Người Định Hình Tâm Lý

Chương 33: Sự thật chưa biết (10)



Editor: An Dung Ni

Beta: Queenie_Sk

Một lúc lâu sau, Cao Đình mới lên tiếng hỏi lại, “Cậu chắc chắn?”

Tưởng Vân Kiệt ở đầu dây bên kia cũng rất buồn bực, “Đội trưởng, tôi đã xem mười mấy lần, Cố Mi cũng nhìn mười mấy lần, nhìn sao cũng thấy rất giống Mộc Thất. Vậy… bây giờ phải làm sao…”

“Tôi biết, chúng tôi sẽ lập tức quay về đó.” Cao Đình cúp máy, hạ tay xuống, nắm chặt lấy điện thoại di động. Anh ta đứng yên một lúc rồi mới quay lại phòng của Hạ Quân, nói với mọi người: “Chúng ta quay lại cục cảnh sát đi.”

“Vâng.” Hề Thiên Tường đi ra ngoài theo đội trưởng, đi theo sau anh ta là Mộc Thất, cô cúi đầu, nhíu mày. Vừa rồi khi đội trưởng nói chuyện điện thoại có nhìn cô một cái, cô có thể linh cảm được chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra.

Đến lúc lên xe, Mộc Thất ngồi ghế lái phụ hỏi Cao Đình đang ngồi ở ghế lái, “Đội trưởng, Tưởng Vân Kiệt điều tra được gì rồi à?”

Cao Đình chỉ đáp qua loa, “Có chút vấn đề, giờ chúng ta về đó rồi nói chuyện.” Trước khi tận mắt nhìn thấy đoạn video giám sát đó, anh ta cũng không biết phải mở lời thế nào, hơn nữa anh ta cũng muốn Mộc Thất tự mình xác nhận chuyện này.

Vẻ chần chừ của Cao Đình lại càng khiến Mộc Thất thấy bất an hơn, cô sợ Hạ Quân đã xảy ra chuyện.

Mọi người về đến phòng làm việc.

Tưởng Vân Kiệt và Cố Mi vừa nghe thấy tiếng bước chân đều đồng loạt quay ra ngoài, khi mọi người bước vào phòng, hai người bọn họ quan sát biểu cảm của từng người, rồi nhìn Mộc Thất.

Mộc Thất thấy Tưởng Vân Kiệt và Cố Mi đều nhìn mình, vẻ mặt lại phức tạp, cô lại càng thêm lo lắng.

Cao Đình đi đầu tiên, liếc Tưởng Vân Kiệt một cái, Tưởng Vân Kiệt đau khổ gật đầu với anh ta. Cao Đình thở dài: “Vân Kiệt, cậu mở video giám sát dưới nhà Hạ Quân lên đi.”

“Vâng thưa đội trưởng.” Tưởng Vân Kiệt đến trước máy tính, nhìn Mộc Thất thêm một cái.

Cao Đình cũng quay sang Mộc Thất, “Mộc Thất, cô xem kĩ một chút.” Những người khác không biết chuyện gì đang xảy ra nên đều cảm thấy buồn bực, sao lại nhắc Mộc Thất phải xem kĩ? Chẳng lẽ là người quen của cô?

“Tôi mở nhé. Đây là đoạn ghi hình ở cổng khu chung cư lúc 7 giờ 45 phút.” Tưởng Vân Kiệt hít một hơi thật sâu, sau đó bật video.

Hình ảnh bắt đầu chuyển động, lúc này có rất nhiều người đi ra đi vào, hầu hết là những người đi làm, có vài ba người nội trợ, rất nhanh, thời gian chuyển đến lúc 7 giờ 47 phút, trong video xuất hiện hai người, một cao một thấp, là một cô bé đeo một chiếc balô nhỏ hình con gấu, bên cạnh là một cô gái trẻ tuổi, dắt tay cô bé đi ra ngoài.

Tưởng Vân Kiệt chỉ vào cô bé trong video, “Cô bé này chính là Hạ Quân.”

“Vậy người dắt tay cô bé là ai?” Tôn Đống vẫn chưa nhận ra.

