Buổi tối, trong một khu vui chơi lớn nhất thành phố, đèn chiếu sáng rực rỡ vô cùng đẹp, du khách đến cũng không ít hơn so với ban ngày, đa số là ba mẹ dẫn con mình đến chơi, khu vui chơi tràn ngập nụ cười và sự vui vẻ.
Một cậu bé mặc áo bông nhỏ kéo tay ba mình, ngẩng đầu nói với ba mình: “Ba ơi, con khát nước, muốn uống nước.”
Người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh người đàn ông dắt tay cậu bé, nói với người đàn ông: “Anh đi mua đi, em ở lại với Tiểu Gia Kỳ.”
Người đàn ông gật đầu, trước khi đi cũng không quên dặn: “Được rồi, em cẩn thận một chút, con phải nghe lời dì đó, biết không?”
Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi người đàn ông đi, người phụ nữ lập tức buông tay cậu bé ra, lấy điện thoại ra chơi, không trông chừng cậu bé nữa.
Cậu bé nhìn người phụ nữ, chỉ vào vòng đu quay cách đó không xa nói: “Dì ơi, con muốn chơi cái đó.”
Người phụ nữ không giữ được thái độ dịu dàng nữa, khó chịu nói với cậu bé: “Ôi, ở đây không đi đâu hết, chờ ba con quay về rồi chơi.” Người phụ nữ gắt gỏng nói rồi tiếp tục chơi điện thoại.
Cậu bé đứng tại chỗ nhìn người phụ nữ, rồi lại xoay người chạy đến chỗ vòng đu quay mà người phụ nữ kia không biết được.
Một lúc lâu sau, người đàn ông mang ba ly nước vội vã chạy đến thấy người phụ nữ thì đưa một ly nước cho cô ấy, “Thật là, bên kia có rất đông người mua nước uống, xếp hàng rất dài.”
“Chồng em cực khổ rồi.” Người phụ nữ lập tức cười dịu dàng, kéo tay người đàn ông làm nũng.
Người đàn ông thấy cô vợ trẻ thì liền không còn thấy mệt nữa, hôn má cô một cái, hai người âu yếm một lát, người đàn ông nhìn hai ly nước trên tay, lúc này mới nhớ đến con trai mình, nhìn xung quanh người phụ nữ phát hiện không thấy con trai mình nữa, “A? Gia Kỳ đâu?”
Người phụ nữ tùy ý chỉ về phía sau. “Ở phía sau em mà.”
Người đàn ông bắt người phụ nữ quay người lại nhìn, “Em xem coi có không.”
Lúc này người phụ nữ mới hoảng sợ, “Nó vừa mới ở bên cạnh em mà sao trong nháy mắt thì không thấy rồi.”
Người đàn ông cau mày tức giận, “Em thật là, đến một đứa bé cũng không trông chừng được!”
Lúc này người phụ nữ nghĩ đến, “A đúng rồi. Hồi nãy nó nói với em muốn đi vòng đu quay chơi, em nói nó chờ anh đến rồi đi, có thể nó tự chạy đến đó chơi rồi.”
Người đàn ông hét: “Nhanh đi tìm đi.”
Hai người chạy đến vòng đu quay, ở dòng người đang xếp hàng vừa tìm vừa gọi tên cậu bé nhưng vẫn không thấy cậu bé đây, bấy giờ, nhân viên khu vui chơi cũng dùng loa phát thanh để tìm cậu bé, hơn nửa tiếng cũng không tìm được cậu bé, mọi người lập tức báo cảnh sát.
Phòng làm việc của Đội Điều Tra Đặc Biệt.
Triệu Cường đến gần bàn làm việc của Đường Dật, thấy anh ta đang nghiêm túc đọc sách thì tò mò hỏi: “Đường Dật, cậu đang đọc gì vậy?”
Đường Dật đưa bìa sách cho anh xem, “A, là sách mới của em trai Mộc Cửu ‘Quỷ Án’, thể loại tâm linh, trinh thám.”
“Tâm linh?” Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Triệu Cường vừa nghe đến hai chữ này đột nhiên thấy lạnh sống lưng, khí lạnh từ từ lan đến tụ tập ở cổ khiến anh không khỏi run lên.
Đường Dật không thấy sự khác thường của anh ta, tiếp tục nói với Triệu Cường: “Đúng vậy, là kể về những vụ án xảy ra sau cái chết của một đứa bé.”
“Trẻ con có oán niệm rất mạnh.” Đang nói, đột nhiên có một vật chậm rãi sờ lên vai anh, ngay sau đó liền thấy lạnh cổ, Triệu Cường trừng lớn hai mắt, kêu lên thảm thiết đến mức tầng trên cũng có thể nghe được.
“Ôi, lỗ tai của tôi.” Lam Tiêu Nhã là đầu sỏ che lỗ tai lại, cô là người cầm ly nước lạnh đặt lên cổ Triệu Cường, “Thật là, Triệu Cường, cậu đường đường là cảnh sát mà sao lá gan lại nhỏ như vậy.”
Triệu Cường vỗ ngực một cái, bộ dạng bị hù chết, “Tôi nói chị đó, sao lúc nào cũng hù tôi vậy.”
Mộc Cửu ở bên cạnh nói: “Không còn cách nào, ai bảo trêu chọc anh rất vui.”
Triệu Cường: “…”
Lúc này, Hồng Mi đi vào phòng làm việc, nói với mọi người: “Các bạn, phải dừng lại rồi, có vụ án mới.” Sau đó nói sơ về tình hình cho họ biết.
Thạch Nguyên Phỉ nghĩ thấy có chút kỳ lạ, “Một đứa bé mất tích ở khu vui chơi? Mấy vụ án này vẫn luôn do Đội Hình sự giải quyết mà.”
