầu núp sau lưng bọn họ.
Diệp Văn Hiên có chút bất đắc dĩ: "Vừa nãy ở dưới lầu không phải cô bé nhất quyết không chịu đi thang máy à, lẽ nào có chứng sợ hãi giam cầm?"
Hình Uyên nhíu mày: "Tôi cảm thấy không đơn giản như vậy."
Diệp Văn Hiên: "Cô bé đang run."
Cậu mím môi, đột nhiên khom người xuống ôm Kathy vào lòng, nghiêng đầu nói với Hình Uyên: "Đáng ra vừa nãy tôi nên cõng anh đi thang bộ, cô bé hình như rất sợ."
"Điều tôi muốn biết là, vì sao cô bé lại sợ đến như vậy." Ánh mắt Hình Uyên sắc bén: "Lúc ở trong thang máy cô bé cũng đâu có run rẩy dữ vậy."
Diệp Văn Hiên đẩy anh đi tới trước: "Bây giờ quan trọng nhất là tìm ra anh trai cô bé, vấn đề của chúng ta đã đủ nhiều rồi, tôi không muốn chọc thêm phiền phức nữa." Vừa nói cậu vừa vỗ vỗ lưng cô bé: "Kathy, anh trai em ở phòng nào vậy?"
Kathy không nói lời nào, chỉ biết run.
"Hay rồi." Diệp Văn Hiên nói: "Tôi cảm thấy chúng ta phải đi hỏi y tá rồi."
Cậu còn chưa dứt lời, Kathy đã ngẩng gương mặt nhỏ nhắn, âm thanh bị nghẹn lại trong khẩu trang: "4....240...!giúp....!giúp bọn em...."
Diệp Văn Hiên nghe không rõ: "Cái gì?"
"Dẫn theo anh trai...." Kathy túm lấy cậu, khàn khàn nói: "...giúp bọn em với...."
Mấy phút sau, bọn họ tìm được Adonis nằm trong phòng bệnh 4240.
Người anh trai này của Kathy thoạt nhìn không ổn lắm, gương mặt lộ rõ mệt mỏi, tựa hồ vừa mới tỉnh lại nên hoàn toàn không phát hiện Kathy đã rời khỏi bệnh viện, lại cực kỳ cảnh giác đối với sự xuất hiện của Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên.
"Kathy, em lại chạy lên lầu à?" Anh khoanh chân ngồi trên giường, tay phải treo bình truyền dịch, bởi vì ngủ không đủ giấc nên vành mắt đen rõ rệt: "Hai người này là ai, em quấy rầy bọn họ hả?" Bởi vì Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên đã hóa trang, Adonis không nhận ra là hai vị người Hoa mình gặp tối qua.
Kathy chạy tới bên cạnh, áp bên tai Adonis nói gì đó.
Diệp Văn Hiên cảnh giác muốn rời đi, lúc này sắc mặt Adonis chợt biến đổi, đưa tay rút kim truyền dịch, ôm Kathy xoay người leo xuống giường.
Lúc đi ngang qua hai người, Kathy lại kéo anh lại, nhỏ giọng nói gì đó.
Adonis dừng lại, nhìn hai người một cái rồi vội nói: "Đi mau, đi theo tôi!"
Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên liếc nhìn nhau, Hình Uyên nói: "Tôi chán ghét phiền phức nhưng trực giác bảo với tôi, đi theo bọn họ có thể sẽ biết được một bí mật rất lớn."
Diệp Văn Hiên: "Thật trùng hợp, tôi cũng cảm thấy vậy."
Diện tích bệnh viện tư nhân Knicks không lớn, tổng cộng cũng chỉ có ba tòa nhà, cao nhất cũng chỉ có bảy tầng, cộng thêm một vườn hoa nhỏ, một bãi đậu xe, còn có một căn tin nhỏ.
Bốn người nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, lúc đi tới trước thang máy, Kathy nắm quần áo Adonis: "Không đi....!không đi...."
Adonis quyết đoán dừng lại: "Cầu thang thì sao?"
Kathy lắc đầu.
Adonis: "Có thể đi chỗ nào?"
Kathy chỉ hành lang bên trái, Adonis lập tức xoay người đi theo hướng đó.
Diệp Văn Hiên đi theo phía sau, nhìn mà trợn mắt há hốc.
"Không thể đi thang máy cùng cầu thang là có ý gì?" Cậu vừa đẩy xe lăn vừa kề tai Hình Uyên thì thầm: "Vừa nãy cô bé Kathy kia cũng không cho chúng ta đi thang máy, anh nói coi có phải cô bé có năng lực tiên đoán không?"