“Chờ chút.” Lục Diệp đưa tay ra nhấn nút tạm dừng, nhoài người về phía trước, nhìn chằm chằm cô gái trong video, sau đó quay lại nhìn Mộc Thất đang chau mày, sao lại thế này?

Hề Thiên Tường lúc này cũng nhận ra người trong video là Mộc Thất.

“Có video chính diện không?” Đúng lúc này giọng nói bình tĩnh của Mộc Thất lại vang lên.

“À, có… có.” Tưởng Vân Kiệt hơi bối rối mở một đoạn video khác lên, đoạn video này được thu từ một chiếc camera khác, góc độ này có thể thấy rõ ràng những người đi ra khỏi tòa nhà, anh ta tua về khoảng thời gian lúc nãy mở đoạn video kia.

7 giờ 47 phút, khuôn mặt cô gái dắt Hạ Quân ra khỏi khu nhà xuất hiện.

Lần này ngay cả Tôn Đống - người phản ứng chậm nhất đội cũng nhận ra, “Người này….. Chẳng phải là…”

Tưởng Vân Kiệt tạm dừng hình ảnh, sờ sờ cổ, “Tôi cảm thấy, có khi… chỉ là người giống người mà thôi.”

Nào ngờ, Mộc Thất đột nhiên lên tiếng, “Đây là tôi, nhưng tôi lại không có ấn tượng là đã từng đến đó.” Cô nhớ rất rõ, buổi sáng cô lên xe bus đến đồn cảnh sát, tại sao lại xuất hiện ở đó?

Tôn Đống cũng không tin người trong video là Mộc Thất, “Không phải, Mộc Thất, có khi nào có ai đó cố ý mặc đồ giống cô không?”

“Không biết.” Mộc Thất lắc đầu, phân tích tình huống: “Cô ta không chỉ có dáng dấp giống hệt tôi, mà tóc tai, quần áo, giày, túi xách, thậm chí cả trang sức trên túi cũng phải giống hệt, tỉ lệ cực kì thấp, nên người đó chính là tôi rồi.”

Bản thân Mộc Thất cũng đã nói như vậy, những người khác không bàn về khả năng có người giả dạng nữa, Cao Đình chuyển sang vấn đề khác, “Mộc Thất, vậy cô nhớ kĩ lại xem, sau khi ra khỏi nhà cô đã làm gì?”

“7 giờ sáng tôi ra khỏi nhà, đi bộ 5 phút đến bến xe bus, lên xe vào lúc 7 giờ 12 phút. Lúc đó tôi ngồi chuyến bus 937 lượt đi, lên xe tôi ngủ quên mất, khi tỉnh lại thì thấy tôi vẫn đang ngồi trên xe 937, nhưng là chiều về, khi đó đã 8 giờ 40 phút. Tôi lập tức xuống xe, sang đường bắt chuyến xe khác đến đồn cảnh sát.” Một chặng đường rất kì lạ.

Lục Diệp nghe xong, hỏi: “Bình thường từ nhà cô đến nhà Hạ Quân, cô đi xe gì?”

“Bình thường lúc đi tôi thường bắt taxi, còn khi về thì ngồi xe bus.” Mộc Thất nói xong liền nghĩ đến đầu mối gì đó, đến chỗ mình ngồi lấy ví ra. Sau đó cô tìm được một hóa đơn taxi, bên đó có ghi thời gian đi là vào 7 giờ 28 phút sáng nay, tức là sáng nay cô đã từng đi taxi. Nhưng vì sao cô lại không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này?

Tuy nhiên, nếu sự thật là như vậy… Mộc Thất đưa hóa đơn taxi cho Cao Đình, “Có lẽ tôi đã từng đến nhà Hạ Quân, dẫn cô bé ra ngoài, nhưng tôi lại không hề nhớ chuyện này… Đội trưởng, tôi không thể tham dự vào vụ án này nữa.” Bởi vì thân phận của cô bây giờ là nghi phạm.

"A… Mặt Liệt..."

Tình huống trước mắt phải xử trí theo phép công, Mộc Thất không muốn mọi người phải khó xử, chủ động yêu cầu: “Mọi người, ai đó dẫn tôi đến phòng thẩm vấn đi.”

Cố Mi vỗ vỗ vai cô: “Mộc Thất, tôi đi cùng cô.”