Hồng Mi giải thích: “Gần đây Đội Hình Sự có điều động nhân sự, vụ án tương đối gấp nên chuyển đến tay chúng ta.”
Tần Uyên: “Bây giờ xuất phát.”
Đội Điều Tra Đặc Biệt đi ô tô đến khu vui chơi, vào phòng quản lý thì liền thấy hai người phụ nữ và một người đàn ông, trong đó có một người phụ nữ hình như đang mang thai.
Thai phụ: “Anh nói xem anh trông con thế nào? Anh có xem nó là con trai của mình không?”
Người đàn ông: “Ai biết được sẽ xảy ra chuyện này, tôi thấy có một ngày nên mới dành chút thời gian dẫn nó đi chơi, nó nói khát nước tôi mới xếp hàng đi mua nước cho nó, ai biết lát sau quay lại đã không thấy nó đâu.”
Thai phụ: “Đúng vậy, anh đi mua nước uống nhưng bên cạnh không phải còn có người sao, không lẽ hai người bỏ đứa trẻ ở đó để cùng nhau đi mua nước uống à?”
Người phụ nữ: “Lúc đó nó vẫn ở bên cạnh tôi, nói muốn đi chơi đu quay, tôi nói nó chờ ba về rồi cùng đi, sao tôi biết được nó lại tự ý bỏ đi chứ.”
Thai phụ giễu cợt nói: “Cô không biết? Nó không phải con ruột cô cô đương nhiên không biết, tôi nghĩ chắc cô cũng không muốn tìm được nó luôn đúng không.”
Người đàn ông che chở cho vợ mình, cãi lại: “Dư Bích, cô nói chuyện đàng hoàng chút, Tiểu Kiều đối xử với nó có thể không tốt nhưng còn cô thì bỏ mặc con trai mình, cứ đẩy nó cho tôi.”
Thai phụ cười lạnh nói: “A, để anh trông nó vài ngày thì nói là đẩy nó cho anh? Nó không phải con anh sao?”
Người đàn ông nhìn bụng cô nói: “Tôi nghĩ cô cũng không quan tâm đứa con này lắm đâu không thì sao phải nhanh chóng sinh một em trai cho nó chứ.”
Thai phụ mở to mắt nhìn, giận dữ nói: “Anh, anh nói cái gì đó?”
Hồng Mi đã hiểu quan hệ giữa họ, thấy bọn họ cứ muốn tiếp tục tranh cãi, cô nhanh chóng ngắt lời họ, “Các người là ba mẹ của cậu bé sao lúc này lại ở đây tranh cãi, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm ra cậu bé.”
Người đàn ông: “Tôi cũng có ý này nhưng chính cô ta mới là người tranh cãi trước.”
Thai phụ: “Tôi với anh cãi nhau, đều là do lỗi của mấy người.”
“Đủ rồi.” Tần Uyên hạ giọng ngắt lời họ, nhìn người phụ nữ hỏi: “Lúc đó cô ở chung với cậu bé đúng không?”
Người phụ nữ đáp: “Đúng vậy, nó ở bên cạnh tôi.”
Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Cô có nắm tay bé không?”
Người phụ nữ nhấn mạnh: “Không có, nhưng tôi vẫn luôn nhìn nó.”
Tần Uyên lại hỏi: “Vẫn luôn?”
Người phụ nữ rõ ràng ngây người một lúc: “Đúng vậy.”
Sắc mặt người phụ nữ thoáng cái tái đi, “A? Cái này, tôi không nhớ rõ.”
Mộc Cửu: “Cô vẫn luôn nhìn cậu bé nhưng lại không nhớ bé mặc áo màu gì sao?”
“Tôi.” Người phụ nữ lúc này ấp a ấp úng nói: “Tôi nhìn điện thoạt một lát không biết nó sẽ biến mất, tôi không cố ý.”
Người đàn ông nghe xong biết được vợ mình đã nói dối, càng thêm tức giận, “Không phải anh đã bảo em trông chừng nó cẩn thận sao? Em trông như vậy, anh nói cho em biết, nếu không tìm được nó thì em cũng không cần trở về nữa!”
Người phụ nữ tủi thân nói: “Anh trách em làm gì, em cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy mà.”
Đội Điều Tra Đặc Biệt không rảnh tiếp tục nghe họ cãi nhau, đi qua xem camera của khu vui chơi, cuối cùng tìm thấy một người đàn ông đi cùng cậu bé mất tích đó.
Trong camera cho thấy, lúc 6 giờ 40, ba của cậu bé rời khỏi để đi mua nước uống, lúc 6 giờ 44, cậu bé bỏ đi, chạy đến vòng đu quay, lúc 6 giờ 47. Cậu bé đến nơi camera không quay đến được, mà lúc 6 giờ 53, cậu bé lại xuất hiện giữa camera, lúc này, bên cạnh cậu bé có thêm một người, là người đàn ông đội nón, không thấy rõ gương mặt, vóc dáng rất cao, nắm tay cậu bé, đi ra ngoài khu vui chơi, sau đó không thấy được họ đã đi đâu.
Hồng Mi gọi ba mẹ cậu bé đến: “Đây là người đàn ông đã dẫn con ông bà đi, mọi người thấy người đàn ông này có ấn tượng gì không? Co phải là người quen không?”
Ba mẹ bé đểu lắc đầu, “Không có, chúng tôi không biết người nào lại cao như vậy.”
Tần Uyên: “Nếu như hắn bắt cóc con ông bà vì tiền thì nhất định sẽ gọi điện thoại liên hệ với ông bà, có bất kỳ tin tức gì ông bà lập tức liên hệ với chúng tôi, đừng tự ý hành động.”