“Đây là quà ta chuẩn bị cho Hoài Nguyệt, sao lại ở trên người cô?”
Sắc mặt Thái tử thâm trầm, trên người toát ra khí thế nghiêm nghị của một bậc trữ quân.
Khúc Anh nhìn hắn bằng đôi mắt vô tội đáng thương, khiến người khác đều không nhịn được mà thương xót nàng ta.
Nàng ta đem những lời vừa khai báo với ta và Tống Song nói lại một lần nữa.
“Muội không cố ý, bây giờ muội sẽ cởi nó ra trả lại cho Khương cô nương.”
“Không cần.
Những thứ mà cô mặc qua sao có thể đưa cho Hoài Nguyệt.
Còn nữa, cô nên giữ đúng bổn phận của mình, xưng dân nữ trước mặt ta.”
Khúc Anh sửng sốt nhìn Thái tử, người đàn ông trước mặt không còn dịu dàng với nàng ta như trước đây, toàn thân toát ra một sự lạnh lùng xa cách.
Khúc Anh hoảng loạn: “Điện hạ, ngài…ngài nhớ lại rồi?”
Thái tử không đáp lại câu hỏi của nàng ta.
“Ta sẽ cho người chuẩn bị một khoản ngân lượng, cô có thể đem theo về quê.
Nếu như không muốn về thì có thể chọn một viên quan nào đó trong kinh thành, gả cho hắn.
Người của Đông cung sẽ giúp cô chuẩn bị hồi môn.
Đông cung của ta không giữ người ngoài.”
Khúc Anh bắt đầu rơi nước mắt: “Điện hạ, muội…lúc đó khi dân nữ đã cứu ngài từ bên bờ sông Vân, ngài từng nói sẽ không bạc đãi dân nữ.”
“Nếu như lúc đó ta mặc y phục tầm thường, cô sẽ cứu ta ư?”
Khúc Anh sững người.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Giọng nói lãnh đạm của Thái tử lại vang lên: “Với thân phận của cô, có thể gả cho một triều thần đã là không bạc đãi lắm rồi.
Ban đầu khi ta mất trí nhớ, cha cô nói còn có thể chữa được, nhưng cô lại ngăn cản ông ấy.
Cô tưởng ta không biết những chuyện này hay sao?”
29.
“Lúc đó ta không nhớ chuyện cũ, cho nên cảm thấy việc cô ngăn cản cha mình giúp ta khôi phục trí nhớ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Bây giờ nghĩ lại, cho dù là chuyện cô cứu ta hay những chuyện khác, chẳng qua đều là vì tham vinh hoa phú quý.
Gả cho một quan nhỏ trong kinh thành đã là con đường tốt nhất cho cô rồi.”
Khúc Anh nghe xong thất thần rời khỏi.
Tống Song từ nãy đến giờ cứ giữ ta lại xem náo nhiệt, bây giờ thì đi được chưa?
Đang định quay người rời đi thì Thái tử đã bước đến trước mặt: “Hoài Nguyệt, ta giải quyết như vậy có được không?”
Cũng tạm.
Khúc Anh tuy rằng khiến người khác cảm thấy chán ghét nhưng suy cho cùng cũng chẳng phạm phải tội gì lớn.
Nếu đổi lại là ta thì ta cũng sẽ xử lý như vậy.
Nhưng những chuyện này thì liên quan gì đến ta?
Ta lịch sự lùi về phía sau mấy bước: “Thái tử điện hạ xử lý người của Đông cung, không cần hỏi ý kiến của thần nữ.
Dù sao thì thần nữ và điện hạ sớm đã không còn quan hệ gì.”
Có lẽ sức khỏe không ổn định, cơ thể hắn khẽ loạng choạng, vội vàng giải thích với ta: “Ta chưa từng động vào nàng ta.
Suốt thời gian qua nàng ta đều sống ở biệt viện, đám người Lý Hà có thể làm chứng cho ta.”
Quen biết hắn bao nhiêu năm nay, ta đương nhiên hiểu rõ con người hắn, cũng tin những gì hắn nói là sự thật.
Thái từ xưa nay vốn là người chu toàn, cho dù là khi mất trí nhớ, hắn tuyệt đối sẽ không động vào Khúc Anh cho đến khi có thể cho nàng ta một danh phận.
Nhưng đây không phải điều quan trọng.
Ta khẽ thở dài: “Điện hạ, ta và ngài đã hủy bỏ hôn ước.
Đây là chuyện mà ngài đã dầm mưa quỳ trước điện Kim Loan mấy ngày trời mới được Hoàng thượng ân chuẩn.
Từ nay trở về sau, ta và ngài đường ai nấy đi, đừng làm phiền nhau thêm nữa.”
Thái tử vẫn không từ bỏ: “Hoài Nguyệt, nếu như ta có thể thuyết thục trưởng bối hai bên, nàng có đồng ý khôi phục hôn ước với ta không?”
Ta liếc nhìn hắn, từ chối một cách thẳng thừng.
“Không.”
Ta quay đầu bước vào trong phủ, sau lưng truyền đến tiếng kêu la thất thanh rằng Thái tử vì vết thương tái phát mà ngất đi.
Nhưng ta không để ý, chỉ sai người trong phủ đến trông coi, đừng để hắn xảy ra chuyện gì bất trắc..