Người Điều Khiển Tâm Lý

Chương 42: Mộc Cửu: Anh ấy là bạn trai của con



Nhìn Ngôn Luật ngồi trên xe rời đi, Tần Uyên nghiêng đầu nhìn Mộc Cửu nói: “Em không giữ nó ở lại à?”

Mộc Cửu nhìn về hướng xe chạy nói: “Không sao đâu.”

Đội Điều Tra Đặc Biệt quay lại biệt thự, Triệu Cường và Trần Mặc ở trên lầu hai trong một căn phòng phát hiện một người đàn ông đã chết nằm trên mặt đất, trên tay hắn có một hình xăm, giống y như hình mà Mộc Cửu đã vẽ, chắc đây là con nuôi của Ngôn Phỉ Văn.

Mộc Cửu và Tần Uyên từ trên người Ngôn Phỉ Văn tìm được chìa khóa đi xuống tầng hầm, tầng hầm này rất yên ắng, Mộc Cửu bước nhanh đi vào bên trong, Tần Uyên đi theo bên cạnh cô.

Đi đến trước một căn phòng, Mộc Cửu lấy chìa khóa cắm vào ổ, cô dừng lại một chút, như là đang chuẩn bị tâm lý, sau đó tay cô chuyện động, mở cánh cửa này ra

Mộc Cửu nhẹ nhàng đẩy cửa ra còn Tần Uyên đứng chờ trước cửa không vào vì không muốn làm phiền họ.

Người đàn bà ngồi trên giường nghe thấy tiếng động, cuộn người lại, cả người run rẩy, trong miệng phát ra tiếng nức nở. Tóc bà đã rối loạn, hai tay đang ôm lấy chân, trên người có nhiều vết bầm máu.

Trong lòng Mộc Cửu co rút, đau đớn, mẹ cô lại bị biến thành như vậy, lại bì giày vò như vậy.

Cô chậm rãi đi đến bên giường, mẹ cô lại càng thêm run sợ hơn nữa, hiển nhiên là đang rất sợ người đang đến gần mình.

“Mẹ.” Cô nhẹ giọng gọi.

Cô nhìn thấy mẹ mình ngẩn người ra, từ từ ngẩng đầu, nhìn cô.

“Mẹ.” Cô lại gọi lần nữa. Khi còn nhỏ cô nhớ mẹ là người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng nay thì khí sắc trắng bệch, trên mặt như không còn chút máu.

Kim Tĩnh Di không gọi được tên con gái mình, bà cứ mở miệng như muốn nói gì đó, rốt cuộc cũng nói được cái tên mà bà ngày nhớ đêm mong, là lý do duy nhất để bà tiếp tục sống trên đời, “Tiểu Cửu.”

“Mẹ.” Mộc Cửu vươn tay nhẹ nhàng vuốt mặt mẹ mình, gương mặt trẻ tuổi khi xưa giờ không còn mịn màng nữa mà đã xuất hiện nhiều nếp nhăn.

Kim Tĩnh Di nắm lấy bàn tay Mộc Cửu, khóc không thành tiếng, nhưng ngay lập tức, trong đầu bà đột nhiên nghĩ đến Ngôn Phỉ Văn, bà kéo tay Mộc Cửu, lo lắng nói: “Tiểu Cửu, Ngôn Phỉ Văn, con mau đi đi, mau đi đi!”

Mộc Cửu nói: “Mẹ, Ngôn Phỉ Văn đã chết rồi.”

Tin tức này khiến cho bà giống như đang ở trong cơn mơ, “Đã chết?”

Mộc Cửu nói: “Hắn đã chết rồi, sẽ không làm tổn thương mẹ nữa.”

“Hắn đã chết, Hắn đã chết, Hắn đã chết.” Bà không ngừng lặp đi lặp lại để mình nhớ kỹ, đột nhiện bật cười “Ha ha ha, Hắn đã chết, rốt cuộc đã chết a a a!” Áp lực bị đè nén từ lâu sau khi biết tin người đàn ông hành hạ mình nhiều năm cuối cùng đã chết như được giải thoát ra, bà khóc lớn, giống như một đứa trẻ bi thương.

