Người Đọc Sách Đại Ngụy

Chương 50: Tuyệt Thế Thơ Từ, Ngưng Thánh Khí, Đúc Thần Thông (3)



Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể, hình thành nên thành một chữ cổ.

【 Ngôn 】

Đồng thời, thông tin tương ứng cũng xuất hiện.

Qua một lát, Hứa Thanh Tiêu cũng hiểu được đây là thiên phú thần thông gì.

Từ Ngôn này, có ý nghĩa là ngôn ngữ.

Ngôn ngữ của mình, thêm vào Hạo Nhiên chính khí, có hiệu quả rất kỳ dị.

Cụ thể là hiệu quả gì, vậy thì không biết.

Phải đợi sau này từ từ tìm hiểu mới biết.

Phất phất tay, Văn bút màu xanh biếc hóa thành Hạo Nhiên chính khí biến mất.

Nhìn Văn trì rộng ba mươi sáu trượng, cao chừng hai trượng, Hứa Thanh Tiêu leo lên có phần vất vả.

"Đa tạ tiền bối."

Sau khi trèo lên, Hứa Thanh Tiêu cung kính bái một bái với nam tử tuấn mỹ.

Nhưng lần này, người kia khoát tay áo nói.

"Hứa huynh, huynh chỉ tùy ý làm một bài thơ thì đã là tuyệt thế thơ từ rồi, Văn trì ba mươi sáu trượng, càng có thể ngưng phôi thai tụ thánh khí, chỉ sợ lai lịch cũng tuyệt đối bất phàm."

"Huynh với ta cũng là người cùng tuổi, chớ có khiêm tốn nữa, nếu không tại hạ chịu không nổi."

Nam tử tuấn mỹ không muốn so đo nữa, lúc trước Hứa Thanh Tiêu luôn miệng gọi tiền bối, hắn cũng không có gì để nói, nhưng nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu thiên tư đáng sợ như thế, ngộ nhỡ thật sự là Đại thánh nhân chuyển thế thì sao?

Vậy làm sao mình chống đỡ được?

Cho nên xưng ngang hàng thì hơn, thậm chí còn có chút kính trọng.

"Cái này...."

Hứa Thanh Tiêu vẫn cảm thấy có chút không ổn.

"Huynh đừng khiêm tốn."

"Hứa huynh, Văn trì ba mươi sáu trượng của huynh, đặt căn cơ cực kỳ vững chắc, hiện giờ Nho đạo nhất mạch, huynh sẽ không gặp phải bất cứ cổ bình gì, muốn tấn phẩm cũng không phải việc khó, phải đọc sách nhiều hơn, sau đó từ từ lĩnh hội."

"Chỉ cần ngưng tụ tài khí càng nhiều, tốc độ thăng cấp sẽ càng nhanh."

"Nho đạo nhất mạch, không giống Võ đạo Tiên đạo, tăng lên quá nhanh sợ căn cơ bất ổn, cho nên Hứa huynh cũng chớ ép buộc bản thân, nên thăng thì thăng, nói không chừng Nho đạo phẩm cấp cao, có thể hoàn toàn áp chế ma niệm."

Nam tử tuấn mỹ lên tiếng, lời này ngược lại làm cho Hứa Thanh Tiêu vui vẻ.

"Hiểu rồi, tiền bối."

Hứa Thanh Tiêu chắp tay tạ ơn.

"Đã nói rồi, không cần gọi tiền bối nữa..."

Người kia có chút bất đắc dĩ.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã rời khỏi điện.

"Tiền bối, trước khi không biết rõ thân phận của ngài, ta vẫn nên gọi như vậy đi, chúng ta mỗi người giữ ý kiến riêng của mình."

"Đúng rồi, tiền bối, nếu nhớ ra điều gì, hoặc là có chuyện gì thì ngài cứ trực tiếp gọi ta, ta lập tức đến."

Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu dần dần biến mất.

Tiếp theo.

Khi mở mắt ra.

Ngoài cửa sổ đã sáng rồi.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh.

Thời gian cũng không quá trễ, phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu chính là đến nhà Chu Lăng học hành, cho nên tính đi rửa mặt một chút.

Nhưng ngay tại lúc này.

Thứ trong chậu lại thu hút Hứa Thanh Tiêu.

【An huyện Bình】

Không đúng.

Là [huyện Bình An]



Trong chậu đầy tro tàn.

Nhưng trong đống tro tàn có mấy chữ, phông chữ mạ vàng, là chữ Ngụy.

[Huyện Bình An]

"Thì ra huyền cơ được giấu ở chỗ này, không phải là sách mật mã."

Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc, trong nháy mắt hắn liền hiểu được.

Kẻ đào phạm phủ Nam Dự cho mình một cuốn sách nhỏ có huyền cơ, phải dùng lửa thiêu.

Lúc này Hứa Thanh Tiêu có chút buồn bực.

Vốn còn định chép lại một bản cho người kia, nhưng không ngờ tới huyền cơ của nó lại ở trên mặt giấy.

Đến lúc giao bản viết lại cho người khác, người ta cầm về đốt, vừa nhìn đã phát hiện không phải, vậy mình chẳng phải là xui xẻo sao?

Hơn nữa huyện Bình An còn giấu bí mật gì?

Hết vấn đề này đến vấn đề khác xuất hiện, khiến Hứa Thanh Tiêu có phần suy nghĩ không ra.

Lấy chữ mạ vàng trong chậu ra, Hứa Thanh Tiêu dùng sức vò nát, hóa thành bột vàng nhàn nhạt, ngay sau đó đổ nước vào trong chậu rồi đem tưới cho cỏ dại.

Mặc kệ rốt cuộc cất giấu bí mật gì, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Lại đi lấy thêm một chậu nước, Hứa Thanh Tiêu rửa mặt, để mình tỉnh táo một chút.

Đã là giờ Thìn.

Hứa Thanh Tiêu đi tới trước mặt bàn làm việc, lấy ra một tờ giấy trắng, sau đó viết chữ lên trên giấy.

Đây là thói quen của Hứa Thanh Tiêu, sau khi sự tình trở nên phức tạp và nhiều hơn, Hứa Thanh Tiêu sẽ có thói quen liệt kê rõ ràng mọi chuyện, sau đó đi làm từng việc một, nghiêm khắc chấp hành.

Trừ khi xảy ra chuyện đột xuất.

Bút của Hứa Thanh Tiêu uốn lượn trên giấy, đại não cũng đang linh động rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.