Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 10



Edit: Hachonie

Bên trong ta có một con quái vật, đến lúc sẽ chiếm lấy tất cả của ta.

Căn phòng yên lặng không có bất kỳ âm thanh nào, Trần Tử Sơ một mình đi vào phòng của mình, từ nhỏ cô đã quen sông độc lập nhưng lúc này lại cảm thấy thật cô đơn. Cô đóng cửa phòng, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài, cũng ngăn cách nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Trước cửa, hành lang dài u tối không thể thấy được giống như người có ý xấu, từ xa nhìn cô chăm chú, đợi cơ hội có thể chiếm lấy cô.

Cô quay lại nhìn phía sau, trước cửa phòng là hai người cảnh sát giữ an toàn cho mình, hiện tại không ai có thể làm hại cô, cô tự an ủi chính mình.

Cô không bật đèn, kéo lê dép đến sô pha trong phòng khách, cầm điều khiển mở TV, mở âm lượng ở mức to, trong phòng tràn ngập âm thanh của nam nữ trong TV, tựa như họ đang nói chuyện bên tai cô.

TV đang chiếu bộ phim thần tượng đang nổi, bộ phim này chiều nào các cô cũng cùng xem, vừa xem vừa bàn luận tình huống cẩu huyết trong phim.

Lệ Phỉ luôn nói nữ chính trong phim giống như chưa tỉnh ngủ, mắt không mở nổi, cũng giống cô ấy bây giờ mắt không thể mở.

Hình ảnh cuối cùng của Lệ Phỉ hiện lên trước mắt cô, cô ấy ngồi trên ghế, đầu hướng về một bên, mãi mãi không thể nói chuyện, không thể chạy đến cười với mình, mãi mãi, mãi mãi.

Cô ôm chặt cánh tay của mình, đầu chôn sâu vào hai chân, thu người lại, cô vẫn cảm thấy lạnh lẽo, trong lòng cũng lạnh theo.

Ngồi như vậy gần một tiếng, chân cô đều run lên, bỏ chân ra đứng dậy, cô suýt chút nữa thì ngã xuống. Cô vịn vách tường từ từ đi đến phòng tắm, mở đèn bên trong, ánh đèn chiếu lên người cô nhưng không thấy mình có chút ấm áp nào.

Sau khi đã thích ứng với ánh sáng, cô ngẩng đầu, nhìn vào gương, hiện lên trên đó là gương mặt trắng bệch không có chút máu, cô hoảng sợ, thở gấp lùi về phía sau liền đụng phải cánh cửa.

Thì ra người trong gương là mình, cô gượng cười, kéo khóe miệng lên, ở trường cô vốn là hoa khôi được nhiều người chú ý mà bây giờ bị chính mình ở trước gương dọa.

Cô lau đi chút nước mắt, nhìn vào gương trọng lòng lại sợ hãi, lúc đó giống như trong gương hiện ra chữ viết bằng máu trước mắt cô, cô quay mặt đi, không nhìn nữa.

Trần Tử Sở cởi quần áo, nước ấm lập tức xả lên cả cơ thể làm cho cô có chút ấm áp, bên tai chỉ có tiếng nước, dòng nước ngăn cách với bên ngoài làm cho lòng cô từ từ bình tĩnh lại.

Cô mặc áo tắm đi ra ngoài, lại nghe có tiến động ở phòng khách, toàn thân lập tức khẩn trương, cô nắm chặt tay, cảnh giác đi ra phòng khách.

Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, phút chốc cô mới phát hiện đây là âm thanh của TV, trên TV đang chiếu hình một bức tranh.

Tâm trạng khẩn trương lập tức được thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, cô thở ra, đi đến sô pha cầm điều khiển chuẩn bị tắt TV.

“Em yêu của tôi, em đúng là đã giải được mật thất, chuyện của Tưởng Lệ Phỉ tôi thấy thật có lỗi, nhưng không còn cách nào, đây là trò chơi mà.”