Mộc Cửu bị mẹ mình ôm chặt lấy, cuối đầu đem mặt kề lên trên tóc mẹ, lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng bà, giống như khi còn nhỏ mẹ dỗ cô ngủ, cũng không lâu lắm, mẹ cô không chống đỡ được nữa thì bị ngất đi.

Mộc Cửu nhắm mắt, một giọt nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy ra, rơi xuống cánh tay đang đặt trên lưng mẹ cô.

“Mẹ, cảm ơn mẹ vì đã còn sống.” Cô nhẹ giọng nói.

Xe cứu thương đưa Kim Tĩnh Di đến bệnh viện, sau một loạt kiểm tra và trị liệu, bà đang nằm trên giường bệnh, Mộc Cửu đang ở bên cạnh chăm sóc, vẫn luôn nắm chặt tay mẹ.

Bởi vì sống trong đau khổ một thời gian dài nên bà vẫn không thể có được một giấc ngủ yên, cho dù khi ngủ bà vẫn cau mày, có lúc lại đột nhiên run rẩy.

Mộc Cửu nắm tay mẹ thật chặt, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc bà, an ủi bà.

Không bao lâu, Kim Tĩnh Di giật mình tỉnh dậy, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

“Mẹ.”

Kim Tĩnh Di nắm chặt tay Mộc Cửu hỏi: “Tiểu Cửu, Tiểu Luật đâu, Tiểu Luật ở chỗ nào? Nó có xảy ra chuyện gì không?”

Mộc Cửu trấn an nói: “Mẹ, Tiểu Luật không sao, sau này nó sẽ đến thăm mẹ.”

Kim Tĩnh Di vẫn lo lắng hỏi: “Em con thật sự không có việc gì sao? Con đừng gạt mẹ.”

“Thật sự không sao, con bảo đảm.”

Kim Tĩnh Di nhìn vào mắt con gái mình, cuối cùng cũng yên tâm.

Một tháng sau, mẹ Mộc Cửu xuất viện, Tần Uyên lái xe đến đón họ về nhà mình.

Kim Tĩnh Di thấy người lạ vẫn có chút sợ hãi, vô ý thức tránh né về phía Mộc Cửu.

Mộc Cửu giới thiệu: “Mẹ, đây là đội trưởng của tụi con.”

Tần Uyên nói: “Chào dì.”

Kim tĩnh Di khẽ gật đầu, “Chào đội trưởng.”

Tần Uyên nói: “Dì gọi con là Tiểu Tần là được rồi.”

Trên đường đi, Kim Tĩnh Di nhìn bên ngoài cửa sổ, nơi này với bà vừa quen thuộc vừa xa lạ khiến nước mắt bà rơi mãi không ngừng được.

Tần Uyên từ kính chiếu hậu thấy được thì nói: “Dì à, sau này con dẫn dì và Mộc Cửu đi dạo phố mua sắm nha.”

Nửa tiếng sau, Tần Uyên lái xe đến dưới lầu, Mộc Cửu đỡ mẹ đến trước cửa nhà Tần Uyên, Tần Uyên mở cửa để họ đi vào.

Kim Tĩnh Di có chút bất an, “Tiêu Cửu, chúng ta ở đây được không?”

“Trước giờ con vẫn luôn ở đây.”

Kim Tĩnh Di thấy không thích hợp, nói với Mộc Cửu: “Tiểu Cửu, hay con đưa mẹ đến bệnh viện tâm thần đi.”

“Mẹ.”

Tần Uyên nói: “Dì ơi, dì yên tâm ở đây đi, đưa dì đi đâu Mộc Cửu cũng không yên tâm đâu.”

“Nhưng đây là nhà của cậu.”

Tần Uyên đột nhiên nói: “Sau này cũng là nhà của dì.” Giống như một lời hứa hẹn.

Kim Tĩnh Di dùng ánh mắt thăm dò con gái mình.

“Anh ấy là.” Mộc Cửu suy nghĩ chút, bỏ đi sự phòng bị của mình, “bạn trai của con.”

“A?” Kim Tĩnh Di có chút không phản ứng kịp.