Hình Uyên thu hồi ánh mắt: "Tôi chỉ đang nghĩ....!người mà bọn họ muốn né tránh, có khi nào cũng chính là kẻ thù của chúng ta hay không?"
Diệp Văn Hiên: "Hử?"
"Vừa nãy tôi nhìn thấy một người quen.
Condra Duke, là thành viên nồng cốt của Phi Lang Hội, bên cạnh hắn vẫn luôn có năm sáu đàn em, bình thường sẽ không đơn độc hành động." Hình Uyên nhỏ giọng: "Bọn họ ở phía sau chúng ta, hình như đang lục soát phòng bệnh.
Đừng quay đầu, dễ làm người ta hoài nghi."
Diệp Văn Hiên cố gắng điều chỉnh gương mặt mình, theo Adonis tiến tới trước: "Thật không ngờ anh cũng có người quen trong Phi Lang à?"
Hình Uyên: "Có người muốn giết tôi, tôi đương nhiên phải tra xét một chút, xem xem người giết mình có dáng dấp thế nào chứ."
Diệp Văn Hiên: "Hợp lý, lý do khá đầy đủ."
Bốn người đi một hồi trong hành lang, Adonis đột nhiên mở cánh cửa phòng bệnh, gọi bọn họ tiến vào tránh né.
Trong phòng bệnh có một đám người nhà đang thăm bệnh, rèm chắn bị kéo ra, cả nam lẫn nữ quay đầu lại thấy bốn người xông vào thì nhất thời có chút im lặng.
Adonis giống như rất quen thuộc chen vào giữ đám người thân, tiện tay đặt Kathy ở bên giường, sau đó ló đầu vào nói với cụ già trên giường: "Ôi lão Hans, hôm nay tôi phải xuất hiện rồi nên tới tạm biệt ông."
Lão Hans run run nhìn Adonis, cũng không biết có nghe rõ không.
"Tôi còn dẫn theo hai cậu nhóc mà ông rất thích nè, chúng cũng sắp xuất hiện rồi, qua đây chia sẻ chút không khí vui vẻ với ông." Vừa nói, Adonis vừa vẫy tay với phía sau: "Hai cậu nhóc, mau tới đây tạm biệt lão Hans!"
Diệp Văn Hiên & Hình Uyên: "...."
Nhóm người nhà lão Hans: "???"
Lúc tất cả mọi người đều ngơ ngác, cửa phòng một lần nữa bị mở ra, hai người đàn ông mặc áo khoác gió liếc nhìn một vòng trong phòng, không phát hiện bệnh nhân nào mắt đen tóc đen, vì thế một trong hai người liền hỏi: "Phòng này có bệnh nhân nào người châu Á không?"
Mọi người mờ mịt lắc đầu.
Người da trắng kia lại hỏi: "Vậy có cô bé nào tóc vàng đeo khẩu trang không?"
Adonis thừa dịp mọi người còn chưa kịp phản ứng chỉ Diệp Văn Hiên nói: "Hả, ở đây chỉ có cậu nhóc tóc vàng thôi."
Diệp Văn Hiên nhai kẹo cao su chóp chép, lộ ra nụ cười vô tội.
Hai người đàn ông kia thấy hỏi không có kết quả lập tức mất hứng đóng cửa lại làm phát ra tiếng ầm thật lớn.
Ước chừng một phút đồng hồ, người trong phòng mới giật giật.
"Mới vừa nãy...!là sao vậy?"
"Ôi trời ơi, hình như người đó còn cầm súng..."
"Mà cô bé đeo khẩu trang hắn nói không phải...."
Adonis dẫn Kathy bị che chắn ở phía sau bước ra, cùng Diệp Văn Hiên và Hình Uyên thừa dịp hỗn loạn rời khỏi phòng.
Vẫn là Adonis đi trước dẫn đường, Diệp Văn Hiên đẩy Hình Uyên, lặng lẽ nói: "Hai người vừa nãy, anh có biết không?"
Hình Uyên nhếch khóe miệng: "Tôi chỉ lấy được hồ sơ vài người thôi, tư liệu của Huynh Đệ Minh cùng Phi Lang Hội nằm trong chiếc USB lấy được hôm qua, vẫn chưa có thời gian kiểm tra."
Diệp Văn Hiên còn muốn nói tiếp, đột nhiên ở phía sau truyền tới một trận hỗn loạn, cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện hai tên kiểm tra phòng khi nãy đã quay trở lại.
Bên cạnh còn có thêm vài tên đồng bạn, một tên đàn ông đầu đinh cao lớn đi ở phía trước, hắn đang cùi đầu xem điện thoại, trên mặt không lộ ra biểu tình, thoạt nhìn không giống tới đây khám bệnh.