Mộc Thất và Cố Mi rời khỏi phòng làm việc một lúc, Tưởng Vân Kiệt vò đầu bứt tóc lắc lắc đầu, “Trời ạ! Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế?”

Tôn Đống cúi thấp đầu, “Thật phiền, hai vụ án gần đây chắc chắn là hai loại án mà cả đời này tôi không muốn điều tra.” Một là đồng đội mình gần như là nạn nhân, vụ còn lại thì đồng đội mình lại là nghi phạm.

Tưởng Vân Kiệt, “Giờ sao đây? Đội trưởng, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Cao Đình kéo bảng trắng đến chỗ mình, sau đó dùng bút dạ viết các mốc thời gian lên bảng. “Đầu tiên chúng ta nên tổng hợp các manh mối lại đã. Mộc Thất lên xe bus vào lúc 7 giờ 12 phút, nếu như thời gian bình thường thì khoảng 8 giờ 15 phút là sẽ đến đồn cảnh sát. Vân Kiệt, tua lại đoạn video xem cô ấy đến khu chung cư đó lúc mấy giờ?”

Tưởng Vân Kiệt tua ngược lại đoạn video một chút, “Lúc 7 giờ 30 phút.”

“Được rồi, Mộc Thất đến cổng khu chung cư lúc 7 giờ 30, sau đó dẫn Hạ Quân xuống vào lúc 7 giờ 47 phút. Sau đó vào lúc 8 giờ 40 phút cô ấy lại thấy mình đang ngồi trên chuyến bus 937 chiều về. Lúc này đã có khoảng một tiếng đồng hồ còn trống.

Hề Thiên Tường đan tay lại, nghiêm túc, “Thế nhưng vấn đề ở chỗ, tại sao Mộc Thất lại không nhớ gì hết? Cô ấy không có lý do gì để lừa chúng ta.”

“Mọi người có biết là Mộc Thất cũng mắc chứng PTSD không?” Lục Diệp dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Trong đó cũng có một biểu hiện chính là quên mất một số chuyện, thường đó là những chuyện liên quan đến vết thương của bản thân.”

“Vậy là…”

Lục Diệp nhún vai, chuyện này anh ta cũng không nói rõ ra, “Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại quên đi chuyện sáng nay.” Vì tình huống này không hợp với lẽ thường.

Lại là ngõ cụt…. Họ không tìm được chứng cớ để rửa sạch nghi ngờ cho Mộc Thất, nhưng cũng không thể tin nổi Mộc Thất lại là người bắt cóc Hạ Quân.

Văn phòng yên lặng một lúc lâu, đột nhiên Hề Thiên Tường nghĩ ra chuyện gì đó, hỏi Tưởng Vân Kiệt, “Tưởng Vân Kiệt, cậu kiểm tra đoạn video sau đó chưa?”

Tưởng Vân Kiệt lắc đầu, “Chưa, xem đoạn video này xong tôi ngạc nhiên quá, nên không xem tiếp nữa.”

Hề Thiên Tường: “Chúng ta kiểm tra đoạn video sau đó đi.”

Tưởng Vân Kiệt bật tiếp đoạn video, khoảng 30 phút sau, người xuất hiện trong video khiến anh ta kêu lên, “Hey, hey, hey!” Anh ta lập tức tua chậm lại đoạn video, “8 giờ 20 phút, Mộc Thất dẫn Hạ Quân quay lại khu chung cư.”

“Đúng là Mộc Thất rồi, lưu đoạn này lại sau đó bật tiếp đoạn sau đi.” Phát hiện này khiến cho mọi người ít nhiều gì thì cũng an tâm hơn khi nãy.

Lại qua tầm khoảng 10 phút sau, Mộc Thất lại xuất hiện trong video giám sát, lần này chỉ còn mình cô, không thấy Hạ Quân đâu nữa.

Tôn Đống kích động nói, “Vậy là Mộc Thất đã dẫn Hạ Quân về nhà.”

Tâm trạng Tưởng Vân Kiệt cũng bình tĩnh lại, “Vậy tức là Mộc Thất thoát khỏi diện hiềm nghi?”

“Có thể loại bỏ khỏi diện nghi phạm, nhưng vẫn còn vấn đề nữa, trong 30 phút đó, Mộc Thất đã dẫn Hạ Quân đi đâu? Tại sao cô ấy lại quên?”