Tần Uyên nhìn Mộc Cửu khẽ mỉm cười, “Mộc Cửu dìu mẹ ngồi xuống đi, anh đi làm cơm tối.”

“Tần Uyên nhanh chóng làm xong bàn đồ ăn, Kim Tĩnh Di nhìn cũng bất ngờ, dường như không nghĩ đến cậu ta có thể làm được như vậy.

Mộc Cửu gấp món mình thích ăn là thịt kho tàu cho mẹ, “Mẹ nếm thử đi.”

Kim Tĩnh Di cầm đũa gấp thịt kho tàu cho vào miệng, nhau thử, “Ăn ngon thật, Tiểu Tần tay nghề nấu nướng của con thật tốt, bình thường con đều làm đồ ăn cho Tiểu Cửu ăn sao?”

“Dạ.”

Mộc Cửu thản nhiên nói: “Con không biết làm.”

Kim Tĩnh Di vuốt đầu Mộc Cửu, mỉm cười với Tần Uyên nói: “Tiểu Tần, cảm ơn con vì vẫn luôn chăm sóc Tiểu Cửu của dì.”

Tần Uyên mỉm cười nói: “Là việc con nên làm mà.”

Dùng cơm tối xong, Mộc Cửu đưa mẹ về phòng, Kim Tĩnh Di nằm trên giường, nắm tay Mộc Cửu nói: “Tiểu Tần là người đàn ông tốt, thấy cậu ấy đối xử tốt với con mẹ cũng yên tâm.”

Mộc Cửu cũng không mắc cỡ, nhìn mẹ gật đầu.

Tần Uyên đọc sách trong phòng khách, thấy Mộc Cửu đến gần thì để sách xuống, “Mẹ em ngủ rồi à.”

Mộc Cửu gật đầu, “Ừ đang ngủ.”

Tần Uyên: “Tình trạng của mẹ em đã tốt hơn nhiều rồi, em hãy chăm sóc mẹ thật tốt, nhất định bà sẽ hồi phục hoàn toàn thôi.”

Mộc Cửu ngồi bên cạnh Tần Uyên, nhìn anh nói: “Tần Uyên, cảm ơn anh.”

Tần Uyên khẽ cười, còn chưa lên tiếng, Mộc Cửu đã nói tiếp: “Mẹ em nói anh là người đàn ông tốt.”

“Hụ hụ.” Tần Uyên bị sặc.

Mộc Cửu nhìn mặt anh nói: “Anh xấu hổ à?”

Tần Uyên nhìn đôi mắt đen láy của cô có chút bất đắc dĩ xấu hổ, theo bản năng vươn tay che khuất đôi mắt đó.

Mộc Cửu: “Lại muốn cắn miệng à?”

“…” Tần Uyên không biết phải biểu hiện thế nào, anh không nói gì thả tay xuống, vỗ đầu cô, “Trong đầu em nghĩ gì thế?”

Mộc Cửu có chút buồn bực nhìn Tần Uyên.

Tần Uyên lập tức thay đổi chủ đề câu chuyện, “Đúng rồi, em trai em bắn súng tốt thật.”

Mộc Cửu gật đầu.

Tần Uyên: “Ai dạy nó?”

Mộc Cửu đáp: “Em dạy nó.”

Tần Uyên có chút bất ngờ: “Em biết dùng súng sao?”

Mộc Cửu nhanh chóng trả lời: “Biết chứ.”

Tần Uyên vẫn còn nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Tần Uyên dẫn Mộc Cửu đến phòng tập bắn súng.

Tần Uyên ở bên cạnh luyện bắn súng, Mộc Cửu cũng cầm súng, ngắm trúng bia bắn vài phát.

Tần Uyên luyện tập được một lúc thì nhìn thấy bia của Mộc Cửu, cau mày nói: “Em bắn mấy phát rồi.”

Mộc Cửu đáp: “Năm phát.”

“Vây tại sao trên bia chỉ có dấu của một viên đạn.” Tần Uyên nhìn cô nói: “Không phải em nói em biết sao?’

“Thì em biết nổ súng.”

Tần Uyên không nói, đỡ trán, bật cười nói: “Em trai em đúng là thiên tài.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.