Hắn ở cuối hành lang đi tới, lúc đi ngang qua phòng bệnh, mấy tên đi sau lập tức chạy tới mở cửa phòng kiểm tra một phen, thái độ cứng rắn nghiêm chỉnh, rất nhiều bệnh nhân cùng y tá bị quấy rối kêu than không ngừng, nhưng không thấy bảo vệ bệnh viện xuất hiện ngăn cản.
Ánh mắt Diệp Văn Hiên dừng lại trên người bọn họ một hồi, sau đó bắt đầu quan tâm tới áo khoác của bọn họ, kiểu dáng có chút tương tự, bên trong hình như là đồng phục tác chiến, nhìn không rõ lắm nhưng Diệp Văn Hiên khá chắc chắn, dưới chiếc áo khoác dài kia không chỉ ẩn giấu một khẩu súng lục.
Có lẽ ánh mắt của cậu quá rõ ràng, người đàn ông đi ở phía trước đột nhiên ngẩng đầu, tầm mắt xẹt qua những người ở phía trước, thẳng tắp tập trung vào Diệp Văn Hiên, đối mặt với cậu ở khoảng cách hơn hai mươi mét.
Diệp Văn Hiên chợt quay đầu lại, nắm chạy tay vịn xe lăn, đẩy Hình Uyên nhanh chóng tiến tới cuối hành lang.
"Hắn phát hiện tôi rồi." Cậu nhỏ giọng nói: "Có lẽ hắn vẫn chưa biết tôi là ai, nhưng đã nhìn ra tôi và người nơi này không giống nhau." Vừa nói, cậu vừa tách nhóm bệnh nhân ở trước mặt đi tới: "Nơi này có quá nhiều người thường, tôi không thể phát huy."
Hình Uyên không quay đầu lại, quan sát toàn bộ phản ứng của mỗi người trên hành lang, đồng thời bình tĩnh hỏi: "Cây súng tôi dùng trước kia vẫn còn mấy viên đạn, kỹ thuật bắn súng của cậu thế nào? Sẵn tiện hỏi luôn, kỹ thuật cận chiến của cậu xếp thứ mấy trong nhóm đồng nghiệp vậy?"
Diệp Văn Hiên ho một tiếng: "Cả hai mục đều thất bại."
Hình Uyên: "Vậy thì tốt, quyền sử dụng cây súng này thuộc về tôi."
Diệp Văn Hiên không cam lòng nói: "Ít nhất tôi có thể giật chết hắn nha!"
"Người trong bệnh viện nhiều lắm, trừ phi chúng ta tìm một chỗ không người, dẫn bọn họ tới, bắt ba ba trong rọ." Hình Uyên xoay xoay cổ tay, nhìn chằm chằm Adonis ở phía trước: "Bọn họ chuẩn bị đi vào cầu thang.
Tôi có dự cảm mãnh liệt là chiến trường đầu tiên của chúng ta chính là ở đây."
Diệp Văn Hiên cũng tỏ ra tán thành.
Đám người phía sau đã đuổi theo.
Lúc đàn em Bude của Miles dẫn theo người một cước đá băng cửa thoát hiểm, bốn người ở phía trước khó khăn leo xuống được tầng hai, Adonis nghe thấy âm thanh lập tức ngẩng đầu, vừa đỡ xe lăn Hình Uyên vừa nói: "Mau mau mau, đi sát bên tường, đừng đi bên tay vịn, dễ bị bắn trúng.
Lông vàng, ông được không vậy, thôi để tôi vác ổng cho..."
Bị một người đồng giới thoi thóp quấn đầy băng vải trên người nghi hoặc về thể lực của mình, thái dương Diệp Văn Hiên nổi gân xanh, dùng lực vác Hình Uyên, cắn răng nói: "Tôi...!có thể---- đi----!"
Hình Uyên: "...tôi cảm thấy mình có thể tự đi."
Một tiếng rống vang, có người từ tay vịn trên lầu trực tiếp nhảy xuống, vượt qua hai mươi ba bậc thang hung hãn đáp xuống đất, hắn quỳ một gối giữ vững thăng bằng rồi xoay nửa vòng, dùng phương thức tương tự nhảy xuống lầu ba, trước sau không quá năm giây.
Bude nhanh chóng đuổi kịp bốn người, hắn không nhận ra Hình Uyên cùng Diệp Văn Hiên, đôi mắt nhìn chằm chằm Adonis, hoặc nên nói là cô bé tóc vàng trong lòng anh.
Adonis phản ứng cực nhanh, nháy mắt Bude móc súng ra lập tức dừng tư thế leo xuống lầu, xoay người lại lướt qua nhóm Diệp Văn Hiên, một cước đá bay khẩu súng của Bude!