Cao Đình vẫn nhíu chặt mày, “Không sai, chúng ta bây giờ vẫn chưa thể xác định được rằng 30 phút đó Mộc Thất dẫn Hạ Quân ra ngoài liệu có liên quan gì đến việc cô bé mất tích hay không. Tuy nhiên trước hết cứ gọi Cố Mi và Mộc Thất quay lại đây đi.”

Sau khi nhận được điện thoại, Mộc Thất và Cố Mi quay trở lại phòng làm việc.

“Đội trưởng, sao rồi?” Mộc Thất phát hiện vẻ mặt Tưởng Vân Kiệt và Tôn Đống lúc này có vẻ khá hơn khi nãy rất nhiều.

Cao Đình cho cô xem đoạn video giám sát, “Hạ Quân không phải do cô dẫn đi, vào lúc 8 giờ 20 phút, cô đã đưa Hạ Quân về nhà rồi. Nhưng chúng ta vẫn phải làm rõ, xem khoảng thời gian đó cô đã dẫn cô bé đi đâu.”

Mộc Thất xem hình ảnh mình đi ra khỏi khu nhà một mình, im lặng một lúc rồi mới ngẩng đầu lên nói với Cao Đình, “Tôi có một cách. Đội trưởng, tôi muốn đi ra ngoài một lát, khoảng 2 tiếng nữa sẽ trở lại.” Cô nhất định phải tìm ra bằng được đoạn trí nhớ đã mất đó.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Mộc Thất lấy điện thoại ra, lục trong mục tin nhắn, sau đó gọi cho một người.

***

“Ngài đi thong thả ạ.” Tôn Nhất tiễn vị khách cuối cùng của buổi sáng hôm nay ra cửa, sau đó tung tăng chạy lên tầng hai, đẩy cửa phòng làm việc của Mai Tư Lễ ra, hô to, “Ông….” Giọng cô bỗng dừng lại, một chiếc phi tiêu bay vèo qua tai cô, bay ra ngoài cửa.

Tôn Nhất bị dọa sợ, nhảy cẫng lên, “Ông chủ! Anh đang muốn mưu sát nhân viên đấy à?”

Mai Tư Lễ mặt không đổi sắc nhìn cô, “Ai bảo cô xông vào mà không gõ cửa.”

Tôn Nhất cười híp mắt đi đến trước bàn làm việc của anh, “Hề hề, ông chủ, vị vừa rồi là khách hàng cuối cùng của sáng hôm nay, còn một lúc lâu nữa mới đến buổi chiều, giờ em có thể đi xem phim không?”

Mai Tư Lễ nâng mắt lên, “Với bạn?”

Tôn Nhất bĩu môi, mất hứng, “Sao anh không hỏi là em có đi với bạn trai hay không?”

Mai Tư Lễ tỏ vẻ "Cô thì sao có thể có nổi bạn trai được chứ?".

Tôn Nhất đau khổ che ngực trái của mình, “Hức … trái tim em vừa bị chiếc phi tiêu kia đâm trúng mất rồi.”

Không chịu nổi diễn xuất ba xu của cô, Mai Tư Lễ phẩy phẩy tay, “Cô đi đi, khi về nhớ mang theo cơm trưa. Nhớ….”

“Em nhớ rồi, ông chủ!” Tôn Nhất thầm khinh bỉ trình độ kén chọn cơm trưa của anh, nhưng vẫn rất vui vẻ chạy nhảy tung tăng ra ngoài.

Tôn Nhất vừa rời đi, căn phòng làm việc rộng lớn lại trở nên yên tĩnh, Mai Tư Lễ dựa vào ghế, liền nghĩ đến cái tên hôm qua anh nghe thấy, “Thôi Hình….” Lúc này điện thoại di động anh lại reo lên, người gọi là Bé lùn.

Mai Tư Lễ nhướng mày, có hơi bất ngờ, anh cầm điện thoại lên nghe, “Alo, Mộc Thất gọi điện cho tôi cơ à, chuyện hiếm thấy đấy.”

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Mộc Thất, “Mai Tư Lễ, tôi muốn anh thôi miên tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.