“A!” Trần Tử Sơ hét lên, sợ hãi ném điều khiển trên tay xuống, trực tiếp ngã xuống sàn nhà lạnh như băng.

Đó là một người đàn ông có khăn che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt mang theo ý cười, trong màn hình nhìn thẳng vào cô.

“Để thưởng cho em, bây giời tôi cho em gợi ý tiếp theo, em phải nhanh chóng tìm ra bạn của mình, thời gian không còn nhiều nữa, cố lên, em yêu của tôi.”

Hình ảnh người đàn ông biến mất, trong nháy mắt trên màn hình bị che lấp bởi một mảng màu đỏ như máu, chậm rải chảy xuống, như là tràn ra khắp màn hình.

Trần Tử Sơ quỳ trên mặt đất kiếm điều khiển bị mình ném đi, ánh sáng phản chiếu như trên tay cô dính đầy máu tươi, tay cô rối loạn chạm phải cái bàn, sợ hãi áp chế cuối cùng cô cũng bộc phát, cô cầm vật cứng trên bàn mạnh mẽ ném vào TV.

Sau một tiếng nổ, chung quanh lại rơi vào im lặng, trong bóng đêm cô thu người lại, khóc trong vô vọng.

===========================================================

“Nếu như lúc ấy mày chết đi thì tốt rồi! Thì tốt rồi!” Người đàn bà rơi nước mắt đang gầm lên.

“Mẹ, mẹ!”

Mộc Cửu mở to mắt, trên trần nhà màu trắng không có gì.

Lẳng lặng ngây người một chút, Mộc Cửu đứng dậy từ sô pha phòng nghỉ đi ra ngoài.

“Mộc Cửu, cô tình rồi, đây là bánh bao và sữa của cô.” Bên ngoài phòng nghỉ, Đường Dật đang chăm chú đọc sách, nghe có tiếng động thì ngẩng đầu, thấy Mộc Cửu đang xoa bụng đi đến, nhanh chóng đưa điểm tâm.

“Cảm ơn.” Mộc Cửu liền ăn một cái bánh bao, cho đỡ đói, rồi mới nói: “Anh đang xem gì vậy?”

Đôi mắt đen nhánh rõ ràng trên gương mặt trắng nõn của Đường Dật, anh đưa sách cho Mộc Cửu xem “Này, chính là quyển sách hôm qua tìm được – Không Bao Giờ Tàn Phai. Tôi muốn thử xem có tìm được manh mối khác không.”

“Uhm.” Mộc Cửu hỏi xong thì tiếp tục ăn, lại thấy Đường Dật như có gì muốn nói nhưng lại thôi, “Có chuyện gì sao?”

“A.” Đường Dật bị nhìn thấu nên có chút ngạc nhiên, hai má ửng đỏ, ngập ngừng một hồi rồi mới úp mở nói: “Mộc Cửu, sao trước đây cô lại xem loại sách này.”

Mộc Cửu nghe xong không trả lời ngay, mà nghiêng đầu như muốn hỏi chính mình về vấn đề này, Đường Dật cảm thấy chắc là Mộc Cửu không muốn trả lời, vừa định mở miệng nói chợt nghe tiếng Mộc Cửu: “Bởi vì tôi biến thái mà.” Giọng điệu như thường không chút lên xuống, nghe như vậy lại giống như cô đang nói đùa, nhưng qua lời nói này Đường Dật cảm thấy không phải cô đang nói đùa, cô thật sự cho là như vậy.

“Không phải!” Đường Dật lập tức cất cao âm lượng, anh vội nói: “Mộc Cửu là cô gái tốt, cô là người tốt còn thông minh, còn can đảm, còn, còn…” Đường Dật không biết dùng từ gì để hình dung, luống cuống nên mặt lại đỏ lên.

Qua một lúc, không ai nói gì, Mộc Cửu mới lên tiếng: “Anh sai rồi, tôi không phải là người tốt.” Mộc Cửu đứng lên, cúi đầu, mái tóc che đi ánh mắt của cô, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu không sao họ đều mong tôi chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.