Một loạt động tác này nhanh kinh người, gần như đã đạt tới trình độ mắt thường khó có thể nhìn thấy.
Kinh nghiệm đối chiến mạnh mẽ của Bude phát huy tác dụng vào giờ phút này, gần như ngay khoảnh khắc móc súng đã bắt đầu lui nhanh về phía sau nhưng vẫn không né kịp cú đá đó, lúc súng lục bị đạp bay, cổ tay hắn cũng ẩn ẩn đau đớn.
Tựa hồ đã trật khớp.
Trước mặt ập tới tiếng xé gió, Bude thu hồi tâm tình thờ ơ, hai tay giao nhau che chắn ở trước người, đỡ được cú đá gió lốc thứ hai của Adonis.
Một tiếng súng từ trên đỉnh đầu vang lên, đám đàn em của Bude đang chạy tới.
Một đối nhiều, Adonis nháy mắt rơi vào hoàn cảnh xấu.
Ý thức được mình không bị bại lộ, Diệp Văn Hiên đang vác Hình Uyên chậm rãi tựa vào tường đi xuống, đồng thời xem Adonis đang vừa ôm nhóc loli vừa đối chiến với Bude, cậu nói với Hình Uyên: "Tôi cảm thấy chúng ta không phải nhân vật chính trong chuộc chiến này, anh xem cái người Adonis kia đi, bị thương còn có thể một đấu năm, mạnh hơn hai chúng ta nhiều."
Điểm chú ý của Hình Uyên khác với cậu: "Tốc độ của hắn quá nhanh."
"Người bình thường cần thời gian bao lâu để xoay người, chạy, tung cước, tiếp tục tung cước lần nữa?" Diệp Văn Hiên thuận tay móc một món đồ trong túi ra, sau đó gõ lên tay vịn cầu thang làm bằng kim loại: "Adonis tuyệt đối tốn không quá ba giây."
Lúc cậu nói chuyện, vài người đàn ông đang giơ súng trên đỉnh đầu đã hét thảm.
"A----"
"Con mẹ nó....!sao thế này...."
"Có người đánh lén!!"
Hình Uyên buông tay cầm súng, liếc nhìn cậu: "Tôi cảm thấy rất nhanh, nơi này sẽ lan truyền một tin đồn, kiểu một cậu nhóc tóc vàng mắt xanh biết phóng điện."
Diệp Văn Hiên nhún vai, rụt cây bút máy trong tay lại: "Cho nên tôi mới dùng đạo cụ nha."
Hình Uyên: "Một cây bút máy?"
"Không không." Diệp Văn Hiên bịa chuyện: "Là vũ khí kiểu mới của Hoa quốc, thoạt nhìn nó giống như một cây bút máy nhưng kỳ thực chính là một cây côn điện siêu cấp.
Khi tôi cầm nó giơ lên đỉnh đầu, hô to một tiếng Demacia, người đối diện sẽ bị nó giật điện sùi bọt mép."
"..." Hình Uyên im lặng chống đỡ, bắt đầu hoài nghi sâu sắc về tôn chỉ làm việc của nhân viên bộ đặc biệt.
Trong cầu thang, một đám đàn ông cao lớn vạm vỡ bị điện giật tập thể, hiện tượng này làm Adonis cùng Bude tạm ngừng chiến, hai người cùng ngẩn đầu, có phản ứng khác biệt với sự cố điện giật này.
"Đội, đội đội đội trưởng!" Một tên bị điện giật run lẩy bẩy nói: "Có, có có điện điện điện điện...."
Bude nhíu chặt mày: "Cái gì?"
Đàn em: "Điện điện điện điện điện...."
"Lại là điện...." Bude quét mắt tìm kiếm trong cầu thang, tầm mắt lướt qua Adonis, nhìn thấy Diệp Văn Hiên cùng Hình Uyên ở bên dưới.
Adonis ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Siêu năng lực?"
*
TKT #ngày hôm nay thủ lĩnh thực mệt tâm#
Miles: "Thủ lĩnh, hôm nay chúng ta bị phục kích!"
Thủ lĩnh Huynh Đệ Minh: "Đối phương phái tới bao nhiêu người?"
Miles: "Ba người đàn ông với một con nhóc."
Thủ lĩnh: "...đối phương có bao nhiêu vũ khí?"
Miles: "Một khẩu súng lục, một cây côn điện, người kia thì tay không!"
Thủ lĩnh: "..."
Miles: "Người của chúng ta sắp chết hết rồi!"
Thủ lĩnh: "....bọn mày là đám phần tử khủng bố kém cỏi nhất mà tao từng chiêu mộ!".